Có thể nói dự án đầu tư trị giá năm mươi tỉ chưa từng có trong lịch sử thành phố Thương Châu bé nhỏ sẽ mang lại sự thay đổi rung chuyển trời đất cho thành phố này.
Nhưng điều khiến giới kinh doanh Thương Châu chấn động nhất là người phụ trách dự án này là nhà họ Trần.
Nhà họ Trần giàu có bậc nhất thủ đô.
Nhà họ Trần cực kỳ giàu có, thế lực trải dài khắp ba giới, đứng trên đỉnh cao của Hoa Hạ!
Vô số người kinh doanh sốt ruột, bắt đầu nghe ngóng khắp nơi xem có thể tham gia dự án khai thác núi Ngọc Tuyền hay không.
Vì đây là dự án nhà họ Trần đầu tư!
Có sự đảm bảo của nhà họ Trần nhìn xa trông rộng với khả năng tài chính mạnh mẽ, có nghĩa là dự án này không sợ lỗ chỉ có lãi, hơn nữa còn là lãi to!
Lại thêm người giàu có nhất Thương Châu - Thẩm Hồng Xương cũng tham gia vào dự án này, càng là liều thuốc an thần cho rất nhiều người kinh doanh, để bọn họ nhận định rằng bây giờ núi Ngọc Tuyền là cái cây kiếm ra tiền.
Chỉ cần có thể tham gia dự án chắc chắc sẽ thu được rất nhiều lợi nhuận.
Vì rất nhiều người có suy nghĩ này nên ngày hôm sau những người kinh doanh ùn ùn kéo đến đã làm vỡ bậc cửa Công ty Đỉnh Phong. Không còn nghi ngờ gì nữa, những công ty này đều đến để yêu cầu hợp tác. Thái độ của họ đều cực kỳ nhún nhường, thậm chí có vài công ty còn nói rằng chỉ cần công ty Đỉnh Phong có thể cho họ một cơ hội tham gia dự án, cho dù không cần cổ tức cho họ cũng được.
Sau khi nghe thấy tin này, Trần Phong lập tức ngơ ngác, anh không ngờ được là tình huống này sẽ xảy ra!
Tất cả mọi người đều thấy dự án đầu tư vào núi Ngọc Tuyền này không sợ lỗ chỉ có lãi.
Nhưng chỉ mình Trần Phong biết dự án đầu tư này chỉ là trò chơi, thậm chí trong kế hoạch của anh, lần đầu tư này chắc chắc sẽ lỗ.
Trần Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc thật sự kiếm được tiền từ dự án này.
Nhưng những người kinh doanh lại coi dự án này là thật.
Chỉ có thể nói là danh tiếng của nhà họ Trần đã lớn đến mức khiến cho những người kinh doanh làm ngơ tất cả rủi ro của dự án.
Trong phòng họp ở tầng cao nhất cao ốc Vân Thịnh, trụ sở chính nhà họ Hạ.
Chưa đầy nửa tiếng sau khi Công ty Đỉnh Phong tuyên bố khai thác núi Ngọc Tuyền, nhà họ Hạ đã tổ chức cuộc họp khẩn cấp.
Hạ Vân Thịnh nheo mắt ngồi ở trên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, hai bên là các thành viên khác của nhà họ Hạ, biểu cảm của ai cũng hết sức nặng nề.
Mọi người đều nghe nói đến chuyện khu nghỉ dưỡng ở núi Ngọc Tuyền rồi phải không.” Hạ Vân Thịnh mở mắt và hờ hững nói.
“Nghe nói rồi.” Những người khác đồng loạt gật đầu nhưng biểu cảm của ai cũng khác nhau.
“Tôi không cần biết mọi người dùng cách gì, trong vòng ba ngày phải khiến nhà họ Hạ tham gia dự án núi Ngọc Tuyền.” Hạ Vân Thịnh nhìn những người khác với giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
Sắc mặt của các thành viên nhà họ Hạ đều khó coi, ai cũng cúi đầu không nói gì.
