Lòng Ta Nào Phải Đá

Chương 6: Thiếu niên tâm sự đương nã vân

–Tâm sự thiếu niên nên bay bổng như mây–

Thạch Hàn Chi xuống giường, bước ra mở cửa, quả nhiên Thạch Cô Hồng đứng bên ngoài. Hắn nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng liền bước vào phòng, đóng cửa.

“Ngươi dự định khi nào thì động thủ?” Thạch Hàn Chi cúi đầu hỏi một câu.

Thạch Cô Hồng lắc đầu, mày kiếm hơi hơi nhíu lại: “Ngươi không thấy có điểm kỳ quái sao? Mấy người đó nếu đúng là tụ họp luận bàn võ công nhằm đối phó Ma Tâm Cốc thì phải cực kỳ bí mật mới đúng. Vậy mà bọn họ đối với hai người lai lịch mơ hồ như chúng ta lại không hề đề phòng, cảm giác dường như trong chuyện này có điểm bất thường?”

Thạch Hàn Chi liếc hắn: “Kỳ thật ta cũng nhận ra có điểm kỳ quái, Sở Tư Viễn kia có vẻ vô tâm vô phế nhưng lại khiến người khác cảm thấy khó hiểu. Mười tám năm trước phụ thân bị Ma Tâm Cốc bắt đi, thù cha nặng như núi vậy mà hắn vẫn bảo trì tâm tình tươi sáng. Mặt khác, thời điểm trọng yếu lại tùy tiện mang hai kẻ lai lịch không rõ ràng tới Thiên Cơ Viên, quả thật có điểm kì quái. Mà Đường Kinh đôn hậu thành thực, có điểm không giống tác phong thông minh giảo trá thường thấy của Đường Môn. Về phần Diệp Khinh Phong…”

Nói tới đây Thạch Hàn Chi dừng lại, ngẩng đầu liếc Thạch Cô Hồng, thấy biểu cảm của hắn hơi có chút mất tự nhiên, trong lòng cười lạnh nhưng ngoài miệng tiếp tục nói: “Thái độ làm người của hắn ta khẳng khái hiệp nghĩa, đối với người khác tận tâm tỉ mỉ, ngay cả với hai kẻ vô danh tiểu tốt như chúng ta cũng có thể chu đáo lễ nghĩa, ứng xử khéo léo. Nếu không phải hắn ta trời sinh hoàn mỹ thì chỉ sợ rằng là lòng dạ sâu xa, khó lòng ứng phó”.

Thạch Cô Hồng không nói thêm, nhạt nhẽo “ừ” một tiếng. Tuy rằng hắn đối với Diệp Khinh Phong cũng có chút gợn, nhưng tổng không muốn đồng ý với quan điểm đó, mà cũng lại không muốn sinh khúc mắc với Hàn Chi tại đây. Hai người tuy luôn bất hòa, nhưng cãi cọ cũng chỉ giới hạn trong sơn cốc, khi đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều thực thông suốt, lý trí rõ ràng, chưa từng khắc khẩu.

Thạch Hàn Chi sao lại không rõ tâm tình khó chịu của người đối diện, y lạnh lùng nói: “Không nói mấy chuyện rườm rà, giờ tính toán xem khi nào ám sát Đường Kinh. Ngày mai thừa lúc mấy người bọn họ tập trung luyện công chúng ta lén đi quan sát địa thế, thăm dò hư thực. Chỉ cần không có người khác xen vào, dựa vào thực lực hai ta hẳn có thể thành công. Quan trọng là ám khí độc của Đường Môn khó lòng phòng vệ, điểm ấy chúng ta quyết không thể coi thường”

Thạch Cô Hồng gật gật đầu,“Vậy trước cứ âm thầm điều tra, tùy cơ ứng biến.”

Hắn cúi đầu nhìn nhìn Thạch Hàn Chi, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Hôm nay trong trận đấu tại trà quán, ta thấy dường như nội công của ngươi giảm sút rất nhiều. Rốt cục làm sao lại thế?”

Thạch Hàn Chi sắc mặt thoắt tái, nghiêng đầu hướng khác, một lát thản nhiên đáp: “Có thể do gần đây cơ thể mệt mỏi, mấy ngày nữa sẽ khôi phục, sẽ không ảnh hưởng tới thực thi nhiệm vụ lần này”.

Thạch Cô Hồng trầm mặc: “Ngươi có chuyện gì giấu ta?”

Thạch Hàn Chi quay đầu hừ lạnh: “Có thể có chuyện gì? Hơn nữa, cho dù có chuyện cũng nhất định phải nói với ngươi sao?”

Thạch Cô Hồng nghe vậy nhất thời tức giận: “À, hóa ra là ta xen vào việc của người khác”, lời còn chưa dứt liền vung tay áo, mở cửa xăm xăm bước đi.

Hắn giận dữ đùng đùng đi tới trung đình, xa xa thấy bên tiểu đình cạnh hồ có một người áo lam. Nhìn bóng lưng kia, cơn giận trong lòng thoáng chốc tan như khói.

