Sau đó Bàn Sơn hắng giọng rồi nói tiếp.

"Còn nữa, quán bar CV gần trường cấp ba Thự Quang, sau này nếu để ông đây biết được tên quái nào dám gây chuyện ở đó thì đừng trách tao đưa mày đến trại chó, nhớ kỹ điều này cho tao!"

"Vâng!"

Phịch!

Hải Ca và Trương Cuồng cùng lúc quỳ xuống đất.

Bàn Sơn không vui, nhìn người đàn ông vạm vỡ đang ngồi, chửi mắng.

"A Tráng, con mẹ nó trong nhà có người chết à?"

Người đàn ông vạm vỡ tên A Tráng đang ngồi lập tức đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn hai người như bị liệt kia rồi đáp.

"Thưa đại ca, không có".

Bàn Sơn vỗ tay cầm ghế.

"Mẹ nó, không có thì hai tên đàn em kia ở quỳ lạy ai thế! Đúng là thứ mất mặt”.

A Tráng tức giận đến mức đá mạnh mỗi người phát.

"Đứng lên cho ông, đồ phết vật!"

Trương Cuồng đang định nói thì ánh mắt của Hải Ca đột nhiên đảo quanh, vội vàng siết chặt cánh tay của Trương Cuồng rồi đứng dậy.

"Đại ca, thực xin lỗi, chân bị nhũn ạ".

Sau khi tan họp, Hải Ca lại một lần nữa đạp ga hết cỡ, Trương Cuồng ngồi bên ghế phụ vẫn đang lẩm bẩm một mình.

"Xong đời rồi, chết thật rồi, sắp bị tống vào trại chó rồi".

Bốp!

Hải Ca bất ngờ tát hắn một phát.

"Câm miệng! Có sống sót được hay không phụ thuộc vào biểu hiện của mày đấy.

Đợi lát nữa mày đi tìm chị dâu mày khóc lóc cầu xin cho tao.

Dù sao tao mặc kệ mày dùng cách gì.

Nếu không lấy được bằng chứng chị dâu mày đã tha thứ cho mày thì ông đây sẽ giết mày trước.

Chết tiệt, chị dâu mày có chống lưng lớn như vậy, tại sao một người chú em như mày lại không biết cái rắm gì hết vậy.

Còn làm đàn em của tao, tao làm đàn em mày thì đúng hơn.

Khi bọn họ đến quán bar CV thì đã gần đến giờ đóng cửa nên toàn bộ quán không có khách nữa.

Chỉ có Tả Long và một vài người phục vụ đang quét dọn vệ sinh.

Vệ Lam đang ngồi trên quầy rượu, ánh mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Tả Long.

Đúng lúc này, Hải Ca và Trương Cuồng lao vào.

Tả Long rất vui, được thôi, nể mặt bọn mày quay lại gây chuyện sau khi khách đã đi hết, tao có thể đánh nhẹ tay chút.

Ai ngờ hai tên này đều không hề để ý đến Tả Long, trực tiếp đi về phía Vệ Lam.

Tả Long định ngăn bọn họ lại thì Trương Cuồng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Vệ Lam cái phịch.

"Chị dâu, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ không bao giờ đến quán bar của chị gây chuyện nữa!"

Vệ Lam hoàn toàn sững sờ, đây là đang hát vở kịch nào vậy.

Trương Cuồng tưởng Vệ Lam đang suy nghĩ gì, vội vàng nói tiếp.

"Chị dâu, tôi hứa, tôi thề, đời này tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào quán bar CV nữa.

Xin hãy tha thứ cho tôi, đại ca của tôi có thể làm chứng”.

Hải Ca cũng vừa cười vừa toát mồ hôi lạnh.

"Cô chủ, lúc trước thật sự là hiểu lầm, tôi cũng đã nhận ra sai lầm.

Đều là do rượu làm cho hồ đồ.

Cô xem một ngàn tệ này là tiền bồi thường được không?"

Tả Long nhìn cảnh này dường như nghĩ đến điều gì đó, bước tới chỗ Vệ Lam, mỉm cười.

"Chị Lam, người ta thành khẩn như vậy, chị còn không hài lòng sao?"

Cuối cùng Vệ Lam cũng sực tỉnh, cô ta quay người lại, vội vàng chạy tới đỡ Trương Cuồng đứng dậy, nhưng đối phương lại điên cuồng quỳ gối lùi lại.

