Long Đồ Án

Quyển 7 - Chương 151: Trận chiến tranh giấy nợ

Mọi người ở trong phủ Thái sư tra một hồi, ngoại trừ việc phát hiện ngọc bội kia là giả, cùng chuyện Triển Chiêu vô duyên vô cớ lại cho Bạch Ngọc Đường một tờ giấy ghi nợ, thì cũng không tra ra được đầu mối gì.

Bao Chửng vẫn còn có chuyện cần xử lý, cho nên nói với Thái sư: “Bằng không sau này lại có người đến cướp, ngươi tranh thủ hỏi bọn hắn xem muốn cướp thứ gì đi a? Bổn phủ phải về trước.”

“Ai!” Bàng Cát vội vàng túm lại cánh tay Bao Chửng không chịu buông: “Bao Hắc, sao ngươi lại cứ thế mà bỏ ta lại a? Hoàng thượng cũng bảo ngươi phải hảo hảo điều tra mà.”

Bao Chửng vẻ mặt chán ghét mà nhìn hắn.

“Ta mặc kệ, mấy ngày nay ta cũng phải đến Khai Phong phủ ở!” Thái sư cảm thấy giờ đây không có nơi nào an toàn hơn Khai Phong phủ: “Nếu không ngươi đem Triển hộ vệ cho ta mượn!”

Khoé miệng Bao Chửng giật giật, trừng hắn: “Ngươi đừng có mơ!”

Mọi người lại cùng nhìn sang Triển Chiêu, Triển hộ vệ lúc này đang nâng cằm, nhìn chẳng có chút hứng thú nào.

Trong lòng Triển Chiêu đang buồn bực, nếu như đã là đồ giả, vậy tại sao mình lại phải viết giấy nợ cho Bạch Ngọc Đường a, đầu óc mình có chỗ nào không ổn sao!

Bạch Ngọc Đường bưng chén trà tiếp tục uống trà, vừa nhìn khối ngọc bội giả kia, mở miệng: “Ta đại khái biết chút đầu mối.”

Bàng thái sư dừng việc túm Bao Chửng lại, quay đầu nhìn sang Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia, ngươi biết đầu mối gì?”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Có thể làm ra loại ngọc bội giả này hẳn là cũng không có nhiều người lắm, ta biết mấy người giang hồ chuyên làm mua bán ngọc khí, có lẽ sẽ tìm ra được là do ai làm.”

“Đây là một manh mối lớn!” Bao Chửng cũng gật đầu một cái, sau lại nói với Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, ngươi cùng Bạch thiếu hiệp ra ngoài tra một chuyến.”

Triển Chiêu “nga” một tiếng, sau đó lại lé mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn hắn một cái, nhịn cười, cầm lấy khối ngọc bội bể nát kia, cùng mọi người trở về Khai Phong phủ.

Bàng thái sư sao để cho họ đi như vậy được, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi,chẳng phải nên lưu lại ăn cơm sao.

Mọi người bận rộn cả ngày cũng có chút đói bụng, vì vậy cũng không còn cách nào khác là ở lại ăn cơm.

Phải nói là Thái sư cũng có thành ý, lần này cũng không phải là mấy món sơn hào hải vị trân quý gì, mà chỉ đơn giản là mấy món cơm gia đình do mấy vị phu nhân tự mình xuống bếp. Cái này cũng đừng nói chứ, mỗi người thủ nghệ cũng đều tốt, một bàn này món ăn cũng rất đủ vị.

Tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ, duy nhất chỉ có Triển Chiêu là có vẻ buồn buồn không vui.

Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh Triển Chiêu, thấy hắn ngay cả được ăn cũng không vui vẻ, cho nên cứ thế mà nhìn hắn mấy lần.

Bên cạnh, Công Tôn đang gắp thức ăn cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử thì lại thấy Triển Chiêu không muốn ăn, liền gắp thức ăn cho hắn: “Miêu Miêu, sao thúc lại không ăn cơm nha?”

Triển Chiêu thở dài: “Ai….”

