Long Hổ Phong Vân

Chương 3: Thiên nhất thần thủy

Tiểu Phi chận lời nàng :

- Sở dĩ, hắn làm như thế, là để cho thiên hạ tin rằng năm nạn nhân này tự tàn diệt lẫn nhau, ngoài họ ra, không còn ai khác nữa, và họ chết rồi thì sự việc cũng kết thúc với cái chết của họ, dù đệ tử của họ có muốn báo hận cho sư môn, cũng không còn đối tượng nữa. Đã không có đối tượng, thì sự việc kết thúc vĩnh viễn.

Lý Hồng Tụ thở ra :

- Kẻ đó nghĩ như thế rất đúng, nhưng hắn còn quên, quên rằng trên đời này vẫn còn có những người chuyên môn gánh vác việc thiên hạ, chuyên môn bới lên những cái gì đáng lý ra phải để vùi lấp muôn đời.

Tiểu Phi cười lớn :

- Dĩ nhiên là kẻ đó không hề tưởng đến! mà còn nhiều người khác cũng quên như kẻ đó!

Lý Hồng Tụ trầm ngâm một chút :

- Điều đáng lưu ý là phải biết kẻ đó là ai? Ai cũng có thể là hắn, hắn có thể là mọi người, bởi hắn là kẻ vô danh... Hiện tại, chúng ta không nắm được một manh mối nào, giúp chúng ta phăng lần ngọn đến gốc.

Nàng cao giọng tiếp :

- Lưu huynh! Lưu huynh định tìm một mũi kim giữa lòng biển sâu chăng?

Tiểu Phi thản nhiên :

- Đúng vậy! Ngu huynh sẽ làm cái công việc tát biển cạn, cho mũi kim phô bày dưới ánh dương quang.

Đột nhiên, chàng nhảy vút lên không, chênh chênh thân hình, đáp xuống mặt biển.

Lý Hồng Tụ kêu to :

- Lưu huynh làm gì thế?

Tiểu Phi cười lớn :

- Thử vào lòng biển mò kim, may ra mình khỏi phí công tát cạn!

Bòm!

Nước biển bắn lên tung toé, Tiểu Phi đã chìm lặng dưới biển sâu.

Lý Hồng Tụ dậm chân :

- Trời! Dung thơ đành lấy mắt mà nhìn Lưu huynh à?

Tô Dung Dung lắc đầu :

- Không nhìn cũng không thể làm gì khác hơn. Trên đời này, còn ai có thể ngăn trở được chàng ta?

* * * * *

Tô Dung Dung tìm một mảnh buồm phủ lên năm xác chết. Đến lúc đó, Tống Điềm Nhi mới dám xuất hiện. Nàng xuất hiện với một lồng đèn nơi tay tả, một giỏ trái cây nơi tay hữu.

Ánh tà dương dfần dần mờ nhạt, sao trời đã điểm lưa thưa. Mặt biển là một tấm thảm xanh biếc có óng ánh màu vàng. Gió thoảng qua nhẹ quá dù là gió trùng dương, không đủ gợn mặt nước thành sóng to, sóng nhỏ, song thừa gieo mát dịu cho các nữ khách trên du thuyền. Họ cảm thấy tinh thần sảng khoái lạ.

Nhưng họ không tận hưởng niềm sảng khoái, bởi bên cạnh họ có năm chiếc xác lạ. Họ lặng lẽ đợi chờ Tiểu Phi trở lại.

Xa xa, trên mặt biển có ánh đèn ngư thuyền, ánh đèn le lói như một ngôi tinh tú bồng bềnh trên mặt nước.

Lý Hồng Tụ nhìn ánh đèn ngư thuyền điểm một nụ cười :

- Tôi hy vọng chàng ta sẽ lọt vào mẻ lưới của ngư thuyền kia, ngư phủ sẽ phải một phen hãi hùng khi nhận ra mình thu hoạch được một con quái ngư!

