Lòng Ta Nào Phải Đá

Chương 33: Hồi thủ hướng lai tiêu sắt xử

-Quay đầu lại nhìn nơi hiu quạnh-

Nam tử kia đúng là biểu đệ của Đường Trác, Vu Mang, y hơi hơi nhếch khóe môi, dùng sức rút mạnh chủy thủ đang cắm ở trên vai Đông Phương Lãng ra, huyết hoa lập tức văng khắp nơi. Đông Phương Lãng cắn chặt răng cố nén mới nuốt xuống được tiếng kêu đau đớn, giương mắt oán hận nhìn chằm chằm Vu Mang, “Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”

Vu Mang lấy tay xoa xoa vài giọt máu bắn lên hai gò má, chăm chú nhìn hắn nói: “Ngươi bớt nói nhảm đi! Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi khôn hồn thành thật trả lời, nếu không ta đem sư phụ ngươi chém làm tám mảnh.”

Đông Phương Lãng cả kinh, phẫn nộ quát: “Ngươi dám!”

“Ta không dám?” Vu Mang nheo mắt cười lạnh một tiếng, xoay người hướng quan tài thủy tinh đi đến, Đông Phương Lãng vội vàng kêu lên: “Ngươi muốn hỏi chuyện gì?”

Vu Mang dừng bước, chậm rãi xoay người lại, y đem chủy thủ nhiễm huyết kia đưa đến bên môi nhẹ nhàng thổi, vài giọt huyết châu đọng trên chủy thủ tí tách rơi xuống. Từng giọt máu đỏ tươi phản chiếu lại trong con ngươi trong suốt, sâu thẳm của hắn, như thể những cánh hoa màu đỏ bị gió thổi rơi vào hồ nước thăm thẳm lạnh lẽo, mang theo vẻ đẹp lãnh tuyệt thê diễm.

Đông Phương Lãng thấy thế ngẩn ra, hơi hé miệng nói: “Ngươi là………”

“Câm mồm!” Vu Mang mất kiên nhẫn quát bảo hắn ngưng lại, “Bây giờ ta hỏi ngươi một số chuyện!” y đưa mũi nhọn của chủy thủ đặt ở ngực Đông Phương Lãng, cảm thấy tiếng tim đập của Đông Phương Lãng theo kiếm truyền tới lòng bàn tay, y chậm rãi đem chủy thủ đẩy mạnh vào ngực Đông Phương Lãng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vẻ mặt cố nén thống khổ của Đông Phương Lãng.

Đâm sâu vào hơn một tấc thì Vu Mang đột nhiên dừng lại: “Bắt đầu, từ giờ ta hỏi ngươi đáp, nếu ngươi dám nói dối nửa câu, chủy thủ này sẽ lập tức cắm vào trái tim bẩn thỉu của ngươi.” Nhìn thấy trong mắt Đông Phương Lãng hiện lên một tia quật cường, y hừ lạnh một tiếng, “Sau khi ngươi chết ta đem thi thể của sư phụ ngươi treo trên cổng thành cho chúng nhân chiêm ngưỡng, ngươi thấy thế nào?”

Sắc mặt Đông Phương Lãng lập tức cau có, chán nản nhìn Vu Mang nói: “Ngươi hỏi đi, ta biết thì sẽ nói, không giấu diếm nửa lời.”

“Hảo.” Vu Mang tay chỉ vào nấm mồ mới tinh bên cạnh gốc cây đại thụ nói: “Nơi này chôn cất cốc chủ Ma Tâm Cốc cách đây không lâu bị ngươi đánh rơi xuống vách núi, ta nghĩ ngươi biết rốt cuộc nàng là ai, cùng sư phụ ngươi rốt cuộc là có quan hệ gì?”

