Long Đồ Án

Quyển 15 - Chương 425: điềm báo trước

Triển Chiêu liếc nhìn chiếc vảy kia, cảm thấy có chút kỳ quái cho nên mới đứng cạnh bàn mà nhìn chằm chằm.

Bạch Ngọc Đường đi đến khúc quanh hành lang, người thần bí kia mặc một chiếc áo trùm màu xanh xám, che mất hơn nửa khuôn mặt mình, đứng ở một góc…

Bạch Ngọc Đường vẫn nghi ngờ đầy bụng, nhưng vì Thiên Tôn và Ân Hậu đều rất khẳng định người là bạn chứ không phải địch, cho nên hắn cũng rất yên tâm mà đi đến. Đồng thời, trong lòng Ngũ gia cũng hơi hỗn loạn một chút – Nếu như Lục Lăng Nhi đúng là con gái ruột của Liễu Hàn Tinh, nói vậy thì, liệu người có phải là hậu nhân của “Tộc Băng Ngư” đã tuyệt diệt không đây? Điện Băng Nhận của tộc Băng Ngư và cung Hải Long của tộc Hải Long đều ở cùng một chỗ, nếu người dẫn đường chính là Băng Ngư và Hải Long…. Vậy chẳng phải là chỉ cần có Phong cô cô và Yêu Yêu là có thể vào rồi sao?

Lúc còn đang suy nghĩ mông lung, Bạch Ngọc Đường đã đi đến trước mặt người nọ rồi.

Đối phương vẫn cúi thấp đầu, nhưng mà thân hình lại cao lớn khác thường, càng đến gần càng thấy rõ ràng hơn. Bạch Ngọc Đường cũng rất cao, nhưng mà vóc dáng người này lại rất khôi ngô… Nhưng nếu như nói khổ người hắn khôi ngô? Hình như cũng không phải, bỏ qua lớp áo trùm rộng lớn, cũng có thể cảm nhận được dáng người hắn cũng không khác mấy so với người thường, chẳng lẽ đi cà kheo à?

Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn dưới lớp áo choàng một cái… Nhưng mà điều khiến hắn thất vọng chính là, áo choàng trùm kín tận mặt đất cho nên không thể nhìn được chân người kia… hoặc nên nói là… đuôi?

Bạch Ngọc Đường dừng bước, đưa tay nhẹ nhàng kéo mũ trùm người kia xuống khỏi đầu…. sau đó, Ngũ gia sững sờ tại chỗ.

Bạch Ngọc Đường khiếp sợ mà nhìn người trước mắt mình – Gương mặt người nọ lại giống hệt gương mặt độc nhất vô nhị của mình. Chỉ có màu da là có màu xanh xám trong suốt, nhìn tuy rất quái dị nhưng mà không hề xấu xí. Bạch Ngọc Đường tin chắc người này không hề xấu xí chút nào…. Bởi vì, đúng như Triển Chiêu thường nói, bất luận gương mặt Bạch Ngọc Đường có biến thành màu gì thì hắn cũng đều đẹp cả…

Người nọ cũng mở to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, tròng mắt có màu xanh lá nhàn nhạt, không có bất cứ biểu lộ gì.

Bạch Ngọc Đường bản năng kéo hẳn chiếc mũ trùm của hắn xuống, sau đó chỉ có thể hít vào một ngụm khí lạnh… Trong nháy mắt, hắn nghĩ ngay tới con Giao ngư bị đóng băng trong hồ Hàn Băng kia…

“Bản thân” cao to trước mắt này cũng có mái tóc màu xanh xám, nhìn rất dày nhưng mà cũng không giống tóc cho lắm, mà giống như một dạng xúc tu của cá…. Tai nhọn, kích thước gần giống tai người, hai bên cổ có mấy cái “vết thương” thì phải? Bạch Ngọc Đường đưa tay qua sờ thử, phát hiện chỗ đó hơi ướt át, hình như vẫn còn mở ra đóng lại – Đây là mang sao?

Đồng thời, Bạch Ngọc Đường lại kinh ngạc với cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến – Cảm giác rất giống với lúc sờ Yêu Yêu! Làn da lạnh, không hề dính mà có cảm giác rất cứng cáp.

Nhìn kỹ lại, trên làn da ở phần má, cổ và xương đòn lộ ra bên ngoài áo choàng của hắn có một lớp vảy rất mỏng, dán chặt vào cơ thể, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện ra được. Nhìn dưới ánh mặt trời lại xuất hiện một lớp ánh ngọc giống như lớp vảy của Yêu Yêu.

