Hai ngày sau khi Lola và Max đột nhập vào nhà Sam, họ bị cảnh sát Baltimore thẩm vấn riêng rẽ về nhà chưa được đầy hai mươi tư tiếng thì phải gọi điện cho luật sư của mình và hẹn gặp ông ta ở sở cảnh sát ở Durham. Max và luật sư của anh cũng đã trả lời những câu hỏi tương tự ở Alexandria. Và vì không có bằng chứng nào liên hệ hai bọn họ với vụ trộm, cả hai đều được xóa án.

Vấn đề của cô với tên Sam cuối cùng cũng qua. Được giải quyết hộ y như Max đã dự đoán. Anh là người hùng của cô, nhưng yêu Max vừa là chuyện tuyệt vời nhất cũng là tồi tệ nhất từng xảy ra với cô. Và mỗi ngày trôi qua, cô lại thêm yêu anh. Họ dành mọi cuối tuần cho nhau, và mỗi giờ cô lại đánh mất thêm bản thân mình trong niềm vui sướng được ở cùng anh. Niềm vui sướng đến từ khuôn miệng nóng bỏng và bàn tay mạnh mẽ của anh. Từ bức tường rắn chắc là lồng ngực anh áp vào bầu ngực cô. Được bao bọc trong hơi ấm của Max, cô cảm thấy an toàn và được bảo vệ, như thể sẽ không có điều khủng khiếp nào có thể xảy ra chừng nào họ còn ở cùng nhau. Mỗi lần Max hôn tạm biệt cô, cánh tay anh lại ôm cô chặt hơn lần trước đó. Gần gũi hơn, như thể anh đang cố hấp thu cô nhiều hết mức có thể.

Anh không nói với cô rằng anh yêu cô. Vẫn chưa. Chỉ mới ba tuần trôi qua từ hôm cô thốt ra rằng mình yêu anh, nhưng cô khá chắc chắn rằng anh cũng yêu cô. Không người đàn ông nào có thể nhìn vào một người phụ nữ, và chạm vào cô ta theo cách như Max, mà lại không yêu. Tuy vậy, cô vẫn khao khát được nghe những từ ngữ thành lời từ môi anh.

Trong những ngày thường khi họ không thể ở cùng nhau, anh gọi điện cho cô mỗi tối và cả giữa ngày khi cô đang ở chỗ làm. Thi thoảng chỉ để hỏi xem cô có đang thiết kế đồ lót ăn được hay không.

“Anh đói sao, Max?” cô sẽ hỏi thế.

“Ừ,” anh luôn trả lời như vậy. “Anh đói em.”

Trong một lượng thời gian rất ngắn, cô dần dà sống chỉ vì những cuộc gọi của anh và cũng trở nên sợ sệt những cuộc gọi ấy. Tiếng giọng anh mang một quầng sáng đến trái tim cô, thậm chí cả khi cô nín thở. Với mỗi cuộc gọi, cô vẫn nửa chờ đợi anh gọi để bảo cô rằng anh sẽ tới Bosnia, Afghanistan, hoặc Iraq. Mặc dù cô cho là anh cũng sẽ không nói cho cô biết nơi anh đến, chỉ nói rằng anh phải

Cách Max sống cuộc đời của riêng anh nằm ngoài tầm tay cô. Ngoài khả năng kiểm soát của cô. Cô sẽ không đề nghị anh thay đổi vì cô. Cô chỉ có thể hy vọng và cầu nguyện rằng anh đang vướng vào quá nhiều rắc rối từ vụ thất bại tại Nassau nên chính phủ đã tịch thu nhẫn mã hóa của anh và đã gạch tên anh ra khỏi sổ đen bí mật của họ.

Cô biết lúc nào anh cũng mang theo một chiếc máy nhắn tin, và cô hy vọng rằng chính phủ đã làm mất số điện của anh rồi. Nhưng sâu bên trong cô biết việc nó reo lên chỉ là vấn đề thời gian. Trong tâm trí cô chẳng có chút nghi ngờ gì là điều đó sẽ xảy ra.

