Mặt Tristan sẽ đông cứng nếu cứ phải đeo mãi cái nụ cười gượng ép này, và như thế anh sẽ không bao giờ xuất hiện nơi công cộng được nữa. Khi ấy, anh sẽ không bị ép buộc tham gia những bữa tiệc hay bữa tối tẻ ngắt mà thực tế chính là những nỗ lực úp mở của mẹ anh muốn mai mối con gái một vị đô đốc nào đấy cho anh.

Tất nhiên, buổi họp mặt ở miền quê này thì không úp mở chút nào. Mẹ anh gần như đã nói thẳng với anh rằng có một bầy các cô dâu tiềm năng sẽ diễu qua trước mặt anh trong hơn hai tuần, và bà hy vọng anh sẽ nghiêm chỉnh suy nghĩ để chọn một người trước khi thời gian kết thúc.

Bà chẳng hề hay biết yêu cầu đó là vô phương đáp ứng. Nếu bà biết… Tristan cau mày. Bà sẽ thất vọng nhường nào về anh…

Anh lơ đãng gật đầu khi một cô gái lần đầu ra mắt không rõ mặt nêu tên, miệng cười khúc khích, dừng lại trong sảnh và nhanh nhảu nhún gối chào trong khi bà mẹ đầy khí thế của cô ta vồn vã cất tiếng chào hỏi. Anh rùng mình khi họ được hộ tống về phòng.

Anh thực sự đang sống trong địa ngục. Chắc là anh đáng phải chịu hình phạt đó.

“Tristan.”

Anh giật mình trước tông giọng sắc bén của mẹ. Khỉ thật, anh lại lơ đễnh nữa rồi. “Con xin lỗi, mẹ à. Chỉ là, ờ…”

“Nhiệm vụ của con là sắm vai chủ nhà chào đón khách, con yêu,” bà nói, giọng đã dịu dàng hơn. Khi nhìn về phía mẹ, anh trông thấy một tia lo lắng trong mắt bà mà bà đang gắng che đậy. “Con ghét việc này đúng không?”

Anh thay thế nụ cười gượng ép bằng nụ cười chân thật hơn và choàng một cánh tay qua vai bà. Lạy Chúa, bà gầy quá. Nó nhắc anh rằng thế giới của anh mong manh làm sao. Cứ như anh cần thêm nhiều lời nhắc nhở vậy.

“Con có ghét nó đâu mẹ,” anh nói dối. “Con thấy nó rất cần thiết. Buổi họp mặt ở đây là truyền thống và con có nghĩa vụ giữ gìn truyền thống ấy.”

Miệng bà mím lại. “Ta muốn con cảm thấy dễ chịu trong những sự kiện này. Ta ghét phải nghĩ rằng ta chỉ đang yêu cầu ý thức nghĩa vụ chứ không phải cảm giác vui vẻ của con.”

Vui vẻ. Đã bao lâu rồi anh không còn được hân hoan vui vẻ? Thực ra, Tristan biết chính xác là bao lâu. Một năm, tám tháng, và mười ba ngày. Từ lúc anh nhận được tin báo về cái chết của em trai. Nếu tập trung, anh còn xác định được số giờ và phút nữa. Anh quyết định không tập trung, vì lồng ngực anh đã chật cứng những cảm xúc đau thương và tuyệt vọng đến nỗi anh không còn chút thời gian hay sức lực nào dành cho việc đó nữa.

Nụ cười giả trá trở về môi Tristan khi anh siết nhẹ vai bà. “Con hứa với mẹ, con sẽ làm mọi điều trong khả năng để có được niềm vui. Khi con cười toe toét trong bữa ăn, cười tủm tỉm trong lúc chơi bóng vồ và khiêu vũ ở mọi vũ hội tổ chức trong hạt, thì mẹ sẽ không nhận ra con nữa đâu.”

“Nghe khá là… đáng sợ nhỉ.” Mẹ anh cười lớn.

Anh gật đầu. “Chẳng phải vậy sao?”

“Chỉ cần hứa là con sẽ gắng không dọa bất cứ cô gái nào mới ra mắt đến sợ chết khiếp bằng vẻ mặt lạnh lùng của mình và rằng con sẽ đặc biệt nỗ lực dành thời gian bên Meredith Sinclair, thế là đủ.”

