Trước khi rời đi, ta đến thăm Lâm phu nhân.

“Chi Ý, Nhữ Yên nó... nó không có...”

Lâm phu nhân ôm ta nức nở, nước mắt nàng chảy xuống gương mặt hiền dịu, rơi xuống đầu vai ta.

“Nương...” Ta vỗ lưng nàng trấn an.

Lâm Nhữ Yên và Đại Hoàng tử mưu hại Thái hậu vốn phải chết, không ngờ nàng chưa chịu được tới lúc gặp Lâm phu nhân lần cuối đã bệnh chết ở địa lao. Mà cũng nhờ vậy mới đỡ chịu khổ chém đầu.

Lâm phu nhân lau khô nước mắt, nói: “Nương biết con sắp phải đi rồi. Trước đó hãy đến xem người kia đi, nàng vẫn muốn gặp con.”

Ta im lặng thật lâu, sau đó đồng ý.

Gặp lại người thân sinh ra ta, nàng suy yếu nằm ở trên giường.

Ta mở miệng nói trước: “Lâm Nhữ Yên đã chết.”

Ta biết lời này là đả kích to lớn với nàng, nhưng ta vẫn muốn nói.

Quả nhiên, nàng cố gắng nâng lên ngón tay chỉ ta: “Ngươi... ngươi hại chết nàng!”

Ta nhẹ giọng nói: “Không, là do lòng nàng còn cao hơn trời nên tự làm bậy.”

Nàng tựa vào mép giường, ho khan không ngừng. Dưới đất không có máu, chỉ là một ít nước đắng thôi.

Rốt cuộc ta cũng hỏi ra thắc mắc nhiều năm nay: “Tại sao nương lại muốn đánh đổi cuộc đời ta với Lâm Nhữ Yên? Chẳng lẽ mệnh của ta không đáng giá? Chẳng lẽ ta không phải con ruột của nương?”

Nàng lau miệng: “Bởi vì ta ghét ngươi. Ngươi biết vì sao ngươi không có cha không? Bởi vì hắn vứt bỏ ta! Khi ta sinh ngươi cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút nữa đã mất mạng, sau này không thể mang thai được nữa... Hắn muốn con trai, lập tức muốn bỏ ta đi cưới người khác.”

Nàng run rẩy ngồi dậy, biểu cảm điên cuồng: “Ngươi không biết đâu. Cha ngươi vốn muốn giữ ngươi lại, chỉ đuổi ta đi thôi. Nhưng ta làm sao mà bỏ ngươi lại, cho ngươi hưởng phước một mình được? Ta muốn ngươi cả đời làm nô! Ai mà ngờ đồ ti tiện như ngươi... khụ khụ... lợi hại như vậy.”

“...”

Hoang đường, đúng là hoang đường.

Thì ra nàng chẳng có lý do gì đàng hoàng cả.

Nhưng mà nghe nàng nói thế, không hiểu sao trong lòng ta chẳng có chút phẫn nộ hay đau thương nào, chỉ có một loại oán trách khó mà chối cãi.

“Nương hận hắn phụ nương thì ôm lòng căm hận đó mà đi báo thù, cớ gì vẫn luôn hối hận tự trách. Huống chi lại đổ tội lỗi lên người vô tội. Nương và cái người ta nên gọi là cha kia có gì khác nhau đâu. Đều là hạng cầm thú cũng không bằng.”

Nàng nghe thấy lời ta nói thì ngẩn ngơ chốc lát.

“Ngươi ở lại đây tự sinh tự diệt đi.” Dứt lời, ta phất tay áo bỏ đi, không màng người sau lưng khóc đứt gan đứt ruột.

Ta không biết nàng có hối hận hay không, còn ta đã thanh thản từ lâu rồi.

Tự mình vùi thân vào bùn lầy làm cách làm ngu xuẩn nhất, học được buông bỏ mới có thể tiến bước xa hơn.

Mặc cho người khác thế nào, cuối cùng ta vẫn là ta.