Ngự Hàn không biết đêm nay có bao nhiêu người vì một câu của y mà trắng đêm trằn trọc, tất nhiên cũng không biết trong căn biệt thự nào đó vùng ngoại ô, gã đàn ông tay cầm lá thư có thể gọi là một tay xé giấy đang phát ra tiếng gào rú điên cuồng.

Ngự Hàn chỉ điểm cho Ngôn Sở xong, chỉ biết nếu Ngôn Sở đủ thông minh sẽ lập tức gói ghém rời khỏi Phong Cảnh Dư ngay.

Y làm như không đi về nhà, vừa vào trong sảnh đã thấy Tạ Tư Hành đang ngồi trên sofa đọc báo cáo.

Tạ Tư Hành nghe thấy tiếng động, mắt nâng lên khỏi bảng báo cáo, bốn mắt nhìn nhau với Ngự Hàn.

Không ai lên tiếng, bầu không khí ngưng đọng tới khó hiểu.

Ban đầu Ngự Hàn cho là mình về đã muộn lắm rồi, không ngờ Tạ Tư Hành vì một bảng báo cáo mà muộn vậy còn chưa ngủ.

Đúng là kinh khủng.

Dạo này số lần Tạ Tư Hành ngủ ở nhà nhiều lên, tất nhiên số lần chạm mặt Ngự Hàn cũng nhiều hơn.

Chỉ có điều hạng mục mới trong công ty Ngự Hàn đã đến thời điểm mấu chốt, mỗi ngày y không nói được mấy câu với Tạ Tư Hành đã vội vã đến công ty, cho nên dù mấy hôm nay Tạ Tư Hành đều ngủ lại nhà họ Tạ, lần cuối cùng bọn họ giao lưu vẫn là lúc Tạ Tư Hành đến sở cảnh sát đón Ngự Hàn.

Ngự Hàn không cho rằng trạng thái bận rộn như vậy có gì không tốt, nhưng Tạ Tư Hành không nghĩ vậy.

Tạ Tư Hành đến giờ vẫn chưa ngủ vì cố ý ngồi đây chờ Ngự Hàn về.

Hắn ném bản báo cáo lên bàn, giọng nói bình thản: “Vì sao không trả lời tin nhắn?”

Ngự Hàn đang định lên tầng đi ngủ, nghe hắn hỏi vậy thì dừng lại, cau mày hỏi: “Tin nhắn nào?”

Tạ Tư Hành lẳng lặng nhìn y, lạnh lùng nói: “Năm tiếng trước tôi gửi tin nhắn cho em.”

Ngự Hàn giãn mày, thầm nghĩ thì ra là chỉ vì chút chuyện cỏn con ấy, đúng là nhỏ mọn.

Trên mặt y viết mấy chữ đàn ông đúng là lũ phiền toái, vừa đi tiếp vừa tiện mồm nói: “Tôi tham gia tiệc giám định cổ vật, không rảnh.”

“Thế à.” Tạ Tư Hành lạnh nhạt đáp: “Không rảnh trả lời tôi, có rảnh đi đào tường tôi?”

“… Sao anh biết?”

Bị Tạ Tư Hành nói vậy, Ngự Hàn lập tức nhớ ra.

Vì trước đó Trịnh Tư Niên chủ động gọi điện cho mình nên Ngự Hàn cho rằng Trịnh Tư Niên đã nằm trong tầm tay, vì thế nhân lúc rảnh rỗi hỏi thăm Trịnh Tư Niên có ý đi ăn máng khác không.

Trịnh Tư Niên cũng lễ phép trả lời, bọn họ trò chuyện ngay trong tin nhắn, khá là vui vẻ.

Đêm nay y cũng thuận tay nhắn cho Trịnh Tư Niên một tin.

… Sao Tạ Tư Hành phát hiện bọn họ đang trao đổi mờ ám?

Ngự Hàn càng nghĩ càng không hiểu, nhưng cảm thấy mình làm không sai, cho nên khẽ hất cằm nói: “Chuyện làm ăn sao có thể gọi là đào tường được?”

Thấy Ngự Hàn lý lẽ ngay thẳng, khí khái ngút trời, khóe môi Tạ Tư Hành kéo lên thành nụ cười lạnh.

Hắn đã sớm biết Ngự Hàn đến dự buổi giám định cổ vật, trước đó Trần Lập Quỳnh cũng mời hắn, chẳng qua khi ấy hắn phải mở cuộc họp quan trọng nên không nhận lời.

Mà sở dĩ Tạ Tư Hành nhắn tin cho Ngự Hàn là vì hắn biết Phong Cảnh Dư cũng tham gia buổi giám định cổ vật.

