Tống Vy khựng lại: "Đường tổng có gì dặn dò sao?" "Vết thương của cô sao rồi?" Đường Hạo Tuấn đứng lên, nhìn thoáng qua chân cô.

Tống Vy xoay cổ chân một chút, cười trả lời: "Ổn hơn hôm qua nhiều rồi, chỉ cần không đụng phải thì sẽ không sao." "Vậy là tốt rồi, tan ca tôi dẫn cô đến bệnh viêm tiêm phòng uốn ván" Đường Hạo Tuấn ngồi xuống lại.

Tối hôm qua anh đã từng nói với đứa bé Tống Hải Dương, anh sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, dẫn cô đến bệnh viện cũng là trách nhiệm của anh.

"Không cần đâu" Tống Vy khoát tay: "Tôi đã tiêm rồi." "Tiêm rồi?" Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Tống Vy ừ một tiếng: "Phàm là bác sĩ, tối hôm qua anh ấy đã tiêm giúp tôi."

Hoá ra là anh ta!

Nhớ lại người đàn ông tối qua, Đường Hạo Tuấn mím môi, giọng nói lạnh lùng hơn không ít: "Vậy cô đi ra ngoài đi, gọi Tống Huyền đến đây."

"Được!" Tống Vy cũng không để ý thái độ của anh thay đổi, xoay người rời đi.

Mười mấy phút sau, Tống Huyền thấp thỏm đi tới trước mặt Đường Hạo Tuấn: "Hạo Tuấn..." "Sau này đừng nên nhằm vào Tống Vy" Đường Hạo Tuấn nhìn cô ta, trầm giọng nói.

Thực ra hôm qua lúc ở nhà kho, anh đã phát hiện cô ta có thái độ thù hằn với Tống Vy, chỉ là không biết thù hằn từ đâu mà ra.

Tuy nhiên bây giờ anh đã biết rồi, hai cô một người là con gái ngoài giá thú, một người là con trong giá thú, làm sao có thể chung sống hoà bình được, cho nên anh có thể hiểu được vì sao cô ta nhằm vào Tống Vy.

Nhưng cô ta lại lợi dụng chuyện công việc chèn ép Tống Vy, anh không thể dễ dàng tha thứ.

"Em không có nhằm vào cô ta, em chỉ lo lắng mà thôi.

Dù sao thì cô ta cũng không phải nhân viên chính thức của công ty, để cô ta xem tư liệu quan trọng như vậy, lỡ như cô ta."

"Cô thật sự nghĩ như vậy sao?" Đường Hạo Tuấn ngắt lời Tống Huyền, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô ta.

Tống Huyền bị anh nhìn thì có hơi chột dạ, giống như nội tâm xấu xí đã bị anh nhìn thấu, cô ta vội vã né tránh tầm mắt của anh.

Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt: "Cô ấy là người hỗ trợ tối mời đến, cũng là người mà ông Mạc giới thiệu.

Cô nghi ngờ cô ấy thì cũng giống như tôi nghi ngờ ông Mạc, vậy nên mau thu hồi tâm tư đó của cô.

Nếu không thì trở về phòng làm việc đi, cô biết trong mắt tôi không chứa được một hạt cát." Nghe nói như vậy, Tống Huyền nóng nảy.

Bình thường cơ hội gặp mặt giữa cô và anh đã ít ỏi, lại để cho cô ta quay về phòng làm việc, như vậy chẳng phải là còn ít cơ hội hơn sao.

Thế thì làm sao cô ta bồi dưỡng tình cảm với anh? Nghĩ vậy, Tống Huyền nhéo nhéo lòng bàn tay: "Em biết rồi, em sẽ không nhằm vào cô ta!" Ngoài mặt cô ta có thể không nhằm vào Tống Vy, nhưng sau lưng thì cô ta có thể không bảo đảm.

"Nếu đã biết rồi, vậy thì làm theo.

