Vốn tưởng như vậy sẽ chọc giận được Tống Vy, chẳng ngờ cô chỉ cười, lịch sự đáp lại: “Cảm ơn đã quan tâm, cả nhà tôi hiện tại rất ổn” Tống Huyền cảm thấy như vừa đánh vào bịch bông.

Vậy nên cô ta lại tiếp tục lạnh lùng cười nhạo: “Cô từ một thiên kim tiểu thư sau một đêm đã biến thành con nhà quê không nhà để về, mặc cái thứ rẻ rúng thế kia, làm ba cái công việc tầm thường thế này, cô bảo ổn ư, ai tin nổi?”

Mặc dù là lời châm chọc nhưng trong mặt Tống Huyền vẫn không che giấu nổi lòng đố kị đối với Tống Vy.

Vì cô ta không nhìn ra chút thấp kém nào trên người Tống Vy.

Ngược lại, cô ta cảm thấy Tống Vy càng có khí chất hơn năm năm trước, khuôn mặt cô không trang điểm, trắng sáng tự nhiên, từ đầu tới chân đều tràn đầy vẻ trẻ trung nữ tính.

Khí chất như vậy có tốn bao tiền cũng không mua nổi.

Ngược lại, cô ta lại trông thấp kém vô cùng với lớp trang điểm dày cộm.

Đối diện với vẻ mặt châm chọc của Tống Huyền.

Tống Vy chỉ cười nhẹ, không nói gì.

Nhưng nụ cười đó của cô lại khiến cô ta cảm thấy khó chịu: “Cô cười cái gì?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy cô có thời gian ở đây nói chuyện với tôi, chi bằng về nhà vẽ bản thảo thiết kế Về tiếng tăm của Tống Huyền trong giới, Tống Vy ở nước ngoài có nghe được vài chuyện.

Nên lời nói vừa rồi nói trúng chỗ nhạy cảm của cô ta.

“Có!”

Tống Huyền tức giận nắm chặt tay, vừa khéo giọng của cô ta bị giọng nói trẻ con đáng yêu át đi.

"Mę, mę oi." Ở phía kia của hành lang, đột nhiên có hai đứa trẻ đáng yêu non nớt xuất hiện.

Nghe thấy con đang tìm mình, Tống Vy không nói chuyện với Tống Huyền nữa, cô đi vòng qua cô ta đi về phía hai bánh bao nhỏ.

“Mẹ, mẹ nuôi đang tìm mẹ đấy” Tống Dĩnh Nhi chạy ào vào lòng cô, nũng nịu nói.

“Đi thôi, chúng ta đi tìm mẹ nuôi nhé” Tống Vy xoa xoa cái đầu xù của con gái, dắt tay con rời đi.

Tống Huyền quay đầu lại nhìn, thấy Tống Vy nắm tay hai đứa trẻ, cô ta vô cùng kinh ngạc.

Mấy năm không gặp, Tống Vy đã có con rồi ư?

Trong lúc Tống Huyền còn nghi hoặc, Tổng Hải Dương đột ngột quay lại, hướng đôi mắt to tròn đen lúng liếng về phía cô ta.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hô hấp của Tống Huyền như ngừng lại.

Đường nét khuôn mặt nhỏ bé hoàn hảo kia, quá giống Đường Hạo Tuấn.

Đặc biệt là ánh mắt khi nhìn người khác, không lẫn đi đâu được.

Hai đứa nhỏ này không phải là con Đường Hạo Tuấn đấy chứ.

Nghĩ đến đây sắc mặt Tổng Huyền mờ mịt trong nháy mắt.

Cô ta không ngờ chỉ có một đêm mà Tống Vy có thể mang thai.

Nếu đây là sự thật, vậy thì những điều cô ta hưởng thụ năm năm qua đều biến thành bọt biển rồi sao? Một cảm giác uy hiếp vô hình xuất hiện trong lòng Tống Huyền.

Không thể nào.

Cô ta muốn hỏi cho rõ ràng.

“Chị, cuối cùng em cũng tìm thấy chị?”

Tống Huyền nắm chặt túi xách, toan quay người đi hỏi Tống Vy chuyện hai đứa trẻ, nhưng vừa nhấc bước chân thì đã bị trợ lý gọi lại.

Trợ lý đi tới, chú ý thấy sắc mặt nhợt nhạt của Tống Huyền, có gì đó không đúng lắm, cô ta quan tâm hỏi: “Chị, chị khó chịu chỗ nào sao?” “Không sao” Tống Huyền thẳng thừng phủ nhận.

Cô ta không muốn để người khác biết chuyện ban nãy.

Thấy Tống Huyền không nói, trợ lý cũng biết điều không hỏi lại, chỉ nói sang chuyện khác: “Chị, tối nay vẫn còn bữa tiệc, giờ không xuất phát thì sợ không kịp mất ạ!

Từ ngoại ô phía tây, phải mất một giờ đồng hồ để tới.

Bị trợ lý nhắc nhở, Tống Huyền tỏ ra không vui: “Từ lúc nào mà lịch trình của tôi do cô tính thế?” Trợ lý bất đắc dĩ nói: “Chị, Đường tổng cũng có mặt” "..." Tống Huyền nhất thời không biết nói gì.

Nghĩ tới hình tượng năm năm nay cô ta vất vả duy trì trước mặt Đường Hạo Tuấn, không thể thành công cốc trong hôm nay được.

Cân nhắc lợi hại, cô ta chỉ có thể cắn răng nhìn Tống Vy đi khỏi, bất lực đi theo trợ lý rời đi.