Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 540: Tứ đại thư viện

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới cửa Nguyên Khánh thư viện.

Lúc này trời đã chạng vạng, thư viện đã kết thúc chương trình học của một ngày, học sinh tốp năm tốp ba chạy ra, có người về nhà, có người đến phụ cận tìm quán cơm.

Nguyên Khánh thư viện so với ba thư viện kia mà nói, quy mô nhỏ hơn không ít, tính toàn bộ cũng chỉ khoảng hai ba trăm học sinh. Thư viện cơ bản chỉ nhận người sống ở Khai Phong, đa phần là không thi đậu vào Thái Học viện, thế nhưng thành tích cũng không tệ lắm.

Tứ đại thư viện, ngoại trừ Thái Học viện ra, ba cái khác là Càn Khôn thư viện, Văn Thành thư viện và Nguyên Khánh thư viện. Ngoại trừ Thái Học viện hội tụ tài tử trong thiên hạ ra, những thư viện khác cũng là nhân tài đông đúc, cũng có những bản sắc tiêng.

Học sinh Càn Khôn thư viện nhiều vàng, tài đại khí thô.

Học sinh Văn Thành thư viện đến từ khắp nơi của cả nước.

Học sinh Nguyên Khánh thư viện cơ bản đều là người Khai Phong.

Nhắc tới thì điểm khác biệt lớn nhất giữa ba thư viện kia và Thái Học viện chính là, ba cái kia đều có lớp cho võ sinh.

Thái Học viện thuần túy là nơi văn nhân hội tụ, rất ít người là võ sinh, nếu thật sự biết võ, cũng chỉ như Thuần Hoa biết ba món võ mèo, dù sao, đến được cảnh giới văn võ toàn tài như Bạch Ngọc Đường thật sự là không nhiều lắm, nếu có thật thì người ta cũng không tới Thái Học viện học bài.

Nhưng khác với Thái Học viện, ba thư viện còn lại, đều có lớp dành riêng cho võ sinh.

Những võ sinh đó cũng không phải người giang hồ, đều là chuẩn bị để thi võ.

Đại Tống hàng năm ngoại trừ thi văn trạng nguyên ra, cũng có thi võ trạng nguyên, chọn lựa những võ quan ưu tú, nhưng võ quan cũng không phải biết võ công là được, ngươi ít nhất cũng phải biết chữ để xem công văn mà? Lễ nghi quy củ cũng phải nắm đúng không? Cho nên, rất nhiều võ sinh muốn nhập sĩ đều đến ba thư viện đó đọc sách.

Võ sinh Càn Khôn thư viện có võ công tốt nhất, bởi vì thư viện có tiền, mời rất nhiều danh sư đến dạy.

Võ sinh Văn Thành thư viện đứng thứ hai, rất nhiều người đều đến từ các môn phái giang hồ, không cần mời sư phụ, người ta đã có sẵn người trong môn phái dạy cho.

Còn Nguyên Khánh thư viện chỉ mời mấy quyền sư tùy tiện luyện luyện... Nói chung, trong tứ đại thư viện, Nguyên Khánh là cái ít nổi bật nhất, cũng ít có dã tâm nhất, một nhóm hài tử bản địa chú tâm đọc sách luyện võ, Khai Phong hàng năm cử hành rất nhiều cuộc thi chọn lựa quan viên, thi tốt sẽ được chức vị có bổng lộc, thi không tốt cũng không sao, các bộ các ti đều thiếu người mà.

Bởi vì đặc thù các thư viện khác nhau, nên học sinh của thư viện nào chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Học sinh Thái Học viện có khí chất mọt sách nặng nhất, đừng thấy ai cũng là thiên chi kiêu tử, nhưng cơ bản đều gia giáo nghiêm ngặt, hơn nữa nội quy thư viện nhiều mà nghiêm, bài vở vô số kể, cạnh tranh lại kịch liệt, cơ bản đều vùi đầu khổ học, rất ít người ra ngoài gây chuyện thị phi.