Chỉ là nó xảy ra trước lúc cô sẵn sàng, trong bữa ăn sáng ngày cuối tuần hôm cô và Bé Cưng lái xe đến để gặp anh. Anh đã nướng bánh và pha cà phê cho cô và họ định dành cả ngày lột lớp giấy dán tường khủng khiếp ra khỏi phòng bếp của anh. Cô đã mang đến cho anh một bức ảnh của cô và Bé Cưng, và cô đã đặt nó vào một khung ảnh bạc chạm khắc và rập nổi hình bánh quy xương cho chó. Cô đã mang máy ảnh của cô để có thể chụp hình anh. Như vậy anh sẽ có một bức hình tất cả bọn họ ở cùng nhau. Cô, anh, và Bé Cưng. Như một gia đình thực sự.

Cô không bao giờ có cơ hội. Máy nhắn tin của anh rung lên giữa lúc anh đang uống cốc cà phê thứ hai và đang đút cho Bé Cưng một mẩu bánh nướng. Ngang bàn bếp, mắt họ gặp nhau và cô biết. Nó đây.

Chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần đùi lót, anh nhỏm dậy khỏi bàn và đi vào văn phòng ở phần sau của ngôi nhà. Ngay giây phút Lola nghe tiếng cửa đóng lại, dạ dày cô đảo lộn và cô cảm thấy buồn nôn. Đầu cô đau như búa bổ và tim cô chạy dồn dập. Ngực cô mang lại cảm giác như đang sập xuống và cô đảo khắp bếp. Nhìn lên máy pha cà phê, máy xay, và cái mở chai bằng nam châm dính vào tủ lạnh. Nhìn lên những tờ giấy dán tường sẽ không được thay.

Khi Max xuất hiện trở lại, anh mang theo túi vải và ba lô trong tay. Một đường thẳng dữ dằn xoắn chặt một khóe môi anh, xác nhận cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô. Thậm chí trước cả khi anh mở miệng, cô cũng biết anh sắp nói gì.

“Anh phải đi, và anh không biết khi nào thì mình sẽ quay lại

Cô bế Bé Cưng lên, rồi nhỏm dậy ra đứng trước mặt anh. “Khi nào hay có quay lại hay không, ý anh là thế.”

“Chúng ta sẽ nói chuyện khi anh quay lại.”

Cô lắc đầu. Ngay từ đầu, cô đã tự hỏi mình sẽ làm gì khi khoảnh khắc này tới, và giờ thì cô biết. “Em không thể làm được việc này, Max. Em yêu anh, nhưng em không thể sống như thế này. Em sẽ không đợi anh khi anh quay lại đâu.”

“Đừng làm thế, Lola. Chúng ta có thể xử lý được chuyện này.” Anh đặt túi xuống sàn và đi về phía cô.

Cô giơ bàn tay còn rỗi ra và ngăn anh lại. “Không,” cô nói, thậm chí khi tim cô bảo cô hãy ném tay mình quanh cổ anh và níu chặt lấy. Níu chặt và không bao giờ để anh đi. “Em không hiểu sao anh lại phải đi,” cô nói, giọng cô bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên. “Chỉ là anh sắp đi. Em sẽ không xin anh ở lại, Max. Em sẽ không xin anh ở lại vì em. Em sẽ không bao giờ hỏi xin anh điều ấy. Bên cạnh đó, em biết đằng nào anh cũng sẽ không làm thế. Và đó là một chuyện em không hiểu nổi. Có lẽ bởi vì em yêu anh. Có lẽ bởi vì anh thực sự không hề yêu em,” cô nói, đối mặt với khả năng rất thực rằng anh không hề yêu cô. Rằng cô mong mỏi nó khủng khiếp đến mức cô đã suy diễn nhiều trong những nụ hôn sâu sắc của anh hơn những gì anh cảm thấy. Hơn những gì anh sẽ có ngày cảm thấy. “Có lẽ nếu em là một người mạnh mẽ hơn, em có thể quan sát anh bỏ đi, không biết gì nếu anh bị đánh đập, tra tấn hay bắn vào người. Nếu anh có chết ở một đất nước ở thế giới thứ ba nào đó, đơn độc. Không có bất kỳ ai nắm lấy tay anh.” Giọng cô nghẹn lại và cô lắc đầu. “Em không mạnh mẽ đến thế, và em sẽ không trải qua chuyện này hết lần này đến lần khác để anh có thể ra đi và thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào của anh mà đã khiến anh mạo hiểm mạng sống vì những người anh không biết và một chính phủ đã tống giam anh vì một tội mà anh không hề phạm phải chỉ để có thể rũ bỏ anh.”

