Lòng Ta Nào Phải Đá

Chương 31: Triêu chân mạc ngụy hà nhân biện

(Sớm thực chiều giả, người nào đó)

Ban đêm nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp, lại có chút cảm giác của mùa đông. Bên ngoài lạnh giá hiu quạnh bao nhiêu, cảnh tượng trong phòng có thể nói là xuân ý dạt dào bấy nhiêu. Ngọn nến nhỏ đỏ chói rơi xuống một giọt sáp nến, trong lư hương quý đang cháy tỏa ra huân hương ngọt ngào.

Trên giường hai thân thể trần trụi quấn chặt vào nhau, mái tóc đen nhánh chảy xuống tấm lưng trắng như tuyết của thiếu niên, một giọt mồ hôi trong suốt lăn trên lưng thiếu niên, mang theo ý vị phong tình.

“Thanh nhi, Thanh nhi………” Nam tử anh tuấn ở trên người thiếu niên rống lớn vài tiếng rồi phóng ra. Thiếu niên “ưm” vài tiếng sau cũng dừng lại thở hổn hển, hắn ngẩng đầu, hai gò má đỏ ửng, ánh mắt mịt mờ, “Ngươi rốt cuộc vừa kêu ai?”

Nam tử từ trên người hắn trở mình qua, nằm ở trên giường nhìn đỉnh màn bình tĩnh nói: “Dĩ nhiên là ngươi.”

Nam tử kia đúng là Đông Phương Lãng, mà thiếu niên cũng chính là Từ Tình. Từ Tình mất hứng bĩu môi, “Sao nghe lại không giống?”

Đông Phương Lãng sắc mặt khẽ biến, ngồi dậy mặc thêm quần áo. Từ Tình từ phía sau ôm lấy hắn, “Hôm nay ngươi vẫn rầu rĩ không vui, đến tột cùng là vì chuyện gì? Là bởi vì Đường Kinh không rõ tung tích sao?”

Đông Phương Lãng lắc đầu, Từ Tình chớp đôi mắt linh lợi, “Là bởi vì Thạch Hàn Chi kia sao, ngươi vừa nghe tin hắn chết được một khắc liền tâm sự chồng chất. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Có thể có chuyện gì?” Đông Phương Lãng mất kiên nhẫn hỏi lại, sắc mặt đã có chút mất tự nhiên.

Từ Tình sắc mặt lạnh lùng, “Không nói cho ta biết ta cũng có thể đoán được, ngươi nhất định là thấy hắn ta bộ dáng xinh đẹp, cho nên động tà niệm rồi.”

“Nói bậy!” Đông Phương Lãng gầm lên một tiếng.

Từ Tình thấy hắn giận giữ, vội cười quyến rũ một tiếng, “Đùa ngươi một chút thôi? Bực bội như vậy làm cái gì?” Nói tới đây khẽ thở dài một tiếng, “Lần trước nếu không bị yêu phụ của Ma Tâm Cốc đột nhiên xuất hiện quấy rối, làm cho trên đường trở về Đường Kinh phát giác ta liên thủ với ngươi lừa gạt hắn, chúng ta có lẽ đã lấy được kho báu. Giận nhất chính là núi lửa kia đột nhiên bùng nổ, mới cho Đường Kinh thừa dịp hỗn loạn đào tẩu, hiện giờ cũng không biết nên đi đâu tìm hắn.”

Đông Phương Lãng nói: “Đường Kinh muốn mở kho báu, phải có cổ cầm của chúng ta cùng nửa khối ngọc bội kia mới tìm được. Lúc này động không bằng tĩnh, chúng ta cứ kiên nhẫn ở Thiên Cơ Viên chờ hắn.”

Từ Tình gật đầu đồng ý, “Cũng chỉ có thể như vậy. Đáng giận chính là phụ thân đã mất của ta kiên quyết mang chìa khóa để khai mở kho báu chia làm ba phần, không dưng lại gây nhiều phiền toái như vậy. Hắn hồ đồ như thế, khó trách được sớm bị mất nước.”