Thư sinh Càn Khôn thư viện tài đại khí thô, tương đối thích gây chuyện, bất quá bởi vì thư viện có tiền, mời các phu tử đều tương đối tốt, nên học lực cũng không kém, có tiền có tài lại giỏi giao tế, đương nhiên các mối quan hệ tương đối nhiều mà lại hữu dụng.

Học sinh Văn Thành thư viện bởi vì đến từ ngũ hồ tứ hải, nhân số võ sinh trong thư viện cũng rất nhiều, nên khí chất mọt sách không nặng bằng những thư viện còn lại. Mặt khác hiện tại có không ít hài tử đều là đệ tử các đại môn phái, học công phu trước rồi tới mười tuổi mới đưa đến Khai Phong đọc sách, vì vậy đệ tử của các đại môn phái ở đây ganh đua cao thấp rất dữ dội.

Lại nói tiếp, phái Thiên Sơn thu rất nhiều đệ tử tục gia, trong đó có không ít người đã từng đọc sách ở Nguyên Khánh thư viện, hàng năm lúc tân sinh nhập học, đều sẽ tới Bạch phủ để “thỉnh an” Bạch Ngọc Đường, Bạch Phúc đại thể sẽ lấy lý do hắn không có nhà để đuổi rồi. Nhưng có lúc đang đi trên đường Bạch Ngọc Đường sẽ gặp phải vài thiếu niên mặc học bào hành lễ với hắn, xưng hô kiểu gì cũng có, nhưng chữ “Thái” và chữ “Tổ” không bao giờ thiếu, khiến cho Ngũ gia cảm giác tóc mình còn trắng hơn cả tóc Thiên Tôn, kiểu gì thì lần nào Bạch Ngọc Đường cũng thấy xấu hổ, còn bị Triển Chiêu cười nhạo bên cạnh.

Còn học sinh Nguyên Khánh thư viện đa phần đều vô ưu vô lự, bởi vì không có dã tâm, lại an nhàn, bởi vậy có một mặt ngây thơ xán lạn mà các thư viện khác đều không thấy được.

Tuy nói tứ viện giao lưu, kỳ thực quan hệ giữa Văn Thành thư viện, Nguyên Khánh thư viện và Thái Học viện đều rất tốt, ít nhất là không có xung đột. Viện trưởng Văn Thành thư viện là bạn tốt của Bao đại nhân, tính tình rất hòa đồng. Viện trưởng Nguyên Khánh thư viện thì khỏi nói, bản thân vốn là học sinh của Thái Học viện. Duy độc Càn Khôn thư viện kia, viện trưởng Nhạc Trường Phong có chút dã tâm, lại cùng Lâm phu tử quan hệ không tốt lắm, bởi vậy luôn luôn nhằm vào Thái Học viện. Lần này tứ viện giao lưu, hai thư viện còn lại có vẻ giống như bị Càn Khôn thư viện kéo xuống nước, bất quá dù sao có thua cũng không mất mặt, bởi vậy học sinh hai thư viện đó cũng không có bao nhiêu áp lực.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến, khiến học sinh Nguyên Khánh thư viện rất hiếu kỳ. Dù sao đều ở trong Khai Phong thành, gần đây xảy ra vài vụ án mạng, Kim gia tôn tức phụ nhi âm hồn không tan trở về báo thù đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu của bách tính Khai Phong, bởi vậy mọi người đều rì rầm bàn tán, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến tra án à? Vụ án này không lẽ có liên quan gì đến Nguyên Khánh thư viện?

Trong thư viện có phu tử đi ra chào đón hai người, nghe nói là tìm viện trưởng, phu tử nọ có vẻ hơi bối rối.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong lòng đều lộp bộp một chút, nghĩ bụng, không phải đã xảy ra chuyện chứ?

Vị phu tử kia nói cho Triển Chiêu, “Không dối gạt Triển Đại nhân, Trầm viện trưởng đã bảy tám ngày không tới thư viện.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Hắn đi đâu? Không phải đã gặp chuyện gì chứ?”

