Chương 19: Đêm tối
Triệu Hoài ngồi xuống nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể sau khi ngủ qua một giấc. Quả thật là đỡ hơn vài phần, không gian cũng rơi vào yên tĩnh.' Ọt, ọt' một tiếng lạ vang lên, phá đi bầu không gian tịch mịch đó. Triệu Hoài mở mắt ra, nhìn thấy lớp trưởng đang ôm bụng. Mặt nàng đỏ lên vì ngại:- Từ trưa đến giờ, mình... Mình chưa ăn gì cả. Nên giờ có chút... Hơi đói, chỉ là một... Một chút mà thôi!- lớp trưởng ôm mặt ngại ngùng mà nói.Triệu Hoài nở ra nụ cười bất lực, không phải mất đi mấy con cá. Thì giờ cũng đâu ra nông nỗi này, hắn bất giác mà đói theo nàng. Từ trưa đến giờ, hắn đâu có gì mà bỏ bụng, so với nàng, không khá khẩm hơn là mấy.Nhìn xuống dòng nước lạnh lẽo về đêm. Triệu Hoài bất giác run lên, hắn dường như cảm giác được cái lạnh ở dưới.( Giờ này mà lặn xuống, thì không khả thi lắm. Có khi mấy ngày sau lại tự nổi lên, chuyện này không khả quan. Nhưng đâu còn cách nào khác, không lẽ thức ăn tự mình dâng tới!) Triệu Hoài nhìn vào dòng nước xanh, cả người rơi vào suy tư. Hắn muốn tìm cách giải quyết vấn đề hoàn hảo nhất.Dường như ông trời nghe hiểu được tiếng lòng của hắn. Một bụi rậm gần đó phát ra âm thanh, Triệu Hoài lập tức cảnh giác. Cả người đều rơi vào trạng thái chiến đấu. Từ trong đó, xuất hiện một chú thỏ lớn, nó dường như bị hấp dẫn bởi ánh sáng. Nên tìm đến đây, nó sẽ không ngờ rằng, một chút nữa thôi, bản thân sẽ được thứ ánh sáng đó quay quanh.Triệu Hoài thấy thỏ lớn, hai mắt sáng rực, miệng nở ra nụ cười tà ác. Chỉ trong chốc lát, thỏ lớn đã nằm gọn trong tay. Nó cố gắng vùng vẫy chỉ là đều vô ích, khi mà nó xuất hiện, vận mệnh đã được an bài.- Chúng ta... Sẽ thật sự... Ăn, ăn nó sao?- lớp trưởng cất giọng.- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?- Nhưng, nhưng nó rất dễ thương...- Vậy, những thứ không dễ thương thì có thể ăn. Còn những thứ dễ thương thì không thể à?- Triệu Hoài nhăn mặt lại.- Mình... Mình không có ý đó, nhưng...- Được rồi, việc của cậu là im lặng. Đây là số phận của nó, cậu không thay đổi được đâu!- Mình có thể không... Ăn, tha... Tha cho nó một mạng được không?- nàng nhỏ giọng.- Cậu có thể không ăn, nhưng mình thì không thể!- Triệu Hoài nghiêm giọng nói.Biết bản thân không thể thuyết phục được Triệu Hoài, Liên Hoa im lặng mà ngồi vào một góc. Từ đó, cả hai người đều không nói với nhau một lời, chiến tranh lạnh xảy ra!Sau đó, dưới bàn tay thuần thục của mình, Triệu Hoài thành công hóa kiếp cho thỏ lạc. Một phút ngu ngơ, thế là biến thành bữa tối cho hai người bọn họ.Bây giờ, nó thực sự nằm trọn trong ánh lửa. Một mùi thơm phức cứ thế mà thoang thoảng trong không khí, tiếng mỡ chảy xuống than hồng cứ xèo xòe mà phát ra.Triệu Hoài bên này, không ngừng đảo tay. Còn về Liên Hoa, nàng ngồi co vào một góc, hai tay ôm chặt chân. Miệng không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chăm vào bầu trời sao.Sau khi thịt chín, Triệu Hoài chia làm hai phần, hắn chỉ ăn một nửa, phân nửa còn lại. Hắn đặt gần ngọn lửa để giữ hơi ấm, sau đó thì tìm một chỗ mà nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền lại, mơ hồ như đang ngủ.Kể từ khi ý kiến bất đồng, giữa hai người mơ hồ có khoảng cách. Liên Hoa không ngừng xoa chiếc bụng đói của mình. Nàng đang phân vân:- Nên ăn hay không?- đây là câu hỏi đang làm phiền đến nàng.Một hồi lâu sau, nàng thấy hắn ta không còn phản ứng. Mới rón rén cầm phần thịt thỏ còn lại. Mặc dù rất đói, nhưng nàng vẫn ăn từng chút, từng chút một... Cuối cùng, vẫn là cơn đói chiến thắng. Triệu Hoài bên này, khoé miệng nhếch lên nụ cười.