Bạch Ngọc Đường thu tay lại, nhìn chằm chằm vào vật thể cao hơn mình đến hai cái đầu kia. Nhìn qua có vẻ yêu dị, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm nhận một chút lại thấy giống như một sinh vật ngây thơ thiện lương nào đó – Một giao nhân rất xinh đẹp! Bạch Ngọc Đường chỉ có thể hình dung như vậy mà thôi.

Ngũ gia đột nhiên lại cảm thấy, thật đáng tiếc là Triển Chiêu không nhìn thấy… Nếu không, hắn nhất định sẽ rất thích cho xem.

Hai người nhìn nhau một lúc, giao nhân kia đột nhiên lại giơ tay lên.

Bạch Ngọc Đường chú ý đến bàn tay của hắn – Bàn tay trong suốt, có màu xanh xám. Ngón tay rất dài, có thể nhìn rõ ràng cả những khớp xương bên trong. Phủ trên móng tay có một lớp vảy, giữa các ngón tay được nối bởi một lớp mỏng như cánh ve… giống như màng…

Bạch Ngọc Đường vô thức cầm lấy tay hắn xem một chút, kinh ngạc – Chỉ có bốn ngón tay! Thiếu một ngón so với người bình thường, nhưng mà bàn tay lại lớn gấp hai lần mình. Mà nhìn kỹ cổ tay… Từ xương cổ tay trở lên vảy càng lúc càng nhiều, bên ngoài lớp da màu xanh xám trên cánh tay lại hiện lên một lớp vảy vô cùng cứng rắn được dát một lớp ánh sáng màu bạc.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên muốn lột áo choàng của hắn lên xem kỹ rốt cuộc hắn là người hay cá, nhưng mà nghĩ lại chút, thấy không nên làm vậy…. Ai biết bên trong hắn mặc cái gì, nhỡ không có mặc gì, ngoại hình của người nọ lại giống hệt mình như vậy, có khi sau này gặp phải ác mộng cũng nên.

Lúc này, Ngũ gia lại cảm thấy may mà Triển Chiêu không thấy người này. Nếu không với tính cách của Mèo kia, có khi sẽ đích thân đưa tay kéo bay y phục của người ta ra, để xem bên trong cấu tạo thế nào cũng nên.

Sau khi lúng túng nhìn thẳng vào mắt mà quan sát nhau một lúc, Bạch Ngọc Đường mở miệng hỏi: “Ngươi biết nói không?”.

Người nọ nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, mở miệng, phát ra từng tiếng.

Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người…. Đây là một loại âm thanh cực sắc nhưng lại không hề chói tai, hơi giống tiếng chim hót. Ngũ gia đã từng nghe qua âm thanh giống thế này rồi. Bên bờ biển ở phía Tây Bắc Hãm Không Đảo chính là vực nước sâu, thỉnh thoảng sẽ thấy một số chú cá heo tinh nghịch nhảy lên lộn xuống. Nhị ca và Tứ ca hắn đều rất thích cá heo, đặc biệt là Tứ ca hắn, cứ rảnh rỗi là lại nhảy xuống biển một cái. Mà đám cá heo kia cũng không hề coi tứ ca của hắn là người, cứ xem như đồng loại của mình mà chơi đùa vui vẻ với nhau. Bạch Ngọc Đường nhớ tiếng kêu của cá heo chính là thế này, nhưng mà lúc nghe thấy tiếng này phát ra từ miệng một người có ngoại hình giống hệt mình, cảm thấy thật buồn cười.

Bạch Ngọc Đường than thở: “Ngươi không biết nói tiếng người à?”.

Người kia lại kêu thêm hai tiếng nữa, Bạch Ngọc Đường chỉ biết đỡ trán. Sư phụ hắn đúng là càng lúc càng chẳng đáng tin chút nào, thứ này nói cái gì gì gì đó…. Mình hoàn toàn chẳng hiểu gì ráo!

Đang thấy rất bất lực, lại thấy giao nhân kia đột nhiên cúi đầu xuống, trán nhẹ nhàng đụng vào trán Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt…. Đồng thời, cảm thấy có một giọng nói truyền thẳng vào tai mình, nghe giống hệt giọng nói của mình, không vang nhưng rất rõ ràng, chỉ nói ngắn gọn một câu – “Phía tây, màu đỏ, nước.”.