Bạch Ngọc Đường có chút không đành lòng, hay là cứ đem giấy nợ trả lại cho Triển Chiêu đi?

Hắn còn đang suy nghĩ, chợt thấy Ân Hầu ở bên cạnh chọc chọc tay hắn.

Bạch Ngọc Đường quay mặt sang nhìn, Ân Hầu nói với hắn: “Đừng tin, cái này gọi là khổ nhục kế, Mèo này từ bé đến lớn đều dùng chiêu này.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu đang híp mắt nhìn Ân Hầu —— Người phản rồi!

Ân Hầu nhìn trời tiếp tục ăn cơm.

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, liền gắp cho Triển Chiêu một đũa thức ăn đặt vào trong bát hắn.

Triển Chiêu cúi đầu nhìn nhìn, uy, phu nhân Thái sư làm món thịt bò xào này trông thật non mềm a, nhìn thật muốn ăn cơm a.

Còn đang nhìn, Bạch Ngọc Đường lại gắp thêm một đũa thức ăn nữa đặt vào bát hắn.

Triển Chiêu lại ngắm một cái, cà tím xào tỏi nhìn cũng không tệ nha …

Bạch Ngọc Đường lại gắp thêm một đũa thức ăn nữa là …. đường thố ngư a.

Triển Chiêu yên lặng bưng bát cơm lên, ăn cơm, ăn no rồi mới có sức cùng Bạch Ngọc Đường tranh giấy nợ chứ!

Bạch Ngọc Đường thấy hắn đã ăn cơm, cũng yên tâm mà uống rượu, ai ngờ Triển Chiêu đột nhiên lại để bát cơm xuống, cầm lấy bát cơm của Bạch Ngọc Đường nói với nha hoàn đang rót rượu bên cạnh: “Cần này cơm Ngũ gia ăn không bõ dính răng đâu, đổi sang cái tô lớn đi!”

“Nga.” Nha hoàn vội vàng đi đổi bát tô lớn, Triển Chiêu lại còn ở phía sau mà tiếp tục dặn nàng: “Nhớ phải là bát lớn nhất a!”

Nha hoàn vừa chạy vừa nghĩ —- Ai nha, vừa nhìn qua thì Bạch Ngọc Đường chính là quý công tử a, không ngờ lại là một cái thùng cơm nữa.

Mọi người cũng chỉ biết hai mặt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, Bạch Bạch không phải là chỉ thích uống rượu không thích ăn cơm sao?

Thiên Tôn ngồi bên cạnh nhai thịt bò vừa nhìn ———– tuồng hay a.

Một lát sau, nha hoàn mang một chiếc tô màu lam rộng “thênh thang” đến.

“Khụ khụ …” Triệu Phổ vốn dĩ đang ăn cơm, nghiêng đầu nhìn thấy cái tô lớn, liền bị sặc đậu hũ, ho khan ——— Bát cơm này, hẳn là đủ cho Bạch Ngọc Đường ăn nguyên nửa tháng đi.

Khoé miệng Bạch Ngọc Đường cùng co rút, nhìn một bát cơm đầy ắp trước mặt.

Triển Chiêu còn gắp thức ăn cho hắn: “Ăn nha, món ăn Bàng phu nhân làm rất ngon đó.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu lúc này hoàn toàn giống một con mèo đen, răng thật nhọn, lỗ tai cũng nhọn, cái đuôi cũng nhọn … mà lông cũng đã xổ tung lên chuẩn bị muốn báo thù.

“Uy, Bạch thiếu hiệp đừng khách khí.” Mấy vị phu nhân cũng biết thân phận Bạch Ngọc Đường đặc biệt, không chỉ có công phu tốt, danh tiếng cũng lớn, chỉ bất ngờ nhất chính là, không ngờ lượng cơm hắn ăn cũng nhiều như vậy a, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên sao, cho nên mỗi người đều gắp thêm đồ ăn cho hắn.

Chỉ trong chốc lát, bát cơm của Bạch Ngọc Đường đã đầy thành một cái núi nhỏ.

