Nhan Minh hỏi :
- Sô đại nhân biết tên họ chúng chăng?
Sô Thanh Phụng lắc đầu :
- Không, Họ chỉ xưng là Yên Kinh tam hiệp! Họ phát thoại dùng khẩu âm kinh thành.
Nhan Minh tiếp :
- Các vị lui về đi, cố gắng dò xem hành tung của chúng khi nào có tin đích xác, bổn chức sẽ phái đại quân bao vây bắt chúng. Phải hạ sát chúng bằng mọi cách!
Ba tham tướng lui ra.
Sô Thanh Phụng toan cáo từ, Nhan Minh tiếp :
- Sô đại nhân đợi một chút, Bổn chức còn muốn thương lượng với đại nhân.
Đoạn, Nhan Minh mời Sô Thanh Phụng vào phòng đuổi hết vệ sĩ ra ngoài.
Rồi y cất tiếng :
- Vụ án này, bổn chức không tiện đứng ra liệu lý, Bổn chức quên thông tri với Sô đại nhân trước khi sự việc khai diễn. Nguyên nhân tuy có thật, song chẳng đáng gì. Nhung bây giờ thì nó trở thành quan trọng phức tạp lắm rồi, một số quan quân phải táng mạng, muốn giấu nhẹm cũng không còn cách gì giấu cho nổi, bổn chức muốn thương lượng với đại nhân, tìm cách tấu trình về kinh, sao cho êm thuận, có vậy mới tiện nghi cho cả hai chúng ta! Đừng để sau này trở tay không kịp nữa.
Sô Thanh Phụng giật mình :
- Ty chức chỉ biết, một vị sư gia trong phủ đại nhân đã bị giết tại hoa viên họ Triệu. Đại nhân phái quan quân đến vây bắt bọn hung phạm. Còn như tình tiết bên trong như thế nào, ty chức không hề biết mảy may. Hoa viên họ Triệu là gia viên của Triệu Sĩ Hội, một thân hòa nhân sĩ bậc nhất tại đất Tế Nam thuộc dòng thư hương môn đệ, họ Triệu không bao giờ chứa chấp bọn bất lương!
Nhan Minh thở dài :
- Bổn chức sai Vương sư gia đến nhà họ Triệu, là để cầu hôn, cưới con gái họ Triệu cho...
Sô Thanh Phụng giật mình :
- Đó là việc tốt chứ, sao lại thành ra án mạng được. Nếu Triệu Sĩ Hội và đại nhân kết thân với nhau, thì cũng môn đăng hộ đối lắm, tại sao họ Triệu còn cự tuyệt!
Nhan Minh cười khổ :
- Sô đại nhân đừng đùa! Con gái họ Triệu năm nay mười chín tuổi, con trai của bản chức thì mới giáp tuổi thôi nôi tháng trước đây. Làm gì có việc kết xui gia hai đàng.
Sô Thanh Phụng giật mình lượt thứ ba :
- Phải rồi! Tháng trước đây ty chức có đến phủ đại nhân chúc mừng. Đại nhân chỉ có một vị công tử, thế thì cầu hôn cho ai?
Nhan Minh lộ vẻ khó khăn :
Sô Thanh Phụng tỉnh ngộ thốt :
- Ty chức hiểu rồi! Hẳn đại nhân cầu hôn cho chính mình! Triệu tiểu thư là một mỹ nhân tại Giang Nam, ai ai cũng nghe tiếng!
Nhan Minh thở dài :
- Sô đại nhân cũng biết, bà vợ của bổn chức hung hăng ghen tuông như sư tử cái. Bà ta không chấp nhận một tiểu hoàn nào trong phủ, như vậy bổn chức đâu dám nghĩ đến lấy bé lấy mọn!
Sô Thanh Phụng đưa ý kiến :
- Thì đại nhân cứ cất nhà cửa bên ngoài phủ, cho tiểu thiếp có sao đâu!
Nhan Minh lắc đầu :
- Bước tiền trình của bổn chức, toàn do bà ta mà thành đó! Mà là con gái của Nội Thân Vương, mà Nội Thân Vương hiện chưởng quản Tỏa Nhân phủ. Nếu bổn chức làm ra điều sai quấy thân vương sẽ tấu lên Hoàng thượng. Lúc đó chỉ có trời mới giúp được bổn chức.