Bụng Tristan thắt lại khi nghe nhắc đến tên cô. Anh hắng giọng cố ngăn những cảm xúc mãnh liệt của mình. Nếu mẹ anh phát hiện ra những gì anh mong muốn thực hiện còn nhiều hơn cả một nỗ lực đặc biệt với Meredith, thì chuyện này đừng mong kết thúc.

“Liệu có lý do xác đáng nào cho thấy con nên dành những nỗ lực đặc biệt cho cô Northam không?” anh hỏi với vẻ chán chường hờ hững. “Như thế rất không công bằng với những quý cô khác mẹ đã mời. Căn cứ vào những tia lấp lánh trong mắt họ khi họ gặp con, thì mọi quý cô đều ôm niềm hy vọng – rõ là được cổ vũ bởi mẹ - rằng họ sẽ rời khỏi đây với tư cách phu nhân Carmichael. Con chẳng thích nghe tin đồn mẹ mình đang tự bóp méo bản thân đâu, chưa kể đến con. Thật ra, con chỉ đang cố bảo vệ tên tuổi cao quý của gia đình thôi.”

Mẹ anh khôi hài phát mạnh vào tay anh. “Ta không nhớ đã tôn con lên thành một kẻ tự phụ như thế. Nếu có cô gái nào lôi kéo được sự chú ý của con, thì nhất định xứng đáng với nỗ lực đặc biệt con dành cho cô ấy. Ta không muốn kiểm soát trái tim con. Ta chỉ mong con hãy cố gắng nghe nó. Con đã sống độc thân quá lâu rồi.”

Trước khi anh có thể đáp lại, một cỗ xe đã dừng bánh ở lối đi lượn vòng trước cổng chính. Một người hầu chạy xuống để mở cửa xe cho những người ngồi trong. Một bàn tay mang găng hiện ra, tiếp theo là một mắt cá chân thanh mảnh, nữ tính thoáng lộ trong chớp nhoáng.

Và rồi trái đất ngừng quay, sau đó đóng băng trên trục của nó khi Meredith Sinclair bước xuống khỏi xe. Ngoài ý muốn của mình, Tristan nín thở.

Dường như sau mỗi lần gặp anh lại thấy cô đáng yêu hơn. Hôm nay mái tóc dày sẫm màu của cô được búi lên cho chuyến hành trình và nhét gọn dưới vành mũ bonnet mang màu xanh lam của trứng chim cổ đỏ, nhưng vài lọn tóc bất kham đã tuột xuống vờn quanh đôi má ửng hồng. Đôi mắt cô long lanh sức sống và niềm yêu đời khi chúng lướt qua sân vườn cùng ngôi nhà, như thể cô đang ghi nhớ từng chi tiết. Cuối cùng, mắt cô hướng vào cánh cửa mở và vào anh. Tim anh đập dồn khi cô đến, và toàn thân anh giật thót khi cô mỉm cười dịu dàng rồi đi tới với sự duyên dáng của một nàng chim bồ câu vút bay.

“Đáng dành một chút thời gian cho cô Northam đấy, bởi vì mỗi khi nhìn thấy cô ấy con cứ sáng bừng lên,” mẹ anh thì thầm bên tai anh. “Và mẹ muốn thấy vẻ mặt đó của con càng thường xuyên càng tốt.”

Tristan xua đi phản ứng của mình và gắng gượng khép lại cái miệng đột nhiên há hốc. “Mẹ bị nhiễm nặng ba cái trò lãng mạn ngớ ngẩn trong mấy cuốn sách mẹ đọc rồi,” anh lẩm bẩm khi nhìn Meredith tiến lại gần cánh cửa mở ngoài sảnh trước. “Vẻ mặt con không thay đổi vì cô Northam, và niềm vui của con chẳng phải vấn đề quan trọng.”

Trước khi mẹ anh cất lên câu phản đối thì Meredith đã cứu anh. Với một nụ cười rạng rỡ, cô bước vào sảnh và nhún gối chào.

“Xin chào đức ngài và phu nhân,” cô nói.

Mẹ anh dời sự chú ý khỏi anh, song nụ cười miễn cưỡng của bà cho anh biết bà chưa xong chủ đề này đâu. Trong khi bà chào hỏi Meredith, anh tranh thủ ngắm nhìn lần nữa vị khách cuối cùng này.

Giờ khi Meredith chỉ đứng cách anh vài bước, Tristan bắt được mùi nước hoa phảng phất từ cô. Nó là thứ hương thơm ngây ngất của hoa tử đinh hương hòa quyện với một mùi hương kỳ lạ. Gợi cảm và cấm đoán, giống như cô vậy.

