"Ông bác à, thật sự không phải là cháu muốn gây chuyện, là trước đó đã xảy ra chút xung đột với Trần Bì, nếu như không nhận dịp giải quyết sớm thì thật sự sẽ lan tới trường, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cháu".

Ra khỏi phòng bảo vệ, Tả Long ngược lại đúng là không ngờ được ông bác nhìn có vẻ bình thường này cũng đã từng có một thời hiển hách như vậy.

Bảy giờ, quán bar CV mở cửa.

Tả Long lại vào vai diễn của anh, chỉ có điều tạm thời không có người mà thôi.

Lúc này, Điền Thư Ngữ và Ngụy Tuyết Phi lại tới, vẫn ngồi ở bàn số ba.

Có thể nhìn ra vẻ không tình nguyện trên mặt Ngụy Tuyết Phi.

"Phi Phi, cậu đừng không vui nữa mà, đây là lần cuối rồi".

Ngụy Tuyết Phi bất đắc dĩ.

"Thư Ngữ, chúng ta giờ dù sao cũng đang là học sinh, sao mấy ngày gần đây cậu hay tới quán bar này vậy, còn như vậy lần nữa là tớ sẽ về nhà ở đó".

Điền Thư Ngữ vội vàng xin tha: "Haiz, đây là lần cuối rồi mà, Phi Phi tốt của tớ, cậu đưa ra ý kiến cho tớ đi, tiệc sinh nhật rốt cuộc có nên mời thầy Tả không?"

"Đó là chuyện của cậu".

Lúc này, Tả Long cũng đi tới.

"Hai em học sinh, muốn uống gì nào?"

Hai cô hoa khôi lần nữa tới đây, Hoàng Mạn đương nhiên muốn tới phục vụ, nhưng kết quả cậu ta lại đang phải phục vụ một người đàn ông trung niên vừa vào cho nên chỉ có thể để Tả Long tới.

"Hừ!"

Điền Thư Ngữ vô duyên vô cớ hừ lạnh một tiếng, lại là Ngụy Tuyết Phi gật đầu nói: "Thầy Tả, phiền thầy cho hai ly lưu luyến thanh xuân là được".

Tả Long mỉm cười.

"Ở đây đừng gọi là thầy Tả, gọi Tả Long là được, đợi chút nhé".

Sau khi Tả Long đi, Ngụy Tuyết Phi gõ vào đầu Điền Thư Ngữ một cái: "Phục cậu thật, người ta chơi trò mập mờ với bà chủ xinh đẹp, có chỗ nào khiến cậu không thoải mái hay gì?"

Điền Thư Ngữ bĩu môi: "Hừ! Dù sao cứ thấy đàn ông trăng hoa là tớ thấy bực mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao tớ rối rắm như vậy đó".

Lúc đi qua bàn của người đàn ông trung niên đó, Hoàng Mạn cũng vừa hay order đồ xong.

Bước chân thoăn thoát của Tả Long đột nhiên dừng lại, bởi vì người đàn ông trung niên này vừa đánh mắt nhìn về phía bàn số ba.

Mặc dù cực kỳ khó thấy nhưng vẫn bị Tả Long phát hiện ra.

Đến đây vì hai đại hoa khôi này sao?

Nếu như đúng là sát thủ thì coi như rất chuyên nghiệp, không hề để lộ chút sát khí nào, hay là chỉ theo dõi thôi?

Mang giấy gọi đồ đến quầy bar để điều rượu, tầm nhìn của Tả Long vẫn dán chặt vào người đàn ông trung niên.

Ngụy Tuyết Phi là nhân vật mục tiêu của anh, tình huống thế này thế nào cũng phải chú ý chút.

Cửa quán bar lần nữa bị mở ra, một thanh niên đi vào.

Tay phải của hắn ta cầm móc khóa trang trí, tay trái cầm một cuốn sổ nhỏ màu đỏ.

Thân phận thế nào vừa nhìn là biết.

Loại người này thường xuyên nhìn thấy nhất trên tàu điện ngầm, trong cuốn sổ viết tên người tàn tật, mời anh mua móc khóa trang trí, mua thì anh là người tốt, không mua thì người ta sẽ giơ ngón tay cái lên với anh, ý là anh trâu bò thật, đến người tàn tật mà cũng ngó lơ.

"Tả Long, lưu luyến thanh xuân xong rồi, mang tới cho bàn số ba đi".

Đi được một nửa đường, người tàn tật đó đã gần đến bàn số ba.