Đêm ấy, tiếng sói hú vang lên từng đợt. Những cơn gió lạnh mùa đông không ngừng thổi qua. Cả hai cứ như thế mà trải dài qua một đêm dài.Sáng hôm sau, Triệu Hoài mơ hồ cảm giác cánh tay mình tê cứng. Dường như có vật gì đó rất nặng đè lên, hắn từ từ mở mắt ra. Là người con gái ấy, Liên Hoa, nàng tựa đầu lên tay hắn. Nằm nép người vào một bên, tựa hồ như chú thỏ trắng.Nhìn vào khuôn mặt ngủ say ấy, Triệu Hoài không kìm lòng được. Bản năng trỗi dậy, đưa tay lên sờ thử khuôn mặt của nàng. Cảm giác vừa mềm mại, vừa êm tay, nó giống như làn da em bé. Lại một lần nữa, hắn kìm lòng không được.Thế là nhân cơ hội này, véo má nàng một cái. Một cái nhéo này thật sự là sướng tay, trực tiếp khiến nàng tỉnh giấc. Hai người bốn mắt nhìn nhau, mà lúc này, tay hắn vẫn còn đặt ở vị trí cũ:- Bạn học, bạn làm gì thế?- Nàng vẫn còn ngơ ngác mà hỏi hắn.- Thật ra là có con muỗi đậu trên mặt bạn, mình đã giúp đuổi đi rồi. Không sao đâu, chúng ta tiếp tục ngủ!- Vậy hả?- Ừm!Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng. Lúc này, Liên Hoa còn mớ ngủ, nàng cảm thấy có gì đó sai sai ở đây. Nhưng nghĩ mãi lại không ra, liền trực tiếp hỏi:- Có phải, là có gì đó không đúng ở đây phải không?Hắn nhẹ nhàng đáp:- Không có, ngủ đi!Lúc này, nàng mới biết là điểm sai nằm ở đâu, vội đẩy hắn ra. Sau đó liền kiểm tra thân thể, xem xem có mất miếng thịt nào không? Triệu Hoài bên này, hắn tỏa ra như không có gì. Điềm nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.- Đừng nhìn nữa. Thật ra là đêm qua cậu mộng du, nên có một số hành động bất thường. Lần này thì mình bỏ qua, nhưng lần sau phải chú ý hơn. Mình không phải là loại người dễ dãi đâu, hiểu không?- Triệu Hoài bắt đầu đưa ra lời ngụy biện.- Thật, thật sao?- Lớp trưởng lúc này nửa tin nửa ngờ.- Thật! Đi thôi, chúng ta trở về. Mọi người chắc là đang lo lắng!- Hắn cố tình chuyển hướng sang một câu chuyện khác.Sau khi trở về, Triệu Hoài chủ động chia ra hai ngã. Dù sao việc họ ở chung một đêm cũng không phải là chuyện tốt lành gì, tốt nhất vẫn là nên không cho người khác biết. Tránh ảnh hưởng đến danh dự, nhân phẩm của lớp trưởng.Chào đón hắn, vẫn là thằng bạn chí cốt, Thanh Đạt.- Tên khốn nhà ngươi, đêm qua chết mất xác ở đâu thế?- Thanh Đạt hỏi cung hắn.- Đêm qua, ta bị lạc cả đêm. Đến sáng mới có thể tìm đường về! - Nhìn mặt ngươi hớn hở như thế! Nói, có phải là làm chuyện xấu xa gì không?- Thanh Đạt ép cung.- Tâm ta sáng như nước, trong như gương. Là loại người chuyên làm việc xấu sao?- Ngươi mà không làm chuyện ác, thì thật đúng là kì lạ. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, đêm qua lớp trưởng cũng không thấy đâu? Báo hại cả lớp phải đi tìm!- Còn ta thì sao?- Ngươi không ở đây, bọn họ vui mừng mở tiệc còn không kịp. Ở đó mà đi tìm!- Wa, các người phũ thế!- Đó vốn dĩ là việc nên làm!- Mà ngươi đang nấu cái quái gì thế? Thơm quá!- Triệu Hoài nhìn vào chảo thức ăn mà Thanh Đạt đang nấu.- Nấm xào lá ngón, thứ này là do ta khó khăn lắm mới tìm được. Đây là đồ ngon đấy, ăn không?- Thanh Đạt nhiệt tình mời.- Sao nấm này màu sắc sặc sỡ thế. Còn lá này nữa, ta cứ cảm giác nó sao sao ấy. Từng thấy qua ở đâu rồi, sao nay lại quên mất!- Triệu Hoài rơi vào suy tư.- Nói nhiều như thế làm gì, rốt cuộc có ăn không? Đồ tốt ta mới chia cho ngươi đó, người khác có xin, ta cũng không cho đâu!- Ăn! Cho ta một phần!Vốn sẵn đang đói, lại thêm đối phương nhiệt tình mời gọi. Cộng với mùi thơm của thức ăn, cuối cùng hắn mặc kệ tất cả. Ăn trước đã, mọi chuyện tính sau.May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v