Chương 11: Lưu manh

Triệu Hoài đã vào thế bí, trước tình thế này hắn đành tung ra tuyệt chiêu của mình. Triệu Hoài đến gần, mặt đối mặt, cả hai người nhìn thẳng nhau.

Khuôn mặt của hắn trở nên nghiêm túc, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt hơn. Triệu Hoài hít một hơi thật mạnh, khí thế dâng tràn. Mọi người đều nghĩ rằng, hắn sẽ tung ra bí chiêu nào đó.

Cho đến khi sự kiện trước mắt diễn ra, mọi người đều không tin là thật. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, làm cho tất cả phải choáng.

Chỉ thấy trước mắt là Triệu Hoài quỳ xuống, ôm chặt lấy chân Ngô Dung. Miệng không ngừng khóc lóc van xin.

- Ta sai rồi, ta sai thật rồi, hu hu. Đàn chị có thể nào tha cho cái mạng nhỏ của ta được không?- Hắn vừa khóc, vừa ôm chặt lấy đùi cô.

Một màn này, cũng trực tiếp dọa cả Ngô Dung. Chiêu này của hắn quả thật là độc. Cô ta hét lớn:

- Ngươi làm cái quái gì vậy? Mau buông chân ta ra!

Đúng lúc Ngô Dung định ra chiêu tấn công, chỉ thấy Triệu Hoài há cái miệng thật lớn. Hắn ngoạm một phát vào đùi nàng, chiếc đùi vừa trắng vừa mịn màng cứ như thế mà bị hắn vấy bẩn. Quá nhanh quá nguy hiểm, Ngô Dung không kịp trở chân.

- A a a a a, ngươi là chó à. Mau nhả ra!- Cô ta hét lớn.

Ngô Dung vừa nói vừa đánh mạnh vào người hắn. Mặc kệ đối phương, Triệu Hoài chỉ cắn chặt, có chết hắn cũng không buông. Phải nói đúng là buông ra thì hắn chắc chắn chết.

Ở dưới, mọi người thì nhốn nhàu hết cả lên. Một màn này của hắn, thật sự là nằm ngoài dự liệu. Mọi người cũng bắt đầu bàn tán.

- Đàn chị xinh đẹp của ta, lại bị tên đó vấy bẩn. Đáng hận!

- Tên này thật sự là ra chiêu ngoài dự liệu.

- Wa, không ngờ còn có màn này!

- Tên chết tiệt này, ta cũng muốn!- Câu nói này, thành công thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

- Ngưỡng mộ thật!- câu này còn trâu bò hơn.

Ở trên, một người điên cuồng đánh xuống. Còn hắn, cho dù người có đổ máu, vẫn điên cuồng cắn chặt, chẳng ai chịu thua ai. Đây rõ ràng là cuộc thi về sức chịu đựng. Ai trâu bò hơn, người đó thắng.

Trước tình hình này, vì để không xảy đều đáng tiếc. Hơn mười người bắt đầu kéo Triệu Hoài ra. Nhưng hắn nhất quyết ôm chặt, làm cách nào cũng không thể kéo ra. Cho dù có xé rách quần áo của hắn.

- Bó tay rồi, hắn ta cắn chặt quá!

- Xem ra là lúc ta thể hiện. Tất cả tránh ra, để ta!- Thanh Đạt làm màu nói.

Sau đó, hắn ta trực tiếp đi đến bên cạnh Triệu Hoài. Một màn này thành công thu hút ánh nhìn của mọi người. Tưởng rằng hắn sẽ tung ra đại chiêu. Nào ngờ hắn lại ngồi xổm xuống kế bên Triệu Hoài.

- Chúng ta thương lượng một chút đi!

- Tưởng thế nào? Thì ra đây là cách của ngươi!- Một tên khi dễ nói.

- Nếu ngươi có cách nào, thì xin mời thử. Không thì ngậm miệng lại!- Thanh Đạt đáp trả.

Triệu Hoài phát ra tiếng 'ư ử', Thanh Đạt nghiêm túc lắng nghe. Hắn tường thuật lại:

- Hắn nói, các người ép người quá đáng. Dồn hắn vào đường cùng, hậu quả này các người tự chịu.

- Vậy, có thể thương lượng được không?- Thầy Mạnh lo lắng hỏi.

- Để em hỏi thử xem!- Thanh Đạt một lần nữa ghé tai sát miệng hắn.

- Hắn nói, có thể thương lượng. Các người phải bồi thường tổn thất danh dự, sức khỏe, nhân phẩm cho hắn. Đặc biệt là không truy cứu sự việc lần này!- Thanh Đạt tường thuật.

- Không thể nào!- Ngô Dung nói lớn.

Triệu Hoài nghe thấy lời này, càng cắn chặt hơn. Máu bắt đầu chảy ra, cô ta nhăn nhó lên vì đau. Có người thấy thế, muốn tiếp tục kéo Triệu Hoài ra. Nhưng hắn cứ như con cua kẹp lấy người, càng miễn cưỡng thì càng làm đau Ngô Dung.

- Con chó này, còn không mau buông ra?- Đám người kia vừa nói, vừa đánh đập hắn.