Đông Phương Lãng theo hướng tay hắn chỉ nhìn đống đất kia, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, “Nàng tên là Đường Mạn Ngữ, là môn nhân của Đường Môn. Hai mươi năm trước nàng đột nhiên thần bí mất tích, từ đó về sau không có nửa điểm tin tức, ta lần trước cũng vô tình mà phát hiện nàng nguyên lai lại chính là cốc chủ Ma Tâm Cốc. Về nàng cùng sư phụ ta…….” Hắn hướng nam tử trong quan tài thủy tinh nhìn lại, trong ánh mắt mang theo một tia đau đớn, “Ta thật sự không biết bọn họ có quan hệ gì.”

Vu Mang trên mặt hiện lên vẻ hoang mang, trầm ngâm một lát sau lại hỏi, “Ngươi đã giết phu quân của Ma Tâm Cốc cốc chủ?”

Tim Đông Phương Lãng mạnh loạn nhịp một chút, “Ta cũng không biết phu quân nàng là người phương nào.”

Vu Mang thấy hắn không giống đang nói dối, liền hỏi tiếp: ‘Ngươi lấy thân phận Truy Thạch lệnh chủ thu nhận bốn đồ đệ. Lai lịch của bọn họ ra sao?”

Đông Phương Lãng nghe hắn nói thẳng ra mình là Truy Thạch lệnh chủ thì không khỏi lắp bắp kinh hãi, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Vu Mang thấy hắn do dự, trên tay hơi dùng lực, chủy thủ cắm ở trên ngực hắn lại đâm sâu vào một chút.

Đông Phương Lãng đau đến kêu rên một tiếng, thở hổn hển nói: “Lãnh Châu là cô nhi do ta nhặt được, ta cũng không biết lai lịch của hắn, còn U Ảnh……..hắn kì thật chính là Sở Tư Viễn” để ý thấy trong mắt Vu Mang bình tĩnh không gợn sóng, Đông Phương Lãng trong lòng âm thầm suy nghĩ: Chẳng lẽ y đã sớm biết bí mật này?

“Mười tám năm trước phụ thân của Sở Tư Viễn là Sở Hoài Sơn bị Ma Tâm Cốc bắt đi, Hữu Nguyệt sơn trang liền chỉ còn lại cô nhi quả phụ, cơ nghiệp trăm năm rất nhanh chóng trở nên suy yếu. Sở Tư Viễn khi đó vừa tròn mười tuổi, vì không muốn Hữu Nguyệt sơn trang bị hủy ở trong tay hắn, cũng vì có thể cứu Sở Hoài Sơn ra, liền đầu phục ta, sau này hắn vẫn bí mật đảm nhiệm chức sứ giả đưa tin của Truy Thạch.”

Nói tới đây hắn kịch liệt ho khan vài tiếng, đợi bình tĩnh trở lại rồi mới nói tiếp: “Về phần Cô Hồng, hắn có thể là cô nhi của hoàng tộc Thục Quốc. Hơn mười năm trước vài người mang theo hắn chạy nạn, bị ta bắt gặp, liền giết những người đó, lại dùng dược làm cho hắn mất trí nhớ………”

“Ngươi vì sao phải làm thế?” Vu Mang ngắt lời hắn.

Đông Phương Lãng cúi đầu trầm mặc một chút, Vu Mang liền tức giận thúc giục: “Nếu ngươi không muốn nhìn thấy sư phụ ngươi bị chém thành tám mảnh thì nói mau!”

Đông Phương Lãng vội vàng ngẩng đầu nói: “Ta chỉ là tình cờ phát hiện Cô Hồng mặt mũi giống sư phụ ta như tạc, cho nên mới…..”

“Vô sỉ!” Vu Mang lấy tay tát cho hắn hai cái vang dội, căm phẫn nói: “Ngươi đúng là mất trí rồi! Còn có thể vì loại nguyên nhân này cướp đi mạng sống của người khác!” Quang minh chính đại phẫn nộ, đột nhiên nhớ tới còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi, mạnh mẽ áp chế cơn tức giận, lại hỏi tiếp: “Thế còn Hàn Chi?”