“Người nhà nói là sinh bệnh, phải tu dưỡng một trận.” Phu tử nọ cũng rất lo lắng, “Lần trước vẫn thấy hắn còn tốt, đột nhiên lại bị bệnh.”

Triển Chiêu gật đầu, liền cùng Bạch Ngọc Đường cáo từ, hỏi chỗ ở của Trầm Nhạn, chuẩn bị đăng môn bái phỏng.

Khi xuất môn, Triển Chiêu lại hỏi vị phu tử kia, “Viện trưởng các ngươi là người ở đâu a?”

Phu tử nọ suy nghĩ một chút, “Nghe nói nguyên quán Hàng Châu.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cũng không nói thêm gì, cáo từ rời đi.

Ra cửa, Triển Chiêu túm Bạch Ngọc Đường, “Về Khai Phong phủ trước, đưa cả Công Tôn đi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, vị Trầm phu tử kia nếu bệnh thật thì cũng có thể tìm Công Tôn xem cho hắn.

“Không ngờ Trầm Nhạn thật sự là người Hàng Châu.”

Hai người vừa đi vừa nghị luận, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có thể nào thực sự là Trầm Bác Đào không?”

“Nhưng vì sao phải cải danh?” Bạch Ngọc Đường tò mò, “Hơn nữa... Nhập Thái Học viện không phải đều phải thi sao? Sửa tên thì sao nhập học được?”

“Lại nói tiếp...” Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử đang gục đầu vào vai hắn ngủ ngon lành, “Nó không phải muốn đến dò la địch tình sao?”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử buồn ngủ cả một đường, trước khi vào cửa thì bắt đầu ngủ, ra cửa rồi còn chưa tỉnh, nói chi đến dò hỏi quân tình a... Trở về chắc chắn sẽ bị Ân Hầu và sư phụ hắn cười nhạo.

Hai người mang theo Tiểu Tứ Tử trở về Khai Phong phủ, vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc đông y.

Triển Chiêu nhíu mày, “Thuốc này sao mùi quen thế a...”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, nghĩ bụng, ngươi ngoại trừ quen mùi đồ ăn, còn quen cả mùi thuốc?

Mà lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên ngẩng đầu, “Ngô? Là thang thuốc thanh nhiệt trị ho ra máu... Ai ho ra máu vậy?”

Đang nói chuyện, thì thấy Thần Tinh Nhi nâng một khay trà, bên trong có một chén thuốc, đang đi về phía sân sau.

Triển Chiêu chau mày, lẩm bẩm, “Không phải chứ.”, nói rồi, nhét Tiểu Tứ Tử vào tay Bạch Ngọc Đường, rồi chạy về phía sân sau.

Bạch Ngọc Đường có chút tò mò.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử buồn ngủ cũng tỉnh, xoa con mắt chào hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bạch Bạch sớm a.”

Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử đã ngủ đến hồ đồ vào trong, hỏi Thần Tinh Nhi, “Thuốc này ngao cho ai?”

Thần Tinh Nhi nhỏ giọng kể lại chuyện Ngô Nhất Hoạ vừa thổ huyết, còn rất lo lắng, “Một búng máu lớn đó.”

Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay nghiêng đầu, “A, quả nhiên là ho ra máu a, họa họa trước đây mạch tượng bất ổn, hắn không thể bị kích động.”

Bạch Ngọc Đường nhìn bé một chút, Tiểu Tứ Tử cũng nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó đột nhiên nghiêng đầu, “Đi thư viện chưa ạ?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, rốt cuộc đã tỉnh hẳn, liền trả lời bé, “Đã về rồi.”

Tiểu Tứ Tử phồng má chu mỏ...

Bạch Ngọc Đường vào sân, thì thấy Triển Chiêu vào phòng Ngô Nhất Hoạ, ở cửa phòng, Long Kiều Quảng ôm một thanh nhuyễn cung, đang nhìn chằm chằm vào một bức tranh treo trên giá phơi đồ.