Nhưng tất cả đều vô ích, giờ đây răng hắn và đùi cô. Tuy hai mà một, không thể tách rời.

Thầy Mạnh trước tình hình này cũng đành bất lực. Chinh chiến yêu ma thì không sao, nay lại bó tay trước một học viên trẻ tuổi. Đúng là thời thế đã thay đổi, chỉ đành thỏa hiệp.

Nếu để chuyện này đồn ra ngoài. Nói rằng cháu gái nhà họ Ngô, bắt nạt người khác. Kết quả bị cắn trả, mà lại không thể làm gì. Quả thật là có chút mất mặt.

- Được rồi, yêu cầu của hắn ta đồng ý!

- Chú ba, không được đồng ý!- Ngô Dung vội cất tiếng nói.

Triệu Hoài nghe được lời phản bác này, cũng lập tức cắn mạnh. ' Này thì phản đối, ta cho cô đau chết luôn. Mà phải công nhận, đùi này của cô cắn đã thật!' hắn nghĩ thầm trong lòng.

- Ý ta đã quyết, không cần nói nhiều. Cứ dây dưa không phải chuyện tốt. Chuyện này truyền ra, danh dự nhà ta phải làm sao? Thanh Đạt, hỏi xem hắn muốn bồi thường như thế nào?

- Hắn muốn 10g Urimi tinh luyện!

- Cái gì, 10g Urimi sao ngươi không ăn cướp đi!- Một người nói chen vào.

Urimi là nguyên liệu vô cùng đắc đỏ, chuyên dùng để chế tạo các vũ khí cao cấp. Nó cũng là nguyên liệu quan trọng trong chế tạo chiến giáp. DG cần nó để sửa chữa Long Cơ.

Giá thành thì không cần phải bàn cãi. 1 kí giá 1 triệu, mà đây còn là tinh luyện. 10g tinh luyện tương đương với 1 kí bình thường. Mà quan trọng hơn, vật này chế tạo rất khó.

Thầy Mạnh nghe được cái giá này, sắc mặt cũng nhăn lại.

- Có thể thương lượng cái giá khác không?

- Không được, hắn nhất quyết muốn thứ đó!

Thầy Mạnh rơi vào suy nghĩ. Ông đang tính toán xem danh dự gia tộc và Urimi tinh luyện thứ nào quan trọng hơn. Tất nhiên rằng, danh dự gia tộc là thứ đáng giá hơn.

- Được rồi, nói với hắn. Ba ngày sau, ta sẽ sai người đưa tới. Bây giờ thì lập tức nhả ra!

Nghe được lời này, Triệu Hoài vui như mở cờ trong bụng. Nãy giờ chịu không ít khổ, xem ra là không uổng phí công lao. Đến đây, hắn mới chịu buông ra. Ngô Dung một bên ôm đùi đau đớn, sắc mặt khó coi vô cùng.

- Nói lời phải lấy lời!- Miệng của Triệu Hoài, không ít máu là của Ngô Dung.

Triệu Hoài muốn nhân cơ hội hỗn loạn này, mà chuồn đi mất. Dù sao ở đây lâu, thật sự sẽ sinh chuyện. Không gì quan trọng hơn cái mạng nhỏ của bản thân.

Hắn từ từ lùi về sao, định chuồn đi. Dường như cảm giác bản thân chạm phải một bức tường. Lúc hắn quay đầu lại, ánh mắt ta chạm nhau. Suy đã đứng sau lưng hắn.

- Đi đâu bạn ơi?- Suy thân thiện nói.

Triệu Hoài sợ hãi, vội vã lùi sâu. Nhìn về phía thầy Mạnh, hắn lớn tiếng nói:

- Không phải đã hứa là không truy cứu sao?

- Thầy chỉ hứa là không truy cứu, chứ không nói là không trừng trị. Suy, sẽ thay thầy xử lí.

- Wa, các người nói thế mà nghe được. Tưởng rằng ta sẽ sợ sao, tới đây đi!- hắn hét lớn lấy khí thế.

Nói rồi, hắn tung một cước thật mạnh vào người Suy. Cứ giống như đá là vào cột sắt, cơn đau truyền đi toàn thân.

Suy cũng nhân cơ hội này, nắm chặt lấy chân hắn. Vẫn là chiêu cũ, nhấc bổng hắn lên. Liên tục đập thật mạnh xuống, ý thức của Triệu Hoài cũng dần trở nên mơ hồ.

Lúc hắn tỉnh dậy, bản thân đã nằm ở phòng y tế.

- Ngươi tỉnh rồi à?

Nhìn theo âm thanh, thì ra là tiếng của Nhược Tuyết.

- Hành động này của ngươi. Không biết là dũng cảm hay là ngu ngốc. Cả đàn chị Ngô Dung cũng giám trêu chọc.

- Ta còn cách nào khác sao? Muốn giữ cái mạng nhỏ này, thì đành liều vậy. Không phải bây giờ vẫn còn sống sao. Còn cô ta thì sao?

- Nghe đâu đàn chị Ngô Dung thì đi chích ngừa bệnh dại. E là một tuần này sẽ không xuất hiện.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v