Sự khác thường của Đường Hạo Tuấn bị Tống Huyền bên cạnh thu hết vào mắt.

Tổng Huyền nhìn theo tầm mắt anh, thấy vết đỏ trên cổ Tống Vy, con người run lên bần bật, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác nguy cơ to lớn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Coi như người đứng xem, cô ta nhìn vô cùng rõ ràng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cổ Tống Vy, rõ ràng chính là đang ghen!

Lúc này mới bao lâu, anh lại động tâm với Tống Vy, mà cô ta ở bên anh năm năm, anh lại ngay cả mắt nhìn thẳng cô ta cũng không muốn, không được, cô ta không thể tiếp tục như vậy, cô ta nhất định phải sớm đuổi Tống Vy đi, nếu không cô ta vĩnh viễn không thể an tâm!

Nghĩ vậy, Tống Huyền gắt gao siết lòng bàn tay, trong lòng bắt đầu tính toán.

Cũng không lâu lắm, cuộc họp kết thúc.

Mọi người tốp ba tốp năm tản đi, rất nhanh trong phòng họp cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Tống Vy đứng lên, đang chuẩn bị thương lượng với Đường Hạo Tuấn chuyện người mẫu, cửa phòng họp đột nhiên bị người đẩy ra, một thân ảnh cao lớn đi vào.

"Hạo Tuấn, đã lâu không gặp!" Người đến cười híp mắt chào hỏi Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, lạnh lùng ngưng mắt nhìn anh ta, trong miệng chậm rãi khạc ra ba chữ, "Đường Hạo Minh!"

Đường Hạo Minh? Tên tương tự với anh, chẳng lẽ là anh em? Nghĩ vậy, Tống Vy tò mò nhìn sang, sau khi thấy mặt Đường Hạo Minh, kinh ngạc há to miệng.

Lại là anh ta?

Phản ứng của Tống Vy bị Tống Huyền nhìn thấy, con người Tống Huyền chuyển, cố ý cao giọng hỏi: "Nhà thiết kế Tống, cô biết anh cả?"

Nghe vậy, trong nháy mắt ánh mắt Đường Hạo Tuấn chuyển lên người Tống Vy, dường như đang xác nhận lời Tống Huyền có phải là thật không.

Tống Vy đối mặt với ánh mắt dò xét của anh, gật đầu lại lắc đầu, "Không tính là quen biết, chỉ là từng gặp một..." Lời còn chưa nói xong, Đường Hạo Minh bỗng nhiên ngắt lời cô, ra vẻ thương tâm nói: "Em nói như vậy thật đúng là làm cho người tôi khổ sở, hôm nay anh đặc biệt đến vì em" "Đến vì tôi?" Tống Vy chỉ mũi cô, có chút ngơ ngác.

DC

"Đúng vậy, tôi đặc biệt hỏi thăm được em làm ở đây, cho nên mới tới" Đường Hạo Minh đi về phía cô.

Tống Vy không quen thuộc anh ta, không muốn đến gần anh ta như vậy, theo bản năng lui về phía sau, vừa lui, vừa lúc là Đường Hạo Tuấn sau lưng, chỉ là còn chưa lui mấy bước, thì bị Đường Hạo Minh kéo tay lại.

Đường Hạo Minh cười tà nói: "Tránh cái gì? Tôi đáng sợ như vậy sao? Tối qua cũng không thấy em tránh!" Tối qua?

Nghe lời này, Đường Hạo Tuấn giật mình, tay vốn định kéo Tống Vy cũng ngừng ở giữa không trung, một lúc lâu mới nắm quả đấm thu hồi, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Hóa ra dấu vết trên cổ cô là Đường Hạo Minh lưu lại! Đường Hạo Tuấn có thể nghĩ tới, Tống Huyền tất nhiên cũng có thể nghĩ tới, huống chi lời của Đường Hạo Minh vốn mập mờ không rõ như vậy.

"Anh cả, anh và nhà thiết kế Tông có quan hệ như thế nào?" Tống Huyền cứ nén xuống sự hồi hộp trong lòng, làm bộ tò

mò hỏi.

Tại Đường Hạo Tuấn hơi động, hiển nhiên cũng rất để ý vấn đề này.

Sau khi khóe mắt Đường Hạo Minh chú ý tới, ngoắc ngoắc môi, "Em không nhìn ra được sao?" Tống Vy trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh ta, sao có thể không nghe hiểu anh ta cố ý để người khác xuyên tạc quan hệ

của bọn họ, nhất thời tức giận mặt đỏ tới mang tai.

.

Nhưng ngay khi cô vừa muốn phản bác, Tống Huyền lại giành mở miệng trước, "Tôi dĩ nhiên nhìn ra được, tôi đây không phải là muốn xác nhận một chút mà" Cô ta không hiểu, tại sao ông trời không công bằng như vậy, luôn có thể để Tống Vy gặp được đàn ông tốt như vậy, không chỉ Đường Hạo Tuấn động tâm với Tống Vy, ngay cả Đường Hạo Minh cũng...!Nhưng, điều này cũng là một chuyện tốt, khóa Tống Vy và Đường Hạo Minh một chỗ, Hạo Tuấn chắc sẽ tuyệt vọng với Tống Vy chứ?

Nghĩ vậy, Tống Huyền kéo kéo cánh tay Đường Hạo Tuấn, cố ra vẻ thán phục nói: "Hạo Tuấn, thật không nghĩ tới, nhà thiết kế Tống và anh cả lại là một đôi."

Một đôi? Môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại thật chặt, chỉ cảm thấy hai chữ này vô cùng chói tai.