Tống Điềm Nhi cười hì hì :

- Nếu ngư thuyền lưới được quái ngư, thì ngư phủ phải là một huynh trưởng của Lý thơ thơ!

Lý Hồng Tụ trừng mắt nhìn nàng Tống :

- Kỳ quái thật! Thổ ngữ vùng Tô châu có thanh âm dịu lắm chứ, tại sao không dùng mà chỉ nói tiếng Quảng Đông nghe như chim chí choét? Vậy mà có kẻ nói mãi, không ngại chối tai người nghe!

Tống Điềm Nhi biết mình bị xỏ ngọt, càng cố ý trêu tức :

- Không phải là người ta thích cái giọng líu lo như chim đâu. Người ta chỉ thích dùng giọng đó, là vì có thể làm khó chịu cho một vài kẻ nào vậy thôi! Tánh của ta hay làm khó chịu cho kẻ khác, nếu kẻ đó khó chịu mà chết, ta cũng chẳng màng!

Thốt xong, nàng nhảy lùi, hụp xuống, rồi nhảy lên như một trẻ nít thích chí reo hò, nhảy nhót quá mãn nguyện.

Nhưng thoạt đầu, nàng nhảy nhót vì thích miệng nàng còn gắn nụ cười. Sau cùng thì nàng xanh mặt, nàng nhảy nhanh hơn, càng hét vang thay vì reo hò, mồm méo xệch thay vì cười.

Một con cá ác ôn từ dưới nước phóng mình lên, rơi tọt vào tay áo nàng, gây cảm giác nhột nhột, nhớt nhớt, làm nàng sợ cuống cuồng lên.

Đến lượt Lý Hồng Tụ vỗ tay cười lớn :

- Thích quá! Ta chưa chết tức, đã có kẻ sắp chết hoảng lên rồi! Ha ha! Phải chứ? Ai bảo trêu ta? Ta không trả đũa, vẫn có người thay ta mà trả.

Không rõ đã lên thuyền từ lúc nào, Tiểu Phi đứng đó, nhìn cục diện mà cười, cười một lúc rồi thò tay vào tay áo Tống Điềm Nhi bắt con cá bỏ ra ngoài.

Tống Điềm Nhi mặt còn trắng nhợt, vừa dậm chân vừa kêu trời, bất thình lình nhào tới đấm chàng.

Tiểu Phi vừa cười vừa né tránh :

- Vừa rồi ta trông thấy một người mà Tống muội hằng mơ tưởng, ta định nói cho Tống nghe đấy, nếu đấm mãi, ta chẳng nói đâu!

Tống Điềm Nhi nghỉ đánh, chồm chân vòng tay qua cổ chàng, đeo cứng hỏi nhanh :

- Ai? Ai? Lưu huynh thấy ai?

Tiểu Phi nheo mắt :

- Người mà Tống muội mơ tưởng, ước ao được trông thấy, là ai? Trong thiên hạ ngày nay, ai giỏi đàn cầm nhất? Trong thiên hạ ngày nay, ai xứng đáng là một nhà danh họa? Ai tạo những dòng thơ lâm ly tiêu hồn?

Lý Hồng Tụ vỗ tay reo lên :

- Tôi biết! Tôi biết! Diệu Tăng Vô Hoa!

Tống Điềm Nhi buông cổ chàng, nắm hai tay chàng dặt dặt :

- Thật vậy à? Lưu huynh đã gặp người đó à?

Tiểu Phi mỉm cười :

- Y ngồi trên thuyền một mình, mường tượng niệm kinh, mường tượng làm thi, ta từ dưới nước vọt lên! Nếu các người được trông thấy vẻ mặt của y lúc đó!

Tống Điềm Nhi trố mắt :

- Lưu huynh nhận ra y?