“Đừng bỏ đi như thế này, Lola.” Anh cào tay hai bên đầu. Vẻ thống khổ trong mắt anh cắt sâu trong tâm hồn cô. “Chúng ta sẽ nói chuyện khi anh quay lại. Làm ơn ở lại đi.”

“Hãy nói gì đó để làm em ở lại

Anh hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra. Hai tay anh buông xuống bên người. “Anh yêu em.”

Bất công. Đó là ba từ cô vẫn chờ được nghe. Giờ chúng cắt nát tim cô ra và khiến tâm cô chảy máu. Cô khá chắc chắn rằng trước kia anh chưa bao giờ nói ba từ đó với một người phụ nữ nào, nhưng chúng vẫn không đủ. Cô thấy thương anh. Càng thương bản thân cô hơn. Thương cuộc sống mà họ sẽ không có cùng nhau. “Em xứng đáng được nhận nhiều hơn. Em xứng đáng được có một người đàn ông yêu em đủ để muốn già đi cùng em.”

“Chuyện không đơn giản như thế.”

“Có đấy, Max.”

“Không!” Hai tay bên người anh siết chặt lại thành nắm đấm. “Em đang bảo anh từ bỏ cuộc đời mình vì em. Em đang bảo anh biến mình thành một người không phải là anh nữa.”

“Em chẳng bảo anh làm điều gì hết. Em đang nói với anh rằng em yêu anh quá nhiều để nhìn anh tự giết mình.”

“Anh sẽ không chết, Lola.”

“Có chứ. Có lẽ không phải lần này, nhưng rồi sẽ. Và em sẽ không sống đời mình tự hỏi hôm nay có phải ngày đó không.” Cô nhìn vào đôi mắt xanh dương đẹp đẽ của anh một lần cuối và ép mình rời khỏi phòng, bỏ lại Max đứng trong bếp nhà anh, bảo cô rằng anh yêu cô, và van xin cô hãy ở lại. Bỏ anh mà đi là việc khó khăn nhất cô từng làm.

Ôm chú cún vào ngực, cô đi lên cầu thang tới phòng ngủ của Max và cầm lấy túi du lịch hiệu Louis Vuitton của cô. Khi trái tim đang tan nát của cô thúc giục cô ở lại, ở lại bởi sống cùng anh dưới bất kỳ hoàn cảnh nào cũng tốt hơn là sống không có anh, cô nhanh chóng mặc đồ. Cô nửa mong chờ được nghe tiếng bước chân Max đi lên lầu để bảo cô rằng anh đã đổi ý hoặc để một lần nữa xin cô ở lại cùng anh. Chúng chẳng bao giờ đến.

Trước khi đi, cô nhìn quanh căn phòng của anh một . Nhìn chiếc giường đôi với drap trắng. Trên tủ của anh đặt một bức ảnh chụp anh và cha anh đứng trên một hàng hiên vỡ nát, một chuỗi tràng hạt cũ treo lơ lửng một bên. Cạnh nó, là bức tranh cô vừa tặng anh chụp cô và Bé Cưng. Nó thật buồn bã và lẻ loi, và cô quay người rời khỏi phòng và đi xuống cầu thang. Max đang ở trong phòng khách, nhìn ra đường qua cửa sổ trước.

Với đôi mắt khô khốc, cô nhìn chiếc gáy yêu dấu của anh và chiều rộng hai bờ vai mạnh mẽ của anh một lần cuối. Nếu anh quay lại và nhìn cô, cô cũng không dám chắc mình sẽ có sức để đi ra khỏi cửa. “Tạm biệt, Max,” cô nói.