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm đôi đũa, gắp một quả trứng cun cút từ trong đống thức ăn đầy lù kia rồi cho vào miệng, sau đó, thuận tay đem cả một toà thức ăn kia lên, xoay người đặt xuống nền đất, gọi Tiểu Ngũ hai tiếng.

Tiểu Ngũ vốn đang rất nghiêm túc gặm chân giò lợn ở một bên, chợt thấy Bạch Ngọc Đường gọi nó, cho nó đồ ăn ngon, liền chạy qua, cuốn lấy thức ăn cuồn cuộn lên ăn, còn cảm thấy không tệ.

Bạch Ngọc Đường ăn trứng chim, uống thêm chút rượu nhìn Triển Chiêu bên cạnh đang sinh khí vì âm mưu thực hiện không thành, hắn cảm thấy Mèo này đã xổ lông mao, đoán chửng sẽ thời thời khắc khắc đều nghĩ cách trả thù.

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường phá lệ ăn nhiều thêm một chút, ăn no mới có sức ứng phó với Mèo được.

Triển Chiêu vừa ăn vừa quét mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, tâm nói ——– Hắn đem giấy nợ để chỗ nào rồi?

Cơm nước xong xuôi, mọi người cũng trở về Khai Phong phủ.

Lúc này, trong Khai Phong phủ cũng bày một bàn đồ ăn, mọi người cũng đang ăn cơm.

“Hồng di! Hoạ thúc!” Triển Chiêu chạy qua chào hai người.

Ngô Nhất Hoạ đã thật lâu rồi không có gặp Triển Chiêu, đứng lên nhìn qua trên dưới một lượt, sau đó lại liếc sang Bạch Ngọc Đường vừa mới theo tới.

“Sao ngươi cũng tới?” Ân Hầu không hiểu hỏi Ngô Nhất Hoạ.

Ngô Nhất Hoạ cười một tiếng: “Dù sao thì cũng nhàn rỗi mà.”

Ngồi ăn cơm cùng Ngô Nhất Hoạ cùng Hồng Cửu Nương còn có Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa.

Sau khi thời tiết trở lại bình thường, Lâm Dạ Hỏa lại khôi phục vẻ vô tâm vô phế của mình.

Thấy mọi người trở lại, hắn liền hỏi: “Tra cái gì a?”

…………

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bao Chửng cười nói: “Nga, tra vụ án Thái sư bị bắt cóc.”

Lâm Dạ Hỏa đảo cặp mắt trắng dã mà nhìn trời: “Các ngươi hẳn là đang tra chuyện của Hoả phụng đi?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa buông đũa, đá chân: “Thật là, lại làm mấy chuyện dư thừa.”

“Người ta cũng là quan tâm ngươi mà thôi.” Túc Thanh nói: “Ai bảo ngươi cứ mưa xuống lại giở chứng, lần trước vừa nói đến Hoả phụng lại còn tức giận lớn như vậy.”

Lâm Dạ Hỏa xị mặt.

“Ách …” Bao Chửng cảm thấy thời cơ không tệ, liền đi qua hỏi: “Lâm thiếu hiệp, bằng không ngươi cứ nói một chút, ngươi cùng hoả phụng có quan hệ gì ….”

Bao Chửng còn chưa có dứt lời, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên đưa tay vỗ bàn một cái: “Hừ! Cái gì mà hoả long với chẳng hoả phụng, tất cả đều là gạt người! Là có người cố ý dựng chuyện, mặc dù ta hiện giờ cũng chưa biết là bọn chúng dùng loại cơ quan gì, nhưng cuối cùng đến một ngày cũng có thể tra rõ, đến lúc đó ta sẽ mang cái tên chủ mưu sau màn giở trò quỷ kia bắt tới, ta chặt chặt chặt chặt ….”

Mọi người nhìn Lâm Dạ Hỏa nghiến răng nghiến lợi, đều cảm thấy đây tuyệt đối là có thâm cừu đại hận nào đó .

Ngược lại chỉ có Trâu Lương ở bên cạnh là lắc đầu rồi lại cắm đầu ăn cơm.