Mấy đời làm tử địch, Tạ Tư Hành nắm rõ tính cách Phong Cảnh Dư như lòng bàn tay, biết ôn con Phong Cảnh Dư này có thù tất báo, Ngự Hàn đẩy hắn ngã đau một vố, với tính của hắn chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả lại.

Tạ Tư Hành cũng không rõ lần này Phong Cảnh Dư không nhắm vào Ngự Hàn, dù sao theo hắn biết, kịch bản Phong Cảnh Dư mua hàng nhái lấy lòng Trần Lập Quỳnh không xảy ra vào thời gian này.

Nếu Phong Cảnh Dư nhắm vào Ngự Hàn thật, vậy nếu Ngự Hàn không chuẩn bị gì sẽ không biết phải nhận hậu quả như thế nào.

Tạ Tư Hành nghĩ thật lâu, không hiểu sao lại tìm kiếm số điện thoại của Ngự Hàn, xóa tới xóa lui rồi gửi một tin cho y.

[Có chuyện gì nhớ gọi, tôi rảnh.]

Một tin như ném đá xuống biển, không nhận được lời hồi đáp.

Lúc ấy Tạ Tư Hành đang họp, vì không chờ được câu trả lời của Ngự Hàn nên nảy ra tâm lý khó hiểu nào đó, hắn tuyên bố tạm dừng cuộc họp, định tới buổi giám định xem sao.

Nhưng có lẽ Trịnh Tư Niên cho rằng buổi họp này quá quan trọng, không thể tạm dừng, một câu kéo hắn lại: “Tổng giám đốc, anh đừng lo, mười phút trước phu nhân vừa gửi tin cho tôi.”

Tạ Tư Hành: “…”

Trịnh Tư Niên cũng rất xấu hổ, phu nhân không trả lời tin nhắn của tổng giám đốc mà lại gửi tin cho cấp dưới là anh ta, nghĩ thôi đã thấy bất thường rồi.

Nhưng nói cũng đã nói, Trịnh Tư Niên chỉ có thể kiên trì đưa tin nhắn Ngự Hàn gửi cho mình để Tạ Tư Hành đọc.

[Thư ký Trịnh đi về nhớ chú ý an toàn *hoa hồng*]

Đúng là được gửi từ mười phút trước.

Tạ Tư Hành: “…”

Tạ Tư Hành mặt không đổi sắc tuyên bố tiếp tục cuộc họp.

Tất cả mọi người đều nhờ vào ý chí kiên cường chống đỡ đến hết phần sau cuộc họp quan trọng, vừa tan họp đã nhốn nháo bỏ chạy.

Tạ Tư Hành âm trầm tới tận lúc Ngự Hàn quay về, bây giờ nghe Ngự Hàn nói vậy, áp lực quanh người càng nặng.

Hắn lạnh lùng nhìn Ngự Hàn, tâm trạng phức tạp thêm.

Phản ứng của Ngự Hàn khiến hắn nhận ra mình lo lắng cả đêm thừa thãi biết bao nhiêu, bản thân chờ cả đêm trong nhà buồn cười tới mức nào.

Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn thật lâu, con ngươi đen như mực chất chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp.

Cuối cùng hắn dời mắt đi, cầm lấy bản báo cáo trên bàn: “Được thôi, không có gì.”

Ngự Hàn nhìn vẻ mặt Tạ Tư Hành thay đổi xoành xoạch, không khỏi hoang mang.

Chỉ là không trả lời tin nhắn và đào góc tường thôi mà, cần gì tức đến thế?

Hay là Trịnh Tư Niên rất quan trọng với hắn thật?

Ngự Hàn không đoán ra suy nghĩ của Tạ Tư Hành, tên này vui giận thất thường, đoán được mới lạ.

Y ngó Tạ Tư Hành đọc báo cáo lại từ đầu, chớp mắt mấy lần, cuối cùng vẫn chọn lên lầu.

Tạ Tư Hành ngẩng đầu khỏi bảng báo cáo, nhìn bóng lưng Ngự Hàn im lặng lên tầng, ánh mắt tối sầm.

Hắn nâng tay xoa nhẹ ấn đường, thầm nghĩ tình hình không ổn lắm.

Đó không phải là chuyện hắn sẽ làm.

Tạ Tư Hành đau đầu không thôi, luôn cảm thấy mọi việc càng lúc càng khó khống chế, mà hắn còn không biết nguyên nhân.