Sau này cô ấy cần tư liệu gì thì cô cứ đưa cho cô ấy, hạng mục Dục Hoả Trùng Sinh tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào" Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Huyền có chút không cam lòng: "Hạo Tuấn, anh thật sự giao Dục Hoả Trùng Sinh cho cô ta sao? Mặc

dù cô ta từ Yahill mà ra, nhưng cô ta không có chút tiếng tăm nào." Đường Hạo Tuấn băng tách cà phê đã lạnh ở trên bàn lên nhấp một ngụm: "Có tiếng tăm hay không không liên quan.

Tôi cho cô ấy cơ hội, chỉ cần bản phác thảo của cô ấy được thông qua, Dục Hoả Trùng Sinh sẽ được giao cho cô ấy phụ trách" Bản phác thảo? Tống Huyền nghe được lời này, trong mắt loé lên một tia sáng.

Nói vậy thì chỉ cần Tống Vy không được thông qua, đến lúc đó chắc chắn Tống Vy sẽ không được giữ lại.

Xem ra cô ta phải nghĩ cách khiến Tống Vy không thể thông qua mới được.

Trở lại bộ phận thiết kế, Tống Huyền đi vào phòng làm việc lớn, nhìn Tống Vy và chị Vương đang trò chuyện vui vẻ với nhau, lập tức nảy ra suy nghĩ.

"Chị Vương!" Tống Huyền gọi to một tiếng.

Chị Vương đang nói chuyện phiếm với Tống Vy đứng dậy ngay tức khắc: "Chủ nhiệm Tống" "Chị đi theo tôi một chút."

"Vâng!" Chị Vương đi theo Tống Huyền ra ngoài.

Qua một lúc lâu, chị Vương trở về, áy náy nhìn Tống Vy.

Tống Vy không phát hiện ra sự khác thường của cô ta, cười giúp cô ta kéo ghế: "Chủ nhiệm Tổng gọi chị làm

gì thế?"

Ánh mắt chị Vương loé lên: "Hỏi chị bản thảo thiết kế hôm qua thế nào." "Vậy à." Tống Vy gật đầu.

Chị Vương ngồi xuống, làm như lơ đãng hỏi: "Tống Vy này, em và Chủ nhiệm Tổng có thù oán gì không?"

Nghe vậy, dáng vẻ tươi cười của Tống Vy nhạt đi rất nhiều: "Cũng không tính là có thù oán gì, mà cho dù là có thù oán đi nữa, làm sao chị Vương lại đột nhiên hỏi cái này?"

"Tò mò mà thôi, dù sao thì hôm qua khi em vừa mới đến là đã bị Chủ nhiệm Tống nhằm vào rồi, cho nên chị mới muốn hỏi một chút" Chị Vương trả lời.

Tống Vy cũng không nghi ngờ cái gì, tiếp tục xem tài liệu.

Lúc này, có một đồng nghiệp phát ra một tiếng hét kinh hãi: "Mẹ ơi, Tổng giám đốc của chúng ta lại có con riêng!" "Cái gì cái gì? Con riêng? Ở đâu?"

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng làm việc bùng nổ, tất cả mọi người đều chạy đến chỗ đồng nghiệp kia.

Chỉ có Tống Vy là ngồi ở tại chỗ, cô chưa từng tham gia vào mấy vụ náo nhiệt như thế này.

Đường Hạo Tuấn có con riêng? Làm sao có thể!

Tuy rằng cô không hiểu anh bao nhiêu, nhưng trực giác mách bảo anh không phải người làm ra loại chuyện đó.

Chắc chắn là có người nào đó cố ý bịa ra tin tức này để tăng doanh số mà thôi.

Nghĩ như vậy, Tống Vy có chút buồn cười lắc đầu.

Mặc dù cô không có hứng thú với tin đồn về Đường Hạo Tuấn nhưng những chuyện này lại không bị khống chế mà chui qua tai cô, trong đó có mấy chữ khiến cô chú ý.

