07/06/20

Editor: Ji_en

"Trang điểm đẹp như vậy, là chuẩn bị đi hẹn hò tiếp sao?"

Nghe vậy, Dịch Thần Hi liếc mắt nhìn anh, lấy túi xách đi qua trước mặt Hạ Xuyên, ném xuống một câu: " Anh quản cái rắm?"

"......"

Hạ Xuyên hít sâu một hơi, đi theo bên cạnh, nhìn chằm chằm cô, Dịch Thần Hi so với trước kia, đúng là không khác nhau là mấy,chỉ là cảm xúc của cô bây giờ sẽ không lộ rõ ra như trước. Cô biết cách che dấu cảm xúc của mình, cho dù là không vui không thích, cô cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Đi theo hai bước, Hạ Xuyên trầm giọng hỏi: "Buổi tối liên hoan, bọn họ đều muốn em đi."

"Liên hoan gì?"

Hạ Xuyên: "...... Đồng đội anh đều đã trở lại, đúng lúc trong thời gian nghỉ phép, chuẩn bị cùng nhau ăn một bữa cơm."

"Địa điểm." Lời ít mà ý nhiều, Dịch Thần Hi không hề cho Hạ Xuyên một chút thái độ tốt đẹp nào.

Hạ Xuyên khụ một tiếng: "Địa điểm vẫn chưa quyết, phòng làm việc em ở đâu, buổi tối anh qua đón em?"

Nghe vậy, Dịch Thần Hi nhịn không được nở nụ cười, cô bình tĩnh nhìn Hạ Xuyên, nhướng mày: "Anh biết rõ còn hỏi." Hạ Xuyên dám nói không biết phòng làm việc của cô, Dịch Thần Hi liền chặt đầu gửi cho anh.

Bị vạch trần Hạ Xuyên ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình, ừ một tiếng: "6 giờ anh đón em."

"Được."

Vừa lúc cũng đi tới đại sảnh, Dịch Thần Hi không quan tâm Hạ Xuyên nữa, trở về vị trí của mình, Phùng Thụy cũng đã ăn xong, hai người nói chuyện một chút về công việc, cô liền chuẩn bị trở về, từ chối lời mời đưa về của Phùng Thụy, Dịch Thần Hi chờ Phùng Thụy lái xe rời đi, mới đứng ở đường chuẩn bị gọi xe taxi.

Một chiếc xe jeep màu đen dừng lại trước mặt, Chu Tinh Vũ hạ cửa kính xe xuống nhìn cô, cười tủm tỉm gọi: "Chị Thần Hi, em tiện đường có thể đưa chị về."

Dịch Thần Hi cong cong mi, nhìn người ngồi ở ghế sau, mỉm cười liền kéo cửa ghế phụ xe, ngồi lên.

Chu Tinh Vũ chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm cô: "Chị không ngồi ghế sau sao......Ngồi sau an toàn hơn."

Dịch Thần Hi nhướng mày, liếc nhìn cậu: "Cậu không tin kỹ thuật lái xe của mình hả?"

"Không phải......"

"Vậy được rồi, cũng không phải chị chưa ngồi xe cậu, chị tin rằng mình ngồi ở đây cũng an toàn."

Chu Tinh Vũ khóc không ra nước mắt nhìn Hạ Xuyên ngồi ghế sau, bất đắc dĩ lái xe.

Một đường yên tĩnh, lúc Dịch Thần Hi xuống xe, Hạ Xuyên mới ngước mắt nhìn cô, nhắc nhở: "6 giờ tới đón em."

" Ừ."

——

Trở lại phòng làm việc, Dịch Thần Hi mới vừa ngồi xuống liền nhận được điện thoại của Chu Ảnh.

"Thế nào thế nào."

Dịch Thần Hi cạn lời, đổi sang dép lê mới hừ một tiếng: "Cái gì thế nào, vị trí nhà hàng cậu là nói cho Hạ Xuyên biết?"

"Đúng vậy." Chu Ảnh cười không ngừng: "Không phải tớ thấy Hạ Xuyên đáng thương sao, cho nên liền nói cho anh ấy. Cuối cùng Hạ Xuyên có đi lên đoạt người không."

"......" Dịch Thần Hi nghe, có chút bất đắc dĩ: "Đoạt người gì chứ, anh ấy là cướp sao, còn đoạt người." Suy nghĩ một chút, Dịch Thần Hi kể lại chuyện trong nhà hàng và trong xe với Chu Ảnh, sau khi nghe xong, Chu Ảnh cười chảy cả nước mắt.

"Cho nên cậu biết Hạ Xuyên ngồi ở ghế sau liền kéo cửa ghế phụ?" Chu Ảnh xì cười: "Vậy Hạ Xuyên chắc tức chết rồi."

Dịch Thần Hi xoa xoa giữa mày, ừ một tiếng: "Vẫn tốt, chỉ là vẻ mặt hơi tệ."