Bạch Ngọc Đường đi qua, nhận ra đó là bức tuyết mai đồ do Lâm Tiêu vẽ mà sư phụ hắn mua, được chứ... Đạp tuyết tầm mai biến thành đạp huyết tầm mai rồi. Sư phụ hắn vất vả lắm mới mua được một bức tranh đáng tiền a... Quả nhiên lão gia tử phá tiền thì bình thường, mà mua hàng chất lượng thì vô cùng bất thường a.

Công Tôn đang ngồi trong sân đảo dược, Bạch Ngọc Đường đi qua, đưa Tiểu Tứ Tử cho hắn, hỏi, “Sao rồi?”

Vừa nói, Ngũ gia vừa nhìn vào trong phòng, Triển Chiêu đang đứng bên giường nói chuyện với Hồng Cửu nương đang ngồi trên giườgn, từ biểu tình có thể nhìn ra Triển Chiêu vừa thở phào nhẹ nhõm, phỏng chừng không quá nghiêm trọng. Bệnh thư sinh lúc này hình như đang ngủ, đắp kín chăn, nhìn không thấy mặt.

Công Tôn đang làm chút dược hoàn cho Ngô Nhất Hoạ, lắc đầu, “Vô phương, trên người hắn chính là ngoan tật, trị không hết, chỉ có thể kéo dài, có chủng tiên sư phụ ta dùng bảo mệnh thì không thể chết được, chỉ là đau ốm liên miên không dứt. Ta làm cho hắn ít dược hoàn mang theo bên người để trị ho, bất quá thường ngày cũng phải chú ý, không thể để bị kích động.”

Ân Hầu ở một bên uống trà, lắc đầu, “Năm đó thiếu chút nữa đã chết, thử biết bao nhiêu là cách mấy lão quỷ kia mới cướp được người từ tay diêm vương, sau đó thì một thân nhiễm bệnh, chịu tội cả bảy tám chục năm nay.”

Ân Hầu nói đến đây, thì thấy Long Kiều Quảng đang nhìn chằm chằm bức họa quay đầu lại, yếu ớt nhìn sang đây.

“Lâm phu tử nói năm đó mọi người đều tưởng hắn đã bệnh chết, chính là lúc đó sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy chẳng phải lúc đó mới hơn hai mươi tuổi?”

Quảng gia ngửa mặt xòe ngón tay — hai mươi mấy tuổi thì bị thương suýt chết, cứu sống xong thì ốm đau bảy tám chục năm, Vì vậy... Năm nay bao nhiêu tuổi?!

Bạch Ngọc Đường có chút tò mò, “Hắn năm đó vì sao bị bệnh nặng như vậy? Bẩm sinh yếu ớt sao?”

“Vốn sinh ra đã yếu ớt lại mạnh mẽ luyện công, hơn nữa bị kích thích khá lớn, sau đó trúng độc, tẩu hỏa nhập ma, gân mạch đứt đoạn, lại còn bị đâm một đao.” Ân Hầu nhíu mày, “Chỉ cần một trong số đó thôi cũng đủ lấy mạng hắn, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn sống sờ sờ ra, cũng coi như lớn mạng.”

Bạch Ngọc Đường cau mày.

Lúc này, Hắc Thủy bà bà đi tới, đứng trước một cái ghế, ngửa mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường tò mò, nhìn lại nàng.

Hắc Thủy bà bà lại nhìn cái ghế.

Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ tò mò.

Lúc này, Thần Tinh Nhi chạy lại, thò tay ôm nàng đặt lên ghế.

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật.

Hắc Thủy bà bà “chậc chậc”, liếc Bạch Ngọc Đường, “Ngốc.”

Bạch Ngọc Đường cũng có chút bó tay, nghĩ bụng mái nhà ngươi còn tự lên được cơ mà …

Hắc Thủy bà bà nhận lấy chén trà, hỏi Ân Hầu, “Bức họa kia sao lại kích thích hắn vậy?”

Ân Hầu nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường tò mò, “Bức họa nào a?”