Đông Phương Lãng nhìn hắn một cái, “Kỳ thật cha ngươi cũng có lo lắng riêng. Hắn đem cổ cầm để trên tiểu đảo, kể lại bản đồ chi tiết cho nương ngươi, đem ngọc bội, cầm khúc cùng với địa điểm của Ma Tâm Cốc nói cho nương của Đường Kinh, khiến cho các ngươi hai phương phải đồng tâm hiệp lực mới có thể mở được kho báu. Người ta nói, “huynh đệ đồng lòng, kỳ lợi đồng tâm”, xem tình thế Tống quốc hiện nay, các ngươi muốn phục quốc, cũng chỉ có như vậy mới có một tia hi vọng.”

Từ Tình cười lạnh một tiếng, “Phục quốc? Muốn chết sao? Ta chỉ muốn có được kho báu, cùng ngươi tìm một chỗ tiêu diêu tự do tự tại, có điên mới đi làm cái loại chuyện không có khả năng thành công. Thục quốc mất nước đã mười mấy năm, hiện giờ Tống quốc hùng mạnh như thế, cho dù có bao nhiêu kho báu, phục quốc cũng là chuyện không có khả năng. Chỉ có Đường Kinh mới ngốc như vậy, cho rằng Thục quốc còn có hi vọng…….”

Lúc này đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa dồn dập, có người ở bên ngoài hô: “Khởi bẩm viên chủ, xảy ra chuyện không hay! Phế viện cấm địa ở phía sau đột nhiên cháy!”

Đông Phương Lãng nghe vậy cực kì hoảng sợ, vội vàng nhảy xuống giường chạy như điên ra ngoài. Hắn chạy thẳng tới phế viên, thấy trong tường che khói đặc cuồn cuộn, thế lửa hừng hực, mấy hạ nhân đang đứng ở ngoài tường vây liều mạng hướng bên trong dội nước, nhưng không một ai dám cãi cấm mệnh đi vào cứu hỏa.

“Đều cút hết cho ta! Ai dám tiến vào ta giết!” Đông Phương Lãng hét lớn một tiếng, nhún người bay qua tường, nhảy vào đám cháy.

Mấy hạ nhân kia thấy hắn biểu tình dữ tợn, sợ tới mức run cả người, lúc này mới thấy Diệp Khinh Phong cùng Sở Tư Viễn một trước một sau chạy lại đây. Diệp Khinh Phong thấy bọn họ đứng ở nơi phát sinh sự tình, vội vàng hô lớn: “Các ngươi còn không mau vào cứu hỏa!”

Một hạ nhân bước lên phía trước nói: “Viên chủ vừa mới đi vào, hắn phân phó bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.”

Diệp Khinh Phong kinh ngạc một hồi, hắn dừng cước bộ, lo lắng nhìn góc kia thế lửa ngày càng hung hãn, muốn vào xem, rồi lại băn khoăn đến cấm lệnh của Đông Phương Lãng. Lúc này nghe thấy phía sau có người hỏi: “Diệp huynh, đây là có chuyện gì? Vì sao mọi người không ai đi cứu hỏa?”

Diệp Khinh Phong cũng Sở Tư Viễn đồng thời quay đầu lại, thấy Đường Trác cùng Vu Mang đang bước nhanh tới, người vừa hỏi đúng là Đường Trác.

Diệp Khinh Phong khó xử lắc đầu, “Đây là cấm địa của bổn môn, trừ bỏ sư phụ không ai có thể đi vào.”

Lúc này chợt thấy một thân ảnh trên người đầy lửa từ trong cấm địa bay ra, xem hình dáng quần áo đúng là Đông Phương Lãng. Diệp Khinh Phong vội vàng đi qua nghênh đón, lo âu gọi một tiếng, “Sư phụ! Người không có việc gì chứ?”

