Long Vương phi thấy tôi không lên tiếng, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn tôi một lúc lâu, tôi bị bà nhìn nổi gai ốc, còn đáng sợ hơn việc đấu với Ma vương. Tôi từ trước tới nay vẫn không làm cho người khác thích, bà lại là người thâm trầm, có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy, tính kế đủ bề, quyết không buông tha cho ái thiếp của Long Vương, lỡ mà không thích tôi ở điểm nào thì… quả thật không dám tưởng tượng xem tôi sẽ rơi vào kết cục nào.

Bà đột nhiên cười, sự thê lương trong ánh mắt lại càng nhiều thêm, thở dài “Đứa nhỏ nhà ngươi đang nghĩ gì thế?” Lại nắm tay tôi, kéo từng ngón tay ra tôi mới phát hiện cả người mình căng thẳng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Bà nắm chặt tay tôi, sau một lúc im lặng, cuối cùng nói tiếp “Hai con ngư tinh kia chết không lâu, ta có Kha Nhi, một trăm năm sau sinh ra hắn…”

Đôi mắt xinh đẹp của bà rơi nước mắt, mặc dù tôi không biết tại sao bà khóc, trong lòng vô cùng tò mò, cũng không biết Long vương có ăn cá chép tinh kia không, nhưng những chuyện này nếu bà không nói, tôi cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể để bà nắm chặt tay tôi như muốn mượn lấy chút sức mạnh, bà nói một cách khó khăn “Từ nhỏ, Kha nhi đã là một bào thai vô hồn…”

Tôi ngây người, ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ ra sự thật kinh người này. Lúc trước nghe nói những bào thai vô hồn là do cha mẹ phạm phải sai lầm lớn nên bị trời trừng phạt, đứa con ngu dại từ nhỏ, chỉ có thân thể mà không có hồn phách, nếu như muốn giữ lại đứa nhỏ này phải dùng đại pháp chiêu hồn.

Đông Hải Long vương cai quản thủy lực một phương, cưỡi mây làm mưa, dùng Đại pháp chiêu hồn chắc chắn dễ như trở bàn tay.

Người tôi dần dần lạnh, thì ra thiếu niên kêu tôi là “tỷ tỷ” phải đem hồn phách trong cơ thể ra để gánh tội cho mẫu thân.

Long vương phi rơi lệ không ngừng, làm ướt đẫm khuôn mặt “Lúc Kha nhi sáu trăm tuổi, Long Vương định dùng đại pháp chiêu hồn…. cũng không biết là đại pháp chiêu hồn có thành công không, hay là có nguyên nhân khác, hồn phách mới tới tự xưng là Nhạc Kha, nhưng lúc thì hồ đồ, lúc thì tỉnh táo. Chúng ta đều chiều theo tất cả. Vương gia tự nghĩ đây là trời cao cảnh cáo, từ đó về sau cũng tu tâm dưỡng tính, không đem yêu tinh bên ngoài vào phủ nữa…”

Tôi nghe trong giọng nói của bà có chút chua xót, lại bị nước mắt của bà làm mềm lòng, không nhịn được mà khuyên nhủ “Vương phi đùng khóc, Tam điện hạ chỉ là trong nhất thời hồ đồ, nếu như có cơ duyên, nhất định có thể biến nguy thành an.”

Bà níu chặt cánh tay tôi, khóc như đứt từng khúc ruột “Mấy vạn năm qua, ta chưa từng nói việc này với ai, một vai gánh hết. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, kiếp nạn này của Kha Nhi chắc chắn là có liên quan tới việc ta giết hai con ngư tinh kia, may mà lúc sau ta dẹp món cá kho tàu đi, ta và Vương gia không ăn, mới để lại chân thân của Kha Nhi… Loan cô nương, xin cô cứu nó!”