Cuối cùng, người nọ còn bổ sung một câu: “Triển Chiêu ở bên trái.”.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, vô thức mà nhìn sang bên trái…. Nhưng mà làm gì có ai, Triển Chiêu cũng không ở bên trái. Cho nên, hắn quay đầu lại… thấy ngoài cửa viện, Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đang bám cánh cửa mà tò mò nhìn mình, vẻ mặt đều đầy sự khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường không hiểu…. Triển Chiêu ở bên trái là có ý gì?

Nhưng mà chờ đến khi hắn quay đầu lại thì giao nhân màu xanh nhạt kia đã biến mất rồi.

Bạch Ngọc Đường lùi lại phía sau mấy bước, tìm kiếm khắp nơi.

Ở phía xa, Triển Chiêu sờ cằm khó hiểu – Khi mới bắt đầu, Bạch Ngọc Đường vẫn ở trạng thái ngơ ngác, không động đậy cũng chẳng nói gì, cứ như thất thần vậy. Nhưng mà vừa nãy khi đột ngột quay đầu lại, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

“Đây là cái gì vậy?”.

Đúng lúc này, Triển Chiêu nghe thấy có tiếng nói, quay đầu lại thì thấy nha đầu Tiểu Ngọc vừa đi giặt y phục ban nãy, chẳng biết đã vào viện từ khi nào rồi, đang cầm miếng vảy trên bàn kia, xem.

Triển Chiêu sờ cằm, nhỏ giọng gọi nàng: “Tiểu Ngọc.”.

Tiểu Ngọc quay đầu lại, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu chỉ bàn đá, ý bảo – Để lại.

Tiểu Ngọc vội vàng đặt chiếc vảy lại bàn.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, đã thấy hắn đứng yên bất động rồi.

Mấy lời nói ban nãy Ngũ gia nghe không hiểu, vừa định hỏi lại thì giao nhân kia đã biến mất rồi, cho nên mới vội vã tìm. Nhưng mà đang tìm thì lại cảm thấy sau lưng hình như có người, vừa quay đầu lại… giao nhân kia đã trở lại rồi.

Bạch Ngọc Đường nghi ngờ – Tại sao đột nhiên xuất hiện rồi lại bất ngờ biến mất chứ?

“Triển Chiêu ở bên trái là có ý gì?”. Bạch Ngọc Đường hỏi.

Giao nhân kia vẫn ngơ ngác nhìn Bạch Ngọc Đường như cũ.

Bạch Ngọc Đường biết hắn nói mình nghe không hiểu, chỉ có thể đụng trán thôi. Mặc dù chẳng biết nguyên lý là gì nhưng mà chuyện kỳ quái này hình như có quan hệ với Triển Chiêu, cho nên hắn ngoắc tay, ý bảo – Đụng thêm lần nữa, ngươi nói rõ ràng chút!

Nhưng mà lần này đối phương không cúi đầu mà mở miệng nói… Bạch Ngọc Đường nghe hiểu, Ngũ gia liền thấy khó hiểu – Chẳng lẽ chỉ cần đụng một lần là được à?

Giọng nói trầm thấp của mình lại truyền vào trong tai mình, bản thân cũng cảm thấy cực kỳ kì dị. Hơn nữa, câu nói kia lại càng quái dị hơn – “Nguy hiểm ở bên phải.”.

“Nguy hiểm ở bên phải…”. Bạch Ngọc Đường lầm bầm, cả câu chẳng lẽ là – Triển Chiêu ở bên trái, nguy hiểm ở bên phải sao? Có liên hệ gì không nhỉ?

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường lại ngây ngốc chẳng khác nào bị điểm huyệt, bèn nói với Tiểu Lương Tử: “Tiểu Lương Tử, cầm cái vảy kia lên.”.

Tiêu Lương gật đầu một cái, chạy đến cầm lên. Qủa nhiên… Bạch Ngọc Đường lại không thấy người kia nữa. Ngũ gia quyết định không tìm nữa, cứ đứng ngẩn người trong sân. Triển Chiêu thì lại mỉm cười, cầm lấy cái vảy Tiểu Lương Tử đưa cho, đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu hỏi: “Tình huống gì?”.

Bạch Ngọc Đường mang mọi chuyện vừa diễn ra kể qua cho Triển Chiêu.

Đôi hàng lông mày cùng cặp mắt của Triển Chiêu cũng chuyển một vòng: “Có người ngoại hình giống hệt ngươi, còn có màu da xanh lục, vậy tại sao ngươi không kéo y phục của hắn ra xem cấu tạo bên trong thế nào chứ?!”.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, trọng điểm mà Triển Chiêu chú ý thực sự là…

“Hắn nói mấy câu hoàn toàn chẳng hiểu gì, gì mà Phía tây, màu đỏ, nước…”. Bạch Ngọc Đường còn nói: “Còn cả Triển Chiêu ở bên trái, nguy hiểm ở bên phải…”.