Sô Thanh Phụng tự nhiên biết rõ Nhan Minh ngày này có địa vị cao là nhờ cái đũng quần của vợ, nhưng vẫn giả vờ chẳng hiểu gì cả.
Y bèn hỏi :
- Không cầu hôn cho chính mình thế đại nhân cầu hôn cho ai?
Nhan Minh thấp giọng :
- Đây là việc bí mật. Bổn chức cầu hôn cho người này đây.
Lấy ngón tay, y vẽ lên mặt ba chữ :
“Bát Vương Tử”.
Sô Thanh Phụng bèn hỏi :
- Bát điện hạ đến đây hồi nào?
Nhan Minh đáp :
- Bát điện hạ cáo bịnh, xin nghỉ dài hạn, âm thầm rời Kinh thành, lo việc quan trọng. Người với tiện nội là chỗ quen thân, nên lưu ngủ tại phủ bổn chức từ hai hôm nay. Nhân đến du ngoạn tại hoa viên họ Triệu, bất chợt thấy Triệu tiểu thơ, sanh lòng ái mộ ngay, nên muốn được kề cạnh người ngọc mãi mãi. Do đó, Bát điện hạ mới bảo bổn chức đứng ra cầu hôn hộ!
Sô Thanh Phụng cau mày :
- Vương thân tuyệt đối không được cầu hôn gái nhà Hán, tại sao Bát điện hạ...
Nhan Minh gật đầu :
- Bởi thế, người mới nhờ bổn chức đứng ra lo liệu hộ. Dĩ nhiên, người không thể mang thị thiếp về kinh, bất quá, chỉ cất nhà cất cửa ở bên ngoài, cho thị thiếp ở. Việc này, tiện nội đốc thúc bổn chức phải lo gấp! Và bằng mọi giá phải thành công!
Sô Thanh Phụng cau mày :
- Đại nhân làm liều quá! Nếu sự tình biến chuyển thành quan trọng, thì đại nhân khó tránh được liên lụy.
Nhan Minh mỉm cười :
- Không sao đâu! Tại kinh, Thái tử bị phế truất, các vị Vương gia khác thì tầm thường, trong số Hoàng tử, chỉ có Bát điện hạ nổi bật hơn hết, trong tương lai, ngôi cửu ngũ phải về tay Bát điện hạ. Nhạc gia bổn chức có gởi mật thơ đến, bảo bổn chức phải hết lòng phục thị Bát điện hạ, dọn sẵn con đường tiến dài dài cho ngày sau!
Sô Thanh Phụng giật mình lượt thứ tư.
Sau một phút, y hỏi :
- Ty chức thân phận hèn mọn, chẳng biết việc lớn trong cung. Đây là một cơ duyên tốt cho đại nhân vươn lên, đáng nhẽ đại nhân phải vận dụng tâm lực, làm cho thành việc, thiết tưởng họ Triệu không từ chối một vinh dự như vậy. Tại sao đại nhân còn gây náo động làm chi?
Nhan Minh thở dài :
- Điện hạ tứ dã, chứ nào phải đi công du! Bổn chức làm sao dám tiết lộ sự hiện diện của người tại địa phương này? Bất quá, bổn chức chỉ nói một người trong hoàng tộc cầu thân! Nhưng lão Triệu lại khăng khăng từ khước.
Sô Thanh Phụng chặc lưỡi :
- Giả như lão ấy biết được sự thật, có lẽ lão đáp ứng liền! Vì, chọn rể có rể nào hơn một vị Điện hạ!
Nhan Minh cười khổ :
- Cái khổ của tổ chức là không thể nói được sự thật. Cho nên bổn chức phái người đến nơi, cho biết là hôm nay, cử hành lễ nghinh hôn. Vào giờ Ngọ, bổn chức sai Vương sư gia cùng đi với mấy người nữa không ngờ trong nhà của họ Triệu, đột nhiên có ba kẻ xuất hiện ngăn trở, rồi một thanh niên giết Vương sư gia, gây thương thế cho mấy người khác, sự tình biến chuyển quá nghiêm trọng bổn chức mời đại nhân đến, định nếu bắt được hung thủ rồi thì giao cho đại nhân tra cứu, tìm cách áp chế lão Triệu, buộc lão đáp ứng cuộc hôn nhân, ngoài ra còn hòa giải việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thành không. Ngờ đâu sự tình diễn biến ngược với sở nguyện, quan quân bị giết khá nhiều! Thiết tưởng không còn cách nào che đậy được nữa! Đại nhân có biện pháp chi chăng?