Tấm rèm vừa được kéo ra, Tả Long thầm nghĩ một tiếng không ổn rồi, nháy mắt tay phải rút ra ném hai ly lưu luyến thanh xuân tới.

Việc bộc lộ sát khí vừa nãy khiến Mục Long nhận ra người tàn tật này vậy mà lại là một sát thủ.

Một điểm hàn mang lóe lên, đột nhiên tăng tốc như vậy.

Cho dù là Ngụy Tuyết Phi có luyện võ cũng rõ ràng đã không thể tránh kịp, chỉ đành trơ mắt ra nhìn con dao găm bay về phía trái tim của mình.

Thình thịch!

Đầu tiên là một tiếng va chạm, một ly lưu luyến thanh xuân trực tiếp đập lên cổ tay phải của tên sát thủ cải trang làm người tàn tật này, khiến cho phương hướng phóng dao bị thay đổi, cực kỳ nguy hiểm cắt sượt qua cánh tay của Ngụy Tuyết Phi.

Thình thịch!

Một ly lưu luyến thanh xuân còn lại liên tiếp bay đến, trực tiếp đánh trúng vào đầu tên sát thủ này.

Lúc hai ly lưu luyến thanh xuân bị ném ra, thân hình của Tả Long cũng đồng thời chuyển động, vặn lưng xoay người lần nữa ném chiếc khay về một phía khác.

Là người đàn ông trung niên đó, tay phải của hắn ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khẩu súng lục gắn giảm thanh, góc độ cũng nhắm vào Ngụy Tuyết Phi.

Hai vụ âm mưu giết người.

Hàn mang trong mắt Tả Long bắn ra bốn phía, rốt cuộc là kẻ nào, đây là cục diện giết người nhất định phải dồn người ta vào chỗ chết.

Người đàn ông trung niên này rõ ràng thân thủ không tệ, cơ thể lắc sang một bên đã tránh được chiếc khay của Tả Long, nhưng thời cơ đã mất, đồng thời từ trong phân lượng hai ly rượu vừa nãy đã nhìn ra được nhân viên phục vụ Tả Long này không phải người thường.

Nòng súng chuyển hướng định giải quyết chướng ngại vật này trước.

Tốc độ của Tả Long cực kỳ nhanh, thời gian ném cái khay đủ để anh đến vị trí đã xác định.

Sát thủ dùng lực bóp cò súng nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra, hắn ta kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn, súng vẫn là súng trước đó nhưng quan trọng là không thấy cò súng đâu nữa.

Tả Long trước mặt hắn ta tay phải khua khua trong không trung, một thứ màu đen xuất hiện.

"Đang tìm cái này à?"

Thứ đang lắc lư trong không trung đó nghiễm nhiên chính là cò súng.

Sát thủ lần nữa không thể tin nổi nhìn khẩu súng lục một cái.

Việc này sao có thể? Bản thân căn bản không có bất cứ phản ứng nào đã bị đối phương bẻ gãy cò súng.

Thình thịch!

Tả Long không chút khách khí, đấm một quả lên mặt tên sát thủ này, đối phương kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.

Do vẫn còn một tên sát thủ nữa phải giải quyết nên anh không có thời gian rảnh rỗi.

Quay đầu lại nhìn, Tả Long mỉm cười, anh quên mất Ngụy Tuyết Phi cũng là một người luyện võ.

Tay sát thủ bị trúng hai ly rượu đó đã bị Ngụy Tuyết Phi đá cho ngất xỉu rồi.

Lúc này, Ngụy Tuyết Phi cũng quay người lại, vừa hay nhìn thấy ánh mắt của Mục Long.

Nhất thời vô cùng phức tạp, căn bản không ngờ được một thầy giáo âm nhạc như Mục Long lại có thân thủ như vậy.

Cô cách tên sát thủ gần như vậy mà cũng không phản ứng kịp nhưng Tả Long đang ở tận quầy bar lại có thể phát sau mà đến trước.

Điền Thư Ngữ lúc này thò đầu từ chỗ ngồi ra, nhìn thấy hai tên sát thủ bị ngất trên sàn thì không kiềm chế được mà vỗ ngực.

"Đáng sợ quá! Phi Phi, cậu đắc tội với ai à?"

Ngụy Tuyết Phi không nói gì, mà đi đến trước mặt Tả Long, cực kỳ chân thành nói: "Thầy Tả, cảm ơn ơn cứu mạng".

.