Lúc này chủ nhiệm ngân hàng nghe được tin tức cũng đi tới.

Khi ông ta nhìn thấy tấm thẻ trong tay Lục Tinh Tinh, hai tròng mắt suýt chút nữa rơi ra ngoài.

Mẹ kiếp, thẻ Tử Kim Đế Vương!

Số người sở hữu tấm thẻ này trong thành phố Tây Xuyên đếm chưa hết một bàn tay, nói đúng hơn là không quá ba người!

Chủ nhiệm Trương vội vàng đi tới trước mặt Trần Dương tươi cười nói: "Xin chào tiên sinh, tôi là chủ nhiệm ngân hàng? Xin hỏi anh cần làm gì? Tôi sẽ phục vụ tận tình."

Lời này vừa nói ra người xung quanh đều ngơ ngác, chuyện gì xảy ra vậy?

Tại sao chủ nhiệm ngân hàng lại niềm nở với thằng này thế?

Tất cả mọi người không biết, chỉ có mình Lục Tinh Tinh biết tại sao chủ nhiệm lại như vậy.

Tay cầm thẻ của chủ nhiệm Trương run rẩy. Khách hàng cấp bậc cao nhất ông ta từng tiếp đón ở ngân hàng mới chỉ là thẻ Vạn Phu Trưởng, mà hiện tại trước mắt ông ta chính là thẻ Tử Kim Đế Vương.

Người như vậy cho dù đến lãnh đạo tổng bộ cũng phải niềm nở nữa là.

Chủ nhiệm Trương trừng mắt với Lục Tinh Tinh ý bảo cô ta lui ra.

Giờ phút này chân cô ta đã mềm nhũn.

Xong rồi.

Cô ta lại đắc tội khách hàng sở hữu thẻ Tử Kim Đế Vương.

Không nói một quản lý nhỏ nhoi như cô ta, đến giám đốc ngân hàng cũng không dám làm mất lòng khách hàng cấp bậc này.

"Không cần, rút ít tiền thôi, để cô ta làm là được."

Trần Dương chỉ vào Lục Tinh Tinh.

"Còn đứng đần ra đấy làm gì, đi mau lên." Chủ nhiệm Trương liếc cô ta một cái, đúng là chẳng biết phân biệt.

Lục Tinh Tinh hồi phục tinh thần, cuống quít vâng dạ, vội vàng đi đến quầy giao dịch.

Chủ nhiệm Trương mời Trần Dương vào khu VIP, lại đi pha trà, cung kính đặt ly trà đến trước mặt Trần Dương.

Xem thái độ phục vụ này là biết tại sao ông ta lại là chủ nhiệm.

Trần Dương ngồi trên sô pha tùy tay tiếp nhận ly trà.

Shhh!

Thấy hình ảnh này, những kẻ vừa cười nhạo đều muốn rớt cằm, hai mắt trợn tròn như bị bóp cổ vậy.

Ngay sau đó Lục Tinh Tinh đẩy hai cái vali lớn lại đây, vali quá nặng, cô ta không bê được, đành phải để trên mặt đất đẩy đi.

"Tiên sinh, đây là tám triệu tiền mặt của anh." Lục Tinh Tinh thở hổn hển đi đến trước mặt Trần Dương, cung kính nói.

Gì cơ?

Đúng là tám triệu?

Đám người xung quanh hoàn toàn sợ ngây người.

"Ừ."

Trần Dương uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Gửi lại tiền vào ngân hàng, sau đó rút cho tôi năm trăm tệ."

"Vâng, tôi lập tức đi gửi." Lục Tinh Tinh biết rõ Trần Dương cố ý phạt cô ta, nhưng cô ta không dám oán giận lấy một câu, bị gây khó khăn còn hơn là bị đuổi việc đúng không?

Đúng lúc này Vu Lan xong việc đi ra: "Trần Dương, anh rút năm trăm tệ mà cũng phải đến khu VIP hả?"

