Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 549: Văn đấu hay võ đấu

Đúng là oan gia ngõ hẹp, chẳng ai ngờ đi ăn một bữa cơm mà cũng đụng phải “Khai Phonh tam tử” trong truyền thuyết.

Phía sau Thái Bạch cư có một con đường nhỏ, có thể đi thẳng qua thành đông, rất tiện, có lẽ chính vì lý do này mà Khai Phong tam tử và Giang Nam tam đại tài tử đều đến Thái Bạch cư ăn, ăn xong rồi có thể đi tắt tới Bách Tể viên.

Tào thị tam huynh đệ lên lầu, liếc mắt nhìn thấy nhóm học sinh Thái Học viện bên cửa sổ.

Hai bên đối mặt, cũng có chút khó xử... Trên thế gian chuyện bực mình nhất chính là đi ăn gặp phải đối thủ, ngay cả ăn cũng không yên.

Tiểu Lục Tử nhanh chóng tới bắt chuyện, vốn định an bài bọn họ ở một bàn xa xa chút, nhưng ba người này khăng khăng muốn ngồi gần, lại ngồi ngay bàn ở giữa bàn của nhóm Triển Chiêu và nhóm Bao Duyên.

Tào thị tam huynh đệ này, lão nhị và lão tam là song sinh, nhưng cũng không giống nhau lắm, lão đại lớn hơn bọn hắn một tuổi.

Ba huynh đệ này ngồi xuống, đầu tiên là quan sát bốn phía.

Lúc này, lão tam Tào Khôn đột nhiên cười một tiếng, nói với Giang Nam tam đại tài tử, “Sợ thua nên tìm người giúp đỡ a?”

Giang Nam tam đại tài tử ngẩn người, sau đó mới phản ứng được, hóa ra đối phương nghĩ bọn họ cùng nhóm Bao Duyên đang thương lượng chuyện tỷ thí.

Bên bàn Triển Chiêu đều nhìn về bàn Bao Duyên bọn họ với ánh mắt háo hức, ý là — ác! Càn Khôn thư viện bắt đầu khiêu khích, nhanh phản kích!

Bên bàn Bao Duyên bất đắc dĩ nhìn mấy cặp mắt lấp lánh hữu thần bên bàn Triển Chiêu, thực sự đến xem náo nhiệt đấy à.

Bất quá Giang Nam tam đại tài tử cũng chỉ cười cười, người ta cậy tài khinh người, thư sinh ấy mà, ăn không nói ngủ không nói, cãi nhau ở nơi ăn uống thì còn ra thể thống gì.

Ba người tiếp tục nói chuyện phiếm với nhóm Bao Duyên, chủ đề chẳng biết vì sao lại đánh lên tài vẽ tranh của Lâm Tiêu.

Lại Thiên Thanh nhân xưng tiểu họa thánh, tranh hắn vẽ bán rất được giá, thông thường những người biết vẽ đều thưởng thức nhau, hắn vô cùng vừa ý với tranh của Lâm Tiêu, có điều Lâm Tiêu không vẽ nhiều lắm. Lại Thiên Thanh đã nói với hắn rất nhiều lần, với tài năng như vậy, hắn nên vẽ nhiều một chút rồi đưa tới các cửa hàng tranh, vẽ nhiều không phải là để kiếm tiền hay danh dương thiên hạ, mà đơn thuần lưu lại những gì tốt đẹp cho người đời sau.

Có câu một cây làm chẳng nên non, Khai Phong tam tử gây sự, ai ngờ Giang Nam tam đại tài tử không hề tỏ ra tức giận, còn bày ra biểu tình không thèm chấp nhặt các ngươi.

Lầu hai cũng có những thực khách khác, đều gật đầu, tán thưởng khí độ của Giang Nam tam đại tài tử, tuổi còn nhỏ nhưng đắc không dễ bị xao động, có khí lượng!

Khai Phong tam tử cũng không còn nói được gì, sắc mặt xấu xí.

“Các vị công tử dùng gì ạ?” Tiểu Lục Tử vội vàng ngăn trọng tâm câu chuyện, để tránh mọi người xấu hổ, hòa khí phát tài mà.

Tào Kiến mở miệng gọi vài món ăn.

Thái Bạch cư cái gì cũng có, dù sao cũng là đại tửu lâu đệ nhất Khai Phong, hai chủ trù một là thiên hạ đệ nhất trù, một là lão ngự trù ở trong cung, hơn nữa các chưởng chước đều là người tài ba, ngươi muốn ăn gì chỉ cần nói, bảo đảm một bàn đồ ăn đều ngon lành!