“Hàn Chi………” Trên mặt Đông Phương Lãng xuất hiện một tia dao động, “Hắn………..Ta không biết lai lịch của hắn.”

“Nói bậy!” Vu Mang giận dữ nói, “Xem ra không dạy dỗ ngươi một chút ngươi sẽ không thật thà khai ra.” Nói tới đây liền đi đến quan tài thủy tinh cách đó không xa, làm bộ muốn đập vỡ quan tài kia.

“Dừng tay! Ta nói, ta nói……….” Đông Phương Lãng gấp giọng hô lớn: “Hắn là do sư phụ ta mười tám năm trước từ bên ngoài mang về, ta hỏi sư phụ lai lịch của hắn, sư phụ như thế nào cũng không chịu nói.”

Vu Mang cơ thể chợt chấn động, dừng bước ngơ ngác đứng tại chỗ, một lát sau hắn hướng nam tử trong quan tài nhìn lại, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đúng là hắn? Không có khả năng, điều này làm sao có thể? Thiên hạ không thể có chuyện trùng hợp như vậy!”

Đông Phương Lãng sợ hắn thực sự làm ra chuyện gì với Thiên Cơ đạo trưởng, vội vàng thề thốt: “Ta nếu dám dối trá nửa câu, ta cùng sư phụ liền chết không có chỗ chôn.”

Vu Mang ngẩn ra, đem ánh mắt hướng về phía Đông Phương Lãng, thấy trên khuôn mặt toàn vết máu của hắn tràn đầy vẻ kinh hoàng, biết hắn cũng không nói dối. Dựa theo sự hiểu biết của y đối với Đông Phương Lãng, lời thề hắn vừa mới thốt ra đã là quá lắm rồi.

Vu Mang biểu tình có chút mờ mịt nhìn Đông Phương Lãng, “Thạch Hàn Chi bộ dạng như đúc với sư phụ ngươi, chẳng lẽ ngươi chưa từng hoài nghi?”

Sắc mặt Đông Phương Lãng lập tức trắng xanh, trong ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét nồng đậm, nhưng chỉ là sự ghen ghét kia trong chớp mắt liền nhạt đi, ngược lại trở nên thản nhiên nói: “Có, đương nhiên là có. Bọn họ hai người không chỉ bộ dạng giống nhau như đúc, thậm chí cũng mắc một loại bệnh di truyền từ gia tộc như nhau. Ngoài ra sư phụ ta trước khi đi còn cẩn thận dặn dò ta dù trong bất kì tình huống nào cũng không được làm hại Hàn Chi, lại bảo ta mười tám năm sau đem phương pháp tu luyện có thể áp chế hàn độc ‘Thiên Cơ ảo diệu quyết’ cho hắn tu luyện. Nhiều chuyện trùng hợp như vậy, hơn nữa người đối với Hàn Chi còn thương tiếc như thế, lúc đó ta làm sao có thể không nghi ngờ quan hệ của bọn họ? Chính là…….”

Nói tới đây sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, ánh mắt chớp động nhìn Vu Mang một chút, đổi giọng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại quan tâm đến việc này?”

Sắc mặt Vu Mang trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi chớ có nói lời vô nghĩa! Còn một vấn đề: bốn năm trước ngươi vì sao cưỡng bức Thạch Cô Hồng đi giết Thạch Lãnh Châu?”

Đông Phương Lãng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, “Có một lần ta đi tìm bọn họ, đúng lúc gặp được Thạch Cô Hồng tặng vật đính ước cho Hàn Chi, ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho loại sự tình không coi ta ra gì này phát sinh?”