Nhưng anh không nhìn cô, và với đầu gối lẩy bẩy và đôi tay run rẩy, cô đi ra khỏi nhà anh. Cô đặt túi và Bé Cưng vào ghế hành khách của chiếc BMW của cô, rồi trèo vào và khởi động xe. Không hề ngoái lại, cô lái đi. Cô không khóc cho đến khi đã lái được nửa dặm. Cô không hề vỡ vụn cho tới Fredericksburg.

Cô phải quành xe khỏi đường cao tốc vào một bãi đỗ xe của khách sạn Best Western. Khi nước mắt chảy dài dọc má cô, cô đặt tay lên bánh xe và thả mình. Những tiếng nức nở ầm ĩ rung chuyển ngực cô và kẹp lấy tim cô.

Cho đến khoảnh khắc ấy, cô chưa bao giờ biết được tình yêu lại có thể mang lại cảm giác khủng khiếp đến vậy. Trước đây cô đã từng yêu, nhưng không phải thế này. Không phải loại tình yêu mang lại cảm giác như thể cô bị xé toạc thành từng mảnh.

Lola không biết mình ngồi trong xe bao lâu mới đến lúc nhận ra rằng cô không thể lái được quãng đường bốn tiếng về nhà. Đầu cô nặng trịch và mắt cô vừa ngứa ran vừa ướt đẫm. Cô rút chiếc kính râm sẫm màu của mình ra khỏi túi xách và hướng đến hành lang của khách sạn Best Western. Cô và Bé Cưng thuê một phòng, gần máy làm đá, và cô bật ti vi lên, hy vọng tìm được thứ làm xao lãng. Nhưng chẳng gì làm cô xao lãng khỏi nỗi đau bị mất Max cho được. Nếu cô mà cho rằng anh vẫn ở nhà, cô hẳn đã gọi điện và bảo anh cô không có ý kia. Rằng cô đã đổi ý, rằng cô sẽ nhận lấy anh dưới bất kỳ hoàn cảnh nào bất kể nó kéo dài bao lâu. Nhưng cô biết anh không ở nhà, cũng như cô biết nếu lúc này mình khôngthoát ra, cảnh này sẽ lặp đi lặp lại mãi.

Bé Cưng rên rỉ và liếm mặt cô như thể cả nó cũng thương tiếc việc mất Max. Như thể nó cũng cảm thấy mát mát và tống rỗng bên trong. Lola nằm trên giường và quàng tay ôm lấy mình. Sự trống rỗng khủng khiếp ăn mòn một lỗ nhỏ trong dạ dày cô và cô với lấy sổ điện thoại, lật tới các trang vàng, và quay số.

“Vui lòng giao hàng,” cô nức nở trong ống nghe. “Tôi muốn một pizza thịt cỡ trung bình, một suất bánh mỳ, và một suất cánh gà nhỏ. Các anh có Pepsi không béo không?”

Trong vòng ba mươi phút, cô ngồi ở cái bàn nhỏ cạnh rèm cửa khép kín, nhồi nhét những món ăn béo ngậy, dễ chịu đầy dầu mỡ. Cô đã ăn hai miếng pizza, ba khúc bánh mỳ, và nửa suất cánh gà khi đẩy đống thức ăn sang bên. Nó chẳng giúp ích được gì. Chỉ khiến cô cảm thấy tệ hơn. Một giọng nói xưa cũ quen thuộc thúc giục cô gột sạch tất cả đống thức ăn béo ngậy đó, nhưng cô ỉm nó lại. Bé Cưng nhảy lên bàn và ăn vụng ít xúc xích bò. Lola không có lòng để cau mày với nó. Cô hiểu rõ nỗi đau của nó.

Chẳng có gì làm cô cảm thấy khá lên được hết.

Chẳng có gì cuốn đi được nỗi đau và sự trống rỗng mà cô cảm thấy rõ tận trong sâu thẳm tâm hơn hết.