Từ nhỏ tới lớn, tôi rất ít khi khóc lóc kể lể, chỉ cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu, ngay cả việc khóc lóc kể lể cũng không có cửa.Lâu nay, có chuyện gì buồn phiền tôi cũng chỉ đứng phát ngốc ở đỉnh núi Phượng Dực một lúc, nhìn bầu trời rộng rãi, mây nhàn nhạt trôi, gió quất vào mặt, tất cả uất ức cũng biến thành hư không. Bây giờ lại bị một người phụ nữ nắm tay, đau lòng muốn chết mà khóc lóc kể lể, tay chân tôi luống cuống, nhìn nước mắt bà từng giọt rơi vào trên áo trắng của tôi, trong lòng cảm thấy may vì hôm nay mặc tấm áo choàng tơ giao tiêu mà Ly Quang đưa cho nên không bị bẩn.

Tôi lắp bắp muốn lôi bà ra, vô cùng nghi ngờ mà nói “Vương Phi cũng biết Thanh Loan chỉ là một địa tiên, pháp thuật thấp kém, kiến thức lại càng không có. Nếu muốn nhờ Thanh Loan cứu Tam điện hạ thì thật giống chuyện cười cho thiên hạ!”

Long Vương Phi đưa tay lau nước mắt trên mặt, lại có những giọt nước mắt tràn ra, bà kéo chặt tôi không rời “Mấy ngày qua bản cung nhìn thấy, chỉ có lúc ở với cô Kha nhi mới tỉnh táo một chút. Đứa nhỏ như cô rất lanh lẹ, tâm tính hiền lành, có cô làm bạn với Kha nhi thì nó có thể tỉnh táo một chút. Cho nên bản cung hôm nay cố ý tới xin cô…” Nói xong vén áo choàng, giống như muốn quỳ xuống trước mặt tôi.

Bất luận là như thế nào, bà cũng là trưởng bối, lại là thượng thần, một tiểu tiên nho nhỏ như tôi đương nhiên không có phúc nhận lễ này, vội vàng đứng dậy, khó xử nói “Vương phi đừng làm tiểu tiên khó xử!”

Bà níu chặt tôi không buông “Nếu hôm nay Loan cô nương không đồng ý, bổn cung làm sao an tâm được? Đây là báo ứng của bổn cung, nhưng Kha nhi cũng không làm gì sai, sai lại phải chịu đau khổ này…” Càng khóc lại càng lớn.

Tôi bị bà khóc tới phiền lòng, chỉ cảm thấy trước nay mình quá coi trọng nước mắt của nữ nhân, bà khóc như vậy mà cũng đoan trang, lệ dài cong vút, mắt hoe đỏ, lai nghĩ, chắc là do Long tộc thuộc tính thủy, nên nước mắt hơi đặc biệt. Đành phải nâng tay áo của bà mà nói “Vương phi có chuyện không biết, tam điện hạ đã mấy lần cứu tiểu tiên trong lúc nguy nan, tiểu tiên đương nhiên mang ơn, sao có thể phớt lờ Tam điện hạ? Đương nhiên là Thanh Loan phải ở lại đây, chăm sóc cho Tam điện hạ qua kiếp nạn này.”

Bà thấy tôi đồng ý, cảm kích vô cùng, lớn tiếng gọi người “Người đâu, còn không mau tới, đem lễ vật chuẩn bị lên đây.”

Không bao lâu sau, cửa điện mở rộng, vô số ngư tinh bưng mâm đựng bảo bối tới, tất cả đều sáng chói mắt, trong đó có hơn phân nửa những thứ mà tôi không biết. Chỉ nhận ra thứ tỏa ra ánh sáng êm dịu kia chính là Dạ minh châu Đông Hải, hồng có thể là san hô, còn lại thì hoàn toàn không biết, có rất nhiều trâm cài, vòng tay, tôi hoa mắt nhìn một hồi, nghi hoặc nói “Vương phi, đây là…”

Nước mắt trên mặt bà đã khô, giờ phút này đang dựa vào tay tôi mà đứng dậy, tôi rất không kiên nhẫn, giọng nói hơi cáu kỉnh “Vương phi làm gì vậy?”

Sắc mặt của bà không thay đổi, cầm lên một viên dạ minh châu to bằng nắm tay “Tuy hạt châu này không đáng giá lắm, nhưng là Dạ Minh châu lâu năm ở Đông Hải, dùng để tặng lễ là thích hợp nhất.”