Chỉ có vài món ăn, Tiểu Lục Tử cũng không cần ghi lại, hắn ở Thái Bạch cư từ nhỏ đến lớn, một chuỗi tên đều nhớ kỹ, lập tức lao đi gọi món cho khách.

Tào Khôn còn bực mình vì chuyện vừa rồi, thấy Tiểu Lục Tử ồn ào thì cằn nhằn, “Hỏa kế Thái Bạch cư các ngươi giọng không nhỏ a.”

Tiểu Lục Tử cười hì hì, vội vàng nói nhỏ lại chút, rồi chạy tới bàn của Triển Chiêu, bởi vì Nam Cung vừa gọi hắn.

“Còn chưa gọi đồ xong.” Tào Nguyên không cho Tiểu Lục Tử đi.

Lúc này, Tiểu Lục Tử đã chạy đến bên cạnh Nam Cung, liền ra hiệu cho một hỏa kế khác lại bàn Tào Kiến để bọn họ gọi món ăn.

Nam Cung gọi Tiểu Lục Tử lại làm gì?

Gọi đồ ăn! Là món gì? Ốc xào ớt.

Triệu Trinh căn bản chưa ăn ốc bao giờ, cho dù có ăn, cũng đã được ngự trù bỏ vỏ nấu thành món hết, vừa rồi Tiểu Tứ Tử đã dạy hắn cách ăn ốc, Triệu Trinh ăn đến vui vẻ, không thể dừng được, nghĩ bụng lát nữa gói một phần về để bữa tối ăn với Bàng phi.

Nam Cung thấy Triệu Trinh thích, Vì vậy để Tiểu Lục Tử mang lên thêm một phần.

Tào Nguyên thấy Tiểu Lục Tử đi sang bàn Triển Chiêu bọn họ, đuổi tới một hỏa kế khác cho bọn họ, hiển nhiên là nặng bên này nhẹ bên kia, thì có chút bất mãn.

Tào thị tam huynh đệ cũng không phải ác bá lưu manh, chỉ là có chút tính tình thiếu gia, thích tranh cường háo thắng. Cũng khó trách, sinh ra trong nhà đại phú đại quý, từ nhỏ đến lớn đòi sao không thể đưa trăng, hơn nữa nhà bọn họ mở đổ phường, tiếp xúc nhiều với dạng tam giáo cửu lưu, nên cũng có chút phách đạo.

Thấy đại ca nhíu mày, hai người đệ đệ Tào Kiến và Tào Khôn cũng không thoải mái.

Nhưng tam tử dù sao cũng là tài tử của Càn Khôn thư viện, sẽ không đập bàn đá ghế mắng chửi người, phát giận cũng phải theo kiểu của thư sinh.

Ba người đè ép lửa giận, nhìn thoáng qua bàn Triển Chiêu bọn họ, thấy được Lâm phu tử còn có nguyên nhóm Triển Chiêu, đang vừa nói vừa ăn. Khai Phong thành ai chẳng biết Công Tôn tiên sinh đang dạy học ở Thái Học viện, hơn nữa Bao Duyên là thư sinh Thái Học viện, Vì vậy Khai Phong phủ và Thái Học viện, không cần hỏi, là một phe!

Tào Nguyên mở miệng, “Triển Đại nhân cũng đến Bách Tể viên sao?”

Triển Chiêu đang hì hụi ăn nửa con cua, nghe Tào Nguyên ở đối diện bắt chuyện thì cười tủm tỉm gật đầu.

“Triển Đại nhân cũng giỏi văn a?” Tào Khôn cười đến hiền lành, “Luôn nghe người ta khen ngươi là văn võ toàn tài.”

Triển Chiêu khoát khoát tay biểu thị không dám nhận, vừa liếc sang Bạch Ngọc Đường bên cạnh, ý là — sao bọn họ lại khen ta?

Bạch Ngọc Đường gắp cho hắn một con sò, muốn nói là — ngươi người gặp người thích mà.

Triển Chiêu yên tâm, cúi đầu tiếp tục ăn cua.

Tào Nguyên ra hiệu cho hai huynh đệ nhà mình.

Tào Kiến liền cười hỏi tiếp, “Triển Đại nhân, các ngươi có từng đến thư viện học bài không?”

Triển Chiêu chớp chớp mắt, lắc đầu, nghĩ bụng, trước từng phụng chỉ đọc sách vài ngày có tính không a? Song song đó, Triển Chiêu lại nhìn Bạch Ngọc Đường — bọn họ sao vẫn nói chuyện với ta?

Bạch Ngọc Đường lại gắp một con ốc cho hắn — ngươi người gặp người thích mà.

Triển Chiêu yên tâm, tiếp tục dùng bữa.