Bóng lưng Ngự Hàn biến mất cuối cầu thang, Tạ Tư Hành bỏ bảng báo cáo cả đêm đọc không vào xuống, đứng dậy định lên tầng nghỉ ngơi, nhân tiện sắp xếp lại suy nghĩ rối loạn.

Đúng lúc này, di động trong tay hắn vang lên.

Muộn vậy rồi mà ai còn gọi tới?

Tạ Tư Hành khẽ chau mày, cầm lên xem, phía trên hiện ra hai chữ “Ngự Hàn”.

Tạ Tư Hành chợt ngẩn người, không chờ hắn kịp nhận ra, ngón tay đã nhanh nhạy ấn nút nghe.

Một giây sau, giọng nói kiêu ngạo của Ngự Hàn vọng ra khỏi ống nghe: “Gọi điện cho anh đấy, được chưa?”

“… Ừ.”

Trong giọng Tạ Tư Hành nghe không ra tâm trạng, khóe miệng lại hơi nhếch lên.

“Ngự Hàn này coi thường trời xanh, chưa từng để ai vào mắt, nhưng xét thấy anh là đồng minh của tôi, cho nên tôi giải thích lần này, lần sau sẽ không có lệ ấy nữa.”

Giọng Ngự Hàn cách một lớp màn hình mang theo tiếng rè rè đặc trưng của điện tử.

Y nói: “Không thấy tin của anh.”

Tạ Tư Hành khựng lại: “… Mất rồi?”

Ngự Hàn chau mày: “Mất rồi, anh còn muốn gì nữa?”

Y giải thích tới vậy đã xem như thấy Tạ Tư Hành thức thời rồi được chưa.

Còn muốn được voi đòi tiên à, không bao giờ!

Tạ Tư Hành cười khẽ.

Dù âm điệu Ngự Hàn vẫn mất kiên nhẫn như thế, nhưng tâm trạng của Tạ Tư Hành lại từ từ tăng lên nhờ thái độ mất kiên nhẫn của y.

Hệt như một câu của Ngự Hàn có thể dễ dàng chi phối tâm trạng hắn.

Ngự Hàn hẳn đã vào phòng tắm, trong loa có thêm tiếng nước vọng ra: “Còn chuyện gì không, không có thì tôi cúp đây, tiền điện thoại rất đắt.”

Tạ Tư Hành dừng lại mấy giây: “Có.”

Ngự Hàn ồ một tiếng: “Nói.”

“Tường phòng làm việc của tôi còn thiếu ít đồ.” Tạ Tư Hành lại dừng tiếp, sau đó nói: “Chữ em khá đẹp, muốn mời em viết một tấm.”

Ngự Hàn: “?”

Ngự Hàn: “Anh bảo viết là viết?”

Thế thì mặt mũi y biết bỏ đi đâu?

Tạ Tư Hành: “Trịnh Tư Niên cho em đào. Viết gì cũng tùy em.”

“Anh nói đấy!” Ngự Hàn nghe thấy điều kiện tốt như vậy, lập tức trả lời, chỉ sợ Tạ Tư Hành đổi ý.

Tạ Tư Hành cười: “Tất nhiên.”

Về phần đào được hay không thì phải xem bản lĩnh của Ngự Hàn.

Trịnh Tư Niên trung thành tuyệt đối với hắn, có biết bao tập đoàn lớn âm thầm trao cơ hội cho anh ta nhưng Trịnh Tư Niên chưa từng quan tâm, Tạ Tư Hành biết muốn đào được anh ta không hề dễ dàng.

Dù không nhìn thấy vẻ mặt Ngự Hàn bây giờ, nhưng nghe giọng nói kích động của y cũng có thể biết bây giờ y đang cười.

Tạ Tư Hành cười khẽ, còn định nói gì đó, Ngự Hàn nhanh chóng nói “Anh chờ đó” rồi cúp điện thoại.

Có thể nói là sét đánh không kịp bưng tai, không chịu giữ thêm một giây.

Tạ Tư Hành: “…”

Phục rồi.

***

Quả nhiên Ngôn Sở đã bỏ chạy.

Lúc nghe thấy tin này, Ngự Hàn đang ngồi trong công ty xử lý công việc, Phó Nhàn nghe ngóng được kể cho Ngự Hàn nghe.

“Nghe nói cậu chủ họ Phong điên lắm rồi, sai rất nhiều người đi vẫn không tìm được con chim hoàng yến kia, hơn nữa còn đập vỡ vô số đồ đạc trong công ty. Giám đốc Ngự, cậu nói xem con chim kia chạy đi đâu?”

