Long Hồn Hành Giả

Chương 14: 14 Một Ngày Làm Việc

Nam sinh phun một ngụm nước bọt xuống đất.

“Anh Hỏa à? Anh của tao là Trần Bì ở nhà ga đấy, anh Hỏa là cái chó gì?”

Bốp!

Vừa mới nói xong, nam sinh đã bị tát một cú vào gáy.

Lực quá lớn khiến hắn chúi nhũi ra trước, nằm rạp trên mặt đất.

Bước chân Tả Long thoáng khựng lại.

Nhìn bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện, anh đoán tám chín phần người này là anh Hỏa.

Thật ra, Tả Long cảm thấy trả phí cho những trường hợp như thế này đôi khi cũng là điều tất yếu.

Nếu không có gì quan trọng thì với số tiền kia, quả thực có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối.

“Má nó, ai dám đánh ông mày, giết chết nó cho tao”.

Nam sinh lồm cồm bò dậy, lúc này, hai tên đồng bọn đang hoảng sợ trốn phía sau hắn, làm gì có gan đánh người nữa chứ.

Vóc dáng anh Hỏa có thể so với Kiều Mãnh, hiển nhiên, có thể thấy được sức lực lớn cỡ nào.

“Tao là Thôn Hỏa, mày định phá địa bàn của tao à?”

Nam sinh kia cũng là dạng có số má, nên nói chuyện nghe rất ngông cuồng.

“Đại ca của tao là Trần Bì nhà ga, mày thử đụng vào tao xem?”

Tả Long che mặt thở dài.

Thường thì loại người này sẽ chết rất thảm.

Ngay cả những lời xì xầm bàn tán từ mấy cái ghế rải rác xung quanh cũng có thể quyết định vận mệnh của nam sinh này.

“Đúng là đồ đần, anh Hỏa đến mà vẫn chưa chịu cúi đầu”.

“Ha ha, thằng nhóc này chết chắc rồi, tao biết tính anh Hỏa, giang hồ hay gọi là Thôn Hỏa bởi trời sinh có sức lực lớn hơn người”.

“Các người không biết gì cả, sở dĩ Thôn Hỏa trâu bò như vậy là vì hắn có một vị đại ca tốt, để tôi nói cho…”

Bốp!

Tả Long đang hào hứng nghe thì bên kia, Thôn Hỏa lại lần nữa vung tay tát, khiến nam sinh kia ngã lăn quay, sau đó, hắn phất tay nói với đám đàn em sau lưng: “Lôi nó ra ngoài, chém một tay gửi cho Trần Bì, bảo hắn cầm 100 ngàn đến chuộc người”.

Thấy vậy, một bàn khác cũng gây rối bị dọa sợ bể mật, vội vàng ném 500 tệ lên bàn, cuống quít nói xin lỗi rồi bỏ chạy ra ngoài.

Thôn Hỏa đi đến trước mặt chị Béo, lúc này, sắc mặt hắn đã dịu xuống, thấp giọng nói: “Tiểu Lam đã về chưa?”

Chị Béo lắc đầu: “Không biết, gọi điện cũng tắt máy, tuy nhiên trước đó bà chủ từng nói có lẽ hai ngày sau sẽ quay về”.

Thôn Hỏa không nói gì thêm mà xoay người rời đi.

Chị Béo phất tay với Tả Long từ nãy giờ vẫn đang hóng hớt trò hay.

“Quét cho sạch vào, còn nữa, sau này bớt có hóng chuyện, nếu không sẽ bị trừ tiền đấy”.

Tả Long thầm mắng: Bà cô béo đáng ghét, rõ ràng là đám người Hoàng Mạn cũng đang hóng chuyện mà, bộ thấy tôi mới đến nên muốn bắt nạt à?

Được rồi, vì 150 đồng bạc, anh nhịn!

Khi Tả Long đang quét rác thì bỗng đâu một cặp đùi xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt.

Sau đó, giọng của Điền Thư Ngữ vang lên.

“Thầy Tả à, ở quán bar rất nguy hiểm đấy, mong là thầy tự bảo vệ bản thân thật tốt”.

Tả Long cảm thấy rất vui, anh không nghĩ là cô nhóc này cũng có lúc biết quan tâm người khác, nhưng nào ngờ, mấy lời kế tiếp lại khiến anh ngớ người.

“Nếu như bị người ta chơi hỏng rồi thì khác nào tôi đăng ký lớp âm nhạc là vô ích?”

Lời này khiến Ngụy Tuyết Phi mím môi cười.

Tả Long thầm khen: Có vẻ như cô nàng xinh đẹp bên cạnh Điền Thư Ngữ càng thú vị hơn!