Chết tiệt, nhưng cô là sự rối trí không mong muốn. À, không phải không mong muốn. Cô rất được mong muốn. Nhưng đó cũng là lý do anh ước cô đừng có mặt ở đây! Anh sắp đạt được mục đích, sắp chấm dứt được những phiền phức đeo đuổi mình ngót hai năm qua. Và anh biết sự xuất hiện của cô có thể gây tác động ra sao tới anh. Tất cả những hành động đã được suy tính và những hy sinh của anh sẽ đổ sông đổ bể nếu anh mất kiểm soát vào thời điểm này.

Tiếng mẹ anh xuyên qua màn sương mù của những suy nghĩ chẳng ăn nhập gì ấy. “Phu nhân Northam, ta rất vui vì cháu đã đến. Chuyến đi từ London không đến nỗi tệ chứ?”

Meredith gật đầu. “Cháu khá may mắn khi đường sá khô ráo và thuận lợi suốt chặng hành trình. Có điều, một trong những con ngựa của cháu bị tuột móng. Tuy chuyện đó nhanh chóng được khắc phục nhưng cũng khiến cháu đến trễ hơn. Cháu hy vọng mình không làm bữa tiệc của bà bị trì hoãn.”

Mẹ Tristan lắc đầu. “Không đâu, cháu yêu. Cháu là người đến cuối cùng, nhưng chỉ sau những người khác vài bước chân thôi. Cháu không gây cho chúng ta bất cứ phiền phức nào cả, phải không nào, Tristan?”

Tristan lắc đầu. Anh đã quá tập trung nhìn đôi môi mọng của Meredith phát âm đến độ hoàn toàn không chú ý đến xung quanh. Giờ anh đang bị kéo vào một cuộc trò chuyện mà anh gần như không tham gia. Họ đang nói gì ấy nhỉ? À đúng rồi, Meredith là người khách cuối cùng.

“Không, thưa mẹ. Không hề.” Anh liếc nhìn Meredith, bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn lại. Trong khoảnh khắc anh nghĩ mình đã thấy những cảm xúc mãnh liệt ẩn sâu trong sắc thẳm của mắt cô. Những cảm xúc không có chỗ trong một mói quen biết hay chuyện gẫu thông thường. Tức giận, dè chừng… khao khát. Nỗi khao khát sâu kín và nguy hiểm ấy kêu gọi một phản ứng đáp lại trong máu anh.

Tristan đưa mắt đi nơi khác. Mẹ anh luôn than vãn về tình trạng của anh, nhưng đây đích thị là lý do anh đã cô độc quá lâu. Những nhu cầu này, ham muốn này, chúng là sự xao lãng mà anh khó có thể khắc chế.

Meredith nghiêng đầu. “Mọi thứ ổn cả chứ, thưa ngài? Nom ngài xanh xao quá!”

Nghe thấy thế, ánh mắt mẹ anh lập tức chiếu vào khuôn mặt anh và những nếp nhăn quanh miệng sâu hơn vì lo lắng. Một cảm giác tội lỗi chạy rần rật qua máu Tristan khi anh vươn thẳng người.

“Tôi nghĩ cô nhầm rồi, cô Northam,” anh thốt ra qua hàm răng nghiến chặt. “Tôi hoàn toàn khỏe mạnh.”

“Hmm.”

Nom cô có vẻ không tin cho lắm. Mắt cô lướt lên lướt xuống người anh, làm anh có một cảm giác không dễ chịu là mình đang bị thẩm vấn. Tất nhiên chuyện đó thật lố bịch. Cô chỉ đang đưa ra một nhận xét mà thôi.

“Tôi mừng vì mình đã nhầm, thưa ngài,” cô nhún vai đáp. “Vì tôi nghe nói bữa tiệc này hứa hẹn là một sự kiện lớn.”

Tristan lặng thinh gật đầu. Ôi trời, đúng vậy, bữa tiệc thường niên này lúc nào cũng nhằm thu hút sự chú ý. Riêng trong năm nay nó còn có một mục đích sâu xa hơn. Anh nhìn sang mẹ mình, người đang cười rạng rỡ hết với anh lại đến với cô. Thật khó khăn khi nhìn thấy bà đang tràn trề hy vọng đối với một điều mà anh không thể nào thực hiện, bất kể nó có kêu gọi anh bằng tiếng hát không thể cưỡng lại của một nàng tiên cá.