Chiếc C-130 nghiêng trái và hạ xuống chín nghìn mét. Ánh đèn bên trong tắt phụt đi, đẩy cả máy bay vào bóng tối. Phi công mở cửa, và từ trong bộ đồ lặn, đồ bay, áo phao, và hai mươi hai cân thiết bị, Max cảm nhận được nhiệt độ lao xuống khoảng ba mươi bảy độ trong chưa đầy năm giây. Anh hít những hơi thở đều đặn qua mặt nạ ô-xy và có thể cảm thấy kính chắn sương mờ đi khi đường ra của chiếc C-130 hạ xuống.

Có ba người khác đứng trong máy bay cùng Max. Tất cả bọn họ là cựu SEAL, tất cả đều được buộc vào vách ngăn bằng dây bảo hộ màu vàng. Trước đây Max từng làm việc với hai trong số đó, và họ đều là những chiến binh dày dạn. Người thứ ba, Max chỉ mới nghe tiếng. Tên cậu ta là Pete “Bùm-Bùm” Jozwiak, và cậu ta được xem là chuyên gia chất nổ giỏi nhất ở đây. Cậu ta là bạn cùng bơi của Max trong lần làm việc này, và Max vô cùng hy vọng rằng tên nhóc cũng giỏi như danh tiếng của cậu ta. Năm dặm dưới kia, trên một hòn đảo nam Soledad, một nhóm khủng bố chống Mỹ giấu hai đầu đạn hạt nhân mà chúng lấy trộm được từ Liên Xô cũ. Chính phủ Mỹ muốn những đầu đạn ấy rời khỏi tay khủng bố, nhưng để giữ quan hệ bình ổn với thế giới, họ không thể làm gì công khai. Họ phải vô can, và họ cho rằng khôn ngoan nhất là gửi nhóm hoạt động ngầm đi. Trong năm ngày, Max và những người còn lại đã gặp gỡ giới cao cấp và đã vạch ra một kế hoạch hoạt động khôn khéo sẽ làm cho các đầu đạn kia biến mất. Ít nhất mục tiêu cũng là thế, và như thường lệ, không được phép thất bại.

Bốn người đàn ông đẩy phao quân sự bằng cao su đến cuối đường ra. Một chiếc dù, hệ thống liên lạc, và vũ khí tấn công của đội được buộc vào phao, cũng như cả động cơ và nhiên liệu sẽ đưa họ tới đảo. Max kiểm tra hệ thống GPS trên ngực anh để bảo đảm nó đang hoạt động và chờ đèn xanh trong khoang nhấp nháy, ra dấu rằng họ đang ở đúng khu vực và đến lúc đi. Anh kiểm tra hai lần khóa dán Velcro trên áo khoác đựng vũ khí của anh và sờ khẩu súng bán tự động Heckler &Koch 9mm gắn vào đùi anh.

Đèn trong khoang nhấp nháy hai lần và bốn người huých con thuyền cao su và đẩy nó ra khỏi chiếc C-130. Max tháo móc các dây an toàn, đi tới cuối đường ra, và lăn vào bầu trời đêm. Trong vài giây, dù của anh bung ra và anh bị lôi ngược lên trên bởi dây bảo hộ của mình. Rồi mọi thứ cân bằng trở lại, và anh bật GPS của mình lên, chỉnh hướng của mình bằng dây lái, và ngồi xuống tận hưởng chuyến đi. Hay ít nhất anh cũng cố làm thế. Lần đầu tiên kể từ khi anh gia nhập Hải quân, anh không cảm thấy rùng mình đầy chờ mong. Hay thấy dòng adrenaline cuồn cuộn cho anh biết rằng mình đang sống. Lần đầu tiên, anh không thấy hồ hởi khi được nhảy ra khỏi máy bay hoặc việc đẩy năng lực thể xác và tinh thần mình vượt quá giới hạn chịu đưng. Lần đầu tiên, ý nghĩ về điệp vụ bất khả thi không làm anh hứng chí. Lần đầu tiên, anh chỉ muốn làm xong việc và quay về nhà.