Hai đứa con riêng, ôm phụ nữ, lên xe...!Làm sao nghe lại quen như vậy?

"Chẳng lẽ.." Sắc mặt Tống Vy thay đổi, cô vội vàng thu nhỏ cửa sổ hiện tại, nhấp vào trình duyệt tìm kiếm tin tức về Đường Hạo Tuấn.

Vừa tìm một cái thì lập tức nhảy ra rất nhiều tin tức.

Cô tuỳ tiện nhấp chuột vào, ảnh chụp hơi mơ hồ lập tức rơi vào mắt cô.

Nhìn chính mình trong hình, Tống Vy ném chuột qua một bên che mặt lại.

Quả nhiên, lúc Đường Hạo Tuần ôm cô lên xe thì đã bị chụp lại!

Tuy rằng ảnh chụp đã được làm mờ, người khác không nhận ra là ai, thế nhưng cô dám bảo đảm, Tống Huyền sẽ nhận ra được.

Đường Hạo Tuấn là chồng sắp cưới của Tống Huyền, chắc chắn Tống Huyền sẽ không từ bỏ ý đồ! Như vậy thì không dễ làm! "Ở đây ồn ào cái gì?" Đang nghĩ ngợi, giọng nói của Tống Huyền truyền tới từ cửa văn phòng.

"Chủ nhiệm Tống, cô mau tới đây xem nè.

Tổng giám đốc vậy mà lại có con riêng ở bên ngoài.

Một đồng nghiệp nam thấy Tống Huyền đi tới, lập tức vẫy tay.

Vừa nghe đến con riêng, trái tim Tống Huyền suýt chút nữa đã bay ra ngoài: "Anh nói bậy bạ cái gì đó, con riêng ở đâu ra!"

"Tôi không nói bậy, tin tức viết đầy ra rồi" Đồng nghiệp nam tủi thân.

"Chắc chắn là bịa đặt!" Tống Huyền giận đùng đùng đi đến chỗ anh ta, trong lòng vô cùng nóng nảy bất an.

Tống Huyền đi tới trước mặt đồng nghiệp nam, anh ta chỉ vào ảnh chụp trên máy vi tính: “Chủ nhiệm Tống, cô xem đi”

Tống Huyền nhìn lại, con người co rút mạnh.

Người trong bức ảnh có hoá thành tro cô ta cũng biết, đó là Tống Vy cùng với hai đứa con hoang của Tổng Vy!

Vì sao tối hôm qua Hạo Tuấn lại ở cùng một chỗ với ba mẹ con Tống Vy? Vì sao anh lại ôm Tống Vy? Nhiều nghi vấn ép tới khiến Tống Huyền không thở nổi, hai mắt cô ta đỏ ngầu in ảnh chụp ra.

Sau đó quay lại trước mặt Tống Vy ném đống ảnh vào mặt cô: "Cô giải thích cho tôi xem, đây là có chuyện gì?"

"Tình huống gì vậy?" Có người không hiểu.

"Còn có thể có tình huống gì? Chủ nhiệm Tổng cầm ảnh chất vấn Tống Vy, vậy nói rõ người trong ảnh hiển nhiên là Tống Vy"

"Không thể nào, Tống Vy vậy mà lại có một chân với Tổng giám đốc của chúng ta, sinh hai đứa con trai cho anh ấy sao?" "Xuyt, đừng nói chuyện, im lặng xem đi" Tất cả mọi người ngậm miệng lại.

Tổng Vy biết Tổng Huyền sẽ có phản ứng như thế, có chút nhức đầu thở dài: "Đây chỉ là hiểu lầm, tôi có thể giải thích." "Hiểu lầm?" Tống Huyền cười nhạt: "Cô nằm ở trong ngực chồng sắp cưới của tôi, rồi nói đây là hiểu lầm sao?"