Đà Nẵng, 05/04/20

Editor: Xiao He 

Lúc cô nhón chân lên, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Dịch Thần Hi cũng không biết vì sao mình lại muốn hôn Hạ Xuyên, đây chỉ là một hành động vô thức. Cô muốn, thế nên cô chủ động.

Lần đầu tiên hôn môi, cô mới vừa nhón người một chút, môi hai người liền chạm vào nhau, chỉ một chút cảm giác ấy thôi, đã khiến Dịch Thần Hi phát ngốc. Trước đây cô cũng thường nghe các bạn trong phòng nói chuyện với nhau về tình yêu nam nữ, nhưng hoàn toàn chỉ là nghe nói, chưa có kinh nghiệm thực hành. Hóa ra hôn là như thế này.

Ánh mắt Hạ Xuyên tối lại, nhìn cô gái trước mắt, đôi mắt cô vô cùng sáng, nhưng hiện tại cặp mắt ấy đang được giấu dưới hàng mi mắt, toàn bộ đều được anh nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Anh vừa mới chuẩn bị duỗi tay chạm vào cổ cô, Dịch Thần Hi liền như chim sợ cành cong nhanh chóng trốn đi, Hạ Xuyên không kịp phản ứng, cô đã trốn vào một góc tối.

Hạ Xuyên mở miệng, vừa muốn nói chuyện với cô, liền có âm thanh truyền tới đây: "Có thời gian thì qua đây nhé."

Ba Phụ cười, gật đầu: "Nhất định rồi, tạm thời kế hoạch cứ như vậy đi, phía bên này làm phiền anh rồi."

Tru

Hãy tôn trọng công sức của editor!

Hai người nói chuyện với nhau, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Anh dừng một chút, nhìn người đang trốn trong góc phòng kia, cong cong khóe môi, Hạ Xuyên vươn ngón tay cái, giả bộ lơ đãng cọ khóe môi mình, vô cùng tùy ý, nhưng lại cố tình... Khiến Dịch Thần Hi cảm thấy nhộn nhạo không chịu nổi.

Cô lui về sau, cố gắng giấu bản thân đi, cố gắng để không bị phát hiện.

Hạ Xuyên liếc nhìn động tác của cô, ho nhẹ một tiếng, mới quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông phía sau. Ngay sau đó, ba Phụ lên xe, tối nay Hạ Xuyên không uống rượu, thế nên việc lái xe là trọng trách của anh.

Sau khi hai người ra khỏi đại viện quân khu, vẫn chưa nói với nhau lời nào. Một hồi sau, ba Phụ mới quay qua nhìn con trai mình, ngập ngừng một chút hỏi: "Hạ Xuyên."

"Ba nói đi."

Ba Phụ cười cười nhìn chằm chằm anh: "Con quen con gái chú Dịch sao?"

Hạ Xuyên hơi giật mình, nhoẻn miệng cười thừa nhận: "Đúng ạ."

"Vậy con biết chuyện hai cô con gái nhà bên ấy không?" ba Phụ kinh ngạc nhìn con trai. Trong lòng Hạ Xuyên suy nghĩ gì, ông rất rõ ràng, ông hiểu tính cách con mình. Hạ Xuyên tuyệt đối không phải là loại người chỉ vì anh là huấn luyện viên mà sẽ khen ngợi người khác. Thế nhưng tối nay, Hạ Xuyên lại vì Thần Hi mà nói chuyện, thời điểm so sánh giữa hai nữ sinh, anh lại hoàn toàn thiên về Dịch Thần Hi.

Tru

Hãy tôn trọng công sức của editor!

Hạ Xuyên nhấp miệng, nhớ tới vết thương đỏ ửng trên cánh tay Dịch Thần Hi ngày ấy, lắc lắc đầu: "Con không biết rõ chuyện đó, nhưng..." Hạ Xuyên đột nhiên dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Dịch Thần Hi cũng chưa từng làm sai chuyện gì."

Ba Phụ cười khẽ, liếc mắt nhìn con trai: "Hiếm khi thấy con như vậy."

Hạ Xuyên vẫn duy trì sự im lặng. Hai người cũng không nhắc lại chuyện nhà họ Dịch nữa, ba Phụ xoa xoa huyệt thái dương, ông có chút đau đầu nên nhắm mắt nghi ngơi. Còn Hạ Xuyên... anh nhớ tới cô gái dám chủ động nhưng nhanh chóng bỏ trốn kia, khóe miệng liền treo lên một nụ cười.