Không phải chứ, ngân hàng có quy định giao dịch từ một triệu trở lên mới có thể tới khu VIP làm việc mà.

"Ồ, bên ngoài nhiều người xếp hàng quá nên gọi tôi tới khu VIP, thái độ phục vụ của ngân hàng này tốt ghê." Trần Dương buông chén trà, cười nói.

Trần Dương vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền tới tiếng thét kinh hãi.

"Chạy mau, có cướp!"

Xuyên qua cửa thủy tinh khu VIP có thể nhìn thấy mấy gã to con bịt mặt xông vào từ cửa ngân hàng.

"Các người muốn làm gì?"

Bảo vệ cầm dùi cui điện, vừa định xông lên ngăn cản thì đã bị ăn một đòn, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.

"A!"

"Chạy mau!"

Thấy bảo vệ bị đánh ngất, người trong đại sảnh la hét chạy tán loạn.

Nhưng những gã này sao có thể để bọn họ chạy thoát được.

Tên cầm đầu là một gã to cao mặc áo cộc tay đen, gã cầm súng nã lên trần nhà hai phát, nói to: "Không muốn chết thì ôm đầu ngồi xuống, vứt hết điện thoại ra đây."

Tiếng súng khiến mọi người sợ hãi, nhìn thấy súng trong tay hắn ta, bọn họ đều sững sờ dừng lại, nhanh chóng ngoan ngoãn dùng hai tay ôm đầu ngồi xuống.

Mà giờ phút này, người chịu giày vò nhất chính là cảnh sát như Vu Lan.

Nhưng cô không thể hành động, bọn chúng có súng, trong đại sảnh còn rất nhiều người dân vô tội, nếu cô tùy tiện ra tay, chọc giận bọn cướp chỉ sợ hậu quả khó lường.

Cô khẽ cắn môi, từ từ đặt điện thoại lên mặt đất.

"Lũ sâu mọt cặn bã xã hội không chịu lao động kiếm tiền mà lại đi cướp..." Vu Lan nghiến răng nghiến lợi.

"Sao chị không ngăn cản bọn chúng?" Trần Dương ngồi xổm hỏi.

"Ngăn cản? Ngăn cản bằng cách nào?" Vu Lan trừng anh một cái: "Bọn chúng người đông thế mạnh, hơn nữa còn có súng, nhảy ra chịu chết hả? Ở đây còn có nhiều dân thường thế này, lỡ bọn họ bị thương thì sao?"

Nghe Vu Lan nói vậy Trần Dương mới cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra cô cũng không ngốc, anh thật sự sợ cô sẽ liều lĩnh xông ra sau đó tuyên bố thân phận…

Thấy mọi người đều ngồi xuống, tên cầm đầu rất hài lòng, hắn sai bảo đàn em: "Đóng cửa lại nhanh lên, sau đó đi lấy tiền!"

Bọn chúng hành động rất nhanh gọn, xem ra đã qua đào tạo bài bản.

Cửa ngân hàng bị đóng lại, có hai tên cướp đứng canh gác.

Những tên còn lại lấy túi đen đã chuẩn bị sẵn uy hiếp giao dịch viên nhét tiền vào.

Nhân viên ngân hàng đều sợ hãi, dưới họng súng đen ngòm, bọn họ không thể từ chối, chỉ có thể lấy tiền theo yêu cầu của bọn cướp.

Ngay lúc đó tên cầm đầu lao đến cửa quầy hét lên giận dữ: "Con mụ chết tiệt này, mày muốn chết phải không?"

Tay của nữ nhân viên kia còn đang đặt trên thiết bị báo cảnh sát, nhìn thấy họng súng đen ngòm thì sợ tới mức hồn bay phách lạc.

"Tôi… tôi không dám, xin… xin anh đừng giết tôi..." Nỗi sợ hãi giữa sự sống và cái chết khiến nữ nhân viên bật khóc.