Sô Thanh Phụng se se mấy sợi râu thưa, suy tư một lúc.
Nếu tính sai một chút, là y không mong gì còn ngồi ở cái ghế Tri phủ nữa được!
Lâu lâu, y mới thốt :
- Hiện tại, khoan bàn đến việc hôn nhân. Cứ nói là Triệu Sĩ Hội chứa chấp kẻ bất lương, sát hại quan binh, dựa vào đó, mình bắt lão đến công đường, xem lão có thái độ thế nào rồi sẽ tính.
Nhan Minh lắc đầu :
- Không được! Cái vụ này đâu phải nhỏ, nếu chúng ta công khai hành sự, biết đâu cuối cùng lại chẳng phải giải can phạm về kinh, trình lên hình bộ thẩm vấn. Nếu lão Triệu cung khai sự thật, thì dù bổn chức có dựa vào hòn núi, núi cũng phải tróc! Bởi Hoàng thượng rất cố kỵ những sự việc như vậy!
Sô Thanh Phụng tiếp :
- Nếu thế, mình cứ viện lẽ quan quân bị sát tại nhà lão ta, đem đại đội nhân mã đến bao vây gia cư lão bắt hết cả nhà, giết sạch, không chừa một mạng đối chứng. Sau đó, mình thượng sớ về triều đình, vu cho lão phản nghịch, biết đâu mình chẳng những không tội mà còn có công Nhan Minh cười khổ :
- Nếu có thể làm như vậy, thì bổn chức đã làm rồi, đâu đợi đại nhân phải nói! Thứ nhất, Hoàng thượng có chỉ thị, không được vọng sát người Hán, nên nặng cải hóa, nhẹ trừng trị. Thứ hai, lúc Vương sư gia bị giết, bổn chức có hỏi ý kiến nơi Điện hạ, Điện hạ bảo đừng làm lớn chuyện, và tìm mọi cách khuyến dụ cô bé họ Triệu cho người!
Sô Thanh Phụng kêu lên :
- Thế thì khó lắm!
Nhan Minh thở dài :
- Nếu không khó, thì bổn chức đâu phải gọi đến đại nhân! Nếu việc này không được giải quyết thỏa đáng, thì cả hai chúng ta sẽ phải khổ lớn!
Sô Thanh Phụng cãi!
- Ty chức nào có biết gì trước khi có biến cố?
Nhan Minh cười lạnh :
- Nhưng bây giờ thì đại nhân đã biết rồi! Về phần bổn chức, thì bổn chức có thể tìm ra một đệ tử thân tín, bảo hắn đứng ra chịu tiếng trong vụ cầu hôn. Sau đó, bổn chức bắt hết cả người nhà họ Triệu, vu cho tội bạo nghịch, sát hại quan quân, đem giết đi như vậy là bổn chức hết lo rồi.
- Nhưng còn đại nhân, Điện hạ biết là đại nhân hiểu rõ sự tình, khi nào Điện hạ buông tha cho đại nhân?
Sô Thanh Phụng bây giờ mới biết Nhan Minh là tay lợi hại! Lão quyết lôi y vào vụ, đổ trút sự tình lên đầu y.
Y bất quá chỉ là một viên Tri phủ, làm sao chống cự nổi bậc Tổng đốc lại thuộc thành phần hoàng thân quốc thích.
Y trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Ty chức định nói với Triệu Sĩ Hội như thế này, là hung thủ và quan quân bất chợt gặp nhau tại nhà họ Triệu, hai bên đánh nhau cho đến khi một số người tử vong, cuộc chiến mới chấm dứt. Như vậy, Triệu Sĩ Hội vô can, mà chúng ta cũng chẳng có tội vạ gì, bởi ai cấm được bọn phản nghịch chực dịp gây tổn thương cho lực lượng triều đình!
Nhan Minh vỗ tay tán thưởng :
- Kế này tuyệt diệu!
Rồi lão hỏi :
- Còn con gái của Triệu Sĩ Hội!
Sô Thanh Phụng tiếp :
- Ty chức sẽ khuyến cáo lão ta, nếu lão ta đáp ứng thì tốt...
Nhan Minh chặn lời :
- Nhất định phải làm cho lão ta đáp ứng mới được! Tiện nội có nói, Điện hạ tha thiết với vấn đề đó lắm!