Thiên Tôn chỉ chỉ bức tranh Lâm Tiêu vẽ, “Đúng là khi thấy bức họa xong hắn đột nhiên ho dữ.”

Ân Hầu nhìn vào phòng, “Tiểu hồng vừa rồi nhìn xong cũng có chút phản ứng, lát nữa hỏi nó thử.”

Lúc này, nhóm nha hoàn bưng một mâm chén vào, “Trù phòng đại nương ninh cháo bí đỏ, mọi người ăn không?”

Tất cả mọi người xúm lại xem, quánh quánh vàng vàng, Vì vậy, nhóm lão nhân lộ vẻ mặt ghét bỏ. Hôm nay thấy trù phòng mua về một sọt bí đỏ, hóa ra là để nấu cháo a?

Công Tôn ở một bên âm u giải thích, “Hai ngày trước ta nói với đại nương, buổi tối làm ít thô lương.” Nói rồi, nhìn sang nhóm lão nhân ngồi đây, “Tốt cho thân thể!” (thô lương = ngô khoai sắn đậu v.v)

Mấy người ngoan ngoãn bưng chén lên húp.

Tiểu Tứ Tử thấy Long Kiều Quảng còn nhìn bức họa đờ ra, đưa tay cầm một chén cháo, chạy đến bên người hắn, dâng lên, “Quảng Quảng ăn cháo.”

Long Kiều Quảng đưa tay nhận lấy, có vẻ đang thất thần, trong miệng lẩm bẩm, “Không thể nào a... Trên tay không có hình xăm a... Không giống a, đến tột cùng có phải hay không a?”

Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên túm lấy vạt áo hắn.

Long Kiều Quảng bưng cháo húp một ngụm, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nói, “Quảng Quảng, Họa Họa chính là thần tượng của ngươi đó.”

“Phụt...”

Mọi người nhìn nữa, thì thấy Quảng gia phun vèo ngụm cháo bị đỏ ra, không lệch chút nào, phun trúng ngay bức họa.

Long Kiều Quảng sửng sốt một hồi, sau đó quay phắt lại.

Triệu Phổ và Âu Dương phản ứng nhanh, bưng cháo bỏ chạy, Trâu Lương phản ứng chậm nhất, bị Long Kiều Quảng nhào tới chụp được, duỗi tay bóp cổ, “Đám vô tình vô nghĩa các ngươi!”

Trâu Lương bị bóp cổ đến mức thè lưỡi trợn mặt, cố sức ngoắc Lâm Dạ Hỏa đang ăn cháo một bên.

Hỏa Phụng gật đầu với Long Kiều Quảng, “Cố sức a, vì dân trừ hại!”

Nhóm ảnh vệ thấy không ổn vội nhảy xuống khuyên can. Long Kiều Quảng sau khi bị giật ra, liếc mắt nhìn thấy Âu Dương trốn phía sau tòa núi giả, liền nhào qua tiếp tục bóp cổ, nhóm ảnh vệ vội buông Trâu Lương đang một mực kho khan ra, đi cứu Tiên phong quan.

Triệu Phổ men chân tường chạy ra, quyết định hồi phủ tránh một chút, chợt nghe Long Kiều Quảng ở phía sau rống lên, “Triệu Phổ! Lão tử không lăn lộn với ngươi nữa! Đám vô lương tâm các ngươi!!!”

Hỏa Kỳ Lân liên tục hô cứu mạng.

Triệu Phổ nhìn trời, Trâu Lương trốn bên cạnh hắn, tùy thời chuẩn bị mở đường máu.

Hữu Tướng quân triệt để nổi cơn, tiếng hô rung trời, “Lão tử phải tuyệt giao với các ngươi! Tuyệt giao!!!”

...

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đảo mắt, thấy Thiên Tôn ôm cánh tay, thần tình phức tạp nhìn chằm chằm bức tranh đỏ cam lẫn lộn, thở dài, “Dạo này thật khó giữ được thứ tốt!! Hừ.”