“Nói nửa ngày.” Triển Chiêu hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Rốt cuộc thì tại sao ngươi lại hận Hoả phụng như vậy …”

Lâm Dạ Hỏa chợt ngẩng đầu lên: “Nhắc tới chuyện này, thật là vô cùng bi thảm!”

Mọi người cùng trợn tròn hai mắt.

Bao Chửng kéo ghế ngồi xuống, cảm thấy chuyện này có quan hệ trọng đại, chẳng lẽ là khi còn nhỏ, cả nhà Lâm Dạ Hỏa cũng gặp nạn tai ương mà chết cháy hết sao ….

“Năm xưa ta cùng sư phụ có đi qua một thôn trang, tên là cái gì ta cũng quên rồi, nhưng mà trong thôn có một thi nhân nổi tiếng thiên hạ, tên là Ngũ Mai Khư.”

“Nga…” Lâm Dạ Hỏa nói đến đây, Bao Duyên cùng Công Tôn đều gật đầu: “Ngũ Mai Khư a, là vị thường viết thơ từ ca ngợi người khác a”

“Ta hình như cũng đã nghe quan, hình như hắn thường viết về mỹ nhân.” Triển Chiêu gật đầu một cái.

“Sau đó thì sao?” Bạch Ngọc Đường luôn cảm thấy mỗi lúc thế này thì câu chuyện thường sẽ phát triển theo một chiều hướng kỳ quái, dù sao thì Lâm Dạ Hỏa dở người cũng không phải ngày một ngày hai,vì vậy liền giục hắn nhanh nhanh kể tiếp.

“Sau đó sao?!”Lâm Dạ Hỏa đau lòng ôm đầu: “Sau khi hắn nhìn thấy ta, liền nói ta là người đẹp nhất trên đời này mà hắn từng gặp được, vì vậy muốn viết cho ta một chương từ khúc lấy tên ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’!”

Khoé miệng mọi người giật giật ——- Người kia thật quá rảnh rỗi ……..

“Sau đó ….” Mọi người cùng nhau hỏi.

“Sau đó! Đột nhiên một trận thiên hoả vang lên, hơn nửa đêm có một con rồng lửa không biết từ đâu bay tới!” Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên, tiện chân đạp cái ghế một cước, hình như bụng còn mang đầy oán khí: “Một trận hoả hoạn thiêu chết Ngũ Mai Khư cùng với bài từ mà hắn đang viết, lúc ta cùng sư phụ chạy ra đến nơi liền thấy trên bầu trời chình ình một con hoả long, nhưng không cách nào hiểu được tại sao lại có!”

“Chính mắt ngươi nhìn thấy hoả long?” Bao Chửng kinh hãi.

“Đúng a, hôm đó trời đổ mưa rất to, lại đây trời sấm chớp, chúng ta chạy ra đến bên ngoài liền thấy những phòng ốc tốt hơn đều ngập lửa, trên đường cái, khắp nơi đều là người chạy loạn.” Lâm Dạ Hỏa nói: “Ta cùng với sư phụ đi khắp nơi cứu người, thế nhưng cũng rất kỳ quái, hôm đó ngọn lửa cứ như là biết chọn người vậy, có người thì bị thiêu chết, có người lại không, mà càng kỳ quái hơn chính là lửa đều là từ bên trong cháy lan ra bên ngoài.”

“Từ bên trong cháy lan ra bên ngoài sao? Nhưng là lửa cũng là từ trên trời phun xuống, đúng không?” Bao Chửng hỏi.

“Cái này thì ta cũng không có nhìn thấy.” Lâm Dạ Hỏa thiêu mi một cái: “Ta chỉ nhìn thấy trên bầu trời đỉnh đầu có một con hoả long, cứ lượn qua lượn lại, lúc ta ra khỏi khách điếm, bốn bên lửa đã cháy hừng hực rồi, có phải là do con rồng kia phun hay không thì cũng không biết.”

“Tiếp tục đi.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều giục hắn.