Sô Thanh Phụng mỉm cười :
- Lão không đáp ứng cũng đâu quan hệ gì, bởi trong phủ của đại nhân, đã có hai phiên tăng Lạt ma kia mà! Chắc chắn là họ biết bay tường nhảy nóc, họ sẽ đến nhà họ Triệu, bắt cóc con gái lão, mang về phủ, cho Điện hạ thành thân. Ván đã đóng thuyền rồi, là họ Triệu phải câm miệng.
Nhan Minh lắc đầu :
- Nhưng lão Triệu sẽ làm cáo trạng...
Sô Thanh Phụng cũng lắc đầu :
- Lão không tố cáo đâu, giả như lão có kiện chút, thì đơn trạng cũng phải qua tay ty chức, vì ty chức có trách nhiệm trong địa phương này. Ty chức sẽ kéo dài cuộc điều tra, qua nhiều ngày tháng, vả lại, đại nhân là thượng cấp của ty chức, trên che dưới, dưới giúp trên, liệu Triệu Sĩ Hội muốn làm gì cũng chẳng có kết quả đâu!
Nhan Minh cả mừng đáp :
- Tự nhiên là phải vậy! Bổn phận của bổn chức là phải tiếp tay với đại nhân! Việc chung mà!
Sô Thanh Phụng tiếp :
- Nói thì như vậy, chứ chắc gì Triệu Sĩ nghi ngờ chúng ta! Cái việc cướp người, đại nhân có thể cho thi hành ngay đêm mai đi!
Nhan Minh lắc đầu :
- Không được! Điện hạ không thể đợi đến ngày mai. Chúng ta phải hành động gấp. Ngày mai, Điện hạ tiếp tục hành trình.
Sô Thanh Phụng mỉm cười :
- Đêm nay thì đêm nay, cũng được vậy! Hai vị phiên tăng đó cần phải bao mặt cẩn thận tuyệt đối không nên để lộ thân phận!
Nhan Minh tiếp :
- Đương nhiên rồi! Sau việc này, bổn chức nhất định sẽ cất nhắc đại nhân lên trọng vị, không hơn nữa năm, đại nhân sẽ có tin lành. Tuần Vũ họ từ lúc này đau yếu luôn, hành sự không được chu đáo, đắc lực. Bổn chức nắm được rất nhiều chỗ nhược của lão ta. Hơn nữa bên trong lại có nhạc gia của bổn chức chủ trì. Ngôi vị đó như đang đợi đại nhân vậy! Chúng ta sẽ hợp tác cùng nhau, dài dài, nhất định cả hai sẽ đạt đến vinh quang nhanh chóng!
Sô Thanh Phụng khích động tâm tư.
Y biết, Nhan Minh rất có thân thế, nếu lão chịu giúp thì trong tương lai y sẽ tiến đạt cao vời.
Được cơ hội phụ giúp một tay có thân thế, khi nào y chịu bỏ lỡ?
Y đứng lên, vòng tay thốt :
- Thực ra việc này không quan trọng lắm, nếu đại nhân cho biết sớm, thì ty chức đã giúp đại nhân dàn xếp song rồi!
Nhan Minh cười sang sảng :
- Trước kia, bổn chức chưa hiểu đại nhân là bậc cao tài, từ nay thì bổn chức vững dạ lắm rồi trăm việc trăm nhờ đại nhân là cái chắc.
Cả hai cùng nhìn nhau, lại cười vang lượt nữa.
Sô Thanh Phụng đi thẳng đến nhà họ Triệu, làm cái việc du thuyết, còn Nhan Minh thì vào hậu đường phân phó thuộc hạ y kế hoạch hành động.
Thời gian lúc đó đã quá hoàng hôn, tia nắng cuối cùng tắt, bóng đêm sắp sửa phủ trùm vạn vật.
Khi Sô Thanh Phụng rời Tổng đốc phủ, thì trên nóc nhà, một bóng người đứng lên.
Bóng đó núp tại chỗ từ lâu, đương nhiên là có nghe trọn vẹn câu chuyện giữa Sô Thanh Phụng và Nhan Minh, nên phi thân vụt về phía nhà họ Triệu, đến nơi trước viên Tri phủ.
Kiệu của Sô Thanh Phụng đến cổng, Triệu Sĩ Hội hấp tấp bước ra nghinh tiếp vào nhà.