Bằng động tác cúi chào ngắn gọn, anh cắt ngang những nhận xét còn lại từ Meredith. “Tôi xin lỗi, thưa cô, nhưng như cô nói, bữa tiệc này là một sự kiện lớn, và có rất nhiều chi tiết cần giám sát. Giờ cô đã đến rồi, tôi chắc chắn mẹ tôi sẽ đảm bảo cho cô được nghỉ ngơi thoải mái. Hẹn gặp cô tối nay tại bữa ăn.”

Miệng mẹ anh há hốc trước lối cư xử khiếm nhã đến trắng trợn ấy. Lông mày Meredith thì nhướng hết cả lên và cô chầm chậm nhìn anh khi anh cáo từ với cái cúi chào cuối cùng.

Trong lúc vội vã đi xuôi hành lang, Tristan lắc lắc đầu. Thật khó để làm một người bầu bạn lịch sự khi anh có một bí mật xấu xa nhường ấy đang mưng mủ bên trong. Việc giả bộ làm một quý ông đang càng ngày càng trở nên mệt mỏi. Anh chỉ biết hy vọng kết thúc trò chơi cân não này cho thật nhanh. Nó là cách duy nhất để anh trở về cuộc sống anh từng biết. Cái cuộc sống đã chấm dứt vào khoảnh khắc em trai anh trút hơi thở cuối cùng.

Meredith nhìn chằm chằm vào chỗ Tristan vừa đứng chưa đầy một khắc trước. Tim cô đập mạnh. Trong mắt anh có một tia tuyệt vọng cùng cực, cùng một sự luân chuyển của tội lỗi và đấu tranh cô đã nhìn thấy trong bữa tiệc ở London mấy ngày trước. Nó là bằng chứng cho thấy anh đang chiến đấu với những con quỷ bên trong, nhưng liệu đây có phải là sự phản bội khủng khiếp mà cô được phái tới để chứng minh hay không? Hay là điều gì khác?

Cô không biết. Cô không biết gì hết ngoại trừ khao khát muốn đuổi theo bóng dáng đang xa dần của anh và cầu khẩn anh hãy thổ lộ với mình. Cô muốn an ủi anh. Giúp đỡ anh.

Cô không hề muốn đối đầu với anh. Cho dù đó là chuyện không thể tránh khỏi nếu những lời cáo buộc chống lại anh được chứng mình là đúng.

“Ta xin lỗi.”

Meredith giật mình khi bà Carmichael đặt nhẹ bàn tay lên cánh tay cô. “Mong cháu bỏ qua cho.”

Bà nở nụ cười buồn bã. “Hành động của con trai ta thật bất lịch sự. Ta xin lỗi vì nó không thể ở lại với chúng ta cho đến khi cháu định lui về phòng nghỉ.”

Meredith lắc đầu, và chân thành đặt tay mình lên bàn tay run run của bà Carmichael. Dù gì đi nữa, người phụ nữ này cũng không hay biết về nỗi đau khổ sâu kín mà Meredith đã phát hiện ra. Phu nhân Carmichael chỉ muốn con trai mình hạnh phúc, giống như bất cứ bà mẹ nào thương con. Meredith thấy nhói lòng khi quan sát gương mặt bà và nghĩ đến mẹ cô. Mẹ đã qua đời từ lâu, không thể che chở và an ủi cô nữa. Cô đã lớn lên mà thiếu vắng tình mẫu tử. Đến tận bây giờ chỉ thỉnh thoảng cô mới gặp bác trai và bác gái mình, và hiếm khi được họ gọi đến trong buổi họp mặt gia đình, cho dù cô đã sống với họ gần mười năm.

“Bà không cần lo lắng vậy đâu, thưa bà,” Meredith nhẹ nhàng trấn an. “Cháu dám chắc đức ngài Carmichael chỉ quá để tâm đến bữa tiệc và… và những việc khác đó thôi. Cháu sẽ không yêu cầu sự hiện diện của anh ấy nếu anh ấy không thể san sẻ nó.”

Gương mặt phu nhân Carmichael giãn ra và bà siết chặt cánh tay Meredith. “Cảm ơn cháu! Những vị khách khác đều đã về phòng, nhưng có lẽ cháu muốn được thả lỏng chân tay một chút sau chuyến hành trình dài. Cháu có muốn đi dạo một vòng ngoài vườn cùng ta không?”