“Bởi trước khi đi ngủ ta có uống rượu cùng Ngũ Mai Khư cho nên thấy trong phòng hắn lửa cháy lớn cho nên ta liền chạy ngay đến cứu hắn. Chờ cho đến khi ta chạy được vào trong phòng hắn, đã thấy hắn bị lửa thiêu, các ngươi cũng biết công phu của ta có thể dập được lửa mà.” Lâm Dạ Hỏa vừa nói vừa thiêu mi một cái.

Mọi người cũng hiểu được, Lâm Dạ Hỏa có Vô Phong Chưởng, nội lực có thể thu vào trong nháy mắt, sau đó có thể hướng đến một nơi mà phóng ra, cho dù là lửa lớn kiểu gì, hắn cũng đều chỉ cần một chưởng là có thể dập tắt được hết.

“Nhưng mà các ngươi đoán xem kết quả thế nào.” Lâm Dạ Hỏa cười lạnh: “Trên người Ngũ Mai Khư kia không chỉ có bị lửa thiêu, mà còn có cả thương tích.”

“Thương tích?” Triệu Phổ cau mày: “Hắn là bị thương trước sau mới bị lửa thiêu?”

Lâm Dạ Hỏa gật đầu.

“Hắn cũng còn có thể nói được một chút.” Lâm Dạ Hỏa nói tiếp: “Chờ cho đến khi ta điểm huyệt đạo của hắn muốn cứu hắn, hắn liền níu lại ta, rất kích động mà nói một câu.”

“Nói cái gì?” Mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe.

“Hắn nói.” Lâm Dạ Hỏa hơi cau mày: “Là Hoả phụng! Cẩn thận Hoả phụng …. Bọn họ sẽ giết sạch chúng ta, nhất định phải giữ được … cái đó, bí mật.”

“Giữ được bí mật gì?” Mọi người đợi nửa ngày, điểm mấu chốt lại không nghe được.

Lâm Dạ Hỏa xua tay: “Ta cũng không có biết, sau đó thì hắn tắt thở rồi!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi: “Cuộc hoả hoạn tối đó chết thật nhiều người, ta cùng sư phụ cứu ra được không ít người bị đốt nhưng vẫn chưa chết, nhưng mà trên người bọn họ đều có vết thương cùng hoả thiêu, cho nên rất khó cứu, nếu như không có Vô Phong Chưởng, cho dù dùng nước cũng không thể dập tắt hết, làm gì có cái loại lửa nào như vậy?”

Mọi người cũng đã hiểu, nghe qua càng giống như có người giả thần giả quỷ, mượn chuyện thiên hoả để cố ý giết người.

“Vậy cuối cùng sao ngươi lại còn tạo ra Hoả Phụng đường …” Tiêu Lương khó hiểu.

“Sau đó ta hỏi thăm nhiều nơi, đều hỏi được chuyện tai ương liên quan đến hoả phụng, hơn nữa còn có chuyện liên quan đến Hoả phụng không cát tường, sẽ mang theo hoả long tới thiêu đốt tất cả.” Lâm Dạ Hỏa lắc chân: “Có điều ta nghe được di ngôn của Ngũ Mai Khư, cảm thấy hoả phụng cũng không đơn giản là một con phượng hoàng, mà có thể là người nào đó, hơn nữa còn không phải là một người, bởi vì hắn nói ‘bọn họ sẽ giết sạch mọi người chúng ta.’”

Mọi người gật đầu, cảm thấy cũng có đạo lý, chỉ có điều …

“Ngũ Mai Khư chẳng qua chỉ là viết giúp ngươi bài thơ, ngươi lại vì chuyện này mà trời vừa mưa xuống liền giở chứng sao?” Túc Thanh nhịn không được, người của Hoả Phụng đường bọn hắn tò mò về chuyện này đã lâu, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, chỉ sợ là chuyện thương tâm nào đó.

Mọi người ngược lại đều có thể hiểu rõ, nguyên nhân chân chính khiến cho Lâm Dạ Hỏa tức giận, chỉ sợ chính là …..

