“Ngươi là Lâm Nhữ Yên, con gái Lâm Hồ An?”

Một thái giám già cầm thánh chỉ đứng ở cửa Lâm phủ, giọng nói the thé, vênh váo tự cao.

Lâm gia liên tục gặp nạn, nghe nói là vì Lâm đại nhân viết một bài thơ phạm phải kiêng kị của Hoàng đế nên bị người khác viết tấu chương vạch tội. Hoàng đế lập tức hạ lệnh lưu đày cả nhà họ Lâm.

Lâm đại nhân, Lâm phu nhân, kể cả thiếu gia đều đã bị bắt vào nhà lao. Tiểu thư mới quay về từ nhà ngoại, lần này hẳn là đến để mang nàng đi.

Khi bọn đầy tớ khác nghe được tin xét nhà đều chạy hết, chỉ còn có ta và nương ở lại chăm sóc tiểu thư.

Ta chưa từng gặp qua người trong cung nên hơi sợ hãi, rụt rè e ngại trốn sau lưng nương.

Nương không quan tâm ta, cẩn thận bảo vệ tiểu thư trong lòng.

Bởi vì nương là vú em của tiểu thư, nương đâu chỉ nuôi dưỡng một mình ta, nương còn nuôi dưỡng cả tiểu thư.

Sắc mặt tiểu thư trắng bệch, nắm ống tay áo nương không chịu buông.

“Ta... ta không phải... Lâm...”

Tiểu thư run giọng phủ nhận, xem ra nàng rất sợ chết. Nghĩ cũng phải, người bị lưu đày nếu không bị bệnh chết dọc đường thì cũng bị quất roi đến chết, trước nay chưa từng có kết cục tốt.

Thái giám tuyên chỉ nhíu mày: “Vậy ai mới là Lâm Nhữ Yên?”

Ta đứng ở đó xem kịch vui, dù sao thì chuyện Lâm phủ bị xét nhà liên quan gì đến ta? Ta cùng lắm là đổi nơi làm việc mà thôi.

Không ngờ nương lại lôi ta ra, đẩy ta ra ngoài: “Nàng chính là Lâm Nhữ Yên.”

Ta kinh hoàng nhìn nàng, tận lực phủ nhận: “Không phải, nương, ta là Chi Ý, ta không phải tiểu thư.”

Thái giám già nheo mắt đánh giá ta: “Làm sao chứng minh được nàng là ai?”

Nương ôm tiểu thư vào lòng, xoay người sang chỗ khác đưa nửa lưng về phía ta: “Ta là vú em của Lâm tiểu thư, ta biết thùy tai nàng có một nốt ruồi. Nếu công công không tin thì cho người nhìn thử xem. Huống chi người ta đang ôm mới là con gái ta, tại sao ta phải hại con gái ruột của mình.”

Rất nhanh đã có người nắm lỗ tai ta xem: “Lưu công công, xác nhận là thật.”

Ta hiểu được nương mưu tính điều gì. Nương hy vọng dùng ta thay thế tiểu thư, để nàng có thể sống sót.

Đương nhiên, cái giá phải trả là để ta thay nàng đi chịu khổ chịu nạn.

Nhưng ta nào muốn chết đâu.

Ta không ngừng khóc lớn, vẫn luôn kêu mãi không ngừng: “Nương, nương ơi.”

Ta hy vọng có thể thức tỉnh lòng thương hại từ nương, vậy mà nương vẫn một mực làm thinh.

“Tiểu thư, mệnh của ngươi là thế đấy, đừng hại con gái ta.”

Đó là lời cuối cùng nương nói với ta lúc bảy tuổi.