- ----------

Sau khi xe rời đi, Dịch Thần Hi mới cảm thấy hai chân tê dại, ngôi xổm nên chân không tiện duỗi thẳng. Trái tim cô khẩn trương, nhưng không giống với ngày Hạ Xuyên xông ra cứu người.  Cô nhìn thấy ba mình đã quay về nhà, mới chậm rãi dựa vách tường đứng lên.

Duỗi tay sờ đôi môi của mình, trong mắt Dịch Thần Hi lấp lánh nét cười.

Môi của Hạ Xuyên khác hoàn toàn với vẻ ngoài kiên cường thường ngày của anh.

Rất mềm, cũng vô cùng ấm áp.

Chỉ đáng tiếc, cô vẫn chưa kịp làm động tác tiếp theo... Người trong nhà đã đi ra. Dịch Thần Hi có chút tiếc hận, vừa định thở dài liền nghe được âm thanh trong phòng, cô hết hồn, lúc này mới nhớ ra mình đang ở nơi nào. Cúi đầu nhìn vị trí bản thân đang đứng, Dịch Thần Hi thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Mười phút sau, Dịch Thần Hi run bần bật cẩn thận bước đến cửa nhà, giả bộ tự nhiên bước vào. Vừa mới vào cửa, cô đã bị gọi lại.

"Con đứng lại." Phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp nghiêm túc.

Thân hình Dịch Thần Hi cứng đờ, quay đầu lại nhìn ba mình, vô cùng bình tĩnh nói: "Ba chưa ngủ ạ?"

Ba Dịch nhíu mày, nhìn cô: "Con ra ngoài khi nào vậy?"

"Con mới ra thôi." Dịch Thần Hi đi về phía ông, ôm cánh tay ông mà làm nũng: "Vừa nãy con ngủ không được, nên muốn đi dạo xung quanh một chút, ai dè lạnh như vậy." Cô duỗi tay chà xát cánh tay của mình, giọng điệu mang chút hương vị làm nũng: "Trễ vậy rồi sao ba chưa ngủ?"

Ba Dịch nhìn cô, dừng một chút hỏi: "Có mệt không?"

Dịch Thần Hi ngẩn ra, "Vẫn ổn ạ."

"Có thể nói chuyện với ba không?"

Dịch Thần Hi nhấp môi, trầm mặc nhìn ông, gật đầu: "Được ạ."

........

Thời điểm Dịch Thần Hi quay về phòng cũng đã khuya rồi. Nói chuyện với ba xong cũng đã là nửa tiếng sau, cô cũng không còn chút sức lực nào.

Sau khi trở lại phòng, Dịch Thần Hi mơ mơ màng màng tắm rửa rồi đi ngủ, điện thoại cũng không thèm nhìn, cho đến sáng hôm sau, Dịch Thần Hi mới nhìn thấy tin nhắn Hạ Xuyên gửi đến, liền nhớ lại hôm qua mình đã làm gì mà không trả lời tin nhắn.

Nhưng đã quá muộn.

- ----------------

Mấy ngày sau Dịch Thần Hi gửi rất nhiều tin nhắn cho Hạ Xuyên, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển.

Dịch Thần Hi trở về trường học, từ sau lần nói chuyện với ba mình, cô càng ngày càng không để tâm đến Dịch Ngưng Phù, lạnh nhạt hơn nhiều. Đương nhiên, cô cũng không có thời gian để chú ý đến Dịch Ngưng Phù, gần đây Dịch Thần Hi vô cùng tập trung vào việc nhiếp ảnh của mình, mỗi ngày đều mất ăn mất ngủ nghiên cứu làm sao để ảnh chụp có cảm xúc hơn.

Trình độ nhiếp ảnh của cô càng ngày càng tiến bộ, phong cách chụp hình và quay phim của Dịch Thần Hi rất khác biệt. Tuy cô là một người lạnh lùng, nhưng những bức hình của cô đều bao phủ một màu sắc ấm áp.

Lý do Dịch Thần Hi muốn đi theo nghề bởi vì muốn tất cả mọi người đều cảm nhận được thế giới ấm áp này, chứ không phải là sự lãnh cảm như họ thường nghĩ. Phong cách nhiếp ảnh của cô rất đặc biệt, thu hút rất nhiều sự yêu thích của những người xung quanh, ngay cả Noãn Noãn cũng khen cô chụp hình rất đẹp.

Tru

Hôm nay, Dịch Thần Hi cùng Noãn Noãn đang tập trung nhắc đến chuyện chụp hình, bạn cùng phòng thì đang lướt điện thoại. Đột nhiên Dương Ca la lên thất thanh: "Trời ạ, có người phát sóng trực tiếp nhảy lầu."

