Tôi hỏi Mặc U kẻ yếm thắng là ai, thế nào rồi.

Mặc U chỉ nói mọi việc đã được giải quyết, tương lai sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

Dù hỏi thế nào, anh cũng có cách khiến tôi nói không ra lời.

Sau khi chuyện của Tống Vũ được giải quyết, tất cả bình thường trở lại.

Tôi đi làm, Mặc U liền biến thành mèo đen, không rời tôi nửa bước.

Đừng nhìn Mặc U chỉ là mèo đen nhưng lại nổi tiếng lạnh lùng khắp công ty, ngoại trừ tôi có thể ôm có thể sờ, không đồng nghiệp nào sợ được vào một cọng lông mèo của anh.

Mặc U còn dọa gia đình tôi nói nhà tôi dính quá nhiều âm tà, sợ lại có thứ xui xẻo đi vào nên mỗi ngày đều tới thăm.

Anh còn bảo muốn giúp tôi vệ sinh lại căn nhà nơi Tống Vũ tự sát, mỗi ngày không phải mang chậu hoa thì sẽ là thứ khác tới cửa.

Dù gì ngày nào cũng tới, lúc đầu ông bà và ba mẹ còn nhìn tôi cười ái muội, dần dần quen rồi, mọi người đều cười hiền lành.

Kết quả là khi tôi đi làm, anh đều biến thành mèo đi theo.

Tôi tan làm về nhà, anh lập tức biến thành người tới cửa.

Ở nhà tôi ăn cơm, chân trước vừa được gia đình tôi tiễn đi, đến khi tôi quay lại, mèo đen đã ngồi trên vai tôi.

Ban ngày anh ngủ đủ để buổi tối hoạt động khiến tôi...!Ngủ không ngon!

Tôi thật sự rối rắm chuyện với Mặc U, không biết phải nói với ba mẹ thế nào.

Hơn nữa anh chỉ là con mèo, không có thân phận, không có hộ khẩu, tương lai phải sao đây?

Tối đó anh thỏa mãn ôm tôi, thời điểm dùng đuôi mèo gãi gãi tôi, tôi nghiêm túc hỏi vấn đề này.

Mặc U lại nở nụ cười ôm tôi xoay người, để tôi ở trên người anh, cười cười: "Không có sổ hộ khẩu hình như không thể đăng ký kết hôn.

Anh sẽ nghĩ cách, em đừng lo."

Tôi...

Không biết phải trả lời gì, tôi dứt khoát dựa vào người anh, tức giận mắng: "Chẳng lẽ anh không muốn chịu trách nhiệm?"

Mặc U ôm tôi cười, sau đó liền cho tôi biết thế nào là chịu trách nhiệm.

Nhưng tôi không ngờ sự việc tới nhanh như vậy, hôm sau lúc đi làm, Mặc U vốn đi theo, nhưng tới chiều, con mèo hay quấn quít đã chạy đi đâu không biết.

Tôi gọi điện cho anh, anh chỉ nói có việc, bảo tôi về nhà trước.

Về nhà, hay thật, đại sư cũng ở đây, còn đã nói xong tất cả.

Bà nội kéo tay tôi, đẩy tôi ngồi bên Mặc U, mặt mày vui mừng.

Tôi hồ đồ nhìn Mặc U, anh trực tiếp lấy sổ hộ khẩu ra đặt lên bàn, sau đó nắm tay tôi, thề thốt với ba mẹ: "Con sẽ đối tốt với Doãn Liên, đời đời kiếp kiếp!"

Nghe tới đời đời kiếp kiếp, không biết sao tôi lại nhớ đến lời đại sư nói.

Linh miêu có chín mạng, nhưng Mặc U chỉ có một.

Phúc trạch tôi nhiều có lẽ liên quan đến Mặc U.

Anh nói nghiêm túc đến mức khóe mắt mẹ tôi ươn ướt, bà nội gật đầu liên tục "Được, được."

Mặc U nói với tôi hộ khẩu này anh nhờ đại sư giúp đỡ mới có được, vừa làm xong anh liền giục đại sư tới nhà tôi ngay.

Được‎ cop.