Anh ngửa đầu ra sau và nhìn lên các vì sao. Thường thì đây là phần anh thích trong các nhiệm vụ. Sự yên tĩnh trước cơn bão. Không phải lần này. Anh quá tức giận để bình tĩnh cho được, và anh đã tức giận kể từ ngày anh bảo Lola rằng anh yêu cô, và cô đi khỏi cửa trước. Không, tức giận còn là từ quá nhẹ. Những gì anh cảm thấy sục sôi trong dạ dày anh như axit và đổ đầy trong anh cảm giác thịnh nộ bất lực. Anh đã luôn biết rằng dính dáng tới cô sẽ gây đau đớn cho anh. Anh đã chống lại việc yêu cô, nhưng cuối cùng cũng giống như tranh đấu chống lại việc hít thở vậy. Sau một khoảng thời gian, nó đã chứng minh là bất khả thi.

Em sẽ không xin anh ở lại, Max. Em sẽ không xin anh ở lại vì em. Em sẽ không bao giờ hỏi xin anh điều ấy. Em biết đằng nào anh cũng sẽ không làm thế

Cuối cùng cô đã làm chính xác những gì mà anh luôn biết cô sẽ làm. Cô muốn anh từ bỏ chính phủ của mình vì cô. Vì một cuộc sống ở ngoại ô. Anh đã đúng về cô, nhưng nghĩ đúng cũng chẳng mang lại cho anh chút dễ chịu nào.

Em sẽ không trải qua chuyện này hết lần này đến lần khác để anh có thể ra đi và thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào của anh mà đã khiến anh mạo hiểm mạng sống vì những người anh không biết và một chính phủ đã tống giam anh vì một tội mà anh không hề phạm phải chỉ để có thể rũ bỏ anh.

Vào lúc ấy, nhu cầu của anh muốn mạo hiểm mạng sống cho một chính phủ bạc bẽo thật mờ nhạt khi so sánh với khao khát được bỏ quách nó lao tới Bắc Carolina và xé toạc tim cô ra, cũng như cô đã xé toạc tim anh. Chúa ơi, cô đúng là xấu xa. Cô đã đợi đến khi chẳng còn một ý nghĩ nào trong đầu anh lại không xoay quanh cô, rồi cô bỏ đi. Cô đã đợi anh yêu cô rồi mới đâm con dao vào ngực anh. Rồi cô đợi anh bảo cô rằng anh yêu cô rồi nghiến thật sâu. Xấu xa và độc ác.

Max kiểm tra thiết bị đo độ cao của anh và bỏ mặt nạ ô-xy ra. Anh hít thật mạnh một làn không khí trong lành, nhưng nó chẳng làm được gì để làm đầu óc rối rắm của anh rõ ràng ra.

Em xứng đáng được nhận nhiều hơn. Em xứng đáng được có một người đàn ông yêu em đủ để muốn già đi cùng em.

Anh vẫn luôn nghĩ cô xứng đáng được nhận nhiều hơn. Luôn luôn nghĩ rằng cô có thể có được người tốt hơn anh nhiều. Một lần nữa anh lại đúng, nhưng một lần nữa nó cũng chẳng mang lại cho an chút dễ chịu nào. Ý nghĩ cô ở cùng một tên đàn ông khác nhấn con dao vào sâu đến nỗi, anh không nghĩ mình lại có ngày rút nó ra được nữa. Xấu xa, độc ác, và hằn học. Nếu cô muốn trả đũa anh vì vụ tàu Dora Mae , hoặc bất kỳ chuyện gì sau đó, cô đã làm rất giỏi đấy. Xuất sắc. Lần đầu tiên trong đời anh bảo với một người phụ nữ rằng anh yêu cô ta, và cô ta bảo anh rằng nó không đủ. Chậc, điều đó sẽ dạy anh không nên nghe theo bất kỳ bộ phận nào của cơ thể trừ cái đầu.

Bảy mét rưỡi trên mặt nước, an cắt dù của mình đi. Anh đeo đủ vũ khí hạng nặng để kéo anh được tới tận đáy, và anh lần tìm dây kéo sẽ bơm phồng áo đeo vũ khí của anh lên. Rồi anh vắt tay ngang ngực và chuẩn bị lao vào đại dương.