Tiểu Phi tiếp nối :

- Ta chỉ gặp y ba lần. Lần thứ nhất ta cùng y uống rượu suốt ba ngày ba đêm. Lần thứ hai, ta cùng y gây cuộc cờ suốt năm ngày năm đêm. Lần thứ ba, ta cùng y bàn về giáo lý nhà Phật suốt bảy ngày bảy đêm!

Chàng cười vag một tiếng, tiếp nối :

- Bàn về Phật giáo, tự nhiên ta kém y. Còn uống rượu tự nhiên y kém ta!

Lý Hồng Tụ nheo nheo mắt :

- Còn cờ?

Tiểu Phi thở dài :

- Ta cho là hòa, nhưng cái lão hòa thượng đó không bằng lòng!

Lý Hồng Tụ bật cười khanh khách :

- Thế nghĩa là bại! Thì ra, trừ cái việc đấm đá nhau, Lưu huynh kém thiên hạ về các mặt khác! À quên Lưu huynh còn vô địch về rượu nữa chứ!

Tiểu Phi nghiêm sắc mặt :

- Đừng khinh thường người ta chứ : Ngu huynh còn giỏi một khoa nữa đấy!

Lý Hồng Tụ bĩu môi :

- Khoa gì?

Tiểu Phi thản nhiên :

- Ăn! Khoa ăn của ta cũng có hạng lắm đó!

Lý Hồng Tụ gập lưng lại mà cười.

Tống Điềm Nhi nắm áo chàng giật giật :

- Sao Lưu huynh không mời lão đến đây?

Tiểu Phi gật đầu :

- Có chứ! Thoạt đầu thì y muốn đến liền. Nhưng khi nghe ta nói là trên thuyền có mấy nàng tiên nữ, y rùng mình, lè lưỡi lắc đầu y như con thỏ bị tên một lần, giờ nghe nói đến cây cung!

Tống Điềm Nhi vẩu mồm :

- Đã là hòa thượng, còn sợ nữ nhân là sợ làm sao?

Tiểu Phi cười khổ :

- Vì là hòa thượng, nên y sợ nữ nhân! Nếu không, thì y đến gấp! Bởi hòa thượng gần sắc đẹp phỏng có thích thú gì nữa?

Lý Hồng Tụ cười giòn :

- Nếu không là hòa thượng thì con thỏ đã tỏ cái tài chạy nhanh rồi?

Tiểu Phi nheo nheo mắt :

- Tự nhiên! Tự nhiên!

Tô Dung Dung lái câu chuyện sang đề khác :

- Nghe nói cái lão ấy là một danh sĩ trong Phật môn, chẳng những cầm kỳ thi họa đều giỏi, mà võ công của lão cũng cao siêu vô tưởng!

Tiểu Phi thở dài :

- Nếu chỉ có võ công cao tuyệt, thì ai nói làm gì? lão còn hơn thế, hơn xa! Lão là bậc tài cao đệ nhất trong hàng đệ tử Thiếu Lâm, rất tiếc, lão thông minh tuyệt đỉnh, có danh vọng tuyệt đỉnh, vậy mà cái lão Tâm Hồ đại sư trong Thiếu lâm phái, lúc chọn vị Chưởng môn tương lai, lại không chọn Tôn Vô Hoa, mà chọn một đệ tử khác quá tầm thường!

Lý Hồng Tụ mơ màng một lúc :

- Cứ như tư cách của Tôn Hòa thượng thì những sự kiện này tất không làm cho người lưu ý rồi!

Tiểu Phi đồng ý :

- Không ngờ Lý Hồng Tụ lại là tri kỷ của Tôn Vô Hoa!

Tô Dung Dung tiếp nối :

- Đành là lão hòa thượng đó không liên quan đến những gì ta phát hiện hôm nay, nhưng Lưu huynh còn thấy người nào khác nữa chăng?