Niềm lo âu, sợ hãi hiện rõ rệt nơi gương mặt Triệu Sĩ Hội.
Sô Thanh Phụng có thái độ kỳ quái, tuy chưa khai mào câu chuyện song Triệu Sĩ Hội thấy y có vẻ thần bí quá, càng đâm lo sợ hơn.
Ba tuần trà xong, Sô Thanh Phụng bắt đầu giải thích y theo công cuộc xếp đặt với Nhan Minh.
Đại khái y bầy bố cho Triệu Sĩ Hội là cứ đồ vụ án lên đầu ba tên hung thủ lạ mặt, ba tên ấy là bọn phản nghịch toan phá hoại cơ cấu cai trị tại các địa phương, gây rồi cho triều đình, chúng bị phát giác hành tung quan quân tìm bắt bất ngờ gặp chúng ngay trên đường, ngay trước cổng nhà họ Triệu, chúng đành giết quan quân, chứ sự tình không liên quan gì đến nhà họ Triệu cả.
Y dặn dò Triệu Sĩ Hội đừng bao giờ thừa nhận vụ án xảy ra trong khu gia viên.
Triệu Sĩ Hội đáp ứng tỏ lời cảm tạ Tổng đốc đại nhân và Tri phủ đại nhân có lòng che chở cho lão nạn khỏi tai qua.
Sô Thanh Phụng trở về phủ, mật báo với Nhan Minh, là sự việc có kết quả như ý muốn, bây giờ chỉ còn hai vị Lạt ma hành động nữa là xong.
Hai vị Lạt ma, một tên là Châu Khâm, một là Lạc Chánh, thuộc Huỳnh phái.
Vì hiện tại, Hồng phái nắm quyền thống trị tại Tây Tạng nên Huỳnh phái phải len lỏi vào Trung Nguyên tìm đất dụng võ, gây thế lực, để sau này về Tây Tạng lật đổ Hồng phái, giành lại quyền hành.
Hồng phái không kém, biết được việc đó nên sai môn nhân vào kinh thành trước Do đó, Huỳnh phái không thu được chỗ đứng tại kinh bắt buộc phải rải rác tại các địa phương nương tựa các địa phương quan chờ đợi.
Châu Khâm và Lạc Chánh được Nhan Minh thu dụng.
Bây giờ, được dịp xuất lực cho Bát điện hạ, dĩ nhiên là họ sẵn sàng thi triển tài ba. Trong tương lai, biết đâu cũng nhờ Bát điện hạ giúp cho Huỳnh phái bành trướng hình thể tại Trung Nguyên, dọn đường cho công cuộc phục hồi ngôi tông chủ tại Tây Tạng hiện đang ở trong tay Hồng phái!
Khi trống lầu canh điểm ba tiếng, cả hai đã chuẩn bị xong xuôi, y phục che mặt bao kín, như hai con dã hạc chớp cánh tung bay, rời Tổng đốc phủ, thẳng đến nhà họ Triệu.
Người trong nhà đều ngủ, hai Lạt ma đi vào hậu viện không gặp trở ngại nào.
Nơi hậu viện, có một phu canh, họ chế ngự tên phu canh dễ dàng, hỏi quân phòng của Triệu tiểu thư ở hướng nào, đoạn tiến về phía đó.
Thoạt tiên, họ thổi muội hương vào phòng, chờ một lúc cho hương mê có hiệu lực, sau đó mới xâm nhập.
Đèn trong phòng tắt, trên giường lờ mờ một bóng người, ngủ chết.
Châu Khâm lấy chăn cuộn người đó, cột dây cẩn thận, đặt lên lưng.
Cả hai trở về Tổng đốc phủ.
Nhan Minh chưa ngủ, vợ lão chưa ngủ. Cả hai vợ chồng hầu rượu Bát điện hạ Dận Lễ, chờ tin mừng.
Mỹ Hỹ vợ Nhan Minh, hướng qua Dận Lễ cười thốt :
- Tại Kinh đô thiếu chi gái đẹp, sao Bát ca lại tha thiết với con bé này quá chừng? Suýt chút nữa thì đại họa nổ bùng rồi đấy nhé! Bát ca làm phiền phức vợ chồng tôi ghê quá đi.