“Nghe nói các ngươi có dạy võ cho học sinh Thái Học viện.” Tào Khôn vẻ mặt ước ao, “Chúng ta vô cùng ao ước a, có cao thủ như Triển Đại nhân dạy, không chừng luyện một ngày còn hữu ích hơn so với người ta dạy cả năm.”

Triển Chiêu lắc đầu a lắc đầu, đâu có đâu có, vừa hồ nghi nhìn Bạch Ngọc Đường — ta thấy bọn họ không có ý tốt đâu... Là khen ta thật hả?

Bạch Ngọc Đường lại gắp cho hắn một miếng cá — ngươi người gặp người thích đó!

Triển Chiêu cắn càng cua nhìn hắn, cảm giác rất không yên tâm...

“Đúng rồi!”

Triển Chiêu đang xoắn xuýt, chợt nghe Tào Kiến vỗ tay một cái, “Lần này tứ viện giao lưu, không bằng ngoại trừ thi văn thì thi võ luôn ha?”

“Khụ khụ...” Triển Chiêu thiếu chút nữa nuốt luôn cái càng cua, bên bàn của học sinh Thái Học viện cũng ngồi không yên, đều nhìn sang — gì cơ?

“Nghe nói học sinh Thái Học viện còn được Thiên Tôn và Ân Hầu chỉ điểm.” Tào Nguyên lắc đầu, “Võ sinh Thư viện Chúng ta không biết có bao nhiêu ước ao nữa!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn sang Thiên Tôn và Ân Hầu đang chăm chú ăn.

Thiên Tôn và Ân Hầu suy nghĩ một chút, cùng nhau nhau nhìn Triệu Trinh, ý là — hình như có chuyện đó thật, đều là ngươi làm bậy đó!

Triệu Trinh chăm chú ăn ốc, vừa ăn vừa tán thán... Quá thú vị... À nhầm, quá ngon miệng...

Lâm phu tử lo lắng, nói, “A, Thái Học viện vẫn chưa mở ban võ sinh, người đọc sách sao có thể cùng quân nhân luận võ tư đấu...”

“Vậy thì chọn trong số học sinh của những ban không phải ban võ sinh.” Tào Nguyên đạm đạm nhất tiếu, “Luôn luôn có những người văn võ toàn tài mà?” Nói rồi, liếc sang Thuần Hoa, “Huống chi Thái Học viện nhân tài lớp lớp, lại còn có cửa sau!”

Âu Dương Thuần Hoa còn chưa nói, cữu cữu của hắn đã nổi gân xanh đầy trán, Âu Dương Thiếu Chinh nghiến răng nhìn Thuần Hoa, ý là — ngươi phải thắng cho lão tử! Mặt mũi của Âu Dương gia ta đó!

Thuần Hoa nhìn trời — này là sao đây a?

Triệu Phổ thì xua tay với Âu Dương — ngươi bắt nó đi luận võ, vạn nhất sứt mẻ một tí cha nuôi không lột da ngươi ra sao?

Âu Dương tức không có chỗ xả, xắn tay áo, ý là — hay là ta nhào vô luôn?

Trâu Lương rót cho hắn chén rượu, trừng hắn — toàn là mọt sách mười mấy tuổi đầu, ngươi thật sự muốn đánh với chúng a? Còn mất mặt hơn đó?

Lúc này đang là giờ cơm, có rất nhiều người đang ăn ở đây cũng chuẩn bị chạy đến Bách Tể viên xem tỷ thí, người trên lầu hai đã đông dưới sảnh còn đông hơn, Vì vậy, tin tức này lập tức lan ra, rất nhanh truyền khắp toàn bộ Khai Phong — gì? Tứ viện giao lưu không chỉ so văn, còn muốn luận võ nữa!

Trong lúc nhất thời, bách tính Khai Phong xôn xao nghị luận.

“Thái Học viện còn dạy võ sao?”

“Thái Học viện trước đây không dạy, bất quá gần đây Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bọn họ đều đi làm phu tử mà?”

“Đúng nga! Phụng chỉ dạy học đó!”

“Không chỉ vậy thôi đâu! Còn có Thiên Tôn và Ân Hầu! Đó thế nhưng là võ lâm chí tôn a!”

“Khó lường!”

“Vậy chẳng phải là văn võ toàn tài?”

“Đúng vậy đúng vậy, đã thế còn là con ông cháu cha!”

...

Bao Duyên và mọi người cảm thấy lông tơ dựng thẳng, quay sang, thấy một bàn Triển Chiêu bọn họ đang nhìn sang phía này, ý là — võ lâm chí tôn cũng đâu dạy nổi đám bọn ngươi a! Các ngươi đứa nào thua thì chết với bọn ta!

Mọi người rụt cổ.