Tôi bị bà làm cho sợ, liên tục đẩy ra “Vương phi, tuy Thanh Loan chưa từng thấy qua bảo vật này, nhưng cũng không cần lãng phí để tặng ta. Tiểu tiên một mình đơn độc, phiêu bạc khắc nơi, những bảo vật này không dùng được, huống chi, Tam điện hạ xả thân cứu tiểu tiên không chỉ một lần, tiểu tiên ở lại chăm sóc ngài ấy vài năm, chờ bệnh của ngài ấy khá lên mới rời khỏi cũng là chuyện nên làm.”

Nói xong đẩy ngư tinh đang đứng gần đó ra, vội vàng cáo từ.

Giữa trưa mấy hôm sau, tôi đang ngồi ngủ gật bên người Nhạc Kha, đầu bị gõ một cái, tôi mở to mắt, nhìn thấy Bích Dao hơi cười đứng trước mặt tôi, trong mắt mang theo ý mừng “Tam ca có một người si tình như tỷ tỷ bên cạnh, cũng coi như là phúc của huynh ấy!”

Tôi há mồm, định biện bạch nhưng biết chỉ uổng công, nên đành nhe răng thị uy, làm nàng ta cười to, đánh thức Nhạc Kha đang nằm trên giường, hắn ôm cánh tay của tôi, hỏi “Tỷ tỷ, làm sao thế?”

Gân xanh trên trán tôi muốn nổi lên, có chút hối hận khi quen biết đứa con ngốc này của Đông Hải Long vương.

Thằng nhãi Nhạc Kha này mấy ngày liên tiếp có chút kỳ cục, nếu như có tôi bên cạnh thì hắn rất tỉnh táo, nhưng chỉ cần tôi rời khỏi một lát, hắn lại trở nên hồ đồ. Tôi bất đắc dĩ phải nghỉ đêm ở tẩm điện của hắn, làm cho đám ngư tinh nhìn thấy tôi thì cười một cách ái muội.

Tôi có chỗ khó nghĩ : Nếu như hắn không ngốc, chắc là tôi lại động vài phần chân tâm.. nhưng hắn lại ngốc như vậy, ngay cả tôi và mẹ cũng không phân biệt được, thật là quá ngốc.

Nếu Long Vương phi đã chịu nói ra chuyện cũ, chắc chắn đã thấy Nhạc Kha có tôi bên cạnh thì tỉnh táo, đoán trúng chuyện hồn phách trong cơ thể của Long tam tử này có vài chuyện cũ với tôi, nên mới bỏ đi thể diện mà xin tôi, mong tôi có thể dùng chuyện xưa mà làm hắn tỉnh táo một chút.

Tôi đã nợ Nhạc Kha rất nhiều, ơn cứu mạng của hắn chắc chắn không thể nào quên, đành phải ở bên cạnh hắn mỗi ngày, chỉ mong bệnh của hắn nhanh chóng tốt hơn.

Nhưng tên ngốc này bây giờ vô cùng nghe lời, không giống như vẻ mặt lúc trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không giống bộ mặt lạnh lẽo lúc trước, bám người giống như Cửu Ly, không lúc nào không theo sau tôi, mềm mại kêu “Tỷ tỷ.”

Tôi bị hắn gọi vậy, có chút phiền lòng, thầm nghĩ chắc năm đó hắn cũng gọi mẫu thân như vậy, ở trước mặt Bích Dao thì không thể mắng hắn, lòng đầy căm tức mà không có chỗ phát tiết đành phải kéo hắn ra ngoài, đi lại xung quanh điện, trông mong hắn vận động nhiều một chút, tiêu hao năng lực sẽ không bám chặt tôi nữa.

Bích Dao thấy tôi dẫn theo hắn đi vòng vòng trong rừng san hô, bèn đi theo sau mà cười to, không biết thế nào đã ra khỏi Đông Hải long cung, mọi nơi là nước biển âm u, tị thủy châu ở trong người tôi có tác dụng vô cùng tốt, có một nhân ngư bơi qua kế bên, gặp vài binh tôm tướng cá, bọn họ cũng rất cung kính. Tên ngốc Nhạc Kha này cũng đã quên cái bệnh ưa sạch của mình, bước đi trong nước, lướt sóng mà đi, dáng vẻ có vài phần phong lưu, chỉ có điều ánh mắt như đứa trẻ năm sáu tuổi ở phàm trần, tôi không khỏi xúc động nhớ tới lúc mới gặp.