Đông Phương Lãng chậm chạp đặt bước chân, nghiêng đầu tới, mọi người thấy trên mặt hắn dính một khối bụi đen, ngọn tóc sau khi xông qua lửa bị đốt cháy sém thành màu vàng, bộ dáng có chút chật vật. Nhưng cái làm mọi người kinh ngạc chính là trên mặt hắn hiện vẻ kinh hoàng, thất thố, nôn nóng, hoảng sợ, so với vẻ mặt hắn ngày thường bĩnh tĩnh, thâm trầm giống là hai người hoàn toàn khác nhau.

Đông Phương Lãng giận dữ liếc mắt quét qua mọi người, hướng Diệp Khinh Phong quát một tiếng: “Không phải bảo các ngươi đều rời khỏi nơi này hay sao?” Ngừng lại một chút rồi bỗng nhiên nói: “Ta có việc phải ra ngoài, ngươi thay ta truyền lệnh xuống, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần khu vườn này, người nào kháng lệnh giết không tha.” Nói xong liền rảo bước chạy vội đi, thân hình chợt hiện rồi biến mất trong màn đêm tối đen.

Mọi người đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn nhau một hồi, cuối cùng Diệp Khinh Phong ho khan một tiếng nói: “Đêm đã khuya, các vị nên đi nghỉ sớm một chút.”

Nhớ đến bộ dáng Đông Phương Lãng thất thố rồi đột nhiên rời đi, Diệp Khinh Phong trong lòng rối loạn vô cùng. Trầm tư trở về trước Phù Vân Các, thấy trên bàn đá dưới tàng cây bạch quả phủ một tầng lá rụng vàng óng, liền lững thững đi tới ngồi xuống ghế, nhặt một mảnh lá cây trên bàn cầm trên tay vuốt ve.

Lúc này đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, vừa quay đầu lại, thấy Thạch Cô Hồng vội vàng từ bên ngoài vọt vào sân, trực tiếp chạy vào phòng hắn. Trong thời gian nháy mắt, hắn lại vọt ra, trên lưng có một cái bọc nho nhỏ.

Diệp Khinh Phong ngẩn ra, vội vàng gọi hắn lại: “Cô Hồng…..Ngươi phải rời khỏi đây sao?”

Thạch Cô Hồng ngừng cước bộ theo tiếng nhìn lại, lúc này mới để ý đến Diệp Khinh Phong ngồi dưới tàng cây. Hắn khẽ gật đầu một cái, im lặng hướng viện ngoài đi tới, khi đi qua bên người Diệp Khinh Phong cước bộ thoáng dừng lại một chút, “….Bảo trọng.” Không đợi hắn trả lời liền đi nhanh ra cổng vòm.

Diệp Khinh Phong vịn vào bàn đá khó khăn đứng dậy, nhìn cổng vòm trống trơn kia, một tia chua xót đắng chát tự đáy lòng tràn ra, liên tục quẩn quanh trong đầu. Một trận gió lạnh thổi tới, mảnh lá vàng hình quạt thản nhiên rơi xuống trên tóc hắn, run rẩy bám víu không đành lòng rời đi, như thể muốn tẫn hết cả sức lực giữ lấy chút hơi ấm ôn nhu còn sót lại của sinh mệnh.

Sở Tư Viễn đi ra khỏi gian phòng, thương cảm nhìn nam tử dưới tàng cây bạch quả, trong lòng thở dài, thản nhiên nói: “Chuyện kia ngươi không hướng hắn giải thích một chút sao? Cứ như vậy không nói, cả đời này hắn nhất định nghĩ ngươi rắp tâm hãm hại hắn.”

Diệp Khinh Phong nhìn lướt qua y, “Là vô tình hiểu lầm hay là cố ý vu hãm, hiện giờ với hắn mà nói đã không còn quan trọng. Một khi đã như vậy, việc gì phải tự tìm phiền não?”