Tống Vy giận không chỗ phát tiết, trầm khuôn mặt nhỏ vội vàng giải thích, "Chủ nhiệm Tống, cô hiểu lầm rồi, tôi và anh Đường này căn bản không quen!"

Lúc nói lời này, cô cũng không biết xuất từ tâm tính gì, len lén nhìn Đường Hạo Tuấn một cái, không biết tại sao trong lòng lại không hy vọng anh hiểu lầm.

Chẳng qua là gương mặt Đường Hạo Tuấn lạnh băng cứng rắn, không có một tia biểu cảm, cô cũng không nhìn ra rốt cuộc anh tin hay không tin, trong lúc nhất thời không khỏi có chút mất mát.

"Vy, tôi cũng biết em còn đang giận tôi" Ánh mắt Đường Hạo Minh đột nhiên ảm đạm, cười khổ.

Tống Vy ngẩn người một chút, trong đầu không hiểu, "Anh đang nói gì, tôi tức giận anh cái gì?" "Đương nhiên là vì năm đó tôi không từ mà biệt, bỏ em, cho nên..." "Đủ rồi!" Đường Hạo Tuấn đột nhiên từ chủ vị đứng bật dậy, trong mắt đầy sóng ngầm.

Năm đó...!

Hóa ra Đường Hạo Minh chính là người năm đó bỏ trốn với Tống Vy, khó trách Tổng Hải Dương giống anh như vậy, bởi vì vốn anh và Đường Hạo Minh chính là anh em họ, lớn lên khó tránh khỏi sẽ có một vài chỗ tương tự.

"Hạo Tuấn, anh sao vậy?" Tống Huyền giả bộ không biết nguyên nhân Đường Hạo Tuấn phản ứng lớn như vậy, ân cần hỏi.

Đường Hạo Tuấn không để ý đến cô ta, con ngươi lạnh như băng sắc bén quét qua mặt Tống Vy và Đường Hạo Minh, giọng không chút cảm tình nói: "Nơi này là tập đoàn Đường thị, không phải nơi để cho các người nói chuyện yêu đương!"

Anh quả nhiên vẫn hiểu lầm rồi! Tống Vy cắn môi dưới, "Đường tổng, tôi không phải..."

"Anh nói không sai, vậy tôi và Vy đi ra ngoài nói đi" Không đợi Tống Vy nói hết câu, Đường Hạo Minh kéo cô, đi tới cửa phòng họp.

"Anh làm gì, buông tôi ra!" Tống Vy không muốn, muốn tránh thoát anh ta.

Nhưng Đường Hạo Minh nắm cổ tay cô rất chặt, làm cô căn bản không thoát được.

Chỉ như vậy, cô bị Đường Hạo Minh cứng rắn kéo ra phòng họp.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn hung ác nhìn hướng bọn họ rời đi, hơi lạnh quanh thân không ngừng tràn ra.

Tống Huyền đứng bên người anh, "Hạo Tuấn, hình như giữa anh cả và nhà thiết kế Tổng có hiểu lầm gì đó." Đường Hạo Tuấn không nói gì, ra mắt rời phòng họp, vừa ra, thì thấy Đường Hạo Minh và Tống Vy vào thang máy.

Trong thang máy.

Đường Hạo Minh cuối cùng buông Tống Vy ra.

Tống Vy xoa cổ tay phát đau, tức giận nhìn anh ta, "Anh Đường, tại sao anh phải nói những điều kia trong phòng họp để người khác hiểu lầm, rõ ràng hôm qua chúng ta mới quen biết, nhưng anh lại nói gì năm đó, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Em vẫn chưa rõ sao? Tôi thích em" Đường Hạo Minh đẩy kính gọng vàng trên sống mũi một cái.

Tống Vy cười nhạt, "Thích? Anh cho là tôi sẽ tin lời buồn cười này sao?"

Đường Hạo Minh nhún vai một cái, "Tôi cũng biết em sẽ không tin tưởng, nhưng tôi nói là thật, tôi vừa thấy đã yêu em, về phần tại sao nói năm đó, tôi chính là muốn nói cho người khác biết, từ sớm chúng ta đã từng ở bên nhau, như vậy thì sẽ không có đàn ông khác đến gần em"

Khuôn mặt nhỏ của Tống Vy lập tức đen lại, "Anh Đường, anh có biết hành động này của anh rất đáng xấu hổ không!" Chẳng những đáng xấu hổ, còn rất thần kinh.

Cô không muốn ở cùng một không gian với người như vậy! Hít sâu một cái, miễn cưỡng đè xuống tức giận trong lòng, Tống Vy đưa tay, chuẩn bị nhấn nút thang máy.

Nhưng Đường Hạo Minh lại nghiêng người một bước, chắn trước nút thang máy, "Được rồi, tôi thừa nhận, chuyện này tôi làm không đúng, vậy tôi mời cô ăn cơm thế nào, coi như xin lỗi?"

"Không cần!" Tổng Vy lạnh lùng từ chối.

Nhưng Đường Hạo Minh giống như không nghe thấy, chờ thang máy đến B1, anh ta lại kéo cô chạy thẳng tới trước xe, cưỡng ép nhét cô vào trong xe.

Tống Vy bế tắc, chỉ đành phải đi theo anh ta đi nhà hàng, sau khi ăn qua loa với anh ta một bữa, anh ta đột nhiên nhận điện thoại, sắc mặt âm u đi mất.

Tống Vy đón xe trở lại Đường thị, vừa bước vào cao ốc tập đoàn thì nghênh đón chỉ chỉ chỏ chỏ của mọi người.