Meredith chùn lại. Hầu tước phu nhân đang thể hiện một nỗ lực đặc biệt để kết thân với cô, có lẽ không nhằm mục đích nào khác ngoài ý đồ mai mối rành rành. Chấp nhận lời mời sẽ cho cô cơ hội tìm hiểu sâu hơn những hoạt động của Tristan, cũng như kho thông tin về điền trang và bất kỳ vị khách nào có thể lọt vào tầm điều tra của cô. Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt xanh hiền hòa của bà Carmichael, đôi mắt con trai bà đã thừa hưởng, lương tâm cô chợt nhói lên khiến cô lưỡng lự.

“Tất nhiên, trừ phi cháu quá mệt,” bà Carmichael nói và dợm bước đi.

Meredith rướn thẳng người. Chuyện này thật ngớ ngẩn. Cô không ở đây để kết bạn trăm năm hay khám phá những khao khát bị ẩn giấu. Cô ở đây để làm nhiệm vụ. Cô phải kiểm soát những cảm xúc kỳ cục này và không được để bất cứ chuyện gì cản trở mục tiêu.

“Cháu rất muốn được đi dạo với bà, thưa phu nhân. Từ lâu cháu đã nghe kể về những khu vườn tuyệt đẹp của nơi này.”

Miệng nở nụ cười, Hầu tước phu nhân khoác tay cô và dẫn cô đi ra những cánh cửa dẫn vào khu vườn. Họ đi theo một con đường nhỏ xinh xắn nằm giữa những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng, cho đến khi bắt gặp một khu vườn rực rỡ. Trong thoáng chốc, Meredith quên bẵng những kế hoạch của mình để say sưa ngắm những luồng hoa xanh tươi khoe sắc.

“Đẹp quá,” cô thốt lên cùng với tiếng thở dài khi đặt cả hai tay lên ngực.

Gương mặt Hầu tước phu nhân rạng rỡ niềm tự hào. “Gia tộc ta luôn coi khu vườn là niềm kiêu hãnh,” bà thừa nhận. “Cụ tổ của Tristan đã tạo những nét phác họa đầu tiên, rồi các con trai và cháu trai cụ đều góp công phát triển khu vườn qua các thời kỳ.”

Meredith ngạc nhiên dừng bước. “Kể cả đức ngài Carmichael ạ?”

Hầu tước phu nhân lập tức gật đầu. “Ồ có chứ. Năm ngoái Tristan đã ra lệnh trồng những cây tử đinh hương dọc theo bức tường phía bắc đằng kia.” Nụ cười của bà hơi nhạt đi. “Để tưởng nhớ em trai nó, Edmund.”

Meredith trầm tư nhìn những bụi hoa đang nở rộ. Không hiểu sao cô chưa từng nghĩ Tristan là một người yêu hoa. Mọi thứ cô biết với tư cách cá nhân và trong những hồ sơ cô đã đọc về anh cho thấy anh là một người xa cách. Chắc chắn một con người yêu vườn tược không khớp với hồ sơ đó.

Thế nhưng… cô chẳng biết được nhiều nhặn gì cho đến khi gặp gỡ trực diện với anh.

“Vẻ mặt cháu căng thẳng quá,” nữ Hầu tước nhíu mày nói. “Ta hy vọng không phải cháu đang đánh giá con trai ta qua hành động vừa nãy của nó.”

Meredith ngạc nhiên nhìn sang bà, rồi lắc đầu. Cô không thêm bất cứ nhận xét nào vào sự phủ nhận lặng lẽ ấy. Từ lâu cô đã học được rằng tốt hơn là cứ để người khác lên tiếng. Họ thường để lộ những sự thật tối quan trọng mỗi khi đụng phải một thái độ chăm chú không lời mà không hề nhận ra.

Constance thở dài. “Có người nói rằng Tristan kiêu ngạo. Thậm chí là tự mãn. Nhưng điều đó không đúng. Mấy năm vừa qua đã làm nó thay đổi.”

Meredith hít vào một hơi ngắn đề phòng. “Thú thực là chính cháu cũng nhìn thấy sự thay đổi ở anh ấy,” cô nói với vẻ ngập ngừng. Thu thập bằng chứng là một nghệ thuật tinh tế. Nó phải được tiến hành từ từ và với độ chính xác cao.