“Cho nên ngươi bắt Thạch Cô Hồng đi giết Lãnh Châu, bởi vì ngươi đã sớm đoán được với tính cách của hắn nhất định sẽ không tuân theo. Sau ngươi lại lấy cớ vì hắn kháng mệnh nên cường bạo, đồng thời ép buộc Hàn Chi nếu hắn không giết chết Lãnh Châu, ngươi sẽ tìm vô số người ngày đêm lăng nhục Cô Hồng.” Vu Mang đau đớn nói: “Ngươi làm hết thảy mọi chuyện chỉ vì muốn Cô Hồng hận Hàn Chi, có phải thế không?”

“Đúng là như thế thì sao!” Đông Phương Lãng nghiến răng nghiến lợi nói: “Trong tất cả chúng chỉ có Hàn Chi mới giống sư phụ nhất, thời điểm nhìn thấy Thạch Cô Hồng hôn hắn ta tức giận đến cơ hồ phát cuồng, ta sao có thể để kẻ khác vấy bẩn Thanh Nhi của ta?”

“Ngươi quả thực là điên rồi! Ngươi yêu sư phụ phát cuồng cũng không sao, thế nhưng Hàn Chi không phải sư phụ ngươi!” Vu Mang lớn tiếng quát: “Chỉ vì lí do chó chết như thế, ngươi làm cho Lãnh Châu vong mệnh, làm cho Cô Hồng mất trí phát điên, làm cho Hàn Chi áy náy, thống khổ suốt bốn năm …  ngươi quả thực phát rồ rồi!”

Tức giận nhanh chóng bị sát ý thay thế, đang muốn tiến lên giết Đông Phương Lãng, đột nhiên sau gáy bị đập một đòn thật mạnh, Vu Mang kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lảo đảo vài cái liền ngã xuống trên thảm cỏ ngất đi. Bên cạnh y không xa chính là Từ Tình đang đứng, trên tay cầm một khúc cây khô, có lẽ do Vu Mang điểm huyệt lực đạo không đủ, huyệt đạo của Từ Tình không biết từ lúc nào đã tự giải khai.

Đông Phương Lãng nhìn về phía Từ Tình, lại thấy hắn dùng ánh mắt oán độc gắt gao nhìn lại mình. Hắn bỗng cảm thấy chột dạ, lập tức lướt mắt qua không dám nhìn lại.

Từ Tình “Ha ha” cuồng tiếu vài tiếng, chân đem Vu Mang đang cản bước hắn đá vào trong bụi cỏ, sau đó một đường nhắm hướng Đông Phương Lãng đi tới. Đông Phương Lãng tai nghe thấy tiếng cười điên cuồng, ác độc của hắn trong lòng sinh ra vài phần sợ hãi. Đúng lúc này đột nhiên phát hiện huyệt đạo trên người hắn đã được giải, liền bắt đầu vội vàng vận khí, muốn thoát khỏi dây thừng đang trói buộc. Vận khí một cái mới phát hiện chân khí trong cơ thể tắc nghẽn, căn bản không thể làm gì, không biết từ lúc nào đã có kẻ ở trên người hắn động tay động chân.

Từ Tình thấy ánh mắt hắn hơi hơi chớp động, đột nhiên hiểu được tất cả. Hắn bước nhanh đến trước mặt Đông Phương Lãng, đưa tay điểm mấy huyệt đạo của y. Thấy trên mặt y loang lổ vết máu, thê thảm vô cùng, liền dùng móng tay ở trên mặt hắn mà cạo cạo.

“Ta nhớ rõ ta từng nói qua với ngươi ta hận nhất là kẻ nào lợi dụng ta, lừa gạt ta. Đông Phương Lãng, ngươi nói ta nên như thế nào trừng phạt thích đáng kẻ đã có gan lừa gạt ta?” Đầu ngón tay đột nhiên dùng sức rạch một đường, vết thương trên mặt Đông Phương Lãng vừa khép lại bấy giờ lại chảy máu ồ ạt, một đường chảy đến miệng hắn.

