Tiểu Hắc tử vừa đi vừa suy nghĩ, hắn vẫn chưa buông tha cho việc không điều động được linh khí của mình. Tuy rằng hầu hết các kiếp hắn đều ở tại Linh Cảnh cao cao tại thượng, nhưng có một số kiếp hắn lại vướng vào Phàm Cảnh, bù lại hắn vẫn giữ được uy phong của mình mà oanh chấn tứ phương. Bản thân hắn là long, là một trong tứ đại linh tộc thống trị cửu giới, vừa sinh ra là đã biết hít thở, đùa nghịch linh khí. Kiếp này thực sự rất lạ, Long Thần chưa bao giờ nói cho hắn nghe về việc này, ngài ấy chỉ nói là sau kiếp tám mươi thì hãy cẩn thận, đừng quá khinh suất, nóng nảy, nếu không e là hỏng đại sự.

Suốt tám mươi kiếp trước, hắn toàn dùng bổn sự của mình để tung hoành ngang dọc, vượt cấp khiêu chiến, đánh nam đánh bắc, giờ chỉ còn mỗi hồn lực, quả thật phải thận trọng mà sống, căn bản vì cơ thể này của Lưu Chấn Long chỉ mới ở Phàm Cảnh nhị trọng, cực kỳ yếu đuối. Hắn vừa mưu tính cho tương lai vừa thở dài:

- Haiz, khó cho ta rồi đây...

- Chuyện gì làm khó thiếu gia vậy? Thanh Nhi giúp được không?

Nữ tử Thanh Nhi này bây giờ đã bớt lo lắng, nàng cảm thấy dù có hơi khác một chút nhưng người đi phía trước nàng vẫn là Long thiếu gia mà nàng đã theo từ bé nên có chút thoải mái hơn, dọc đường phủ Lưu gia cũng cười đùa với hắn. Hắn với nàng vốn thân phận chủ tớ, nhưng từ nhỏ đã ở bên cạnh nên khoảng cách đó cũng xóa mờ đi không ít. Hắn cười:

- Không có gì, chúng ta đến nơi rồi.

Bạch Dương trấn, gọi là trấn vì nó đã có cái tên đó từ lâu đời, dù mấy trăm năm gần đây có mở mang bờ cõi, khuôn viên diện tích đã đạt tới mức độ một tiểu thành thị. Lưu gia là một trong những gia tộc lớn ở trấn Bạch Dương, chiếm hơn bốn phần lưu thông, kinh doanh hàng hóa. Mặt kinh doanh chủ yếu của Lưu gia là khai quặng, với hàng trăm năm kinh nghiệm cũng như uy tín, Lưu gia mới có chỗ đứng lâu như vậy.

Hiện tại trong gia tộc có hơn năm trăm người, phần lớn là nhân công khai khoáng, còn khoảng trăm người là thành viên Lưu gia. Khuôn viên của Lưu gia cũng không hề nhỏ, hắn không rõ là bao nhiêu nhưng vẫn đủ các thứ mà một gia tộc cỡ nhỏ cần như thư các, võ đường, đại sảnh, vân vân. Vì vậy đệ tử họ Lưu luôn nổi bật và mạnh mẽ.

Ở Lưu gia, hầu hết thế hệ trẻ đều đạt từ phàm cảnh nhị trọng trở lên, nhiều khi có người ưu tú đạt được ngũ trọng liền được cử đi tham dự Tinh Huyền thành đại tái. Tuy không thu được nhiều kết quả khả quan nhưng ở trấn này thì cũng là ngang dọc một đường.

Lưu Chấn Long ở tại Lưu gia, hơn mười mấy năm không tăng tu vị, thể chất yếu kém đến cùng cực, liền bị chúng đồng môn, huynh đệ gia tộc coi thường cực độ, chỉ có tiểu Thanh Nhi là chơi với hắn, một phần vì nàng phải làm vậy, một phần vì hắn là người tốt, suy nghĩ trong sáng cực kì. Nhưng mà giờ thì nàng lầm rồi, trước mặt nàng không còn là Chấn Long dễ thương hiền hậu ngày trước nữa, mà là một con rồng đen tối cả nghĩa đen đến nghĩa bóng.

“Nghĩ lại thế đạo cũng buồn cười, ta kiếp trước dũng mãnh, ta kiếp trước vô địch, mà giờ lại yếu kém cực kì, Thiên lão thực sự muốn đùa chết ta.” Hắn bước vào đại môn Lưu gia, mang theo thần thái bình tĩnh, thâm trầm.

- Này, kia có phải là Phế Chấn Long không, hôm nay sao nhìn khác thế?

- Ừ, hôm nay mặt mũi ít bầm hơn hôm qua.

Hai cái nam tử trạc tuổi hắn ghé tai nhau, nhưng làm sao mà qua nổi hắn, Vương Hồn Bạch Ngân đâu phải chỉ có cái tên.

- Hai vị tộc huynh thấy ta đẹp trai quá nên tranh giành với nhau đúng chứ? Xin thứ lỗi, ta không phải người có thể yêu mến đàn ông.

Hắn mỉm cười, dù cho mắt có sưng bầm, đầu có u cục nhưng cũng lộ ra quang mang tinh khiết, rất là thu hút. Nói đoạn hắn ra hiệu Thanh Nhi bước theo, bỏ mặt hai tên ngớ người một lúc mới hiểu ra, chửi bới ầm lên. Thanh Nhi che miệng cười vô cùng thoải mái.

- Thiếu gia hôm nay thật lạ, lại đi trêu chọc người khác.

Tiểu Hắc đột ngột quay người lại nâng cằm của Thanh Nhi lên, động tác của hắn quá nhanh so với một người chưa từng tập võ, huống chi còn là nữ tử. Hắn nhích lại, mặt đối mặt chỉ còn vài phân nữa là chạm mũi, hắn lộ ra một nụ cười bí ẩn:

- Nghe này tiểu Thanh Nhi, kể từ hôm nay ta không còn là Chấn Long mà ngươi biết nữa,từ hôm nay ta sẽ thống trị Lưu gia này!

Cốc.

Đầu hắn lại sưng thêm một cục nữa, cục u mới này mọc đối xứng với cục lúc nãy giống như hai cái sừng của hắn như hồi mới nở ra từ trứng. Hắn nhảy người ra ôm đầu, la oai oái.

- Đau ta, hu hu hu...

Thanh Nhi mở to đôi mắt ngây thơ, cất giọng ngọt ngào nói chuyện với hắn, dù tay nàng vẫn còn hình dạng của quả đấm.

- Ngày nào cũng nói vậy mà vẫn chưa biết chán thiếu gia nhỉ? Tuyệt chiêu này lão gia dạy quả là hiệu nghiệm.

Kèm theo câu nói là một nụ cười ngây thơ vô (số) tội. Hắn sợ hãi nhìn nấm đấm của Thanh Nhi, dù hắn đang là Phàm Cảnh nhị trọng, tu luyện thân thể mạnh khỏe hơn người bình thường nhưng cú cốc đầu này vẫn quá đau, ít nhất đối với hắn là thế. Tiểu Hắc lại lộ ra bản tính con nít ngày nào của mình:

- Ta dỗi rồi, không chơi nữa, mau đi kiếm cơm chúng ta ăn, ta về trước đây.

Rồi bỏ đi một mạch theo như thông tin lấy được từ Thanh Nhi lúc chiều.

Và... tay hắn vẫn đang xoa xoa đầu vì đau...