Long Châu

Chương 133: Kích động

Trên bầu trời cùng lúc xảy ra hai cuộc đối chiến ầm ĩ của bốn tên thiên tài trẻ tuổi khiến tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào, trong đó tất cả bao gồm cả hai phe Kim Nhật và Huyết Nguyệt.

Hai kẻ thủ lĩnh là Long Tín và Võ Tuấn Kiệt lúc này đều đang chăm chú quan sát trận chiến đồng thời trong lòng cũng ấp ủ ý định lôi kéo những tên này vào phe của mình.

Đám người lúc này ánh mắt tập trung vào trận chiến mà không hề hay biết trên miệng nữ nhân Mỹ Ngọc Linh lúc này đang nở ra một nụ cười nham hiểm.

Trong vô thanh vô thức, từ Hắc Độc Ngân Phiến trên tay ả, một đoàn khí không màu không mùi từ từ tràn ra bên ngoài không có một tiếng động.

Chỉ một chốc sau khí đã tràn đầy không gian xung quanh ngập loại khí không màu không mùi đó, khí lan ra vậy mà chỉ phủ lấy khu vực đám người của hai liên minh đang đứng, nhiều kẻ trong số đó đã vô tình hít loại khí đó vào trong mũi.

Mỹ Ngọc Linh miệng mỉm cười chú ý quan sát biểu hiện của những kẻ xung quanh, cho đến khi bắt gặp một gương mặt thì nàng liền khựng lại.

Kẻ này chính là Hắc Vũ, ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm nàng như muốn nói gì đó khiến nàng cảm thấy căng thẳng.

Vừa rồi khi Mỹ Ngọc Linh xả ra loại khí đó, đóm sáng giữa trán Hắc Vũ lại hiện ra công dụng, mắt của hắn liền có thể nhìn thấy nàng đang âm thầm phun ra một lượng khí.

Vì nữ nhân này tu luyện độc công nên hắn lo sợ đây chính là khí độc vì vậy mà khi làn khí vừa lan tới hắn liền phong bế khứu giác của mình để tránh bị nàng hạ độc đồng thời muốn cảnh báo cho những người xung quanh.

Tuy nhiên lúc này giọng nói của hệ thống lại vang lên, nó giải thích cho Hắc Vũ, thì ra loại khí này không phải là khí độc, nó tên là Xung Huyết Khí, loại khí này khi hít phải sẽ kích thích thần kinh của con người, gia tăng tính cách bạo lực trong cơ thể người đó.

Hắc Vũ biết một khi hít trúng loại khí này thì người của hai liên minh sẽ lao vào đánh nhau, bất quá hắn không hiểu nàng làm vậy để nhằm mục đích gì, chẳng lẽ nữ nhân này là loại cuồng chiến giống như tên Hồng Quan, hoặc nữ nhân này muốn giật dây để hai liên minh không ngừng đối chiến nhau.

Mỹ Ngọc Linh cũng không thể ngờ Hắc Vũ có thể nhìn ra hành động của mình, bất quá phát hiện thì làm sao, hiện tại đã muộn rồi.

Đám người hai phe đang quan sát hai trận chiến bỗng nhiên trong mắt hiện lên một tia máu, huyết dịch trong người bọn hắn bỗng trở nên sôi sục, chiến ý bị kích thích.

- Võ Tuấn Kiệt, hiện tại chúng ta bị nhốt ở đây không có cách ra, chi bằng giải quyết tất cả ân oán một lượt cho xong - Long Tín cười lạnh nói.

- Được thôi, chúng ta cũng không ngán các ngươi!

Võ Tuấn Kiệt nói rồi lao đến phía Long Tín, huyết đao vung lên chuẩn bị chém đến hắn.

- Để ta bồi hắn!

Một thân ảnh bất chợt ngăn giữa Tuấn Kiệt và Long Tín, kẻ đó chính là Long Tiêu.

- Ha ha, được! - Võ Tuấn Kiệt cười lớn sau đó lại chuyển mục tiêu sang Đông Thành.

- Gan của ngươi thật là lớn, ta không tìm đến ngươi vậy mà ngươi chủ động tìm đến ta.

Long Tín nhìn Long Tiêu cười lạnh, hắn hiện tại chiến ý đang điên cuồng gia tăng vậy mà tên này lại chủ động đưa người tới, đây không khác gì mỡ dâng miệng mèo.

- Lúc nãy là do ngươi vượt qua ta về tu vi, hiện tại tu vi của chúng ta bằng nhau, để ta xem ngươi làm sao thắng được ta - Long Tiêu nói sau đó lao tới tấn công hắn.

...