“Bố, chuyện này sợ rằng… không thực tế.” Một lúc lâu sau, Hạ Khải Siêu mới buồn bực lên tiếng, ông ta là con trai trưởng của Hạ Vân Thịnh, cũng là gia chủ tiếp theo của nhà họ Hạ. Ông ta hiểu rõ hơn ai hết về tình cảnh bây giờ của nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ bây giờ đã sa sút thành gia tộc tuyến hai ở Thương Châu từ lâu rồi.
Từ sau khi hai tập đoàn bất động sản quy mô lớn là Country Garden và Kinh Ngạc Hằng Đại tiến quân vào Thương Châu, giá trị sản nghiệp bất động sản của nhà họ Hạ giảm mạnh.
Mấy tòa nhà đều ở trong trạng thái không ai hỏi mua.
Có thể nói nhà họ Hạ bây giờ là một chiếc vỏ rỗng, ngoài mấy đội công trình chuyên nghiệp ra thì không có thứ gì có thể sử dụng được.
Nhà họ Hạ thế này đến bàn chuyện hợp tác với Bất động sản Đỉnh Phong, e rằng còn chẳng vào được cổng công ty của người ta.
“Không thực tế lắm…” Ngón tay Hạ Vân Thịnh khẽ gõ xuống mặt bàn, trái tim của rất nhiều thành viên nhà họ Hạ bất giác co lại.
“Vậy cổ tức cuối năm của tất cả đều bị cắt giảm.” Hạ Vân Thịnh hờ hững mở lời.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của thành viên nhà họ Hạ có sự thay đổi lớn, cắt giảm cổ tức cuối năm? Như vậy thì họ phải sống thế nào?
Nhà họ Hạ là doanh nghiệp gia tộc, mỗi một nhân viên trong doanh nghiệp này đều có quan hệ với người nhà họ Hạ.
Cắt giảm cổ tức cuối năm tương đương với việc mỗi người bị trừ một nửa tiền lương.
Ví dụ như Hạ Khải Siêu, vốn dĩ năm nào ông ta cũng có thể được chia hai mươi triệu tệ, nhưng nếu cắt giảm cổ tức cuối năm, vậy thì cổ tức đến tay ông ta chỉ có mười triệu tệ.
Rất rõ ràng là Hạ Vân Thịnh giận rồi.
Nếu lần này nhà họ Hạ không thể tham gia dự án khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền thì chắc chắn Hạ Vân Thịnh nói được làm được.
Đến lúc đó người chịu khổ là bọn họ.
Rất nhiều thành viên nhà họ Hạ lập tức lo lắng, họ xôn xao thảo luận tìm ra một phương pháp để có thể tham gia dự án khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền.
Không thể không nói là còn khó hơn lên trời.
Bởi vì nhà họ Hạ bây giờ quá yếu, không hề có tư cách hợp tác với Công ty Đỉnh Phong.
Hạ Hạo oán trách nhìn Hạ Khải Siêu, anh ta không hiểu tại sao bố mình lại làm con chim đầu đàn chứ, bây giờ hay rồi, Hạ Vân Thịnh nổi giận, tất cả đều gặp tai ương.
Thấy rất nhiều thành viên trong gia tộc cúi đầu chán nản, dường như Hạ Vân Thịnh đã ý thức được mình hơi hà khắc quá, ông ta lại dịu giọng nói: “Thành viên nhà họ Hạ, cho dù là ai thì chỉ cần có thể xây dựng mối quan hệ hợp tác với Công ty Đỉnh Phong thì tôi sẽ thưởng tòa nhà ở phía đông thành phố cho người đó.”
“Tòa nhà ở phía đông thành phố?”
Rất nhiều thành viên nhà họ Hạ lập tức mở to mắt.
“Lần này ông nội đặt cược lớn rồi, nếu bán tòa nhà ở phía đông thành phố được giá, ít nhất cũng được hơn ba mươi triệu tệ.”
“Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ Công ty Đỉnh Phong sẽ không hợp tác với nhà họ Hạ đâu.”
Sau khi Hạ Vân Thịnh nói xong, thành viên của nhà họ Hạ có nhiều biểu cảm khác nhau. Có người phấn khích giống như được tiêm máu gà, cũng có người chán nán, cảm thấy đây là nhiệm vụ không thể thực hiện được.
Cách làm của Hạ Vân Thịnh là vừa đám vừa xoa.
Lấy tòa nhà trị giá hơn ba mươi triệu tệ làm giải thưởng, kích thích tinh thần tích cực của không ít thành viên nhà họ Hạ.
Mắt của Hạ Mộng Dao cũng sáng lên, như nghĩ đến nguồn tài nguyên nghèo nàn bố mình nắm bắt trong tay, ánh mắt của cô ấy lại tiếp tục u ám.
Người không được coi trọng nhất trong ba người con trai của Hạ Vân Thịnh là Hạ Vệ Quốc.
Mấy đội công trình trong tay Hạ Khải Siêu là đội công trình lão luyện của nhà họ Hạ, kinh nghiệm phong phú, phần lớn tòa nhà của nhà họ Hạ đều do họ xây dựng.
Nhưng đội công trình trong tay Hạ Vệ Quốc lại là lính mất chỉ huy bị nhà họ Hạ loại bỏ, để đội công trình này đi đàm phán với Công ty Đỉnh Phong, sợ rằng sẽ bị người ta cười cho.
Cho nên người có thể hoàn thành nhiệm vụ vẫn là chi của bố con Hạ Khải Siêu.
Không ngoài dự đoán của Hạ Mộng Dao, Hạ Khải Siêu ưỡn ngực đứng ra bảo đảm với Hạ Vân Thịnh, đêm nay ông ta sẽ ngủ trước cổng Công ty Đỉnh Phong, cho dù thế nào cũng phải tạo được mối quan hệ hợp tác với Công ty Đỉnh Phong, để nhà họ Hạ nhân cơ hội này chuyển mình trở thành gia tộc tuyến một ở Thương Châu.
Hạ Vân Thịnh hài lòng gật đầu.
Hạ Mộng Dao thở dài, cô ấy cảm thấy chuyện phía sau không liên quan gì đến mình nữa.
Nhưng đúng vào lúc này Hạ Hạo lại lên tiếng: “Ông ơi, cháu thấy để đề phòng bất trắc nên chuyển mấy đội công trình trong tay chú ba cho chúng cháu, như vậy thì khi đàm phán với Công ty Đỉnh Phong, chúng cháu cũng thấy tự tin hơn.”
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao đột nhiên biến sắc, chú ba Hạ Hạo nói đến chính là Hạ Vệ Quốc, bố của Hạ Mộng Dao.
Tuy mấy đội công trình trong tay Hạ Vệ Quốc là lính mất chỉ huy nhưng đó cũng là thế mạnh duy nhất của ông ấy. Nếu thật sự chuyển họ cho Hạ Hạo thì là thả dê vào hang hổ, cho dù cuộc đàm phán với công ty Đỉnh Phong lần này thành công hay không thì Hạ Vệ Quốc cũng không lấy được đội công trình về nữa.
Sau này Hạ Vệ Quốc sẽ không lấy được một đồng cổ tức của gia tộc, cả nhà Hạ Vệ Quốc cũng sẽ hoàn toàn trở thành người thừa trong nhà họ Hạ.
“Cháu không đồng ý!”
Hạ Mộng Dao không suy nghĩ đã từ chối, cô ấy không ngờ được Hạ Hạo lại vô liêm sỉ như vậy, lại muốn nuốt nguồn tài nguyên duy nhất của bố cô khi ông ấy đang ở trong trạng thái hôn mê, anh ta làm như vậy thật sự là ép cả nhà Hạ Mộng Dao vào chỗ chết.