Ba người chúng tôi đi xung quanh ở biển Đông Hải, khi thì thấy đá ngầm, khi thì gặp nhân ngư, thấy san hô, gặp bạng tinh (Trai tinh), cũng không biết đã đi được bao lâu, Bích Dao vui vẻ nói “Tỷ tỷ, chúng ta đến chỗ cửa Tử Mạch Thanh rồi.”

Tôi ngẩng đầu lê, trong tầm mắt là một tòa điện san hô, giống như đền thờ. Những cành san hô kia màu xanh hiếm thấy, lấp lánh trong làn sóng xanh, nhìn xa xa có ánh sáng dịu nhẹ, đúng là một tòa cung điện to lớn bằng san hô.

Vẻ mặt của Bích Dao rất hưng phấn, tôi dừng bước, cảm thấy tòa điện san hô này có cảm giác kỳ lạ, nghiêng đầu hỏi “Bích Dao, ai ở trong điện này thế?”

Trên má nàng ta hiện lên sắc đỏ “Cung điện này là vương thành của tộc Giao nhân… Ly Quang ca ca ở đây!”

Tôi vui mừng nhướng mày. Trong nước không thể cưỡi mây lướt gió, đi bộ tới lúc này thực có chút mệt mỏi, vì thế nhìn Bích Dao cười nói “Ta nghĩ chắc cũng đã lâu Dao nhi không gặp Ly Quang, trong lòng nhớ nhung, mới dẫn theo ta với tam ca của người tới đây tìm người phải không?”

Bích Dao bối rối đỏ mặt, vội vàng chạy về phía trước “Ta đi tìm Ly Quang ca ca!” bóng dáng xanh biết ấy đã đi tới cửa Tử Mạch Thanh thì mất dạng.

Tôi bước lên vài bước mà nhìn, thấy cửa Tử Mạch Thanh này giống như đang ở giữa đỉnh núi mây mù, dưới chân là mây đen che mất nên không biết là nó cắm ở đâu, ngửa đầu lên nhìn thì thấy cửa này rất cao, cao hơn căn nhà ba bốn tầng lầu ở phàm trần, phía trên gắn một viên bảo thạch vĩ đại, cũng không biết nó có ma lực gì nhưng nhìn từ xa thì giống như có ma lực, tôi bước lại xem, thiếu chút nữa thì lướt sóng mà bay lên để sờ thử bảo thạch kia.

Đang đấu tranh tư tưởng, cánh tay bị nắm lại, Nhạc Kha nhỏ giọng nói “Tỷ tỷ, lại muốn bỏ ta lại sao?”

Tôi đau đầu vỗ trán, muốn sửa cái sai của hắn “Nhạc Kha, ta không phải tỷ tỷ của ngài, gọi ta là Thanh Loan.”

Hắn hoảng sợ gỡ bàn tay tôi để trên trán xuống, bộ mặt như trẻ con tỏ ra nghiêm trang mà hỏi “Tỷ tỷ, bệnh cũ của tỷ lại tái phát sao?”

Tôi thừa nhận lúc trước ở lại với hắn, ngoài chuyện báo ân thì cũng có nguyên nhân khác, muốn từ miệng hắn biết được vài chuyện xưa của mẫu thân, nhưng lại không ngờ tới chuyện đầu óc của con rồng ngốc này thoái hóa tới mê muội, chỉ nhớ rõ chuyện gần đây.

Tôi nghiêm mặt, hỏi “Ta có bệnh cũ gì chứ?”

Hắn hung hăng không sợ chết, đôi mắt trong vắt như suối, nụ cười như tỏa sáng, vô cùng rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng, nói “Tỷ tỷ, tỷ vẫn còn thích sưu tầm bảo thạch.”

Tôi ngây người đứng tại chỗ, một lát sau mới hiểu, đây tất nhiên là sở thích kỳ lạ của mẫu thân rồi. Không đợi tôi nghĩ ra, hắn đã vuốt tay áo, ung dung cưỡi sóng lên, hướng về phía khối bảo thạch kia.

