Long Tế Chí Tôn

Chương 92: Lại thấy ánh mặt trời

"Ừ." Trần Dương cười gật đầu.

Hiện giờ ngành nào kiếm được nhiều tiền nhất?

Thứ nhất, ngành giải trí.

Thứ hai, đương nhiên là bất động sản.

Theo phán đoán của Trần Dương, trong mười năm nữa, hai ngành này sẽ có bước phát triển vượt bậc.

Doanh thu một bộ điện ảnh mười năm trước cao nhất cũng chỉ một hai trăm triệu, hiện giờ doanh thu phòng vé bứt phá, phim điện ảnh có doanh thu cao nhất đã lên tới hơn sáu tỷ.

Đây cũng là lý do anh đồng ý ra tay giúp Trần Thiên Tông, tuy giá trị hiện giờ của Huyễn Ngu chưa tới năm tỷ, nhưng anh tin không bao lâu nữa giá trị của Huyễn Ngu sẽ nhanh chóng tăng mạnh.

Về bất động sản, trong tay anh vẫn còn không ít vốn lưu động, đầu tư một chút thế nào cũng không chịu thiệt.

Quanh Tây Xuyên có mấy mảnh đất vị trí rất tốt, anh đã nghe được chút thông tin hai năm tới sẽ khởi công xây dựng tuyến tàu điện ngầm, chỉ cần mua được mấy mảnh đất kia sẽ kiếm được một khoản đền bù không nhỏ.

Trần Dương suy nghĩ chuyện này đã lâu nhưng vẫn chưa tìm được người đáng tin cậy, anh còn định tới chỗ Lưu Quốc Bang mượn người.

Tuy trước đây anh và Lý Mật có xích mích nhưng hiện tại đã giảng hòa, hơn nữa người này đối xử với Tô Diệu rất tốt, còn làm công việc liên quan đến bất động sản, để cô ta làm tổng giám đốc sẽ không có vấn đề gì.

"Nếu cô đồng ý, tiền lương sẽ tăng gấp ba hiện tại."

"Đồng ý, đồng ý." Lý Mật gật đầu lia lịa, gấp ba tiền lương thì có gì mà không muốn: "Cảm ơn bố, cảm ơn bố..."

Đột nhiên Lý Mật có cảm giác vui đến phát khóc, xem ra Trần Dương đã thật sự tha thứ cho cô ta, nếu không đã không để cô ta làm tổng giám đốc, trái tim lo sợ bất an của cô ta cuối cùng cũng thả lỏng.

"Được rồi, quyết định vậy đi." Trần Dương khoát tay: "Nhưng cô phải nhớ rõ, tôi trả lương cho cô cao như vậy là bởi vì Tô Diệu, cô hãy ở bên cạnh cô ấy, nếu cô ấy gặp chuyện gì thì phải cho tôi biết đầu tiên."

"Vâng, thưa bố, con gái cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

...

Cùng lúc đó, trong trang viên nhà họ Trần.

Trong đại sảnh ngồi đầy người, sắc mặt người nhà họ Trần cực kỳ khó coi, không khí vô cùng áp lực.

Vẻ mặt tộc trưởng Trần Thiên Tông cũng âm u không kém.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên Trần Lỗi và Mục Tư Tư.

"Tiểu Lỗi, sao con lại hồ đồ như thế chứ." Trần Thiên Tông vô cùng đau đớn.

"Bố, con đã suy nghĩ kỹ rồi, đứa bé này phải được sinh ra." Khi nói những lời này, Trần Lỗi nhìn về phía bụng của Mục Tư Tư.

Sau khi bị làm nhục lần đó, cô đã mang thai.

Đối với một người đàn ông mà nói đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn, quan trọng nhất chính là đứa bé này còn không phải con của cậu ta, thậm chí cậu ta còn chưa từng quan hệ với Mục Tư Tư.

Trong mắt Lương Khiết hiện lên một tia tàn nhẫn, cô ta quay đầu nhìn Trần Toàn, dường như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn ta.