Triển Chiêu theo bản năng chuyển sang bên trái, lại nhìn sang bên phải: “Bên phải thì có gì nguy hiểm?”.

“Có lẽ ý nghĩa không đơn giản chỉ nằm ở mặt chữ như vậy?”. Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói với Bạch Ngọc Đường: “Đưa tay đây.”.

Triển Chiêu bỏ cái vảy cứng kia vào tay hắn.

Bạch Ngọc Đường cầm trong tay, khó hiểu: “Gì vậy?”.

Triển Chiêu hỏi: “Ngươi nhìn thử xem hắn có ở đó không?”.

Bạch Ngọc Đường nhìn qua, theo bản năng mà tránh ra một bước, đây chẳng phải…. giao nhân kia lại xuất hiện, đứng ngay sau lưng mình.

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn chiếc vảy cứng kia, hỏi Triển Chiêu: “Đâu tới vậy?”.

“Ta thấy ở trên bàn đá.”. Triển Chiêu nói.

Lúc này, Tiểu Lương Tử chạy tới nói cho hai người biết, đây là bé nhặt được ở khe nứt trên đường đá.

Triển Chiêu hỏi: “Có người vô tình làm rớt, hay là cố ý giấu ở đó?”.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, ý bảo mình không biết, vừa quay đầu lại nhìn giao nhân kia.

Triển Chiêu nhìn theo tầm mắt của Bạch Ngọc Đường, nhưng mà không nhìn thấy gì cả. Cho nên, hắn quyết định đưa tay ra kéo.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đưa tay lên không trung sờ loạn, có chút bất lực.

“Ta cũng muốn nhìn.”. Triển Chiêu không vui, giao nhân có ngoại hình giống hệt Bạch Ngọc Đường, lại có màu xanh xám nữa! Không nhìn thấy chắc chắn tối nay không ngủ được mất!

Bạch Ngọc Đường giữ cổ tay Triển Chiêu lại, nói: “Không phải ở đó, ở….”.

Nhưng mà Bạch Ngọc Đường còn chưa nói hết, tay Triển Chiêu đã tự giác đưa về phía mặt giao nhân kia rồi, các ngón tay còn chính xác mà sờ tới gò má giao nhân nữa.

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, thấy vẻ mặt Triển Chiêu đầy kinh ngạc mà nhìn chằm chằm về phía trước, chỗ tay mình.

“Miêu nhi?”. Bạch Ngọc Đường gọi Triển Chiêu một tiếng.

Triển Chiêu há to miệng, vẻ mặt này, hình như hắn cũng nhìn thấy.

Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, Triển Chiêu cũng nhìn thấy sao? Cho nên hắn theo bản năng mà buông lỏng tay…. Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nói: “Cầm lại, cầm lại, ngươi vừa buông tay cái là không thấy luôn rồi.”.

Bạch Ngọc Đường lại nhanh chóng cầm lấy tay Triển Chiêu, Triển Chiêu híp cả cặp mắt lại, dán đến gần hơn, nhìn kỹ. Còn kéo tay Bạch Ngọc Đường lượn quanh giao nhân một vòng, rồi đưa tay kéo lấy cổ áo người ta.

“Miêu nhi.”. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà ngăn Triển Chiêu đang rất tự nhiên mà định kéo áo choàng của người kia ra.

Triển Chiêu kích động: “Ta xem có đuôi không một chút!”.

Bạch Ngọc Đường bất lực mà giữ Triển Chiêu lại, không cho hắn “táy máy tay chân”. Giao nhân kia nhìn hai người, có vẻ không hiểu.

Triển Chiêu ra hiệu cho hắn: “Cởi y phục đi…”.

Bạch Ngọc Đường lúng túng.

Lúc này, lại thấy giao nhân kia đưa tay cởi khuy áo khoác ra, chiếc áo khoác rộng lớn tuột khỏi bả vai hắn mà rớt xuống.

Bạch Ngọc Đường giật mình.

Triển Chiêu há to miệng….