Người trong đình đã đứng dậy hướng hắn ôm tay thi lễ: “Nguyên lai là Phong huynh. Phong huynh nếu chưa đi nghỉ không bằng lại đây chuyện phiếm” – đúng là thiếu chủ nhân Diệp Khinh Phong.

Thạch Cô Hồng chậm rãi đi tới. Hai người ngồi tại thạch bàn trong đình. Diệp Khinh Phong thân thiết hỏi han: “Phong huynh mi gian đọng buồn bực, chính là có việc gì khó khăn? Nếu cảm thấy tại hạ có thể giúp được phần nào đừng ngại nói ra, tại hạ tận lực tương trợ”

Thạch Cô Hồng lắc đầu “ Đa tạ Diệp huynh có hảo ý, tại hạ cũng không vướng mắc gì! Mi gian đọng buồn có lẽ bởi vì tưởng niệm tứ đệ đã qua đời.”

Nói ra những lời này trong lòng không khỏi kinh ngạc, với hắn Thạch Lãnh Châu là một vết thương thẳm sâu, cho dù trước mặt Hàn Chi, U ảnh cũng không dễ dàng nhắc tới. Chẳng hiểu sao đối với Diệp Khinh Phong, người mới quen biết, lại buột miệng nói ra.

Diệp Khinh Phong nghe vậy than nhẹ một câu: “Cố nhân đã tạ thế, Phong huynh sớm nên tiêu tán suy tưởng mới là. Phong huynh cùng tứ đệ hẳn là cảm tình rất tốt”

Thạch Cô Hồng ảm đạm: “Nếu như có thể, ta nguyện dùng sinh mệnh chính mình đổi lấy cho người ấy một đường sinh cơ”. Nói đến đây bàn tay đặt trên đùi kìm không được nắm chặt.

Diệp Khinh Phong nghe vậy tim không khỏi đập nhanh, loạn nhịp trong chớp mắt, lúc sau nói: “Kỳ thật, Phong huynh từng có một người huynh đệ đồng sinh cộng tử như vậy, cũng là không uổng” Nói tới đây đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi dò: “Lần trước ở bờ sông nghe Phong huynh có nhắc tới một cố nhân cùng tại hạ có khuôn mặt rất giống nhau, xin hỏi có phải chính là lệnh sư đệ này?”

Thạch Cô Hồng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn chăm chú khiến Diệp Khinh Phong trên mặt nóng lên, vội hỏi: “Là tại hạ đường đột chăng?”

Thạch Cô Hồng lắc đầu: “Không sao, chỉ là có chút kinh ngạc bị Diệp huynh nói trúng. Diệp huynh nói không sai, tứ đệ của ta, ngoại trừ khuôn mặt ngày đó còn thiếu niên, cùng Diệp huynh dáng vẻ cơ hồ giống nhau như đúc”

Tựa hồ nhận ra mình nói như vậy đã nhiều lời, bèn tiếp: “Tại hạ đem Diệp huynh so sánh với một người đã khuất, thật sự thất lễ”

Diệp Khinh Phong vội vàng xua tay, mỉm cười nói: “Lệnh sư đệ nếu có thể được Phong huynh tưởng niệm như thế thì nhất định người thường sao thể sánh bằng, tại hạ còn cảm thấy thực vinh hạnh”. Dừng một chút: “Phong huynh, nghe Tư Viễn nói huynh cùng Lãnh Vũ huynh đến từ quan ngoại, không biết sư phụ hai vị là ai?”

Thạch Cô Hồng nhàn nhạt: “Thực ra chúng ta không có bái sư, chỉ theo một vị ẩn cư học ít công phu. Mà người này không muốn chúng ta tiết lộ danh tính của hắn, mong Diệp huynh rộng lượng?”

Diệp Khinh Phong cười nói: “Tôn sư chắc là thế ngoại cao nhân, chỉ tiếc rằng tại hạ tục nhân vô duyên cầu kiến”

Cao nhân? Thạch Cô Hồng đáy lòng cười lạnh, nếu Truy Thạch Lệnh chủ, kẻ ác nhân đó cũng coi là cao nhân đương thời, thế gian này hẳn đại loạn bất trị.

“Đông Phương viên chủ được võ lâm suy tôn đệ nhất nhân, Diệp huynh là chân truyền đệ tử của người, người đáng được kẻ khác hâm mộ kỳ thật phải là huynh mới đúng”

Diệp Khinh Phong ha ha cười lớn: “Chúng ta không cần ngồi trong này khách sáo mới đúng. À, Lãnh Vũ huynh sắc mặt tựa hồ không tốt, Tư Viễn và Đường Kinh y thuật cũng khá, không bằng ngày mai nhờ họ xem qua”

“Đa tạ Diệp huynh lo lắng” Thạch Cô Hồng thản nhiên nói,“thực ra hàn độc đó có từ trong bụng mẹ, trị không dứt”

Diệp Khinh Phong khuôn mặt lộ vẻ bi thương: “Thì ra là thế, chẳng trách sao lệnh sư đệ trầm mặc ít lời – thân thể không tốt là chuyện phiền muộn nhất thế gian”

Thạch Cô Hồng thấy trên mặt Diệp Khinh Phong toát ra ý chân thành tha thiết, lòng đầy xúc động. Với hắn mà nói Diệp Khinh Phong là một người của thế giới khác, có lẽ bởi vì luôn đứng trong dương quang, trong gió ấm mà Diệp Khinh Phong luôn duy trì tươi cười sáng lạn. Giống như cây cao đón nắng, bởi vì thân mình có được nguồn nhiệt rực rỡ ấm áp nên mới có thể vô tư khẳng khái ban phát cho tất thảy vạn vật.