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tả Long, Ngụy Tuyết Phi cau mày, liền lôi Điền Thư Ngữ rời khỏi quán bar.

Lúc đi đổ rác, Tả Long gặp Hoàng Mạn, tên này không hề che giấu sự ngưỡng mộ đối với anh.

“Thầy Tả… anh Long, anh thật là lợi hại, vậy mà có thể bắt chuyện với cả hai vị hoa khôi giảng đường luôn!”

Hai hoa khôi giảng đường à?

Tả Long sờ sờ cằm.

“Ý cậu là… Điền Thư Ngữ và cô bé nữ sinh bên cạnh đều là hoa khôi giảng đường của trường tư thục Thự Quang?”

Hoàng Mạn tỏ vẻ khiếp sợ: “Anh Long, anh đúng là… Ở trường tư thục Thự Quang, có thể không biết hiệu trưởng là ai nhưng chắc chắn sẽ biết Đóa Hoa Yêu Kiều Điền Thư Ngữ cùng Nữ Hoàng Băng Giá Ngụy Tuyết Phi, vậy mà anh lại…”

Tả Long ngớ người.

Cô nàng Ngụy Tuyết Phi đó… chẳng phải là nhiệm vụ lần này của anh à?

Ôi trời!

Đã từng có một tình yêu chân thành bày ra trước mặt tôi, nhưng tôi không biết quý trọng, đợi đến khi mất đi mới hối hận.

Chuyện đau khổ nhất trên thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nếu như ông trời có thể cho tôi thêm một lần cơ hội, tôi sẽ nói với cô gái kia rằng: Em chính là người phụ nữ của ông đây!

Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì đối với loại phụ nữ như vậy vẫn nên dùng chiêu lạt mềm buột chặt, dụ địch vào bẫy thì hơn.

Bằng không, với một cô nàng nhà giàu, đã sớm nhìn chán mấy thứ tiền tài thì thật khó mà theo đuổi.

Bên kia, vừa rời khỏi quán bar, Thôn Hỏa bị một tên đàn em ngăn lại.

“Anh Hỏa, em mới từ bệnh viện về, hai tay A Quang đều bị đánh gãy, đối phương ra tay rất tàn nhẫn.

Chuyện này do chính tên Phó Đào kia gây ra!”

Anh Hỏa vừa mở cửa xe vừa nói: “Dù sao A Quang cũng là đàn em của tao, vậy mà cũng không nể mặt.

Tụi bây tra cho tao, rồi dẫn người đi đánh gãy tay chân thằng đó.

Còn nữa, nói Phó Đào cầm 50 ngàn đến bồi thường tiền thuốc men, hắn tưởng ông đây là vũ khí để mặc hắn sử dụng à?”

Ngay khi định đóng cửa, chợt, Thôn Hỏa nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng căn dặn: “Nhanh tay nhanh chân một chút, có lẽ ông chủ Khôi sẽ đến trong hai ngày này, hiểu không?”

Sau khi xe nổ máy, Thôn Hỏa thoáng cau mày.

Hắn thật sự không hiểu nổi vì sao ông chủ Khôi lại muốn đến khu vực của hắn, rồi còn lệnh cho hắn tìm một người thanh niên tên anh Long.

Giữa biển người mênh mông, ngay cả một tấm ảnh cũng không có thì hắn biết đi đâu tìm.

Tả Long bận luôn tay, chẳng mấy chốc đã đến 0 giờ.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ quán bar, nhìn thấy chị Béo đi xuống lầu, anh liền chạy đến.

“Chị Béo, chị xem có thể cho tôi ngủ lại quán bar không? Nhân tiện tôi trông chừng đồ cho chị luôn, chị thấy có được không?”

Chị Béo liếc nhìn Tả Long một cái, rồi lấy ra 300 tệ đưa cho anh.

“Không thành vấn đề, cậu thích thì cứ ở.

Dư ra 150 tệ là tiền tôi thưởng cho cậu, ra ngoài kiếm cái gì ăn khuya đi, đừng để đói.

Nhớ khóa cửa cho cẩn thận!”

Cầm 300 tệ trong tay, đột nhiên Tả Long có cảm giác nặng trịch.

Ngày thường, chị Béo vẫn luôn lạnh lùng, có lẽ là do bản tính, tuy nhiên, tâm địa chị ấy vẫn rất lương thiện.

Tả Long nắm chặt 300 tệ, rồi bỗng nhiên bật cười.

Có vẻ như anh đã hiểu được phần nào ý định của ông lão kia đối với nhiệm vụ lần này..