Tiểu Phi gật đầu :

- Những chiếc xác này từ hướng Đông trôi đến, ta có quan sát tất cả những con thuyền từ hướng đó xuất hiện, phần đông đều là thương thuyền, hoặc ngư thuyền, chỉ có hai chiếc của người trong võ lâm. Một là của Tôn Vô Hoa, còn chiếc kia là của...

Tô Dung Dung chận nhanh :

- Ai?

Tiểu Phi đáp :

- Cái bang. Trên thuyền có bốn vị Đại hộ pháp, bốn vị Đại trưởng lão cùng vị Bang chủ tân nhậm. Vị Bang chủ năm xưa đã chết Cái bang vừa tuyển chọn vị mới. Các người đoán thử xem vị tân Bang chủ Cái bang là ai?

Tô Dung Dung lắc đầu :

- Chịu thôi! Ai mà đoán được! Lưu huynh nói gấp cho nghe đi!

Tiểu Phi mỉm cười :

- Tân Bang chủ là một bằng hữu của ta, tửu lượng ngang ta, khoa ăn cũng ngang ta và một ngày nào đó hắn sẽ họa tặng các người một bức truyền thần.

Tô Dung Dung kêu lên :

- A! Có phải là Nam Cung Linh chăng?

Tiểu Phi gật đầu :

- Chính hắn!

Tô Dung Dung trầm ngâm một chút :

- Như Nam Cung Linh mà là Bang chủ Cái bang, thì cái phong khí của giang hồ đã khởi biến cải rồi đó. Cuộc tuyển chọn bậc thủ lãnh không dựa vào căn bản lão thành mà chỉ bằng vào tài nghệ, vào trí thông minh của mỗi người, dù người đó còn ít tuổi, sự kiện đó đáng mừng cho kiếp vận võ lâm lắm! Tôi dám chắc giang hồ sẽ khởi sắc từ đây!

Lý Hồng Tụ trầm ngâm một chút :

- Tôi tưởng Nam Cung Linh không mảy may liên quan đến sự tình này, sở dĩ...

Tiểu Phi lắc đầu cười khổ :

- Sở dĩ, ngu huynh không còn biện pháp nào...

Tô Dung Dung chận lời :

- Không biện pháp là một cái lợi, chính tôi mong như thế! Tại sao mình mãi bận tâm vì những việc viển vông, những việc chiếm rất nhiều thời gian của hạn định một kiếp người khi mình cần tận hưởng trọn vẹn, không thể phí một giây, một phút?

Tiểu Phi nhìn ra mảnh buồm phủ kín năm chiếc thi hài, mơ màng hỏi :

- Các người có nhận ra những kẻ yên nghỉ muôn đời kia có một điểm tương đồng chăng? Giả như...

Lý Hồng Tụ nheo mắt :

- Có! Cái điểm tương đồng của họ : tất cả đều là con người! Họ là con người như nhau! Lưu huynh nhận xét chí lý!

Tiểu Phi phớt qua sự bông đùa của nàng :

- Bỏ cái điểm đó qua một bên, Lý muội không nhận ra điểm nào khác nữa chăng? Hãy cố thử suy nghĩ xem!

Tô Dung Dung uể oải đứng lên :

- Muốn suy nghĩ, hãy xuống khoang thuyền mà suy nghĩ, không nên hứng mãi gió lộng của trùng dương lúc hoàng hôn rũ bóng. Đi! Tôi sẽ pha trà thơm cho các người nhấp nháp, rồi cứ suy nghĩ bao nhiêu lâu bằng thích.

Khoang thuyền là một gian phòng nổi của khách du thủy thừa tiền lắm bạc, chẳng những tiện nghi không thiếu, cách trang trí lại hoa mỹ cầu kỳ.

Từ sàn thuyền xuống khoang, phải do một chiếc thang ngắn, nhỏ hơn một chiếc thang lầu.