Sở Tư Viễn đang muốn nói, đã thấy Đường Trác vội vàng đi tới. Đường Trác hướng Sở, Diệp hai người ôm quyền: “Mang đệ vừa mới nhận được bồ câu đưa tin trong nhà, nói mẫu thân hắn bệnh nặng hấp hối, hắn quýnh lên rồi ngất xỉu. Bất quá hắn hiện nay đã không có việc gì, có điều thân thể hơi suy yếu, Đường mỗ phải lập tức đưa hắn đến Tuyền Châu. Về phần độc trong người nhị vị, Đường mỗ có phương pháp làm thuyên giảm sẽ lập tức báo”

Nói tới đây từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ đưa cho Sở Tư Viễn, “Đây là Ngưng Hương Hoàn của Đường Môn chúng ta đặc chế, mặc dù không thể giải Bạch Lộ độc, nhưng ăn vào có thể làm cho chu kì phát tác dài kéo dài thành hai tháng một lần, trong vòng hai tháng Đường mỗ sắp xếp ổn thỏa có thể quay trở lại, thỉnh Tư Viễn huynh không cần lo lắng. Nếu Yên Ba Túy trong người Diệp huynh phát tác sớm, cũng có thể ăn mấy viên Ngưng Hương Hoàn này tạm thời khống chế một chút.”

Đợi Sở Tư Viễn tiếp nhận bình sứ rồi cảm tạ, Đường Trác lại nói tiếp: “Mang đệ thân thể suy yếu, không biết có thể làm phiền Diệp huynh chuẩn bị cho hắn một chiếc xe ngựa?”

Diệp Khinh Phong nghe vậy vội sai hạ nhân đi chuẩn bị, lát sau Đường Trác liền điều khiển xe ngựa mang theo Vu Mang ly khai Thiên Cơ Viên.

Sau khi tiễn Đường Trác cùng Vu Mang, Diệp Khinh Phong cùng Sở Tư Viễn một đường trầm mặc trở về Phù Vân Các. Khi đến phòng Diệp Khinh Phong, Sở Tư Viễn mở bình sứ trong tay, lấy ra mấy viên Ngưng Hương Hoàn đưa cho Diệp Khinh Phong, “Ngươi giữ lấy, vạn nhất khi ngươi phát bệnh ta không ở bên cạnh ngươi cũng có thể tự cứu chữa.”

Diệp Khinh Phong tiếp nhận viên thuốc, một mùi dược hương nhàn nhạt đưa lên mũi, “Khó trách tên là Ngưng Hương Hoàn, thật là hương khí làm say mũi, mơ hồ còn có hương bách hợp. “

Sở Tư Viễn gật nhẹ đầu, “Ngưng Hương Hoàn của Đường Môn vốn ứng như vậy.” Nói tới đây sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Ngươi nói thuốc này có hương bách hợp?” Vừa hỏi vừa lấy một viên thuốc đưa lên mũi ngửi.

“Chính là mơ hồ cảm thấy được……..” Diệp Khinh Phong đáp lại, lúc này chợt nghe Sở Tư Viễn kinh hô một tiếng, “Không ổn! Chúng ta mau đuổi theo!”

__________

Tựa chương trích từ bài thơ Phóng ngôn ngũ thủ chi nhất của Bạch Cư Dị

Phóng ngôn ngũ thủ (kỳ nhất)

Bạch Cư Dị

朝真暮伪何人辨,古往今来底事无。

但爱臧生能诈圣,可知宁子解佯愚。

草萤有耀终非火,荷露虽团岂是珠。

不取燔柴兼照乘,可怜光彩亦何殊。

Hán Việt

Triều chân mạc ngụy hà nhân biện,cổ vãng kim lai để sự vô。

Đãn ái tang sanh năng trá thánh,khả tri trữ tử giải dương ngu。

Thảo huỳnh hữu diệu chung phi hỏa,hà lộ tuy đoàn khởi thị châu。

Bất thủ phần sài kiêm chiếu thừa,khả liên quang thải diệc hà thù。