Tống Huyền rất bất mãn bầu không khí cô ta tạo ra bị trợ lí đánh vỡ, vì vậy không có sắc mặt tốt với trợ lý: “Xảy ra chuyện gì mà hốt hoảng."

"Kho hàng...!Kệ hàng trong kho hàng đổ rồi!" Hai tay trợ lý chống đầu gối, thở hổn hển nói.

Tống Huyền vừa nghe, chợt xách cổ áo trợ lý: “Cô nói gì? Kệ hàng đổ rồi?" "Đúng vậy." "Vậy vải vóc trên kệ hàng thì sao?" Tống Huyền bắt đầu nóng nảy.

Trợ lý nuốt nước miếng một cái trả lời: “Vải vóc cũng đổ rồi, bây giờ tất cả mấy trăm thước vải vóc đều chất ở trên mặt đất, nhãn hiệu cũng tán lạc khắp nơi, không phân rõ những vải vóc kia là loại nào"

"Đáng chết!" Tống Huyền thở hổn hển đẩy trợ lý, cũng không đoái hoài nhằm vào Tống Vy, nhấc chân chạy đến kho hàng.

Những nhà thiết kế khác thấy vậy, cũng đều cùng đi tham gia náo nhiệt.

Rất nhanh, người trong phòng làm việc lớn đều đi hết sạch, chỉ còn lại một mình Tống Vy.

Tống Vy ôm tài liệu hạng mục đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết đi đâu, sau khi suy nghĩ một chút, cũng vội vàng đi theo.

Chờ cô vừa đến cửa kho hàng, thì nghe thấy tiếng gầm gừ của Tống Huyền: “Các người còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau mang vải vóc trở về vị trí cũ, lát nữa nhà dưới sẽ tới lấy rồi!"

"Nhưng chủ nhiệm, những vải vóc này đều là hàng cao cấp, rất nhiều loại chúng tôi cũng chưa từng thấy, sao chúng tôi biết là vải gì?" Có người yếu ớt lên tiếng.

Tống Huyền không quản nhiều như vậy, chỉ người nói chuyện kia, âm trầm nói: "Bớt nói nhảm, các người chỉ có một giờ, nếu một giờ sau, những vải vóc này không trở về vị trí cũ, các người chờ chịu phạt đi"

Tống Vy ở cửa nghe được câu nói uy hiếp không chút che giấu của Tống Huyền, đôi mi thanh tú nhíu lại.

Tống Huyền để những nhà thiết kế này đặt vải về vị trí cũ không có gì đáng trách.

Nhưng có nhà thiết kế căn bản chưa từng thấy những vải vóc này, để bọn họ trong một giờ đặt những vải vóc này về vị trí cũ, căn bản là không thể nào.

Điều này rõ ràng là gây khó khăn mà.

"Không đi làm, đều xúm ở đây làm gì?" Lúc này, bên ngoài đám người, giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên vang lên.

Tống Vy nghe được giọng nói là từ phía sau cổ truyền tới, vội vàng quay đầu nhìn một cái.

Thấy mặt Đường Hạo Tuấn không cảm xúc đi tới, cô khẽ vuốt cằm, ung dung lên tiếng chào hỏi: “Đường tổng."

Đường Hạo Tuấn nhìn cô một cái, ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Nơi anh đi qua, đám người tự động tách ra, nhường đường cho anh.

Đường Hạo Tuấn thuận lợi đến bên cạnh Tống Huyền.

Tống Huyền nhìn gương mặt anh lạnh như băng, trong lòng có chút e ngại, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Hạo Tuấn, sao anh lại tới?"

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô nói tại sao tôi tới?" Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lạnh lùng quét qua cô ta, cuối cùng dừng trên vải vóc đủ màu trên mặt đất, môi mỏng nhếch lên mấy phần giá rét.

"Tống Huyền, tôi nhớ hai ngày trước đã nói với cô, kệ hàng có vấn đề cần sửa chữa, cho người sớm đưa vải vóc cho nhà dưới, tại sao cô không làm theo?"

Đối mặt với chất vấn của Đường Hạo Tuấn, Tống Huyền chột dạ cúi đầu xuống: “Tôi quá bận rộn, cho nên."

"Đây không phải là cái cớ!" Đường Hạo Tuấn không chút lưu tình chặn lời cô ta.

Tống Huyền ngượng vô cùng, tay ở hai bên nắm thật chặc lại.

Bị chỉ trích trước mặt nhiều người như vậy, Tống Huyền chỉ cảm thấy mặt mũi cô ta đều mất hết.

Nhất là trong những người này còn có Tống Vy, làm cô ta càng không cách nào tiếp nhận, trong lòng thậm chí sinh ra một tia oán hận.

Nhưng cô ta không dám hận Đường Hạo Tuấn, nên hung hăng lườm Tống Vy một cái.

Mặt Tống Vy đầy dấu hỏi.

Cô đứng ở đây, chưa nói câu nào, như vậy lại còn có thể bị Tống Huyền giận cá chém thớt, thật sự là quá buồn cười.

Động tác nhỏ của Tống Huyền bị Đường Hạo Tuấn nhìn ở trong mắt.

Đường Hạo Tuấn lại không nghĩ nhiều, chuyển tầm mắt về phía những nhà thiết kế: “Nửa giờ có thể mang những vải vóc này trở về vị trí cũ không?"

"Sợ rằng không được, những vải vóc này rất nhiều loại chúng tôi chưa từng thấy, cũng chưa từng tiếp xúc, cho nên muốn đặt trở về vị trí cũ cũng chỉ có thể lấy tài liệu kho nhập liệu, so sánh hình trong tài liệu đặt trở về vị trí cũ, nhưng như vậy nhanh nhất cũng phải ba giờ" Có nhà thiết kế trả lời.

Thật sự là những vải vóc này quá nhiều.

"Không thể nhanh hơn chút nữa sao?"

Đường Hạo Tuấn rõ ràng không hài lòng lắm với kết quả này.

Nhà dưới hợp tác muộn nhất là nửa giờ sau sẽ tới lấy những vải vóc này, làm sao có thể còn chờ ba giờ.

Mà lúc này lại không người trả lời.

Thấy vậy, Tống Vy bỗng nhiên giơ tay lên: “Không bằng tôi thử một chút đi!"