Dịch Lễ mỉm cười, đáp :
- Tại phủ tôi, có tất cả sáu nàng, nhưng cả sáu nàng đó hợp lại, không bằng một phần của nàng này! Cũng may, Nhan Minh sợ hiền muội như sợ sư tử cái, chứ nếu không thì y đã hái đóa hoa quý đó từ lâu rồi!
Nhan Minh hoảng quá, cười gượng.
Mỹ Hỹ lườm chồng gắt :
- Hắn mà dám! Trừ ra hắn không muốn giữ chiếc đầu đính cổ, thì hắn muốn gì cứ muốn!
Rồi bà nghiêm giọng tiếp :
- Bát ca hãy nghĩ đến việc lớn đi chứ! Cứ lêu lổng bê tha mãi như vậy, không sợ mất thời giờ sao? Nghe nói các vị ca ca kia đều hoạt động mạnh kia mà!
Dận Lễ cười nhẹ :
- Họ có lăng xăng, cũng vô ích thôi! Như lão Nhị kia được sắc phong làm Thái tử, mà tôi chỉ dùng một mẹo nhỏ cũng quật ngã được như thường, huống hồ nhưng người khác! Tôi ngán nhất có lão Tứ thôi! Tôi nghe gia gia của hiền muội nói là ông già đã hứa với lão Tứ cho hắn xuất ngoại liên lạc với khách giang hồ, hắn sẽ kết phe kết đảng. Việc đó làm tôi lo lắng ngày đêm. Lần này âm thầm rời kinh thành, tôi có ý theo dõi mọi hành động của hắn. Nếu cần, trong một dịp nào đó, tôi cũng dám hạ hắn như thường.
Y dùng sống tay làm dao, chặt dứ ngang cần cổ.
Nhan Minh vội thốt :
- Tôi sợ không dễ dàng như thế đâu Bát điện hạ! Tứ điện hạ có võ công rất cao, ngoài ra có nhiều tay bản lĩnh tuyệt vời bảo vệ, tiếp trợ...
Dận Lễ cười lạnh :
- Hắn có người, tôi cũng có người. Lần này ra đi, tôi dẫn theo hơn hai mươi cao thủ. Với lực lượng đó, tôi thừa đối phó với hắn!
Nhan Minh mỉm cười :
- Nếu Điện hạ cần thêm người, thì tôi có sẵn hai vị Lạt ma, họ sẽ tuân theo lịnh sai khiến của Điện hạ! Tôi có thực nghiệm rồi, không dao kiếm nào chém đứt da thịt họ.
Dận Lễ đáp :
- Cái đó thì tầm thường lắm. Chính tôi đây cũng làm được!
Nhan Minh kinh hãi :
- Thế ra võ công Điện hạ cao ghê gớm!
Mỹ Hỹ cười khoái trá, đoạn bà hừ lạnh người chồng :
- Ông tưởng ai cũng bất tài như ông à? Cứ núp sau mông đàn bà mà chờ dịp nở mày nở mặt thẹn lắm đó nhé!
Dận Lễ cười hòa :
- Này Nhan Minh! Tôi không có cái phúc khí của muội trượng, có một người vợ đảm đương, xốc vác mạnh tay tạo lập sự nghiệp cho chồng. Đáng mừng cho muội trượng lắm vậy!
Nhan Minh càng thẹn hơn!
Dận Lễ tiếp :
- Nếu quả thật hai tên Lạt ma có tài, thì tôi xin thu nhận chúng chỉ sợ chúng có tiểu thuật che mờ con mắt của người ta thôi.
Nhan Minh lắc đầu :
- Không có việc đó đâu! Quả là công phu thật sự của chúng! Chúng lại còn biết phóng phi kiếm, trăm phát không sai một.
Dận Lễ hỏi :
- Phi kiếm là sao? Tôi chưa biết cái đó!
Nhan Minh giải thích :
- Há miệng, phun một đạo bạch quang, trong vòng mười bước, lấy mạng địch dễ như lấy đồ trong túi.
Mỹ Hỹ vội thốt :
- Đừng khoa trương cực độ! Bát ca đâu có phải người xa lạ mà ông dọa hắn?
Nhan Minh thốt :
- Tôi nói sự thật mà bà! Nào phải khoa trương bọn nó đâu! Chính tôi thấy tận mắt chặt đứt một khúc cây lớn. Chặt cây xong rồi phi kiếm lại trở về miệng chúng.
...