Một vài ngọn đèn kính đáo tỏa ánh sáng mát dịu khắp gian phòng một thứ ánh sáng không huy hoàng như cảnh phồn hoa ồ ạt mà là ánh sáng của mộng mơ, gieo cái ấm êm ngây thơ cho những tâm hồn cần lắng dịu sau những sóng gió của cảm hoài.

Tiểu Phi xuống khoang trước hết.

Đến đầu thang, chàng đột nhiên dừng chân lại, rồi đứng đờ ra đó, không khác nào chân đóng đinh tại chỗ.

Đôi mắt chàng mở to, ánh mắt ngời lên sự kinh dị, hướng thẳng vào gian phòng. bên trong đã có người! Một người thôi, người đó là một nữ nhân!

Nữ nhân đưa lưng ra cửa, ngôi nơi chiếc ghế của chàng ngồi thường ngày.

Từ phía sau nhìn tới, Tiểu Phi không trông thấy gì khác hơn là mái tóc vấn cao của nàng, một mái tóc chỉ có loại mỹ nhân mới có. Chàng còn thấy được một bàn tay. Bàn tay đó dĩ nhiên phải đẹp, đẹp mới xứng với mái tóc huyền, mới biểu lộ được những ưu điểm mà hóa công riêng dành cho những trang thiên hương quốc sắc.

Bàn tay đó, hiện đang nâng chiếc chén, cũng lại là chiếc chén Tiểu Phi thích dùng nhất, thường dùng nhất những khi cần mềm môi chuốc men nồng.

Và hiện tại, nàng chọn cái ghế của chàng, nàng chọn cái chén của chàng, nàng ung dung ngồi, ung dung uống, không hề khách khí, nàng nghiễm nhiên là chủ nhân của du thuyền!

Tiểu Phi dừng lại, thì Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ và Tống Điềm Nhi cũng dừng lại, chàng kinh dị, ba nàng cũng kinh dị như chàng.

Tất cả đều lặng thinh nhìn vị khách bất ngờ, không rõ từ đâu đến, đến từ lúc nào, nhất là địa điểm của cuộc viếng thăm nằm trên một con thuyền chung quanh là trùng dương sóng nước bao la.

Nàng là ai? Nàng đến với mục đích gì? Có phải nàng đến lúc Tiểu Phi nhảy xuống nước chăng? Có phải Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ và Tống Điềm Nhi không đủ thính giác nhận ra sự xuất hiện của nàng chăng?

Một giọng nói vừa dịu vừa lạnh vang lên :

- Vào đây chứ! Vào đi! có phải là Đạo Soái Lưu Hương đó không?

Nàng thốt, nàng không quay đầu lại, tay vần còn nâng chén rượu.

Tiểu Phi đã lấy lại bình tĩnh. Chàng thản nhiên đáp :

- Chính tại hạ! Có lẽ tại hạ lầm phòng rồi!

Nữ nhân vẫn lạnh lùng :

- Không! Không lầm đâu! Đây là địa phương, là lãnh thổ của ngươi mà!

Tiểu Phi mỉm cười :

- Nếu là địa phương. là lãnh thổ của tại hạ, thì sự có mặt của cô nương sẽ được giải thích như thế nào!

Nữ nhân điềm nhiên :

- Rất dễ! Ngươi hãy coi đây là một cái hứng ngẫu nhiên! Không hơn không kém!

Tiểu Phi cười lớn :

- Hay qua! Cô nương nói đúng! Đúng lắm!

Nữ nhân tiếp :

- Vả lại, nếu ta không lầm thì Đạo Soái Lưu Hương xưa nay không hề cự tuyệt nữ nhân.

Đột nhiên nàng xoay chiếc ghế, đối diện với Tiểu Phi đến lúc đó chàng mới nhìn rõ mặt nàng.