Ở phía bên kia, những người còn lại lúc này cũng bắt đầu tìm cho mình đối thủ, mắt ai nấy cũng hừng hực chiến ý.

Đông Thành lúc này đấu với Võ Tuấn Kiệt, Mỹ Ngọc Linh đánh với Hồng Thủy, Đông Kì đánh với Hồ Yến Điệp, Lục Chí đánh với Long Thiên Hoàng, Cao Tiến đánh với Hắc Vũ.

Không chủ những người dẫn đầu hai phe mà cả những người còn lại trong hai liên minh cũng lao đến tấn công nhau, toàn trường nhất thời xảy ra một cuộc hỗn chiến.

Lam Linh tạm thời không tìm được đối thủ cho mình nên gia nhập với đám người Thúy An, Thanh Trì và Hồng Ngân để càn quét đám người Huyết Nguyệt liên minh, dù sao trong trận chiến trước đó bị vậy công phe Kim Nhật cũng bị mất đi một số người nên quân số lúc này có chút không cân bằng.

...

Lục Chí đánh với Long Thiên Hoàng, hắn hiện tại liên tục rơi vào thế bị động khi phải chống đỡ những phát tên từ Long Thiên Hoàng bắn tới, hắc côn xoay tròn quanh người ngăn cản những phát bắn.

Thuộc tính Thổ của Lục Chí công thủ toàn diện, thủ thì như quả núi không thể dịch chuyển, công thì như thiên thạch nặng nề tàn phá, tuy nhiên thổ thuộc tính chỉ có thể mạnh khi tấn công ở tầm gần.

Hiện tại đối thủ của hắn lại là Long Thiên Hoàng thuộc tính phong, tốc độ cũng vô cùng cao khiến hắn không thể đuổi theo để tiếp cận, cộng thêm thân thủ của một xạ thủ như Long Thiên Hoàng luôn vô cùng nhanh nhạy để có thể vừa tránh né vừa công kích nên Lục Chí có phần bị động.

Lục Chí hiện tại chỉ có thể đứng một chỗ, ánh mắt hắn liên tục đảo xung quanh để tìm kiếm thân ảnh Long Thiên Hoàng, bất quá thứ hắn nhìn thấy chỉ là những vệt gió màu xanh do tên này để lại.

Long Thiên Hoàng lúc này sau lưng đôi cánh xanh tạo thành từ dị phong thuộc tính liên tục vũ động đem tốc độ của hắn lên mức cao nhất, tốc độ này có thể so với Vi Biến của Nguyên Bảo nhưng để so với tốc độ của đôi cánh đen mà Lãm Khôi sử dụng thì còn thua một bậc.

Bạch cung trên tay hắn được kéo căng dây, những mũi tên gió như mưa sao băng vùn vụt được bắn về phía Lục Chí, mỗi mũi tên đều mang theo phong lực cuồn cuộn đủ để xuyên thủng gia thịt nếu chạm phải.

Liên tục những mũi tên bắn tới tạo cho Lục Chí sự nguy hiểm, Chấn Thổ Phá Thiên Bổng trên tay hắn xoay tín như chong chóng, tử thổ tràn ra tạo thành một hình tròn màu tím chắn trước người hắn ngăn cản tất cả những mũi tên bắn tới.

Tên gió va chạm với trường côn liền bị đánh nát, tuy nhiên cũng khiến màu tím của tử thổ ảm đạm đi không ít, tiễn của Long Thiên Hoàng bắn ra như mưa khiến Lục Chí không kịp bơm thêm.

- Thanh Long Tiễn!

Một tiễn rồng ngâm vang mà ra, tốc độ bay của nó như một mũi tên, xung quanh lại bùng phát ra vô số thanh phong chi lực biến không khí xung quanh cuồng động như gió bão.

Long tiễn gào thét mà đến khiến Lục Chí không thể khinh thường, đầu côn của hắn nện mạnh xuống mặt đất biến một vùng xung quanh thanh đất chết, sau đó hắn lại dùng tay hút lực lượng đất chết đó thành của mình, hắn lao đến phía long tiễn, trường côn nâng lên cao, đầu côn tụ ra lực lượng tử thổ mạnh mẽ.

Hắc côn của hắn nện mạnh vào đầu thanh long, ngay sau đó gió bão gầm thét phóng ra bên ngoài phá tan hết tất cả cảnh quan, trường côn trên tayn Lục Chí cũng run lên bần bật rồi bật ra.

Lực lượng tử thổ nện vào đầu hư ảnh rồng xanh khiến nó vỡ nát, lực lượng thanh phong của Long Thiên Hoàng cũng vì vậy mà bị triệt tiêu.