"Chị dâu, nếu chị không hứa với tôi, tôi sẽ không đứng dậy”.

Vệ Lam bất lực.

"Tôi hứa, mau đứng dậy đi”.

Trương Cuồng như trút được gánh nặng, đứng dậy cùng Hải Ca xin lỗi thêm lần nữa rồi chạy ra khỏi quán bar CV như một cơn gió.

Đừng nói là Vệ Lam, ngay cả Hoàng Mạn và Lý Minh cũng đều nhìn đến nỗi há hốc mồm miệng.

Giây trước còn huênh hoang ngạo mạn, giây sau đã sợ giống như bậc con cháu.

Vài phút sau, trong quán bar CV chỉ còn lại Tả Long và Vệ Lam.

Tả Long nhìn Vưu Mẫn Giai vẫn đang nằm ngủ say trên bàn, anh có chút đau đầu.

Bây giờ muốn đưa về, quan trọng là ngay cả địa chỉ cũng không có.

Ánh mắt quét tới Vệ Lam, cuối cùng trong lòng cũng có cách.

Trong phòng 6002 của chung cư Washington, Tả Long cẩn thận đỡ Vưu Mẫn Giai lên giường.

Sau đó kéo chăn ra nhẹ nhàng đắp lên.

Vệ Lam ở phía sau nghiêm túc nhìn từng động tác của Tả Long, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng người lúc đánh nhau cực kỳ hung hăng như Tả Long lại có một mặt tinh tế như vậy.

"Chị Lam, tối nay phiền chị chăm sóc chị ấy rồi, chuyện quan trọng nhất là sáng sớm ngày mai nhất định phải giải thích cho chị ấy hiểu.

Tôi không muốn mang tiếng giậu đổ bìm leo đâu”.

Vệ Lam che miệng cười.

"Cậu được đấy nhỉ Tiểu Long, chủ nhiệm Vưu quả thực là một đại mỹ nữ, cộng thêm chị Lam này, thật sự có thể ngồi nhưng không loạn sao?"

Tả Long đưa ngón tay sờ cằm Vệ Lam.

"Mấu chốt là không ngồi thì sao có thể loạn được chứ?"

Vệ Lam cắn môi, đột nhiên đẩy nhẹ Tả Long một chút, đối phương trực tiếp ngồi trên sô pha.

Sau đó Vệ Lam nhanh chóng ngồi lên đùi Tả Long, ôm chặt cổ anh quyến rũ nói.

"Bây giờ thì sao?"

Tả Long thật sự không ngờ Vệ Lam lại bạo gan như vậy, anh đột nhiên ôm cô ta đứng dậy.

"Chị Lam, chị đang tự châm lửa đốt mình đấy”.

Vệ Lam cúi đầu đang định nói gì đó thì Tả Long đã từ từ đặt cô ta xuống giường.

"Ngày mai không được quấy rầy tôi đâu đấy, khó khăn lắm mới gắng gượng đến cuối tuần, nhất định phải ngủ một giấc thật ngon”.

Tả Long quay lại nằm trên ghế sô pha, anh có chút bốc hỏa.

Mẹ kiếp, suýt chút nữa đã không kiềm chế được.

Khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, trong phòng 6002 của chung cư Washington.

Vưu Mẫn Giai xoa nắn huyệt thái dương tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.

Cảnh tượng đập vào mắt cô ta khiến trong lòng cô ta đặt câu hỏi đầu tiên là, mình đang ở đâu?

Nhìn sang một bên, gương mặt Vệ Lam lọt vào tầm mắt.

Cô ta không giật mình kêu lên, bởi vì ít nhất có một người phụ nữ đang ngủ bên cạnh cô ta.

Nhìn kỹ lại một lần nữa, cuối cùng cô ta cũng nhận ra hình như là cô chủ của quán bar CV.

"Tỉnh rồi sao?"

Vệ Lam đột nhiên mở mắt ra khiến Vưu Mẫn Giai giật mình, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười.

"Ừm, cảm ơn cô tối qua đã cho tôi ở lại, uống nhiều quá”.

"Đây không phải là nhà của tôi”.

Nói xong, Vệ Lam chỉ vào sô pha phía sau.

Vưu Mẫn Giai đứng dậy nhìn sang phía đó, tất nhiên cô ta cũng lập tức nhìn thấy Tả Long đang cởi trần..