Dùng danh từ đẹp, diễn tả nhan sắc nàng, danh từ đó không diễn tả một phần nhỏ nào cái nhan sắc của nàng. Từ người nàng một ma lực bốc hỏa, hút dẫn cái hô hấp của đối tượng, làm cho con tim ngừng nhịp, cho tâm hồn kết động. Và nếu ánh sáng mắt nàng chơm chớp một chút, thì không gian sẽ bị khuấy mạnh, bão sẽ dậy, giông sẽ nổi.

Từng là một phong lưu công tử nức tiếng hào hoa, mỗi cái vung tay, cầm trên vạn lượng, bình sinh Tiểu Phi chưa hề trông thấy một sắc đẹp nào bằng, cho dù Lâm Tiên Nhi của những ngày xưa cũ...

Nàng tiếp gọn :

- Lý do đó đủ giải thích chưa hở Đạo Soái?

Đã nhìn mặt nàng rồi tự nhiên Tiểu Phi không thể không quan sát những điểm khác nơi nàng.

Nàng vận chiếc áo bằng sa mỏng, màu tuyết, ngang lưng có thắt sợi dây màu bạc.

Nàng không để Tiểu Phi có qua thừa thì giờ làm một cuộc sưu tầm bằng ánh mắt trên người nàng, ung dung thốt :

- Có lẽ hiện tại ngươi đang tự hỏi ta từ đâu đến.

Tiểu Phi lắc đầu :

- Không đâu! Thà tại hạ không biết là hơn! Vì không muốn biết, nên chẳng cần tự hỏi, cũng như hỏi thẳng nơi người đáng hỏi!

Nữ nhân thoáng kinh dị :

- A! Tại sao?

Tiểu Phi lạnh lùng :

- Trên thế gian này, nếu có một nữ nhân nào mà tại hạ không thích giao du thì nữ nhân đó hẳn xuất xứ từ Thần Thủy cung!

Nữ nhân chớp mắt :

- Nghĩa là người không chấp nhận giao tiếp với môn hạ Thần Thủy cung!

Tiểu Phi thản nhiên :

- Có lẽ thế!

Nữ nhân vụt đứng lên, quay mình, với tay lấy chiếc bình bằng bạc đặt nơi ngăn vách, mở nút, rót đầy chén, cạn.

Tiểu Phi thở dài :

- Biết làm sao hơn, hở cô nương? Ý chí đã cố định như thế rồi, tại hạ phải giữ lấy nó đến hơi thở cuối cùng!

Chàng nhìn chén rượu trong tay nàng, tiếp hỏi :

- Cô nương cần làm mấy chén mà đến đây, hay còn mục đích nào khác?

Chàng bước tới, kéo một chiếc ghế ngồi xuống.

Nữ nhân nghiên đầu, nhìn xéo, gằn từng tiếng :

- Ngạo mạn! Vô lễ! Tàn khốc! Lạnh lùng! Còn gì nữa? Nhưng cũng có một vài điểm vớt lại, khiến cho bổn cô nương có thể chịu được! Đúng như truyền thuyết giang hồ! Rất đúng!

Tiểu Phi vòng tay :

- Đa tạ! Nhưng không rõ trên giang hồ, thiên hạ có quên một điểm khác của tại hạ chăng?

Nữ nhân rùn vai :

- Điểm gì?

Tiểu Phi nhếch một nụ cười :

- Nếu có một nữ nhân xa lạ đến thuyền, ngồi ngay trên chiếc ghế của tại hạ, nâng chén của tại hạ, uống rượu của tại hạ, thì nữ nhân đó sẽ bị tại hạ quăng ngay xuống biển, dù nữ nhân đó là bậc tuyệt thế diễm kiều.

Chàng duỗi hai chân ra, tỏ cái vẻ thoải mái, chàng thở phào tỏ cái khoan khoái sẵn sàng mục kích một cơn giận biểu lộ trên gương mặt đẹp mê hồn.

Quả nhiên, nữ nhân biến sắc mặt trắng nhợt, tay nàng rung rung.