Hầu tước phu nhân nhìn ra khu vườn với ánh mắt xa xăm. Rõ ràng bà đang nghĩ về những người đàn ông yêu dấu trong đời bà đã chăm nom khu vườn này và giờ đã ra đi. Và về đứa con trai còn lại.

“Đôi khi ta cảm thấy Tristan hẳn sẽ làm tốt hơn nếu được làm một thanh niên vô tư lự trong vài năm, trong khi em trai nó được hưởng hết mọi cơ hội ấy. Nhưng cuộc đời và cha nó không cho phép điều đó. Chồng ta là một người tốt và yêu thương các con, nhưng ông ấy gửi gắm những kỳ vọng rất cao ở Tristan. Ông ấy đòi hỏi sự xuất sắc cũng như khả năng kiểm soát ở nó trong cả cuộc đời.”

Meredith gật đầu, hấp thu hết những thông tin cô đang được nhận.

“Đôi khi ta sợ di huấn của chồng ta quá sức so với nó.” Bà thở dài. “Nó còn quá trẻ khi chồng ta qua đời. Tristan trở thành Hầu tước của một dinh cơ lớn với rất nhiều tá điền trông cậy vào nó. Nó lại còn phải thay thế cha chăm lo cho hai đứa em nhỏ nữa.”

Meredith nghĩ đến những gì cô đã biết về đoạn quá khứ ấy của Tristan. Anh đã tiếp quản đất đai và địa vị của cha vào thời điểm cô em út của anh, Celeste, vừa mới kết hôn, và cậu em trai Edmund vẫn đang sống ở nhà. Cô có thể hình dung nhiệm vụ đó khó khăn ra sao.

Phải chăng đó là lý do anh sa vào những mối quan hệ lắt léo đến vậy? Để chơi bời trác táng cho đã đời?

Không, chuyện đó thật phi lý. Nếu Tristan muốn phóng túng, có vô khối cách đắc dụng hơn nhiều so với phản bội Tổ quốc. Hắn có một nguyên nhân khác đã đẩy anh tới cuộc sống ám muội này.

Liếc sang Hầu tước phu nhân, cô lên tiếng, “Cái chết của người cha chắc chắn sẽ làm biến đổi bất cứ người đàn ông nào, thậm chí khiến họ trở nên sắt đá và khắc nghiệt.”

Constance thở dài và lắc đầu. “Không, Tristan thì không. Ta đã lo về sự thiếu thốn những thú vui trai trẻ của nó, nhưng hình như nó chưa bao giờ tiếc nuối chúng. Trên thực tế, nó thích nghi rất nhanh với địa vị Hầu tước. Những thay đổi sâu sắc nhất ở nó nghiêng về dạo gần đây. Từ sau cái chết của em trai nó.” Hơi thở của bà nghẹn lại. Bà tìm trong túi áo choàng lông chiếc khăn tay thêu để chấm những giọt nước mắt chợt lấp lánh quanh viền mi.

Meredith gật đầu đồng cảm trong khi tâm trí lục tìm thêm những sự kiện bỏ sót. Edmund Archer kém Tristan bảy tuổi. Cậu ta đã hy sinh trong quân ngũ. Nếu Constance nói đúng, thì sự dính líu của Tristan vào những hoạt động nguy hiểm có thể liên quan đến cái chết của em trai anh. Cô sẽ cần thêm thông tin từ London trước khi có thể đi bước tiếp theo.

Khoác lấy cánh tay Hầu tước phu nhân, cô siết nhẹ. “Chấu rất tiếc vì chuyện buồn của gia đình bà.”

Bà mỉm cười, nhưng nỗi buồn vẫn đọng trên gương mặt. “Cảm ơn cháu. Sự mất mát thật khó khăn đối với gia đình ta, nhưng Tristan bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Nỗi tức giận của nó ngày càng sôi sục và nó không bao giờ trở lại như xưa nữa.” Ánh mắt bà lướt sang Meredith. “Ta hy vọng nó sẽ nguôi ngoai, rồi lấy một người vợ. Có lẽ điều đó sẽ trả lại nụ cười cho nó.”

Trước ánh nhìn đăm đăm của bà, hai má Meredith chợt nóng bừng. Cô đã quá quen với một thế giới lấp lửng, nên sự thẳng thắn như thế khiến cô lúng túng.

Hầu tước phu nhân đưa mắt đi nơi khác, cho Meredith sự trì hoãn tạm thời khỏi lời giãi bày mà cô không biết tiếp nhận thế nào cho phải phép.