- Điều kiện dụng nhân của ta rất hà khắc. Hai ngươi bộ pháp còn nặng nề quá, lúc lên lầu vẫn gây tiếng động, đến cả ta còn phát hiện ra, huống chi là cao thủ giang hồ!
Lạc Chánh hơi thẹn, ngập ngừng :
- Bọn bần tăng luyện võ công ngoại môn, không chuyên khinh công, nhưng cái đó không cần thiết khi Điện hạ không dùng người vào việc trộm cắp.
Dận Lễ ung dung tiếp :
- Nếu cần, cũng phải làm công việc của kẻ trộm vậy chứ! Dù sao thì đa năng vẫn hơn độc thiện. Tuy nhiên, nếu hai ngươi có tài năng gì đặc biệt, thì ta cũng vẫn sẵn sàng thu dụng.
Y hỏi :
- Còn thiếu nữ đó đâu?
Mỹ Hỷ chen vào :
- Nghe nói con gái nhà họ Triệu đẹp như thiên tiên, tôi muốn xem dung nhan nàng như thế nào!
Bà đứng lên, bước tới mở chiếc khăn do Châu Khâm đặt xuống nền
Bỗng bà rú lên một tiếng hãi hùng.
Trong chăn quả có một mỹ nhân, nàng cầm một thanh chủy thủ, chong ngay ngực Mỹ Hỷ.
Dận Lễ kinh ngạc hỏi :
- Ngươi là ai?
Nữ nhân vùng đứng lên, chủy thủ vẫn chong ngay ngực Mỹ Hỷ, lạnh lùng đáp :
- Ta là Mạnh Lệ Ty, một trong ba hiệp sĩ yêu kính hôm nay đã hạ sát quan quân đó.
Mạnh Lệ Ty trầm giọng tiếp :
- Nhan Minh! Ngươi đường đường là bậc nhất đương triều, tại sao lại cướp đợt con gái nhà dân? Hành động đó đáng ghép vào tội gì?
Nhan Minh nổi giận :
- Sao thế này.
Hai Lạt ma cúi đầu :
- Bọn bần tăng bắt lầm người.
Nhan Minh quát :
- Lầm rồi để vậy à? Sao chưa quật ngã nàng ta.
Lạc Chánh hét lên một tiếng, vươn hai tay không tới chụp lấy Mạnh Lệ Ty.
Mạnh Lệ Ty vung chủy thủ chém ngang qua.
Lạc Chánh cứ dùng tay không chụp chủy thủ.
Tay không đứt, chủy thủ lại gãy làm hai đoạn.
Hắn cười lạnh, dang luôn hai tay định ôm lấy Mạnh Lệ Ty.
Biết đối phương luyện môn thượng thừa khí công, vả lại hắn cũng có sức mạnh phi thường, nếu để cho hắn ôm trúng là vô phương vùng thoát.
Lập tức, nàng nhún chân, tung mình lên, đồng thời đá luôn ngón chân vào mắt của Lạc Chánh. Bàn tay còn nửa thanh chủy thủ, nàng đâm ngược vào huyệt ngọc chẩm sau gáy của Lạt ma.
Châu Khâm kinh hãi, sợ bạn lâm nguy, vội há miệng phun ra một đạo bạch quang.
Chính là phi kiếm, Nhan Minh đã khoe.
Bạch quang bay ngang mặt Mỹ Hỷ, bà ta rợn người, bất giác sụm đôi gối ngã xuống.
Bà ta ngã xuống, gây tiếng động, chính tiếng này làm Mạnh Lệ Ty kịp phát hiện phi kiếm.
Nàng rùn cổ, hạ thấp đầu, nhường phi kiếm cách đầu nàng độ tấc, cắt đứt một chóp tóc vấn cao.
Mối tóc đứt, tóc bung ra, xõa xuống.
Châu Khâm hít hơi, thu phi kiếm về, đoạn lướt lên, nâng Mỹ Hỷ đứng dậy, đồng thời quay sang Nhan Minh thốt :
- Đại nhân yên tâm. Phu nhân không thọ thương đâu. Phi kiếm của bần tăng không hề lệch hướng, sai đích.
Y dìu Mỹ Hỷ đến cho Nhan Minh.
Mỹ Hỷ kêu lên.
Bà nhào vào lòng Nhan Minh.
Thân mình bự thị nặng độ trăm cân, gieo vào lòng Nhan Minh, làm lão ta lao đao, chực ngã.