“Điều khiến cho người ta tức giận nhất chính là bài thơ kia cũng bị đốt rụi! Ngay cả một câu ta cũng chưa được xem qua, Ngũ Mai Khư mang theo tất cả thi từ đều đốt cháy hết!” Lâm Dạ Hỏa đau lòng ôm đầu: “Hắn nói hắn muốn viết một bài thơ lưu truyền thiên cổ để ca ngợi dung mạo của ta! Năm đó, nếu như bài thơ này được chiếu cáo, lão tử chắc chắn sẽ nhận được danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, làm gì có chuyện giờ đây, thế nhân chỉ biết có Bạch Ngọc Đường không biết đến Lâm Dạ Hỏa a!”

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy méo cả quai hàm —— Không hiểu ngươi đang nói cái gì.

Túc Thanh đỡ trán, Trâu Lương cũng đã ăn xong cơm rồi, đặt chén cơm xuống mà lắc đầu.

Những người khác cũng dở khóc dở cười, suy nghĩ của Lâm Dạ Hỏa quả nhiên không giống người thường.

“Năm đó ta liền phát thệ, nhất định phải tìm được những kẻ phóng hoả Hoả phụng kia, thay Ngũ Mai Khư báo thủ! Ngoài ra … cũng là để tế bài thơ “Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ” vốn đáng ra đã được lưu truyền thiên cổ của ta!” Vừa nói Lâm Dạ Hỏa lại vừa ôm ngực, nhớ tới lại thấy đau lòng a!

Chờ cho Lâm Dạ Hỏa nói xong rồi, mọi người lại trầm mặc một phen.

Cuối cùng, Trâu Lương là người đầu tiên đứng lên, cầm chén cơm trong tay, trong chén còn nửa bát cơm chan canh thịt, lại còn có thêm mấy miếng thịt cùng nửa quả trứng gà, vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài: “Có cơm ta mang cho chó ăn còn hơn để cho ngươi!”

Triệu Phổ nhìn trời, mang theo Tiểu Tứ Tử đi dạo để tiêu thực.

Tiêu Lương liếc Lâm Dạ Hỏa một cái ———- Cũng may mình bái Triệu Phổ làm thầy chứ không phải là hắn.

Thiên Tôn cùng Ân Hầu thì thay Vô Sa lau mồ hôi, đứa nhỏ này được dạy dỗ thế nào mà lớn lên đây?

Mọi người tuy cảm thấy không đỡ được nhưng ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra cũng chẳng phải chuyện thương tâm lớn lao gì, cũng cảm thấy yên lòng hơn cho nên mỗi người đều đi làm việc của mình.

Lâm Dạ Hỏa thấy mọi người đều giải tán, vẻ mặt buồn chán, liền đi về phong ngủ.

Chờ cho hắn đi rồi.

Công Tôn hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Hai ngươi thấy thế nào?”

“Ân …” Triển Chiêu sờ cằm: “Mặc dù nói vậy rất phù hợp với tính cách của Lâm Dạ Hỏa nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”

“Ta cũng cảm thấy hắn hình như đang che giấu chuyện gì đó.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu một cái.

“A A..”

Lúc này, Ngô Nhất Hoạ đột nhiên cười một tiếng.

Đám người Triển Chiêu nhìn hắn.

Hồng Cửu Nương uống canh nhìn hắn: “Ngươi lại có cái nhìn thế nào.”

“Các ngươi cũng là, không nên ép hắn phải tìm bừa một lý do.” Ngô Nhất Hoạ lắc đầu.

“Có ý gì a?” Công Tôn không hiểu.

“Nhiều người cũng đều có vài chuyện thương tâm.” Ngô Nhất Hoạ nhàn nhạt nói: “Có một số việc có thể đã không cách nào cứu vãn, cứ để mình không vui là được rồi, cần gì phải nói hết cho người khác, hắn chẳng qua chỉ là lúc trời mưa xuống thì tâm tình không tốt một chút, các ngươi lại đi điều tra xem tại sao hắn không vui, ngay cả cái quyền được không vui một mình hắn cũng không thể có sao?”

Triển Chiêu trừng mắt nhìn, Công Tôn suy nghĩ một chút, hình như cũng cảm thấy có chút đạo lý, nhưng mà ….