“Không biết.” Ngự Hàn chau mày, chỉ hỏi một câu: “Công việc của anh thư thả thế à?”

Bằng không sao có thể rảnh đến mức đi để ý mấy thứ này?

Phó Nhàn đau khổ nói: “Oan quá giám đốc Ngự, ngày nào tôi cũng bận chổng vó.”

Nói thế cũng không phải giả, Phó Nhàn là đại thần thân cận duy nhất bên cạnh Ngự Hàn, rất nhiều việc đều cần anh ta đích thân xử lý, nhất là dạo này càng lúc càng nhiều việc, anh ta càng bận đến mức không có thời gian ăn cơm.

Phó Nhàn nói như đúng rồi: “Vì tôi bận quá nên mới phải nghe ngóng này nọ xả áp lực đấy chứ.”

Tất nhiên chuyện chim hoàng yến bỏ trốn gây xôn xao dư luận gần đây rất hợp để giải tỏa tâm trạng, lần nào Phó Nhàn đọc đều cảm thấy mình càng hiểu thêm về tính đa dạng chủng loài.

Ngự Hàn gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó nói: “Không phải tôi đã giao cho anh chuyện bàn giao chọn trợ lý à?”

Thật ra y biết Phó Nhàn bận tới mức nào, dù sao không chỉ có Phó Nhàn bận, có đôi lúc đến cả y cũng sẽ bận túi bụi.

Cho nên tuần trước y đã bảo Phó Nhàn chuẩn bị phỏng vấn, tuyển thêm ít nhân viên đắp vào mấy chức trống ghế như trợ lý gì đó.

Vừa nhắc tới chuyện chính, Phó Nhàn lập tức nghiêm túc hơn nhiều: “Đúng vậy, giám đốc Ngự, tôi đang định nói chuyện này, tôi đã tổng hợp hết thông tin về những người nhận lời đến phỏng vấn mấy hôm nay.”

Phó Nhàn đặt chồng danh sách thật dày trong ngực ra trước mặt Ngự Hàn.

“Mời giám đốc Ngự xem thử, đây đều là những người tôi cho là có tố chất, cậu xem thử đi, nếu thích hợp tôi sẽ liên lạc với bọn họ mai tới làm ngay.”

Ngự Hàn gật đầu, chuyển mắt lên chồng danh sách.

Người nhận lời mời đến Thịnh Cảnh không ít, trong đó không thiếu người tài, ánh mắt Phó Nhàn tinh tường, giữ lại tất cả những người anh ta thấy hợp cho Ngự Hàn chọn.

“Người này được, vừa hay giao cho trưởng phòng Triệu, chỗ ông ta đang rất thiếu người.”

“Người này cũng giữ lại, cho cậu ta giao tin đến chỗ hậu cần.”

Ngự Hàn vừa xem vừa sắp xếp chức vị cho họ.

Lật đến trang tiếp theo, khi nhìn thấy tên và ảnh trên giấy, Ngự Hàn hơi ngẩn ra.

Phó Nhàn đang ghi chép, thấy lâu quá không nghe tiếng giám đốc Ngự bèn ngẩng đầu nhìn lên: “À, Ngôn Sở, cậu ta tốt nghiệp đại học top đầu tỉnh B, chuyên ngành cũng phù hợp với yêu cầu của chúng ta, cho nên tôi giữ cậu ta lại.”

Thấy Ngự Hàn không nói gì, Phó Nhàn hỏi: “Có vấn đề gì à, giám đốc Ngự?”

“Không có.” Ngự Hàn tỏ vẻ thâm sâu.

Y đã nghĩ ra một cách rất hay.

Một cách có thể khiến Phong Cảnh Dư tức điên.

“Người này đi.” Đầu ngón tay Ngự Hàn gõ nhẹ lên tay Ngôn Sở: “Cho cậu ta tới làm trợ lý cạnh tôi.”

“Trợ lý?” Phó Nhàn chau mày khó hiểu.

Dù nam sinh tên Ngôn Sở kia tốt nghiệp trường đại học có tiếng nhưng lại chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc, ban đầu Phó Nhàn nghĩ nếu Ngự Hàn giữ cậu ta lại cũng sẽ cho đi làm vài vị trí có thể học hỏi kinh nghiệm.

Chức vụ như trợ lý cho những người lão làng đảm nhận thường sẽ phù hợp hơn, Phó Nhàn lo để một tay mơ đi làm trợ lý trong lúc mấu chốt thế này có thể sẽ cản chân bọn họ.

“Ừm, sắp xếp cho xong đi.” Ngự Hàn không giải thích với Phó Nhàn, y làm vậy là có ý riêng của mình.