Thằng khốn này dám lừa cô ta, còn nói chưa đến bước cuối cùng, vậy tại sao Mục Tư Tư lại mang thai?

Cô ta biết rõ sau đêm đó Mục Tư Tư vẫn luôn sợ hãi, chưa từng quan hệ với Trần Lỗi, đứa bé chắc chắn không phải của cậu ta.

Lương Khiết nghiến răng ken két, trong lúc tức giận, cô ta hung hăng nhéo Trần Toàn.

Trần Toàn đau đến méo cả mặt, cũng may người nhà họ Trần đều chú ý hai vợ chồng Trần Lỗi, không ai phát hiện sự khác thường của hắn.

Giờ phút này Trần Toàn cũng không dám kêu, bởi vì hắn đã sớm sợ đến choáng váng.

Hắn vốn tưởng có thể lừa gạt Lương Khiết, ai mà ngờ được một phát đã trúng luôn, phải làm thế nào bây giờ.

Trần Lỗi vừa dứt lời, nhà họ Trần tức khắc ồ lên.

"Trần Lỗi, cháu điên rồi ư?"

"Đứa bé này không phải của cháu, tại sao phải sinh nó ra?"

"Đây là sỉ nhục, tại sao cháu lại nghĩ như vậy chứ?"

"Trần Dương làm nhục vợ cháu, cháu còn muốn nuôi con giúp nó? Đầu óc có vấn đề rồi phải không?"

Nghe bọn họ bàn tán, Trần Lỗi tái mặt, sắc mặt Mục Tư Tư cũng trở nên nhợt nhạt.

Ngay lúc này, Lương Khiết đập bàn một cái thật mạnh: "Trần Lỗi, đừng nói bừa, Trần Dương làm ra chuyện như vậy đã khiến gia tộc mất hết thể diện, cậu còn muốn để Tư Tư sinh ra nghiệt chủng, cậu muốn mẹ con bọn họ cả đời này không thể ngẩng đầu trong nhà họ Trần hay sao?"

"Đúng vậy, Tiểu Lỗi, cậu phải suy nghĩ kỹ đi." Trần Toàn cũng đứng lên nói: "Tuyệt đối không thể sinh ra nghiệt chủng này."

Trong lòng hắn đang sợ muốn chết, nếu đứa bé này sinh ra nhìn giống hắn, vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ hay sao?"

Cho nên nhất định không thể để Mục Tư Tư sinh ra đứa bé này.

Lương Khiết và Trần Toàn suy nghĩ giống nhau, nếu mọi người biết được sự thật thì Trần Toàn sẽ tiêu đời, đừng mơ chạm tới quyền quản lý gia tộc, cuộc sống tốt đẹp của cô ta cũng sẽ đi tong.

"Anh chị không cần khuyên bảo em." Trần Lỗi hít sâu một hơi, nói: "Em đã quyết định rồi, đứa bé này nhất định phải sinh ra."

Mọi người nhìn nhau, không ngờ Trần Lỗi cứng đầu như vậy, khuyên thế nào cũng không được.

Vì thế Lương Khiết chuyển sang Mục Tư Tư: "Tư Tư, Tiểu Lỗi hồ đồ em sẽ không hồ đồ theo phải không? Trong bụng em chính là nghiệt chủng của Trần Dương, mất đứa này sẽ còn có đứa khác, nhưng nếu em sinh con của Trần Dương, vợ chồng hai đứa sẽ có vết rạn vĩnh viễn không thể xóa bỏ."

Sao Mục Tư Tư lại không biết những điều cô ta nói được, cô cười khổ: "Chị dâu, mọi người đừng quản chuyện này nữa, em và Trần Lỗi đã thương lượng xong cả rồi, mặc kệ chuyện gì, đứa bé này vô tội..."

Gì cơ?

Ngay cả Mục Tư Tư cũng quyết định sinh đứa bé?