“Chúng ta cũng chỉ là quan tâm hắn mà thôi.” Túc Thanh nói.

“Quan tâm hắn thì cứ để kệ hắn như vậy đi.” Ngô Nhất Hoạ nói: “Hắn cũng không muốn người bên cạnh hắn phải vì hắn mà không vui, chuyện này cũng cùng đạo lý với việc các ngươi quan tâm hắn vì sao lại không vui vậy.”

Mọi người suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đúng, Lâm Dạ Hỏa không muốn mọi người thấy hắn không vui mà suy nghĩ, mà hắn cũng muốn được giữ lại chút quyền được không vui khi trời mưa xuống, muốn mọi người đừng truy cứu hắn ….. Cái này hình như là do mọi người quản đã quá rộng rồi.

“Cuối cùng.” Bạch Ngọc Đường cũng thấp giọng nói một câu: “Cũng không phải bất cứ điều gì hắn cũng phải nói với mọi người đi.”

Ngô Nhất Hoạ cùng Hồng Cửu Nương đều gật đầu ——– Chính là như vậy.

Trong biệt viện, Trâu Lương đã cho cún con ăn xong liền đứng ôm tay mà ngẩn người.

Lâm Dạ Hỏa phất tay áo trở lại, hai người nhìn nhau một cái, Lâm Dạ Hỏa sưng mặt, trở vào phòng.

Trâu Lương khẽ cau mày, nghiến răng mà tới một câu: “Tự mình chịu đựng chết đi!”

Lâm Dạ Hỏa chuẩn bị đóng cửa sổ, lại nghe Trâu Lương đến một câu nói lầm bầm cái gì, liền nhìn hắn: “Tên câm lưu manh chết tiệt, ngươi nói cái gì?”

Trâu Lương ngẩng đầu liếc mắt một cái, mở miệng: “Ngươi hình như béo lên thì phải.”

Lâm Dạ Hỏa sửng sốt, sau đó mặt liền sầm xuống: “Ngươi nói cái gì …”

Còn chưa đợi hắn nói xong, Trâu Lương lại tới một câu: “Hình như có chút đen hơn nữa.”

Lâm Dạ Hỏa hít một ngụm khí lạnh.

Cuối cùng chân mày Trâu Lương cũng co lại thành một hàng mà tới chiêu cuối cùng: “Xấu …”

“Họ Trâu kia!” Lâm Dạ Hỏa nhấc vạt áo đưa chân đạp cửa xông ra: “Hôm nay lão tử không để ngươi yên, nợ cũ thù mới tính luôn một lượt!”

Vì vậy … mọi người liền thấy hai thân ảnh một đỏ một đen lại cuốn lấy nhau mà đánh, đánh từ trong sân đánh đến nóc nhà, lại đánh từ nóc nhà đành vào trong sân.

Triệu Phổ còn đang khiêng Tiểu Tứ Tử trên vai lắc qua lắc lại đây.

“Ai nha!” Tiểu Tứ Tử đang ngẩng mặt nhìn: “Trâu Trâu cùng Tiểu Lâm Tử lại đánh nha a.”

Tiêu Lương cũng ngước mặt mà nhìn một bên: “Nhắc tới mới thấy, Trâu Lương còn rất để ý đến con hoả kê kia a, người bình thường đều không có chọc hắn, người trong Hoả Phụng đường đều biết hắn cứ ba ngày thì lại có hai ngày giở chứng, cho nên cũng hình thành thói quen mà mặc kệ hắn ngây ngô, thế nhưng Trâu Lương lại luôn đi trêu chọc hắn.”

Bé chỉ thuận miệng nói một câu, thế nhưng Long Kiều Quảng đang ngồi bóc quýt một bên bỗng nhiên ngẩn người, sờ cằm mà nhìn Âu Dương Thiếu Chinh.

Âu Dương Thiếu Chinh hình như cũng phát hiện ra điều gì đó, gật đầu: “Ân, cái này có ý tứ a!”