Lý Hồng Tụ vội bước tới, chụp nhanh chén rượu trong tay nữ nhân, điểm một nụ cười :

- Nếu cô nương cần bóp vỡ một vật gì, tôi sẽ tìm cho một chiếc chén bằng sắt, chứ chén này bằng ngọc. Quý lắm! Mình không nên phí cô nương ạ!

Nữ nhân càng xám mặt hơn. Rồi từ xám, trở về màu trắng để cuối cùng chuyển qua mà hồng, màu của sự thẹn.

Thẹn mà xanh mặt là có sự uất hờn, phẫn nộ chứ thẹn mà đỏ mặt là có sự hòa dịu rồi. Nữ nhân cười mỉm :

- Khá lắm! Các ngươi toàn là những con người khá, nói năng có ý nhị lắm! Nhưng giai đoạn bông đùa chấm dứt rồi!

Tiểu Phi nheo mắt :

- Thế là mình không còn cười được nữa! Mình không cười thì phải khóc hay sao hở cô nương?

Nữ nhân lạnh lùng :

- Nếu ngươi không trao trả lại cho ta, chỉ sợ muốn khóc cũng không khóc được?

Tiểu Phi trố mắt :

- Trao trả? Tại hạ vay gì của cô nương?

Nữ nhân điềm nhiên :

- Đúng! Ngươi không vay! Tự nhiên là ngươi không vay rồi! Mọi người đều biết vậy rồi! Có bao giờ Đạo Soái Lưu Hương mở miệng vay gì nơi ai?

Nàng cười gằn mấy tiếng, rồi rùn vai ;

- Ngươi trộm! Ngươi lấy trộm!

Tiểu Phi cau mày :

- Trộm? Cô nương đùa à? Trộm của cô nương vật gì?

Nữ nhân buông gọn :

- Một giọt Thiên Nhất Thần Thủy!

Đôi mắt Tiểu Phi trọn tròn, lồi ra như hai hòn đạn, chàng kêu lên thất thanh :

- Cô nương nói sao?

Nữ nhân gằn mạnh từng tiếng :

- Thiên Nhất Thần Thủy!

Tiểu Phi sửng sốt ;

- Cô nương muốn nói là có kẻ đột nhập vào cung trộm Thiên Nhất Thần Thủy!

Nữ nhân bĩu môi :

- Không lẽ ta từ ngàn dặm xa vượt trùng dương đến đây để dối ngươi!

Dù sao thì Tiểu Phi cũng cảm thấy khoan khoái trong lòng. Bởi vì, lọt vào Thần Thủy cung là thực hiện được một sự kiện phi thường mà nữ nhân không chịu tìm nơi nào để hỏi, lại tìm đến chàng, như vậy là nàng cho rằng trên đời này chỉ có chàng mới làm nổi việc phi thường đó.

Trộm đành rằng là một việc xấu, nhưng trộm ở những nơi không thể trộm được, mới oai chứ? Chẳng hạn, vào hoàng thành, trộm chiếc ấn của nhà vua đó mới là một kỳ công!

Chàng lẩm nhẩm :

- Hay lắm! Hay lắm! Tất cả mọi chuyện đều gây thích thú! Những việc hôm nay, những việc chiều nay, ngay trên chiếc thuyền này!

Chàng vụt hỏi :

- Cô nương bảo là mất một giọt Thiên Nhất Thần Thủy? Hay mất nhiếu hơn?

Nữ nhân lạnh lùng :

- Tiếng là một giọt, chứ thật sự làm sao trộm được một giọt, duy nhất? Cần một giọt, chỉ trộm một giọt thì lấy đâu bù vào chỗ hao hụt? Cho nên phải nói là mất vài giọt mới đúng hơn! Vài giọt đó có thể hại hơn ba mươi sinh mạng. Nếu sử dụng đúng phương pháp thì hại đúng ba mươi bảy người!

