"Thằng vô dụng này, lấy đâu ra xe xịn thế?" Sau khi hiểu ra, Lâm Lan vội vàng hỏi, bà ta có không biết nhìn hàng đến mấy thì cũng biết giá chiếc siêu xe trước mặt này ít nhất cũng phải năm, sáu triệu trở lên, thằng vô dụng Trần Phong này sao có thể mua được.
"Thuê đấy." Trần Phong hờ hững nói.
Nghe thấy Trần Phong nói thế, Vương Mai ở bên cạnh cũng tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc, bà ta vốn còn khó hiểu, Trần Phong chẳng phải là đồ vô dụng nức tiếng gần xa sao? Cậu ta sao lại lái được siêu xe đẳng cấp thế này, nói mãi hóa ra là thuê.
"Thuê?" Lâm Lan cau mày, nhìn Trần Phong với ánh mắt ghét bỏ, hỏi: "Một đứa giao hàng như cậu, thuê xe xịn thế nào làm gì? Có phải cậu cảm thấy lái xe xịn thì người khác sẽ không ngửi thấy mùi hôi trên người cậu không?"
Sắc mặt Trần Phong lạnh đi: "Lâm Lan, tôi lái xe gì thì liên quan gì đến bà?"
"Lâm Lan? Giờ cậu còn dám gọi thẳng tên tôi?" Giọng Lâm Lan bắt đầu the thé: "Ai cho cậu gan gọi thế hả? Trong mắt cậu còn người mẹ vợ là tôi đây không hả?"
Lâm Lan ngay lập tức tức muốn nổ phổi, Trần Phong ngày trước, dù thế nào cũng sẽ gọi bà ta một tiếng mẹ, giờ thì giỏi lắm, còn dám gọi thẳng tên bà ta.
"Mẹ vợ?" Trần Phong cười khẩy: "Lâm Lan, bà thấy mình xứng không?"
"Tao không xứng?" Lâm Lan tức đến mức xì khói: "Thằng vô dụng này, bà đây không xứng chỗ nào?"
"Ba năm trước, nếu không phải bà đây giữ mày lại, thì thằng vô dụng mày còn sống được đến giờ sao?"
"Bà giữ mày lại, để mày ở nhà họ Hạ, ba năm qua, mày ăn của nhà họ Hạ, dùng của nhà họ Hạ, tiêu không biết bao nhiêu tiền của nhà họ Hạ tao, giờ thế mà dám nói bà không xứng làm mẹ vợ mày, thằng vô dụng này, mày lấy đâu ra mặt mũi nói thế?"
Lâm Lan như rất có lí, giọng nói gay gắt, nhưng Trần Phong lại khịt mũi coi thường.
Ba năm trước, cả nhà họ Hạ, chỉ có Lâm Lan phản đối việc cứu anh, muốn để anh tự sinh tự diệt.
Nếu không phải Hạ Mộng Dao ngăn cản, thì anh có lẽ sẽ bị vứt ra ngoài thật.
Nhưng với người mặt dày như Lâm Lan lại thành bà ta là ân nhân cứu mạng của Trần Phong.
Còn về tiền của nhà họ Hạ, ba năm qua anh đi giao hàng, mặc dù không kiếm được nhiều những cũng không hề ít!
Vẫn luôn là anh bù tiền cho nhà họ Hạ, chứ không phải nhà họ Hạ bù cho anh.
Nhưng việc Lâm Lan làm giỏi nhất chính là bẻ cong sự thật, Trần Phong đã quen rồi, nên cũng không thèm cãi cọ với Lâm Lan.
Công lý ở trong lòng người!
Lâm Lan muốn nói thì nói, dù sao anh cũng không mất miếng thịt nào.
"Nếu thằng vô dụng mày đã không để mẹ vợ như tao vào mắt, vậy mày không cần phải tiếp tục với Mộng Dao nữa. Đợi lát nữa Mộng Dao đến, mày với Mộng Dao đến Cục dân chính, làm thủ tục li hôn đi." Lâm Lan đột nhiên bình tĩnh lại, dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Trần Phong cau mày, Lâm Lan sao tự nhiên lại nhắc việc này?
"Sao? Mày vẫn không muốn li hôn?" Lâm Lan cười khẩy một tiếng, lại nói: "Nói thực cho mày biết, Mộng Dao giờ có bạn trai rồi, hơn nữa người ta còn là nhân vật máu mặt sống ở khu biệt thự."
"Bạn trai? Nhân vật máu mặt sống ở khu biệt thự?" Trần Phong sững sờ, sau đó khóe môi bắt đầu co giật, bạn trai mà đồ ngu Lâm Lan này nói chắc không phải là anh chứ, ừm, "nhân vật máu mặt" sống ở khu biệt thự, cũng chỉ có thể là anh ồi.