Trong ba mươi sáu năm, anh đã sống mà không có Lola Carlyle. Anh sẽ sống mà không có cô trong ba mươi sáu nămnữa.

Lola giắt bút chì sau tai, rồi xoa bóp gáy. Ngồi quanh bàn phòng hội nghị bên phải cô là bốn thành viên đội sales và marketing, cùng với thiết kế trưởng của cô, Gina. Bên trái cô là giám đốc sáng tạo, và họ đang cùng nhau gắng sức vắt óc ra một tên mới cho dòng dòng đồ lót đúc của Lola Wear, Innc.

Như Không là ý kiến thứ mười ba của họ trong chiều nay. Và ý kiến thứ mười ba này cũng thất bại trong việc làm Lola ấn tượng.

“Dòng sản phẩm mới dễ chịu như một làn da thứ hai,” cô nói. “Mềm, mượt, và cực kỳ quyến rũ. Chúng ta muốn quảng cáo phản ánh được điều đó. Chúng ta cần thứ gì đó ngắn gọn và mạnh mẽ. Một cái tên nói lên rằng tôi dễ chịu nhưng vẫn quyến rũ.”

Các khuôn mặt xung quanh cô trông cũng mệt mỏi như cô. Họ đã bàn về nó hơn ba giờ đồng hồ và chưa ai nảy ra được bất kỳ cái tên nào gần đến được ngưỡng sáng chói hết.

“Thế nếu chúng ta dùng cái tên nào đó có gắn tên chị theo cùng thì sao hả Lola? Một cái tên nào đó thú vị và quyến rũ,” Gina nói, và tất cả mọi người bắn ý tưởng của mình ra tới tấp, bất kể gàn dở đến thế nào.

“Lola Mỏng Manh.”

“Lola Mờ Ảo.”

“Lola Mỏng Manh, hoặc Lola Mong Manh, không tệ,” cô nói, “nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể đưa ra một cái tên hay hơn. Một từ thôi, như là... à...”

“Chúng ta có thể đơn giản gọi dòng sản phẩm này là Lolita,” có ai đó bật

“Phải rồi.”

“Tôi khá thích nó đấy.”

“Không!” Lola nói mạnh mẽ hơn dự tính. Tất cả mọi người đều nhìn cô và cô lấy bút chì ra khỏi tai. “Xin lỗi, tôi không thích từ Lolita.” Max đã gọi cô là Lolita. Chỉ nghe cái tên đó thôi cũng đâm mạnh vào trái tim vẫn đang ứa máu của cô. Đến giờ đã hơn một tuần trôi qua kể từ hôm cô bước ra khỏi nhà Max, và tim cô thậm chí còn chưa bắt đầu hồi phục. Và nó cũng sẽ không hồi phục lại được, nếu cô cứ phải nghe cái tên Lolita, nhìn thấy cái tên đó trong catalog, hoặc đọc thấy nó trên nhãn mác.

Cánh cửa dẫn vào phòng hội nghị mở ra và trợ lý của Lola, Wanda, đến gần cô.

“Có một quý ông ở đây để gặp chị,” cô ta thì thầm vào tai Lola. “Anh ta nói sẽ không đi cho tới khi chị nói chuyện với anh ta.”

Lola đoán rằng anh chàng đang được nhắc đến có thể là một trong hai người đàn ông. Hôn phu cũ của cô, Sam, kẻ có vô số cú điện thoại mà cô đang tránh, hoặc nhà thiết kế đồ họa mà cô định gặp gần đây.

“Anh ta có nói tên cho em không?”

“Sam.”

Ý nghĩ đầu tiên của cô là hắn đã phát hiện ra cô có dính líu vào vụ biến mất của các bức ảnh khỏa thân đó. Nhưng nếu là trường hợp đó, cảnh sát sẽ ở đây, chứ không phải Sam. Ý nghĩ thứ hai của cô là hắn đã bới ra một thứ mới để dùng chống lại cô, và cô cho là mình có hai lựa chọn: đối đầu cho xong hoặc cho bảo vệ tống hắn ra. Cô mất vài phút để xem xét lại các lựa chọn của mình và quyết định rằng tốt nhất là nghe xem dự định của hắn, để đề phòng hắn có những bất ngờ hoặc thứ gì đó bẩn thỉu hơn để tống tiền cô. Từ lâu trước đây cô đã học được rằng chẳng biết được gì với Sam hết. “Dẫn anh ta tới văn phòng chị đi,” cô nói khi đứng dậy và cáo lỗi rời khỏi cuộc họp.