Dịch Thần Hi ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn: "Ở đâu vậy?"

Dương Ca đọc tên nguồn, Dịch Thần Hi liền tìm theo tên Dương Ca vừa mới đọc, tập trung nhìn màn hình trực tiếp trước mặt.

"Đây là phát sóng trực tiếp?"

Dương Ca lắc đầu: "Cảm giác không giống lắm, hình như là lúc trước phát sóng trực tiếp, bây giờ chỉ đang phát lại thôi." Cô nhìn Dịch Thần Hi, đột nhiên thở dài hỏi: "Cậu nói xem tại sao bọn họ lại dại dột như vậy, sao lại chọn cách nhảy lầu tự sát chứ?"

"Cuối cùng có nhảy không?"

"Không đâu." Trong mắt Dương Ca hiện lên ánh sáng: "Cuối cùng cũng có đội cứu viện xuất hiện, cứu người trở về rồi."

Nghe vậy, Dịch Thần Hi cúi đầu, nhìn video clip đang chạy trên màn hình, hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy là tốt rồi."

Chỉ cần không có người bị thương, vậy là tốt rồi. Anh ấy muốn bảo vệ đất nước này, muốn bảo vệ nhân dân, sẽ không bao giờ để những bi kịch như vậy xảy ra.

Noãn Noãn cọ cọ cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Nhớ Hạ Xuyên sao?"

Dịch Thần Hi nhoẻn miệng  cười, liếc nhìn cô ấy, duỗi tay ôm lấy bả vai Noãn Noãn hỏi:" Cậu nói xem bây giờ Hạ Xuyên đang làm gì?"

Noãn Noãn: "Không biết."

Sao cô biết được anh ta đang làm gì, ấn tượng của cô về Hạ Xuyên chỉ giới hạn trong... Là huấn luyện viên quân sự, là một người con trai đối xử rất tốt với Thần Hi, cũng là người mà Thần Hi thích.

Tru

Dịch Thần Hi quay đầu nhìn những tia nắng ngoài cửa sổ, thời tiết không tồi, đã dần ấm áp trở lại. Ngày nào cũng là một ngày đẹp trời, nhưng người kia vẫn chưa trở về.

Tối hôm ấy, Hạ Xuyên có nhắn tin cho cô.

[Về phòng chưa? Sau này em đừng mặc mỏng manh như vậy mà chạy ra ngoài, trời lạnh lắm.]

[Về phòng thì nhắn cho anh một tiếng.]

5 giờ sáng hôm sau, trong điện thoại còn một tin nhắn nữa của Hạ Xuyên: [Có nhiệm vụ tập huấn mới, khi nào xong anh sẽ liên lạc với em.]

Noãn Noãn nhìn người đang thất thần trước mặt, có chút buồn cười: "Tiểu Bảo, hoàn hồn nha."

Dịch Thần Hi quẫn bách, tức giận trừng mắt nhìn Noãn Noãn một cái, ôm cô cọ cọ hỏi: "Cậu nói xem lần này anh ấy đi tập huấn gì vậy, sao đến giờ vẫn chưa trở về?"

Noãn Noãn nhún vai, trong mắt mang theo ý cười: "Chuyện này mình thật sự không biết nha."

Hai người liếc nhau, Dịch Thần Hi không mấy vui vẻ bẹp bẹp miệng, cô đã gửi tin nhắn ngủ ngon cho Hạ Xuyên mấy tháng liền, vậy mà anh vẫn chưa quay về.

- -------------

Nhiệm vụ hiện tại, là một người đã từng tham gia tập huấn đặc chiến như Hạ Xuyên cũng phải tiếng vào trạng thái đề phòng khẩn cấp.

Ngày đó sau khi nhận được nhiệm vụ, Hạ Xuyên không hề chần chờ chạy tới nơi tập trung, trước một ngày anh có nhận được tin nhắn của huấn luyện viên, anh đã trở thành một đội viên đặc chiến sơ cấp, mà hiện tại, bọn họ sẽ bắt đầu ra ngoài làm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ lần này rất quan trọng.

Lần này làm nhiệm vụ cũng coi như là rèn luyện năng lực tác chiến thực tế của bọn họ.

Tru

Nhiệm vụ của bọn họ có liên quan đến một giao dịch ma túy. Nhận được tin tình báo, lúc này ở trong biên giới Vân Nam đang có một giao dịch ma túy diễn ra. Mà trùm ma túy lớn nhất Kiêu ca, cũng sẽ tới tham gia giao dịch này.