Phó Nhàn biết từ trước tới nay giám đốc Ngự tự có tính toán riêng, vì vậy cũng không hỏi nhiều, khẽ gật đầu ôm tài liệu định rời đi.

Ngự Hàn nhớ ra gì đó, hỏi: “Đúng rồi, Ngôn Sở tới phỏng vấn từ khi nào?”

Phó Nhàn có ấn tượng khá sâu với Ngôn Sở, nói: “Hôm qua.”

Ngự Hàn gật đầu: “Hết rồi, anh mau đi đi.”

Cách hôm y gặp Ngôn Sở ba ngày.

Lúc ấy Ngự Hàn chỉ thuận miệng bày cho cậu ta một câu, không ngờ Ngôn Sở hành động nhanh thế, một dao chặt đứt với Phong Cảnh Dư, xem như trẻ ngoan dễ dạy.

Phó Nhàn nói Phong Cảnh Dư đang lục tung tìm Ngôn Sở, Ngự Hàn không biết cậu ta trốn khỏi Phong Cảnh Dư như thế nào, nhưng Ngôn Sở đã tới Thịnh Cảnh phỏng vấn, hẳn cũng biết Ngự Hàn có trong Thịnh Cảnh.

Ngón tay Ngự Hàn đánh nhịp lên mặt bàn, cười khẽ.

“À, còn có một chuyện.” Phó Nhàn vốn đã tới cửa, lại nhớ ra chuyện mình quên mất: “Giám đốc Ngự, hai bức chữ cậu bảo tôi đưa sang tổng công ty…”

Ngự Hàn hững hờ xoay bút, không thèm ngẩng đầu: “Đưa chưa?”

Phó Nhàn khó khăn gật đầu: “Đưa rồi.”

Ngự Hàn cười: “Đưa rồi thì được, vất vả cho anh.”

Hôm đó Ngự Hàn nói muốn nhờ y viết hoành chữ treo trong phòng làm việc, còn nói viết gì cũng được, Ngự Hàn đã nghĩ kỹ.

Hi vọng Tạ Tư Hành sẽ thích.

***

“Hai bức?”

Nghe Trịnh Tư Niên báo cáo, Tạ Tư Hành cau mày.

Trịnh Tư Niên nói: “Đúng vậy, hai bức.”

Tạ Tư Hành hơi khựng lại, gật đầu: “Cho người đưa vào đây.”

Trịnh Tư Niên nghe vậy, lập tức gọi người đưa hai hoành chữ mang tới từ Thịnh Cảnh lên văn phòng Tạ Tư Hành.

Hai hôm trước tổng giám đốc cho người tháo hết đồ trang trí trên tường xuống, nói là muốn thay đổi phong cảnh trong văn phòng, Trịnh Tư Niên tò mò rốt cuộc là đổi gì, bây giờ thấy hai tấm chữ Ngự Hàn đưa tới, anh ta đã hiểu rồi.

Tình cảm giữa tổng giám đốc với vợ quả là mặn nồng.

Hai bức chữ kia được vải đỏ bọc lấy, Trịnh Tư Niên cảm khái xong bèn hỏi dò Tạ Tư Hành: “Tổng giám đốc, tôi mở được không?”

Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Mở đi.”

Trong lòng Tạ Tư Hành đang nghĩ tới chuyện khác.

Hắn chỉ nhờ Ngự Hàn viết một bức, Ngự Hàn lại cho người đưa tới hai bức.

Ấn đường Tạ Tư Hành giãn ra, thầm nghĩ người xuyên sách này không giấu nổi mục đích nữa rồi.

Hắn chỉ tùy tiện nhắc một câu mà y lại để trong lòng, quả nhiên vẫn là muốn cảm hóa hắn.

Cũng được, vậy xem thử rốt cuộc Ngự Hàn viết gì.

Tạ Tư Hành cười nhạt, nhìn vào bức hoành chữ.

—— “Người của anh fine, giây sau sẽ là mine.”

Giấy trắng mực đen, khí thế sắc bén, đến cả chữ tiếng Anh cũng mang phong cách riêng.

Tạ Tư Hành: “…”

Hắn nghiến răng: “Bức tiếp theo.”

Trịnh Tư Niên run lẩy bẩy, cứ có cảm giác tổng giám đốc không vui cho lắm, run tay mở bức tiếp theo.

—— “Trịnh Tư Niên, Thịnh Cảnh chào đón anh!”

Trịnh Tư Niên: “!”

Trịnh Tư Niên: “Tổng giám đốc nghe tôi giải thích!”