Trong lòng tôi như có sóng đánh, cảm thấy con rồng ngốc này tuy ngốc nhưng lại có một tấm lòng nhiệt tình, đối với tôi chưa bao giờ giữ kẽ, lúc đang ngơ ngác nhìn hắn thì nghe thấy một tiếng thét kinh hãi “Dừng tay…”

Quay đầu lại nhìn, chính là Ly Quang đầu đang dính đầy rong biển đang đi tới, tuy trên mặt có chút vui mừng, nhưng lại càng thêm ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

Nhạc Kha mờ mịt quay đầu, lội nước đáp xuống, đứng trước mặt tôi nhìn qua nhìn lại, yếu ớt hỏi “Nàng là ai?”

Trán tôi đổ mồ hôi lạnh, kinh sợ nói “Ngài ngay cả ta cũng không nhận ra sao?”

Ánh mắt hắn mê mang, giống như một con nai lạc đường, vẻ mặt vô cùng vô tội.

Ly Quang bước tới, bắt lấy cổ tay hắn, nói “Nguy rồi, hắn bị bảo thạch làm cho tổn thương linh hồn, làm sao cho tốt đây?”

Bích Dao đi theo đằng sau Ly Quang chỉ vào khối bảo thạch màu tím kia, lẩm bẩm nói “Ngài nói nó hả? Thảo nào ngày thường không cho ta liếc mắt một cái.”

Tôi lại nhìn bảo thạch màu tím kia hơi nhiều, cảm thấy trong đầu choáng váng, vội vàng ổn định inh thần, lo lắng nói “Ly Quang, đây vốn là tên ngốc, lần này lại thế, hoàn toàn u mê! Ta phải nói sao với Long Vương phi đây?”

Vẻ mặt Ly Quang trịnh trọng, nói “Bảo thạch này tên là Tử Mạch, tiên phàm gì thì nếu tu vi hơi yếu đều không chống được ma lực của nó. Có khi bị hút mất linh hồn. Mấy vạn năm qua ma lực của nó lại tăng lên, đến nay ngay cả phụ vương của ta cũng khôn thể chống lại, chính là bảo vật trấn giữ của Giao nhân tộc chúng ta.”

Lòng tôi lạnh lẽo, nhớ tới thủ đoạn độc ác của Long vương phi, nếu bà biết được con trai bà vừa có một chút tỉnh táo bây giờ vì tôi dẫn ra ngoài nên trở nên hoàn toàn u mê, không biết sẽ làm thế nào, nghĩ vậy mặt tôi đầy mồ hôi.

Ly Quang thấy vẻ mặt của tôi lo lắng, tiến lên nắm tay tôi, nói “Thanh Nhi, nếu đã đến thì hãy ở lại trong cung đi. Ta đi xin phụ vương xem ông có cách nào không.” Tôi và hắn đã quen biết mấy ngàn năm, trước nay vẫn rất nhiệt tình vì lợi ích chung, nghe thấy hắn đồng ý đi xin phụ vương ra mặt, trong lòng tôi có chút nhẹ nhõm.

Nhưng Bích Dao còn nhỏ tuổi, chưa trải qua sóng gió, đứng ở phía sau Ly Quang, gương mặt tươi cười lúc trước giờ bật khóc, nghĩ tới nàng lo lắng cho Tam ca trở nên ngu ngốc mà phải nén giận tôi. Trong lòng tôi thẹn thùng, đành miễn cưỡng cười mà an ủi nàng “Dao nhi đừng vội, thủ lĩnh GIao tộc rất giỏi ảo thuật, chắc chắn có thể làm cho Tam ca của người tỉnh táo lại.”

Trong mắt nàng đầy lệ, nhìn chằm chằm vào tôi và Ly Quang, không nói một lời, nước mắt theo gò má mà chảy xuống, bộ dáng thật đáng thương. Tôi tránh khỏi tay Ly Quang, đi tới kéo bàn tay lạnh lẽo của nàng lại bị nàng hất mạnh ra, nhìn tôi một cách xem thường.