Long Thiên Hoàng không buông tha cho hắn, những mũi tên xé gió lại liên tục được bắn tới.

- Hừ, khinh thường ta sao!

Lục Chí hừ lạnh, trong mắt hắn hiện lên một tia tức giận, hiển nhiên việc bị động quá lâu đã khiến hắn không chịu được nữa, một côn của hắn nện xuống mặt đất, tử thổ khí màu tím lan ra xung quanh như sương mù.

- Phá Thiên!

Long Thiên Hoàng lúc này sắc mặt có chút ngưng trọng, hắn cảm thấy trên đầu mình có một hơi lạnh thì liền ngước lên xem, ngay lập tức trên bầu xuất hiện dị tượng.

Chỉ thấy trên bầu trời liên tục xuất hiện những cơn chấn động, bầu trời xuất hiện những lỗ thủng như bị bom oanh tạc, những lỗ thủng xuất hiện ngày càng nhiều.

Mặt đất dưới chân hắn cũng tương tự xuất hiện những chấn động, trên mặt đất liên tục nổ ra những tiếng ầm ầm, ngay sau đó những cái hố sâu như hố bom cũng xuất hiện liên hoàn.

Long Thiên Hoàng vỗ mạnh đôi cánh lao vụt đi muốn tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng của chiêu thức, bất quá hắn vẫn chậm trễ một bước, từ trên bầu trời, một cỗ trọng lực kinh khủng nện vào người hắn khiến cả thân thể tên này như con muỗi bị ép xuống mặt đất.

Những hố sâu xuất hiện, cả mặt đất rung chuyển dữ dội, bụi đất bay tung tóe mịt mù cả một vùng, bên dưới hố sâu lúc này, thân ảnh Long Thiên Hoàng dần xuất hiện, hắn phun ra một ngúm máu từ trong miệng rồi vỗ cánh bay vụt ra khỏi hố.

...

Ở một góc khác, Đông Kì lúc này đang chiến đấu với Hồ Yến Điệp, thuộc tính cát từ Lưu Sa Bình sau lưng hắn bay ra ngợp trời.

Phía đối diện, Hồ Yến Điệp cầm trường tiên, sau mỗi cú quất của nàng, vô số dây leo rễ cây lại phóng lên từ bên dưới mắt đất mà đâm về phía Đông Kì.

Hắn trên tay cầm song đao hệ thổ, vô số cát trắng lại gia trì bên trên giúp lưỡi đao càng thêm sắc bén, mỗi nhát chém ra lại dễ dàng cắt đứt một cái rễ cây lớn.

Hồ Yến Điệp rất khôn khéo, chiến đấu với một kẻ mang dị thuộc tính thì người bất lợi sẽ chính là nàng nên nàng không trực diện đối kháng với hắn mà thông qua đặc tính quỷ dị của mộc hệ mà đánh tiêu hao với Đông Kì.

Đông Kì chém đứt vô số rễ cây nhưng số lượng vây quanh lúc này vẫn còn rất nhiều, thậm chí có dấu hiệu gia tăng lên, hắn chém đến mỏi tay mà vẫn chưa giảm bớt số lượng được bao nhiêu.

- Thật khó chịu!

Đông Kì gằn giọng một tiếng, từ trong Lưu Sa Bình trên lưng hắn, cát trắng ùa ra như nước lũ, những hạt cát xen lẫn giữa những cái rễ cây, chỉ thoáng chốc đã bao phủ kín cả mặt đất.

- Phá!

Hắn quát một tiếng, những hạt cát lập tức có động tĩnh, chúng như những con ong vỡ tổ bay loạn xạ, tốc độ bay của mỗi hạt đều vô cùng cao, những hạt cát vậy mà xuyên thấu qua những cái rễ cây to lớn đem chúng cắt thành mảnh nhỏ.

Đông Kì nhân lúc đám rễ cây bị phá, đôi chân lập tức dậm mạnh mà lao tới phía Yến Điệp, cát ở dưới mặt đất cũng bay theo hắn mà chui lại vào trong Lưu Sa Bình.

Chỉ cần đạp một cước thân thể hắn đã có thể lao đi như tên bắn, trong thoáng chốc đã lao đến phía Yến Điệp, song đao trên tay chém mạnh xuống vị trí của nàng, vô số cát trắng bạo phát mà phóng ra.

Yến Điệp không hề có chút nao núng, nàng không sử dụng trường tiên mà trên tay tụ ra một chưởng chưởng ấn màu xanh lục.

Chưởng ấn đánh vào song đao đang chém xuống, một tiếng nổ ầm vang lên, Hồ Yến Điệp thành công ngăn chặn Đông Kì, đánh bật hắn trở lại.