Triệu Phổ thì lại lười để ý mấy chuyện này, hắn còn đang thương lượng cùng Tiểu Tứ Tử, là chuyện liên quan đến đi tắm ôn tuyền, dĩ nhiên, hắn cũng muốn dẫn Công Tôn đi cùng ….

………….

Đầu kia đang đánh nhau, đầu này cũng không có nhàn rỗi.

Hồng Cửu Nương cùng Ngô Nhất Hoạ đang bàn bạc với Bạch Ngọc Đường đây.

Ngô Nhất Hoạ cùng Bạch Ngọc Đường thế nhưng lại khá hợp, hai người bọn họ đều thích rượu, thích cơ quan ám khí, hơn nữa kiến thức cũng lắm, hiểu biết lại nhiều, lại cùng phong cách, Ngô Nhất Hoạ cũng là dạng quý công tử rất có tiền đồ.

Hai người bọn họ thì đang nói chuyện, Triển Chiêu lại đột nhiên vọt đến sau lưng Bạch Ngọc Đường, kéo cổ áo hắn nhìn vào trong.

“Khụ khụ …” Ngô Nhất Hoạ bị sặc nước.

Hồng Cửu Nương lại há to miệng —– Ai, Chiêu đang làm cái gì vậy?

Triển Chiêu vừa rồi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể Bạch Ngọc Đường sẽ lặng lẽ mang giấy nợ của mình mà giấu ra sau lưng, nhưng mà hắn vừa mới nhìn vào, chỉ có một tấm lưng trắng mịn, bả vai tuy không có nhiều thịt, nhưng đường nét phập phồng cũng rất đẹp mắt, có điều cũng không có giấy nợ a.

Triển Chiêu buồn bực mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cất giấu chỗ nào?”

Bạch Ngọc Đường cười một tiếng: “Ngươi đâu cần quản ta cất chỗ nào? Đó đã là của ta rồi!”

Triển Chiêu nghiến răng.

“Hay là thế này đi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên lại hăng hái nói điều kiện với Triển Chiêu: “Một ngày hôm nay.”

“Một ngày?” Triển Chiêu không hiểu.

“Một ngày hôm nay ngươi cứ việc tìm.” Bạch Ngọc Đường rất thẳng thắn: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, giấy nợ đích xác là được cất trong người! Chỉ cần ngươi có thể tìm được, ta liền trả lại cho ngươi, món nợ này cũng xí xoá. Thế nhưng nếu như ngươi không tìm được, ngươi sau này cũng không được đòi lại của ta nữa, sau này ngươi sẽ phải dùng thứ ta muốn để bồi cho ta, thế nào?”

Triển Chiêu hí mắt: “Một lời đã định! Có điều hôm nay không cho phép ngươi gạt ta!”

Bạch Ngọc Đường lại trưng ra cái dáng vẻ rất vô tội: “Ta khi nào thì gạt ngươi?”

Triển Chiêu cảm thấy răng ngứa nha, tâm nói, một lát cắn chết ngươi!

Bên ngoài Khai Phong phủ, Thiên Tôn đeo trên người túi tiền của Bạch Ngọc Đường đang cùng Ân Hầu đi dạo khắp nơi, hắn cũng không có biết, tờ giấy nợ kia lại đang nằm ở tầng cuối cùng của túi tiền đây. Trước khi hắn ra khỏi cửa Bạch Ngọc Đường có dặn dò hắn cẩn thận: “Tiền thì cứ tiêu thoải mái, nhưng túi tiền nhất định phải giữ thật cẩn thận, túi này là do nương con thêu, làm mất phải bị đánh đòn đó.”

Bạch Ngọc Đường ngược lại cũng không có lừa Triển Chiêu, hắn chỉ nói “giấy nợ được cất trong người” chứ không có nói là cất trong người hắn hay người nào khác.

Mà một người thành thật như Triển hộ vệ lại chẳng hay biết gì, vẫn đang hưng trí bừng bừng mà lập kế hoạch lột sạch con Chuột kia, nhìn xem tột cùng thì hắn giấu giấy nợ ở chỗ nào, sao tìm mãi mà vẫn không thấy a!