Tô Dung Dung thở dài :

- Cô nương nghĩ là chàng lấy trộm vật đó?

Nữ nhân cười lạnh :

- Trên đời này, ngoại trừ Đạo Soái Lưu Hương ra, còn ai đủ tài, đủ can đảm vào Thần Thủy cung trộm một vật gì chứ?

Tiểu Phi cười nhẹ :

- Đa tạ cô nương quá khen! Bây giờ, nếu tại hạ nói rằng, mình chưa làm đến việc đó, chắc chắn cô nương không tin?

Nữ nhân hừ một tiếng :

- Ngươi lại có thể làm cho ta tin được ngươi không?

Tiểu Phi gật đầu :

- Được chứ! Được chứ!

Chàng vụt đứng lên, chụp lấy bàn tay nữ nhân, thốt :

- Ít nhất, tại hạ cũng phải cho cô nương thấy một cái gì, và tại hạ cam kết là cái đó sẽ gây nhiều thích thú cho cô nương lắm! Một loại thích thú phi thường! Bình sinh cô nương không hề gặp!

Nữ nhân lẳng lặng để cho chàng lôi đi.

Tô Dung Dung cười nhẹ :

- Chàng mà nắm tay một nữ nhân nào chắc chắn nữ nhân đó không hế cự tuyệt!

Tống Điềm Nhi chớp mắt :

- Môn hạ Thần Thủy cung, nếu là nam nhân thì...

Lý Hồng Tụ chận lời :

- Nữ nhân thì đã sao? Bất quá, chỉ khác nhau ở điểm đẹp hay xấu mà thôi!

Tống Điềm Nhi cười mỉa :

- Tôi thì nhận ngay nữ nhân này đẹp lắm!

Lý Hồng Tụ cười vang đại lượng :

- Mà Đạo Soái Lưu Hương cũng không xí trai!

Mảnh buồm được dở tốc ra, bày năm chiếc xác nhăn răng đáng sợ.

Tiểu Phi chỉ xác nữ nhân :

- Cô nương có nhận ra là ai chăng?

Nữ nhân không biểu lộ một cảm nghĩ nào cả. Nàng nhìn chiếc xác như nhìn một tảng đá bên đường.

Nàng lạnh lùng thốt :

- Không phải là đệ tử Thần Thủy cung!

Tiểu Phi giật mình :

- Không phải?

Nữ nhân lắc đầu :

- Bình sinh, ta chưa trông thấy nàng lần nào!

Tiểu Phi vuốt vuốt chót mũi, một lúc lâu, chàng điểm một nụ cười khổ :

- Tại hạ chỉ tưởng là chính người trong cung trộm vật đó mang đi. tại hạ tưởng chính nàng này lấy trộm! Hiện tại thì...

Nữ nhân chớp mắt :

- Hiện tại thì cái hứng đã tan biến rồi.

Tiểu Phi mơ màng :

- Không phải là môn hạ Thàn Thủy Cung, tại sao nàng lại ăn mặc như thế này? Hay là nàng vì “hắn”? Vì hắn mà nàng ăn mặc như thế, để đánh lạc hướng mọi cuộc theo dõi!

Nữ nhân lấy làm lạ :

- Đánh lạc hướng?

Tiểu Phi gật đầu :

- “Hắn” muốn cho mọi người đều tin là Trác Mộc Hợp bị nàng hạ sát rồi chính nàng cũng bị Trác Mộc Hợp giết hại. Cả hai cùng chết, cả hai chết là sự việc kết thúc, không còn ai truy cứu sự tình chỉ thương hại cho nàng!

Nữ nhân trầm ngâm một chút :

- Theo khẩu khí của ngươi có lẽ ngươi đã biết hắn là ai!

Tiểu Phi lại mơ màng :

- Nếu đã biết được thì nói gì!

Hắn? Hắn là ai?

Hắn là kẻ trộm Thiên Nhất Thần Thủy!