Tên cầm đầu nhe răng cười: "Muốn báo cảnh sát còn xin tao tha cho mày? Đi chết đi, đồ chó!"

Hắn ta vừa dứt lời, những người nhát gan trong đại sảnh đều bị dọa đến bất tỉnh.

Ngay khi tên cướp định bóp cò, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng hắn.

"Mau dừng tay!"

Vu Lan đứng bật dậy, lao về phía tên cướp.

Mẹ kiếp!

Trần Dương ngớ người, người phụ nữ này mất não rồi hả? Chẳng lẽ cô không biết quầy giao dịch đều được làm bằng kính chống đạn?

Thấy Vu Lan, bọn cướp đều sửng sốt, trong nhất thời không phản ứng kịp.

"Cảnh sát đây, mau buông vũ khí xuống!" Vu Lan quát to.

Cảnh sát?

Nghe Vu Lan nói mình là cảnh sát, sắc mặt bọn cướp trở nên cảnh giác, vài tên liếc nhau cùng vây quanh Vu Lan.

Mẹ kiếp, anh biết ngay Vu Lan sẽ nói như vậy mà, đúng là không khiến người khác bớt lo.

Thấy chết không cứu?

Trần Dương không làm được, anh cẩn thận di chuyển về phía bên đó.

"Ha ha, cảnh sát này xinh đẹp ghê, không ngờ còn có cực phẩm như thế này, đúng là niềm vui bất ngờ." Tên cầm đầu hưng phấn nói, người phụ nữ này thật là đẹp.

Nghe lão đại nói mấy, mấy tên cướp đều nở nụ cười dâm đãng, cầm dây thừng lao về phía Vu Lan.

Trong giây phút nguy hiểm này, Trần Dương nhắm chuẩn thời cơ bật dậy trong đám người, đá bay một tên cướp lao đến, hướng về phía Vu Lan quát to: "Vu Lan để ý dân thường, bọn cướp để tôi lo."

Nói xong, anh siết nắm tay đánh về phía bọn cướp.

Bành!

Tên cướp bị Trần Dương nện một đấm lên mặt, cả người bắn ra ngã đập xuống đất, trực tiếp hôn mê.

Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra vậy?

Một đấm đánh bay người?

Thấy cảnh này, những người đang ngồi nhịn không được hít một hơi lạnh, một đấm đánh bay tên cướp gần một trăm cân, thằng này khỏe ghê.

Hai người liên tiếp bị đánh gục, bọn cướp cũng ngẩn người.

Thằng này chui từ đâu thế? Đánh nhau cũng giỏi ghê?

Bị Trần Dương dọa sợ, bọn cướp đều trở nên kiêng dè không dám ra tay.

"Lão đại, làm sao bây giờ!"

Một trong số chúng kêu lên với tên cầm đầu.

"Đồ ngu, nó chỉ có một mình, bọn mày sợ cái gì? Nhanh xông lên giết nó đi. Mau lấy tiền rồi chuồn thôi, thời gian không còn nhiều lắm." Hắn giận dữ hét lên.

Dựa theo kế hoạch, thời gian vụ cướp diễn ra chỉ khoảng năm phút nhưng bây giờ đã kéo dài một lúc lâu, giờ còn chưa đi đợi lát nữa cảnh sát tới đây bọn chúng đều xong đời.

Tên cầm đầu vừa nói xong, những kẻ còn lại đều lao về phía Trần Dương.

Nhưng Trần Dương không hề hoảng sợ, trực tiếp xuất chiêu Nhất Ký Bát Cực Băng.

"A!"

Một tên cướp kêu lên thảm thiết bay ngược ra ngoài, lập tức ngất đi.

Những tên còn lại chưa kịp phản ứng lại, chân Trần Dương đã đánh tới.

"A!"

Bốp!

Mỗi một nắm đấm, một cú đá của Trần Dương đánh ra chắc chắn sẽ có một tên cướp ngã xuống, gần một phút sau, toàn bộ bọn cướp đã nằm bẹp trên mặt đất.