"Kết quả thế nào, Hạ Xuyên có nói gì không?"

"Không có." Dịch Thần Hi dừng một chút nói: "Anh ấy nhìn chằm chằm tớ cả đường, không nói một lời, có chút đáng sợ."

Chu Ảnh cười ha ha: "Buổi tối liên hoan cậu đi không?."

"Đi."

"Vậy được, đến lúc đó gặp mặt." Chu Ảnh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Tớ đoán đêm nay kiểu gì cũng có trò hay của hai người để xem."

"Không có đâu mà tưởng bở."

Chu Ảnh liên tục nói: "Không không không, nhất định sẽ có."

Dịch Thần Hi: "......" Cô chuẩn bị nói tiếp, Lưu Uyển cầm theo một cái túi bước vào, nhìn về phía Dịch Thần Hi nói: "Vừa rồi có người đàn ông đưa đến đây cho em."

Cô ngẩn ra, nói với Chu Ảnh tối gặp lại liền kết thúc cuộc gọi.

Nhìn trước đồ ngọt cùng trà sữa trước mặt, lông mi Dịch Thần Hi run rẩy một chút mới hỏi: " Người đàn ông đó trông như thế nào? Mặt quần áo màu đen à? Trông rất cao?"

Lưu Uyển gật đầu, nhìn cô chăm chú: "Bạn em hay người theo đuổi?"

"Đều không phải." Dịch Thần Hi cong cong khóe miệng, đáy mắt cuối cùng cũng có chút ấm áp, "Xem như là người quen, lát nữa chị gửi cho em toàn bộ hợp đồng bên Phùng tổng với."

"Ký hợp đồng không thành công?"

Nghe vậy, Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn cô, cười: "Chị không phải không biết Phùng Thụy là loại đàn ông thế nào, anh ấy cảm thấy bên chúng ta ra giá quá cao, cho nên em chuẩn bị xem lại hợp đồng năm ngoái, xem thế nào."

"Dù vậy thì danh tiếng em vẫn ổn định thôi."

"Đúng thế, cho nên đến lúc đó lại xem sao, không ký tiếp cũng chẳng việc gì, em bớt được một việc, nhưng vẫn có thể trả lương đủ cho mọi người."

"Thật ra." Lưu Uyển suy nghĩ lại hỏi: "Buổi tối những người trong giới có buổi gặp mặt, em muốn đi không?"

"Không đi, buổi tối em có việc."

Lưu Uyển không hỏi tiếp, xoay người đi ra ngoài cho tìm hợp đồng cho cô.

Cả buổi chiều, Dịch Thần Hi chỉnh sửa lại hình ảnh chụp hồi sáng, sau khi bàn bạc với đối phương liền gửi qua cho bên đó, buổi chiều cứ như vậy nhanh chóng trôi qua. Hợp đồng cô cũng không kịp xem, đành phải đem về nhà.

——

6 giờ đúng, xe jeep màu đen quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng làm việc.

Vài nhân viên trong phòng nhìn ra, nhịn không được kinh ngạc xuýt xoa: "Trời ạ, chiếc xe kia cũng đẹp quá đi!!!"

"Cậu không cảm thấy người đàn ông kia rất man sao, cảm giác cánh tay rất mạnh mẽ."

"Rất đẹp trai phải không, cũng không biết là đến đây đón ai."

Dịch Thần Hi vừa xoa cổ bước ra khỏi văn phòng liền nghe được âm thanh thảo luận, cô dừng tay một chút, mới ra ngoài, Hạ Xuyên như cảm giác được, nhìn đến chỗ cô, cong môi cười.

Dịch Thần Hi sửng sốt, nói thầm một câu: "Trêu hoa ghẹo nguyệt."

Cô khụ một tiếng, nhìn mấy cô gái trong phòng làm việc nói: "Hết việc rồi thì liền tan làm đi, chị đi trước."

"Chị Thần Hi, ngày mai gặp."

......

Dịch Thần Hi cầm túi xách đi ra ngoài, Hạ Xuyên nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt hai người đối diện nhau, Hạ Xuyên dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Lên xe đi."

"Vâng."

Nhìn cửa ghế phụ mở sẵn trước mặt, Dịch Thần Hi nhướng mày, cũng không từ chối bước đến.

Hạ Xuyên vòng qua đầu xe, nhìn cô chằm chằm nhắc nhở: "Dây an toàn."

Sau khi cài xong, Dịch Thần Hi suy nghĩ một lát, vẫn là hỏi: "Những người ở lại đều trở về cả sao."

Hạ Xuyên nắm chặt tay lái, giọng có chút khàn khàn: "Ở nơi đó bốn năm mới trở về, chỉ còn tám người."

Dịch Thần Hi ngẩn ra, rõ ràng thời điểm cô trở về, còn có mười mấy người. Chớp chớp mắt, kiềm nén chua xót trong mắt lại, cô nhàn nhạt ừ một tiếng: "Hôm nay đều đến sao?"