Giờ phút này toàn bộ người nhà họ Trần đều ngây ngẩn, sắc mặt cả đám vô cùng phức tạp.

"Aiz, đúng là gia môn bất hạnh."

"Nghiệp chướng, nhà họ Trần chúng ta tại sao lại sinh ra thằng súc vật như Trần Dương chứ!"

"Tất cả là tại thằng súc sinh Trần Dương, nghiệp do nó tạo Trần Lỗi lại phải gánh, đúng là không bằng cầm thú..."

"Ba người nhà bọn họ đều không phải thứ tốt lành gì..."

...

Sau khi đưa Lý Mật về xong Trần Dương dùng tốc độ một trăm hai mươi ki lô mét trên giờ phi về nhà.

Lúc này trên bàn đã đặt mấy đĩa đồ ăn.

Tô Diệu mặc tạp dề, đang nấu cơm ở trong bếp.

Nhìn hình ảnh này, trong lòng Trần Dương ấm áp, nhịn không được đi tới ôm lấy cô từ phía sau.

"A!"

Tô Diệu hoảng sợ, quay lại mới phát hiện ra là Trần Dương.

"Sao anh bước vào mà không có tiếng gì hết vậy?" Tô Diệu đỏ mặt nói.

"Ha ha, vợ anh thật là đẹp." Trần Dương nhịn không được nói.

"Hừ, mau thả em ra, đi rửa tay, xong món này là có thể ăn cơm rồi."

Trần Dương lưu luyến rời tay khỏi vòng eo nhỏ nhắn của Tô Diệu.

Thấy Trần Dương buông mình ra, Tô Diệu xấu hổ không thôi… Sao anh ấy lại ôm mình chứ, tiến triển quá nhanh rồi!

Hôm sau, văn phòng chủ tịch tập đoàn Huyễn Ngu.

Trần Dương vừa giao cho Mễ Tuyết đi đăng ký mở công ty bất động sản, tên rất đơn giản, gọi là bất động sản Đại Thuận, tuy hơi tầm thường nhưng đọc rất thuận miệng, cũng rất dễ nhớ.

Sau khi Mễ Tuyết đi, Trần Dương lấy ra thanh kiếm đồng đen nhỏ mới thu được hôm qua.

Rỉ sét trên thanh kiếm này quá nhiều, che mất hình dạng nguyên bản của nó, Trần Dương suy nghĩ một chút, gọi người mang giấy ráp đến bắt đầu mài kiếm.

Nhưng lớp rỉ sét này quá dày, Trần Dương mài mãi không hết, xem ra thanh kiếm này đã hoàn toàn vô dụng, mài không sáng.

Anh thở dài, xem ra mình lỗ nặng rồi, thanh kiếm đồng đen này chỉ là đồ bỏ, một triệu của anh coi như đi tong.

Đúng lúc này, tay anh vô tình cọ qua một đoạn lưỡi kiếm không rỉ, ngón tay vô tình bị cắt trúng.

Mẹ nó, thanh kiếm này bị chôn bao nhiêu năm rồi mà còn sắc như thế.

Vết thương không nhỏ, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương rơi lên thân kiếm.

Trần Dương vừa định buông kiếm đi lấy hòm thuốc thì một màn thần kỳ xuất hiện.

Máu tươi rơi trên thân kiếm nháy mắt bị hút vào trong kiếm, những chỗ không bị rỉ sét dường như có ánh sáng đỏ lập lòe.

Ngay sau đó thân kiếm nhẹ nhàng rung động.

Tách tách tách!

Rỉ sét trên thân kiếm bắt đầu nứt ra, sau đó bong ra từng mảng như vỏ một quả trứng đang nở vậy.

Tới khi rỉ sét hoàn toàn bong sạch, kiếm đồng đen phát ra ánh sáng chói mắt, nhuộm cả văn phòng thành màu đỏ.

Đợi ánh sáng đỏ tản đi Trần Dương mới thấy rõ hình dáng ban đầu của thanh kiếm này.