Mà bản thân mình cùng Hàn Chi là cái gì? Một sát thủ chìm trong bóng tối, chỉ thấy những mặt hắc ám tràn đầy huyết tinh tanh nồng của thế gian, chịu tất cả những khuất nhục mà người bình thường không sao tưởng tượng được. Thạch Lãnh Châu sớm rời bỏ, có lẽ cũng là một con đường giải thoát.

Nghĩ tới đây, bình sinh là lần đầu tiên nghĩ về cái chết của Lãnh Châu hắn cảm thấy một tia thoải mái.

Diệp Khinh Phong ho nhẹ một tiếng: “Phong huynh suy nghĩ điều gì?”

Thạch Cô Hồng giật mình, bấy giờ mới phát hiện mình vẫn đang chăm chăm nhìn Diệp Khinh Phong, trên mặt nóng rần. May mắn vẫn còn một tầng mặt nạ, cho nên mới …: “Không… không nghĩ gì. A, đêm đã khuya, tại hạ về phòng”. Lời vừa dứt liền đứng dậy cáo từ.

***

Mấy ngày sau mọi người đều tập trung luyện công, Thạch Hàn Chi và Thạch Cô Hồng bề ngoài là du sơn ngoạn thủy, thực tế là tìm cách tra xét địa điểm luyện công vậy mà thủy chung không có manh mối.

Từng hỏi thăm lại bị gia nhân dễ dàng tránh được, sợ bị phát hiện nên không tái dò hỏi nữa. Kỳ lạ là liên tiếp mấy ngày đều không gặp Đông Phương Lãng, mấy đại diện của ba môn phái còn lại: Hoán Hoa kiếm phái; Bách Hiểu Châu cùng Cái Bang vẫn chưa tới.

Buổi hoàng hôn ngày đó trời vừa mới mưa, Hàn Chi, Cô Hồng đi dọc theo sơn đạo uốn lượn chẳng mấy chốc y phục đã lấm lem. Hơn nữa tháng này thời tiết oi bức, mồ hôi dấp dính khắp người thực khó chịu.

Thạch Hàn Chi trời sinh tính sạch sẽ, đi tới một đoạn thấy một hồ sâu xanh biếc giữa sơn cốc bèn hướng Cô Hồng báo một tiếng rồi qua thoát y tắm rửa.

Thạch Cô Hồng thấy nước hồ mát lạnh, cũng xuống thanh tẩy. Tắm xong khoan khoái nhẹ nhõm, đang muốn mặc lại y phục ẩm ướt lại thoáng thấy Thạch Hàn Chi đang giặt y sam. Muốn nhờ người ta sẵn tiện giặt luôn hộ mình (~,~ đồ lười thúi xác, bóc lột sức lao động của người khác >.<) liền thuận tay đem y phục ném qua khiến nước bắn lên đầy mặt Hàn Chi. (tên hỗn đản này ò_ó)

Hàn Chi nhíu mày: “Ngươi làm cái quỷ gì thế?”

Thạch Cô Hồng cũng không để ý, cứ thế để trần nửa người trên vầy nước. Thạch Hàn Chi cầm lấy y phục muốn ném trả lại cho hắn, vừa ngẩng đầu thấy thân hình mật ong trần trụi của hắn, không hiểu sao mặt đỏ lên vội vàng cầm mớ quần áo bỏ tõm xuống nước, trong lòng âm thầm mắng bản thân vài tiếng.

Thạch Cô Hồng lên bờ tìm bóng cây vắng vẻ kín đáo, nằm xuống, thuận tay ngắt một nhánh có ngậm vào miệng, ngửa mặt xuyên qua khe hở tán cây nhìn lên vòm trời sơn cốc nhỏ hẹp.

Nhìn một hồi lại đưa mắt quay lại bên hồ sâu, dưới ánh tà dương thân hình trắng nõn của Thạch Hàn Chi tựa hồ tỏa ra một tầng thủy quang, lóng lánh trong suốt lại có phần chói mắt. Tóc như mực xấp xoải thả sau lưng, nước đọng trên hai gò má từng giọt từng giọt theo xương quai xanh mê người chảy xuống.

Thạch Cô Hồng đột nhiên thấy yết hầu khô khốc, trong trí nhớ có điều gì như muốn phá ra.

___________

Tựa của chương trích từ bài thơ: Trí Tửu Hành – Lý Hạ.

Dịch: Quick Trans

Biên tập: Cô Nương Lẳng & Tiểu Lộc Lộc