Giang Nam tam đại tài tử yên lặng vỗ vỗ ngực, lần này so rồi lần sau không phải so nữa đúng không? Thi từ ca phú thì được, cầm kỳ thư họa cũng không sao, luận võ? Biết tay trói gà không chặt nghĩa là gì không? Thắng thua là nhỏ, mất mạng mới là lớn a!

Ba người đồng tình nhìn Bao Duyên bọn họ.

Bao Duyên và mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn Lâm Tiêu và Thuần Hoa, ý là — dựa cả vào hai ngươi, toàn bộ Thái Học viện có thể chạy một vòng mà không thở gấp hình như chỉ có hai ngươi.

Thuần Hoa nhăn mũi, có thể đẩy sang người khác không a? Không công bằng! Gần đây toàn học bài đâu có luyện công!

Lúc này, chợt nghe có người đột nhiên mở miệng, “So thì so, ai sợ ai?”

Mọi người sửng sốt, tâm thuyết ai thẳng tính như thế, chịu không nổi khiêu khích a, hơn nữa nghe giọng có vẻ giống nữ... Vừa quay đầu, thì thấy người nói chính là, Lâm Nguyệt Y.

Mọi người chớp chớp mắt.

Lâm Dạ Hỏa bưng chén uống trà.

Khai Phong tam tử cũng ngẩn người, nhìn Lâm Nguyệt Y.

Y Y thế nhưng là một đại mỹ nhân, tam tử nhìn thoáng qua sao có thể không động lòng, mặt đỏ bừng lên.

Lâm Dạ Hỏa xù lông, “Nhìn cái gì? Nhìn nữa móc mắt!”

“Rầm” một tiếng, thực khách lầu hai chạy phân nửa.

Trâu Lương túm Lâm Dạ Hỏa kéo hắn ngồi xuống, bất đắc dĩ lắc đầu...

“Nam nữ thụ thụ bất thân...” Tam tử nói, “Hơn nữa cô nương sao lại thích vũ đao lộng thương?”

Triệu Lan mỉm cười, “Sợ a?”

Ba người trên mặt bối rối, có vẻ như sợ một cô nương, bất quá nữ oa này là ai a? Muội tử của Lâm Dạ Hỏa sao?

Một bàn người của Thái Học viện ngẩng kiểm suy nghĩ một chút, Bao Duyên và Bàng Dục đều biết Lâm Nguyệt Y rất lợi hại, người ta hồi còn ở Mê Thành ngày nào cũng phải đánh nhau với yêu ma quỷ quái.

Thuần Hoa và Vương Kỳ cùng Giang Nam tam đại tài tử cũng đồng loạt nhớ tới một chuyện này, trước có một lần hơn mười nam sinh Thái Học viện cùng nhau thả diều, diều bay rất cao, rồi kẹt lại ở trên mái của Tàng thư các, một đám học sinh ba chân bốn cẳng đi lấy thang, nhưng leo được hai ba bước thì leo trở xuống, chuẩn bị làm một con diều khác.

Y Y vừa lúc đi ngang qua, nhìn nhìn mười mấy nam sinh nọ, sau đó nhảy lên nóc nhà, cầm diều “Phi” xuống, buông diều lắc lắc đầu bỏ đi, trong miệng nói thầm, “Lời ca ca nói quả nhiên đều đúng, trong Thái Học viện tìm không được đối tượng.”

Nghe nói ngày đó mấy nam sinh thả diều bị toàn bộ nam sinh trong viện đánh hội đồng, bất quá vẫn là câu nói kia, Thái Học viện đều là thư ngốc tay trói gà không chặt, mấy nam sinh sau khi bị đánh một vết bầm cũng không có, chiêu thức hội đồng cũng chỉ có nhéo tay và nhấc chân đạp.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, nhìn Bạch Ngọc Đường — với công phu của Y Y, diệt toàn bộ Càn Khôn thư viện cũng không là vấn đề nhỉ?

Bạch Ngọc Đường ra hiệu cho hắn nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Thì thấy Hỏa Phụng hai mắt híp lại, trong miệng nghiến răng, “Luận võ cũng được, nhưng không được động vào em ta! Đụng tới thì chặt tay!”

Mọi người đây đó nhìn nhau liếc mắt, luận võ mà không được động vào người, cái này, khó!

Tin tức này một sóng tiếp một sóng, càng tới gần thời gian tứ viện tỷ thí, tin tức cũng càng ngày càng náo nhiệt. Nguyên bản chỉ là văn nhân quan tâm biến thành văn võ đều phải so, nhìn một bầy mọt sách vừa ngâm thơ vừa đánh nhau? Dùng cách nói của Triệu Trinh — càng thêm thú vị a!