"Ừ, nghe được em sẽ đến, mọi người đều cùng nhau tham gia."

Dịch Thần Hi kéo kéo khóe miệng, cười chua xót, nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ. Mặt trời đã ngả về tây, ở chân trời nhiễm màu đỏ ửng, hình ảnh này giống với ngày mà cô rời đi nhìn thấy, ngày đó cũng là lúc ánh hoàng hôn chiếu, cô liền rời đi.

Cô không biết sau này mọi người đã trải qua những gì để rồi bây giờ trở về chỉ có tám người. Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy không khí bên trong xe tràn đầy áp lực khiến cô không thở nổi. Dịch Thần Hi quay đầu nhìn Hạ Xuyên: "Em mở của sổ nhé?."

"Ừm."

Hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh thổi vào, Dịch Thần Hi mới cảm thấy thoải mái hơn không ít. Cô xoa xoa ấn đường có chút đau, không nói nữa. Tự mình điều chỉnh lại cảm xúc, thật ra...... Cô biết đâu là điểm mấy chốt của Hạ Xuyên, khi yêu đương với anh cô đã nghĩ đến chuyện như thế này, nếu có một ngày bắt anh chọn giữa bản thân và công việc, cô sẽ không bất ngờ khi anh không lựa chọn chính mình, bởi vì đây là lựa chọn của quân nhân.

Sứ mệnh và mạng của quân nhân đều thuộc về đất nước.

Trung với quốc gia trung với đảng.

Nhưng đây cũng là điều khiến Dịch Thần Hi yêu anh hơn một chút, quân nhân có sự nhiệt huyết, chuyện này không thể phản bác, lời thề của quân nhân đả động đến trái tim mọi người. Làm bạn gái quân nhân, khả năng chịu đựng phải cao hơn nhiều so những người khác.

Ban đầu Dịch Thần Hi cho rằng chính mình có thể chấp nhận được, thậm chí có thể hiểu cho anh nếu trong thời khắc quan trọng nào đó Hạ Xuyên lựa chọn bỏ rơi cô để cứu đồng đội mình, mà khi chuyện đó thật sự xảy ra, cô lại đột nhiên nhận ra, cảm giác này không dễ dàng chấp nhận như cô từng nghĩ.

Cô có thể chấp nhận việc Hạ Xuyên đi cứu người, nhưng cô không đồng ý việc Hạ Xuyên không coi trọng tính mạng bản thân.

Thấy cô thất thần, Hạ Xuyên liếc mắt nhìn cô, trầm giọng nhắc nhở: "Tới nơi rồi."

Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn qua, cong khóe miệng cười, địa điểm bọn họ thích liên hoan nhất, vẫn là quán ăn khuya này.

"Anh không thể mời bọn họ ăn một bữa tử tế sao?"

Hạ Xuyên nhướng mày, nói: "Là chính bọn họ lựa chọn, em đừng ghét bỏ là được."

Nghe vậy, Dịch Thần Hi liếc mắt nhìn anh một cái: "Rau cỏ em còn ăn được, anh cảm thấy em sẽ ghét bỏ quán ăn này?"

"Đúng nhỉ."

Lúc hai người đến, những người khác đều đã ngồi ở bên ngoài, một bằng lớn bày đầy đồ ăn và bia, nhìn Hạ Xuyên và Dịch Thần Hi cùng xuất hiện, mọi người đều không hẹn mà cùng ầm ĩ hết cả lên.

"Chị Thần Hi."

"Đã lâu không gặp."

Dịch Thần Hi cười cười, chào hỏi với bọn họ: "Đã lâu không gặp."

Mọi người tiếp tục ồn ào, bị Hạ Xuyên nói một câu liền ngoan ngoãn ngồi ăn.

Chu Ảnh cười tủm tỉm nhìn hai người, khụ một tiếng: "Thần Hi tới chỗ tớ ngồi nè."

"Được."

Ngồi cùng nhóm quân nhân, Dịch Thần Hi có thể thả lỏng, bọn họ có thể thuận miệng nói mấy câu đùa, vô cùng nhiệt tình, chuyện gì cũng có thể nói được, đang nói đến chuyện ở Nam Sudan,Dịch Thần Hi chớp chớp mắt, có chút khó chịu trong lòng.

Thật ra có đôi khi cô nghĩ, lúc trước nếu cô không rời đi, mọi chuyện sẽ thế nào.

Hẳn là sẽ theo chân bọn họ cùng nhau trải qua trận ngập lụt kia, lại cùng nhau trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện. Hạ Xuyên như hiểu ý cô, ở phía dưới gầm bàn...... Lơ đãng nắm tay Dịch Thần Hi thật chặt, có chút dùng lực, nhỏ giọng nói: "Anh cảm thấy may mắn vì lúc đó em đã về."