Kiêu ca người cũng như tên, vẫn luôn làm công việc buôn lậu ma túy này. Nhưng không ai có thể nắm được nhược điểm của hắn, mỗi một lần có tin báo, chuẩn bị đi bắt hắn, thì hắn lại có thể trốn thoát được. Đây là một tên thông minh, trong thời điểm hiện tại, có thể xem là một tên trùm buôn thuốc phiện vô cùng giảo hoạt.

Nhưng loại kinh doanh này lại vô cùng táng tận lương tâm, vì muốn kiếm tiền, thậm chí không tiếc phá hoại quốc gia và người dân vô tội.

Hạ Xuyên nấp trong rừng cây, phía dưới một mảnh cành lá xum xuê, tất cả mọi người đều nôn nóng chờ đợi, đã mấy tháng rồi, bọn họ theo dõi và đã nắm rất rõ hành tung của tên trùm thuốc phiện này, cũng biết hôm nay sẽ diễn ra một giao dịch mấu chốt quan trọng nhất, hôm nay Kiêu ca sẽ xuất hiện trong căn nhà nhỏ bằng trúc kia. Thành bại ngay thời khắc này, có thể bắt được người, thì những vất vả và khó khăn trước kia đều không uổng phí.

"Anh Xuyên." Phía sau truyền đến một âm thanh nho nhỏ.

Hạ Xuyên nhíu mày, nhìn qua đó. Anh ngồi im không động đậy, tiếp tục nhìn chằm chằm căn nhà trúc cách đó không xa, vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì.

Càng yên tĩnh, càng có cảm giác sắp có một trận sóng to gió lớn ập đến, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.

Người nọ đi tới, ngồi sát cạnh Hạ Xuyên: "Anh Xuyên, lỡ hôm nay tên kia không xuất hiện thì làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, Hạ Xuyên nâng khóe miệng, cười nhạo: "Không xuất hiện?"

Người nọ thất thần gật đầu: "Đúng vậy."

Hạ Xuyên lắc đầu: "Không có khả năng, giao dịch này vô cùng lớn, tôi vô cùng hiểu rõ tên này, hắn ta rất yêu tiền, đối với giao dịch này không dám để thuộc hạ làm đâu."

Người nọ còn muốn nói gì, Hạ Xuyên đột nhiên đè người xuống, "Giữ vững cảnh giác!"

Phía trước đột nhiên xuất hiện đoàn người, Hạ Xuyên híp híp mắt nhìn qua đó, ánh mắt trói chặt người đàn ông lạnh nhạt đi ở giữa. Trong mắt hắn hiện lên sự hung ác, chỉ tay với người ở sau tiến lên phía trước.

Tuy rằng Hạ Xuyên vẫn còn chưa tốt nghiệp, nhưng về phương diện tác chiến và sự quyết đoán, anh thậm chí còn xuất sắc hơn những quân nhân được rèn giũa nhiều năm khác. Rất nhiều người từng khen ngợi anh, sinh ra để làm người lãnh đạo, và anh cũng là một quân nhân bẩm sinh.

Lúc này Hạ Xuyên đảm nhận chức vụ đội trưởng, cũng bình tĩnh phát huy sở trường đặc biệt của mình, tuy bọn họ tạm thời chưa bắt được Kiêu ca, nhưng đã bắt được không ít những thuộc hạ xuất sắc của hắn, thu được không ít vũ khí.

Kiêu ca chính là mục tiêu cuối cùng của họ.

Thần kinh mọi người căng chặt, nghe chỉ huy tiến về phía trước.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động phía trước, Hạ Xuyên dẫn người từng bước tiến lên...

Càng ngày càng gần với căn nhà trúc, đột nhiên, một âm thanh rất nhỏ vang lên, lại làm cả đội đề phòng hẳn.

"Có người!"

"Trốn đi!"

"Đi mau."

Đoàn người nhanh chóng tiến lên, hai bên giáp nhau, thuốc súng bắt đầu lan tỏa. Hạ Xuyên bắt giữ những người bảo vệ vòng ngoài, mang theo người đuổi theo nhóm người đang chạy trốn.

Rừng cây cành lá sum suê, việc di chuyển rất khó khăn, hơn nữa đây lại là rừng cây nhiệt đới, có thể dễ dàng bắt gặp được một ít sinh vật nhỏ có độc tính. Đoàn người Hạ Xuyên đuổi theo, hai bên tiếp tục nổ súng.