Lâm Lan không hề nhận ra sự khác thường trong biểu cảm của Trần Phong, vẫn cứ nói: "Trần Phong, đồ vô dụng mày nếu biết điều, thì lần này li hôn với Mộng Dao đi, bạn trai Mộng Dao không phải người mày đắc tội được đâu, nếu mày khiến người ta không vui, người ta chỉ cần nói một câu là có thể khiến mày biến mất khỏi thế giới này!"
"Thế à?" Trần Phong cười giả lả, nếu Lâm Lan biết, đồ vô dụng đang đứng trước mặt bà ta chính là nhân vật máu mặt trong mắt bà ta thì sẽ có biểu cảm gì?
"Đồ vô dụng mày vẫn không tin?" Lâm Lan hừ một tiếng: "Tao nói cho mày biết, Mộng Dao và bạn trai nó sắp đến rồi, đợi hai đứa đến, tao sẽ khiến mày không có cơ hội hối hận!"
Phải nói là, Lâm Lan tính toán rất giỏi, trước tiên lợi dụng "bạn trai" hiện giờ của Hạ Mộng Dao để trừ khử chướng ngại vật Trần Phong, để Hạ Mộng Dao quay về độc thân, sau đó bà ta tiếp tục bày mưu tính kế, để Hạ Mộng Dao từ từ chiếm chỗ, từ con giáp thứ mười ba chuyển thành vợ chính thức.
Đến lúc đó, mẹ sang nhờ con, Lâm Lan cũng có thể thuận lợi vào sống ở khu biệt thự, trở thành người máu mặt trong mắt người khác!
"Mộng Dao cũng sẽ đến đây?" Với sự uy hiếp của Lâm Lan, Trần Phong không bận lòng, mà khá là quan tâm tin Hạ Mộng Dao sẽ đến.
Tối qua xa Hạ Mộng Dao, với Trần Phong mà nói cũng cực kì khó chịu, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên xuất hiện khủng hoảng về mặt tình cảm của anh và Hạ Mộng Dao trong suốt ba năm kết hôn, anh buộc phải giải quyết ổn thỏa.
"Mộng Dao đương nhiên sẽ đến." Lâm Lan khoanh tay trước ngực, rồi lại gằn giọng nói: "Trần Phong, tao cảnh cáo mày, lần này Mộng Dao đến cùng bạn trai nó, đến lúc nó mày tốt nhất ngoan ngoãn chút cho tao, đừng có chọc bạn trai Mộng Dao không vui..."
Lâm Lan còn chưa nói xong, thì một chiếc taxi đã đỗ phía sau bà ta.
Một bóng người cao gầy bước xuống từ trên xe, bóng người này đương nhiên là Hạ Mộng Dao.
Thấy Trần Phong, trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao xẹt qua chút hoảng loạn, nhưng không lâu sau, cô đã khiến mình bình tĩnh lại, mặt vô cảm nhìn lưng Lâm Lan nói: "Mẹ."
"Con gái!" Lâm Lan mừng ra mặt, vội vàng xoay người, sốt sắng hỏi: "Con gái, bạn trai con đâu?"
Biểu cảm Hạ Mộng Dao lạnh như băng: "Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con không có bạn trai gì hết."
"Không thể nào!" Giọng Lâm Lan chắc chắn, nói: "Cô Vương của con đã thấy con xuống từ khu biệt thự, nếu con không có bạn trai, thì tại sao lại ở khu biệt thự một đêm?"
Hạ Mộng Dao không nhịn được nhìn Vương Mai một cái, Vương Mai đương nhiên là cười ngượng ngùng, việc này xét cho cùng vẫn do bà ta lắm chuyện, nếu bà ta không lắm chuyện thì căn bản hôm nay sẽ không có nhiều chuyện vậy.
"Mẹ, tối qua con ở khu biệt thự, nhưng con thực sự không có bạn trai gì hết." Hạ Mộng Dao thở dài rồi nói, cô không thể nói với Lâm Lan, biệt thự trên đỉnh núi là Trần Phong mua, nên cô cũng không giải thích rõ ràng được tại sao lại ở khu biệt thự, chỉ có thể mặc cho Lâm Lan hiểu nhầm.
"Con gái, con không có bạn trai thật à?" Lâm Lan hơi không dám tin.
Hạ Mộng Dao gật đầu.
Sắc mặt Lâm Lan ảm đạm, ngồi phịch xuống đất, nếu Hạ Mộng Dao thực sự không có bạn trai, vậy chuyến đi đến núi Ngọc Tuyền của bà ta là sao đây?
Tự chuốc khổ?
Tự chuốc nhục?
Bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất, về còn bị hàng xóm cười chê.
Mặt mũi hơn nửa đời người của bà ta hôm nay mất sạch rồi!
Tủi thân!
Tủi thân vô cùng!
Lâm Lan không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Mẹ, vết thương trên mặt mẹ là sao thế?" Hạ Mộng Dao không kìm được hỏi, thấy Lâm Lan thê thảm thế này, cô cũng lo lắng khôn cùng, dù thế nào, Lâm Lan cũng là mẹ ruột của cô, mẹ ruột mình bị người ta đánh dã man, cô con gái nào có thể thờ ơ chứ?