Từ Tình đem ngón tay thấm đẫm máu tươi, đưa vào trong miệng mình mút một chút, “Thật sự rất ngọt, không bằng ta từng chút hút sạch máu ngươi, sau đó cũng đem thi thể của ngươi phục trang đặt trong quan tài thủy tinh, như thế ngươi có thể thực hiện lời hứa, vĩnh viễn bên cạnh ta.”

Nói tới đây hắn lại quay đầu đi, hướng về phía thân thể Thiên Cơ đạo trưởng trong quan tài thủy tinh đặt trên thảm cỏ nhìn lại, ngắm nghía một hồi cuối cùng tấm tắc tán dương: “Quả thực xinh đẹp, ngay cả ta cũng phải động tâm. Khó trách ngươi yêu hắn phát cuồng, nhiều năm như vậy vẫn không chịu buông tay.”

Nói tới đây chợt biến sắc, căm hận nói: “Ngươi chính là vì hắn mới gạt ta. Chính là hắn đã chết, Hồi Thiên Đan chỉ có thể cứu sống người còn giữ được một hơi thở, hắn đã chết mười tám năm, cho dù là thần tiên cũng không thể cứu sống hắn!”

“Nói bậy!” Đông Phương Lãng hét lớn một tiếng, “Nếu là Hồi Thiên Đan, tất có thể cải tử hoàn sinh.” Nói tới đây lại bỏ thêm một câu, “Nhất định có thể.” Tựa như muốn tự thuyết phục bản thân.

Lúc này hàng mi xinh đẹp của Từ Tình rung động vài cái, đột nhiên vỗ tay cười nói: “Thật tốt quá! Ta đã nghĩ ra một phương pháp báo đáp ngươi.” Lời còn chưa dứt, thân hình đã vọt đến bên cạnh quan tài thủy tinh, hướng bên canh quan tài vỗ một chưởng. Chỉ nghe “Oanh” một tiếng vang lên, nắp che liền bị đánh bay ra ngoài, ở trên không trung quay cuồng vài cái thật mạnh rồi rơi xuống trên thảm cỏ.

__________

Tựa chương trích từ bài từ Định Phong Ba của Tô Thức (thi nhân đời Bắc Tống)

定風波Định phong baĐịnh phong ba (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)
莫聽穿林打葉聲,

何妨吟嘯且徐行。

竹杖芒鞋輕勝馬,

誰怕!

一蓑煙雨任平生。料峭春風吹酒醒,

微冷,

山頭斜照卻相迎。

回首向來蕭瑟處,

歸去,

也無風雨也無晴。
Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,

Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.

Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,

Thuỳ phạ!

Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.Liệu tiễu xuân phong xuy tửu tỉnh,

Vi lãnh,

Sơn đầu tà chiếu khước tương nghinh.

Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ,

Quy khứ,

Dã vô phong vũ dã vô tình.
Rừng động đừng nghe chuyển lá cành

Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh

Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng

Nào ngán

Áo tơi mưa khói mặc bình sinhVi vút gió xuân xay chợt tỉnh

Hơi lạnh

Đầu non bóng ngả cũng tương nghinh

Ngoảnh lại những nơi tiêu sắt trước

Rời bước

Cũng không mưa gió cũng không hanh

三月七日沙湖道中遇雨。雨具先去,同行皆狼狽,餘獨不覺。已而遂晴,故作此詞。

Ngày 7 tháng 3, ta ra chơi Sa Hồ, gặp mưa. Ai nấy đều bối rối. Ta cứ coi như không thấy gì. Sau đó trời tạnh, làm bài này.

Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo:

Cứ mặc lá rừng lát xát rơi

Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi

Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa

Ai sợ!

Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời

Heo hắt gió xuân, men rượu tỉnh

Hơi lạnh

Mặt trời chếch núi đón chào ngươi

Ngoái cổ lại nhìn nơi hiu quạnh

Về rảnh

Cũng không mưa gió, chẳng hong trời.