Tống Vy cảm thấy hơi không tưởng tượng nổi.
Nhưng nghĩ lại, nếu đi gấp như vậy thì chắc chắn là có việc gì đó, nói không chừng anh ta còn quay lại.
Vậy nên cô hỏi xin y tá một tờ giấy nhớ, cô viết vào đó phương thức liên lạc của mình rồi đưa cho cô ấy.
“Chào cô, đây là số di động của tôi, nếu anh ta còn quay lại, phiền cô đưa cho anh ấy giúp tôi”
Ở một nơi khác.
Trong phòng hội nghị của tổng bộ tập đoàn Đường Thị, không khí rất trang nghiêm.
Đường Hạo Tuấn như một bậc đế vương ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, lạnh lùng nhìn từng người một trong phòng.
Nhìn mấy ông già đã lâu không lộ diện, Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ giễu cợt.
“Hôm nay là ngày chia cổ phần à? Các chú các bác đến đông đủ cả thế này: Giọng anh lạnh tanh, to và rõ ràng.
Mỗi chữ như đang gõ vào từng người đang ngồi trong phòng.
Trong một lúc không ai dám tiếp lời.
Sở dĩ hôm nay đông đủ như vậy là vì tin Đường Hạo Tuẩn bị bắt cóc lan nhanh như cháy rừng.
Ai nhận được tin cũng muốn tới tìm hiểu cho rõ ràng.
Lỡ như là thật, thì Đường Thị phải đối mặt với tình huống cải tổ lại.
Nhưng khi nhìn thấy Đường Hạo Tuấn lành lặn ngồi trước mặt, tất cả bọn họ đều đồng loạt nhận ra tin tức kia là giả.
“Ha ha, đám người già chúng ta cũng lâu chưa tới công ty rồi, muốn tới để thăm cháu một chuyến” Trong phòng hội nghị yên ắng, vài phút sau, ông Lưu, người già đời nhất lên tiếng.
Ông ta vừa nói xong, không khí trong phòng đã dịu xuống trong phút chốc, có người còn phụ họa theo.
Đường Hạo Tuấn làm sao không hiểu rõ tâm tư của đám cáo già này, chỉ là anh không vạch trần, chỉ thuận theo nói: “Cháu cũng đã lâu không gặp các chú các bác, hay là thế này ạ, trưa này cùng ăn một bữa cơm đi” “Không cần đâu, nhà bác còn có việc, bác đi trước đây” Nói xong ông Lưu chống gậy đứng dậy, đi về phía cửa phòng hội nghị.
Nhìn thấy ông ta như vậy, người trong phòng cũng lục tục rời đi hết.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Đường Hạo Tuấn.
Lúc này, đôi mắt trong veo của anh chợt lạnh đi, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.
“Trình Hiệp” “Tổng giám đốc” Trợ lý Trình Hiệp từ bên ngoài đi vào.
“Đi điều tra xem ai đứng sau thao túng chuyện này.”
“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu, toan bước đi thì Đường Hạo Tuấn lại nói: “Đợi đã, cậu tới bệnh viện trước, đưa cho người phụ nữ kia 15 tỷ."
Mắt Đường Hạo Tuấn từ từ nhắm lại, trong đầu xuất hiện hình bóng người phụ nữ kia.
Nghĩ tới dáng vẻ lúc cô ấy nói chuyện bồi thường, sắc mặt anh dịu đi rất nhiều.
Nhưng trước tới nay anh không thích nợ người khác, lần này cũng vậy.
Lúc Trình Hiệp tới bệnh viện, Tống Vy vừa khéo đã đi khỏi, y tá cũng không tìm thấy mảnh giấy cô ghi lại số điện thoại.
Chớp mắt một tuần trôi qua nhưng Tống Vy vẫn không nhận được điện thoại của người đàn ông đó.
Xem ra anh ta thật sự không tính toán chuyện này, gánh nặng trong lòng Tống Vy dần dần được trút bỏ.
Hôm nay, vừa là cuối tuần, vừa là một ngày nắng ấm.
Tống Vy lái xe đưa hai đứa trẻ đến trung tâm thương mại gần nhà.
Ở đó có một tiệm kem rất nổi trên mạng.
Vì Tống Dĩnh Nhi rất thích ăn kem nên cô đã lưu ý tới chỗ đó.
Xếp hàng hai mươi phút cuối cùng cũng tới lượt bọn họ.
“Dĩnh Nhi, con muốn vị gì nào?”
Tống Vy cúi đầu hỏi con.
“Dâu tây, vị dâu tây ạ” Cô bé vô cùng vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng ngọt như kẹo.
Hỏi xong Tống Dĩnh Nhi, Tống Vy lại nhìn sang con trai: “Hải Dương, con muốn vị gì nào?”
“Con không ăn đâu, toàn là con gái ăn không à? Tổng Hải Dương hoàn toàn từ chối, nói xong thì nó sang một bên.
Vừa quay đầu, thằng bé đã vô tình nhìn thấy ở cửa hàng quần áo nữ đối diện, người phụ nữ đang chọn quần áo trong đó, không phải chính là người đã bắt nạt mẹ đó sao?