“Có lẽ cháu cảm thấy lạ lùng khi ta nói với cháu quá nhiều về những sóng gió của gia đình ta.”

Meredith nhún một bên vai, dù cô tán thành lời nhận xét đó. Cô đã hy vọng, chứ không lường trước, một sự ngay thật như thế.

“Ta thổ lộ với cháu những điều này bởi ta biết cháu cũng trải qua những mất mát tương tự khi cha mẹ cháu qua đời.” Hầu tước phu nhân mỉm cười. “Cháu đã từng quý mến con trai ta, có đúng không?”

Meredith hít một hơi khó nhọc. “V-vâng, thưa bà. Chúng cháu… từng khá thân thiết với nhau hồi còn bé.”

Hầu tước phu nhân gật đầu. “Có lẽ việc khôi phục tình bạn đó sẽ tốt cho nó.” Bà vỗ vỗ lên tay cô. “Ta chắc cháu đã thấm mệt và muốn nghỉ ngơi trước bữa tối. Chúng ta trở vào nhà nhé?”

Meredith yếu ớt gật đầu trong khi nỗi nhẹ nhõm tràn qua người cô. Tất nhiên, con người điệp viên trong cô hẳn là thấy thất vọng vì cuộc chuyện trò đã chấm dứt. Bà Carmichael đúng là một kho thông tin về Tristan và đã mở ra cho cô thấy hàng loạt động cơ tiềm tàng cho việc quay ngoắt sang thế giới ngầm của anh. Nhưng người phụ nữ trong cô lại có phản ứng khác. Buổi tâm tình, với những chủ đề về mất mát gia đình và những tình cảm xa xưa vốn từ lâu chìm vào quên lãng, đã đánh thức trong cô những cảm xúc mà cô không muốn đối mặt.

Khi họ rảo bước về ngôi nhà, Meredith thầm liếc sang Hầu tước phu nhân. Ý nghĩ của cô trôi miên man về những mùa hè xa xưa khi bà xoa đầu cô và trao cho cô một nụ cười hay lời nói ân cần. Là một đứa trẻ cô đơn, cô nuốt lấy những giây phút đó như những viên kẹo ngọt. Những năm sau này, cô vẫn nhớ tất cả mọi thứ về người phụ nữ xinh đẹp và đôn hậu ấy.

Mặc cảm tội lỗi đâm thẳng vào cô. Cô đang lợi dụng lòng tốt của bà để làm hại bà và con trai bà. Tệ hơn thế, cô nhận thức sâu sắc được rằng bà đang coi cô là một mối lương duyên cho Tristan. Trong khi không hề hay biết anh có thể là một kẻ đê tiện ra sao.

Toàn bộ tình huống khiến đầu Meredith đau như búa bổ.

Hầu tước phu nhân mỉm cười khi họ bước vào nhà. “Simpson sẽ đưa cháu về phòng. Nếu cháu cần bất cứ thứ gì thì cứ rung chuông nhé.” Bà siết nhẹ cánh tay Meredith. “Ta rất vui vì cháu ở đây, cháu yêu. Hẹn gặp cháu ở bữa tối.”

“Cảm ơn bà, thưa bà,” Meredith ấp úng. “Cháu rất mong chờ tới lúc đó.”

Nhưng khi theo chân người hầu đi lên gác và xuôi theo một hành lang dài tới phòng mình, cô chỉ có thể tập trung vào nhiệm vụ nhọc nhằn trước mắt. Cô biết bao nhiêu cuộc đời sẽ bị nó phá hủy nếu cô tìm ra bằng chứng mình đang lần theo.

Meredith gật đầu với người hầu khi anh ta nghiêng mình cáo từ, để lại cô một mình trong căn phòng xa hoa mà cô chưa biết lúc nào có thể xem xét nó. Khi cô hầu của Hầu tước phu nhân tới để giúp cô cởi áo choàng và mũ, cô thở dài. Quay lại công việc thôi.

Trước tiên, cô phải biên thư về nhà và thu thập thêm thông tin về cái chết bi thảm của Edmund Archer. Rồi cô phải tiết chế được những cảm tính của mình và tập trung vào nhiệm vụ, chứ không phải hướng theo những ngã rẽ mà công cuộc điều tra của cô ắt sẽ hướng vào gia đình bị đổ vỡ này… hay người đàn ông đứng đầu nó.