Quả nhiên, bên dưới áo choàng giao nhân kia cũng không có mặc trang phục của loài người, bởi vì quanh thân hắn đều có một lớp vảy màu xanh xám đẹp đẽ bao quanh, dáng người cực kỳ đẹp. Bả vai rộng càng làm cho chiếc eo nhỏ hơn…. Xương đòn ở ngực cũng tương tự với nhân loại, khung xương trắng giống hệt như những đường nét hoa văn, trải dài theo từng đường cong nơi ngực kéo thẳng xuống. Tại khoảng eo lại hơi nhô cao một chút… phần thân dưới có cấu tạo tương tự với đuôi cá, hai chân dài gần gấp đôi người thường, cấu tạo hai chân tương tự như bàn tay, xương đốt ngón tay rất dài, hai bên chân có vây màu bạc, rất giống vây cá.

Bạch Ngọc Đường vội vàng nhặt lấy áo choàng nhét vào tay hắn: “Mau mặc vào!”.

Giao nhân kia cũng rất nghe lời, từ tốn mặc áo choàng vào.

Triển Chiêu nắm tay Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm giao nhân kia, lại còn lắc lắc vai Bạch Ngọc Đường: “Thứ này tốt! Hắn ăn gì vậy? Giữ lại nuôi nhé!”.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán – Hắn vốn không phải là người, nuôi thế nào chứ?

“Đây chẳng qua chỉ là ảo ảnh hay là cái gì?”. Bạch Ngọc Đường cất vảy vào bên hông, giao nhân kia vẫn còn.

Bạch Ngọc Đường lại đút vào túi trong ống tay áo, hắn vẫn còn…. Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường nhét vào tay Triển Chiêu.

Triển Chiêu mở to mắt nhìn, tìm xung quanh, lại đưa tay qua túm Bạch Ngọc Đường: “Không thấy.”.

Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm – Thì ra chỉ cần để cái vảy kia ở xa một chút, hoặc là để trong tay người khác là mình sẽ không thấy giao nhân kia nữa.

Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu: “Miêu nhi, ngươi giữ đi.”.

Triển Chiêu cầm vảy chạy đi.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, cũng chạy qua nhìn.

Chỉ thấy Triển Chiêu chạy về phòng, tìm một khối ngọc bội, tháo dây đeo màu đỏ ra. Lại tìm thêm một chiếc cẩm nang tương tự túi tiền, đổ mấy gói thuốc ra, treo cẩm nang vào chiếc dây đeo màu đỏ. Cẩn thận đút chiếc vẩy vào trong cẩm nang, thắt nút thật chặt, đeo lên cổ, nhét vào trong áo.

Triển Chiêu đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, nhướng mày với Bạch Ngọc Đường – Ta nuôi!

Bạch Ngọc Đường có chút dở khóc dở cười, đi đến cạnh bàn ngồi xuống, nghĩ lại tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, cũng cảm thấy có chút không chân thật lắm.

Suy nghĩ một lúc, Bạch Ngọc Đường gọi Thần Tinh Nhi đến, bảo nàng đến Bạch phủ một chuyến, bảo Bạch Phúc lập tức phái người đến Hãm Không Đảo tìm ngoại công hắn, báo là hắn nhặt được một cái vảy.

Chờ khi Thần Tinh Nhi chạy đi rồi, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều ngồi trong phòng ngẩn người.

Trong lầu Miêu Miêu, Yêu Yêu đã ăn no đang nằm cùng Tiểu Ngũ, hạnh phúc mà ngủ trưa.

Thiên Tôn ngồi trong sân uống trà, chống má mà nghe Ân Hậu và đại sư Vô Sa cùng nói chuyện về Lục Thiên Hàn, cả hai người đều nói lần này lão cột băng kia mà tới chắc chắn sẽ đen mặt cho xem.

Lúc này Tiểu Lương Tử chạy từ bên ngoài vào: “Sư phụ cho người đến gọi rồi, nói là họ muốn vào điện Tứ Hải.”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên đi ra ngoài.

Đi được một nửa, Triển Chiêu đột nhiên kéo Bạch Ngọc Đường lại, tháo chiếc vảy đeo trên cổ xuống đeo lên trên cổ Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói: “Điện Tứ Hải ở phía tây, ban nãy ta đã xem qua rồi, sau khi tường vây được phá bỏ, cả điện đều có màu đỏ, tiếp đó, bốn phía xung quanh điện Tứ Hải còn có rất nhiều đầm nước.”.

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Phía tây, màu đỏ và nước sao?”.

Triển Chiêu đi đến bên trái Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng đưa tay kéo tay hắn: “Triển Chiêu ở bên trái, nguy hiểm ở bên phải…”. Vừa nói vừa quay đầu qua nhìn giao nhân xuất hiện phía sau: “Đúng không?”.