Hthể làm tổn thương mình thêm nữa , cô tự dặn mình, nhưng cảm giác e sợ vẫn đóng cục trong dạ dày cô khi cô đi dọc hành lang tới văn phòng. Ngay ngoài cửa văn phòng, cô nhìn xuống bộ váy móc màu trắng và dán một nụ cười dễ chịu mà cô đã hoàn thiện suốt nhiều năm trời. Không đời nào có chuyện Sam thấy được cô đổ mồ hôi hết. Khi cô bước vào phòng, hắn đang đợi cô bên trong.

“Sam,” cô nói, để cánh cửa mở ra đề phòng bất trắc. “Điều gì mang anh đến Bắc Carolina thế?”

Hắn không trả lời trong vài giây dài dằng dặc. Hắn chỉ đơn giản nhìn cô trừng trừng, quần áo hắn hơi nhàu nhĩ hơn cô nhớ. Có lẽ giờ đây khi hắn không còn kiếm được tiền nhờ cô nữa, hắn cũng không còn khả năng chịu được chi phí hồ là áo sơ mi của mình. Có lẽ hắn đã phải giấu các nếp nhăn trong chiếc quần dài vải chéo. Hắn đã để mái tóc vàng của hắn dài quá cổ áo, hơi bờm xờm và cố tình bù xù. Từng có thời cô nghĩ hắn đẹp trai và đáng say mê. Cô đã nghĩ mình yêu hắn, nhưng những gì cô cảm thấy với hắn thậm chí còn chả được gần ngưỡng những gì cô dành cho Max. Những gì cô sẽ luôn luôn dành cho Max.

Khi Sam cất tiếng, hắn hầu như không thèm bận tâm che giấu cơn thịnh nộ trong giọng nói. “Cô đã đột nhập vào nhà tôi,” hắn nói.

“Dường như cảnh sát không nghĩ thế.” Cô đi qua hắn ta và đến đứng sau bàn. Đến một chỗ mà cô luôn cảm thấy đầy sức mạnh và nắm quyền kiểm soát. Khi cô mới bắt đầu quyết định mở doanh nghiệp của mình, hắn là một trong những người bảo cô rằng cô đang phạm sai lầm. Giờ đây, được bao bọc trong thành công của cô, cô thấy bản thân hơi giãn ra. Cô có thể nhận bất kỳ thứ gì hắn ném vào cô. “Tôi chắc chắn anh biết tôi đã được chứng minh là vô tội.”

“Điều đó không có nghĩa rằng cô không thuê ai đó đột nhập vào nhà, phá hủy tài sản, và cướp đồ của tôi.”

Cô khoanh tay dưới ngực, chờ để biết hắn có còn quả bom nào để ném vào cô hay không. “Nào, việc đó thật đê tiện và vụng trộm. Giống cái kiểu anh đào xới mấy bức hình đó lên và lập nên cái trang web đó vậy. Nhưng tôi đã không đột nhập vào nhà anh,” cô nói, điều mà cô cho cũng là nửa sự thật. Max mới là người đột nhập thực sự, cô chỉ theo sau anh một cách vui vẻ mà thôi. ó chứng cứ ngoại phạm.”

“Có, tôi nghe rồi. Cô đã ở cùng bạn trai mới của cô.”

Max từng là bạn trai của cô ư? Không, anh có ý nghĩa nhiều hơn thế nhiều. Trong một quãng thời gian ngắn ngủi, anh đã trở thành cuộc đời của cô.

Cô chờ Sam nói thêm nữa. Chờ hắn làm cô ngã ngửa. Chờ hắn đi vào trọng tâm cuộc viếng thăm này, và khi không thấy hắn làm gì, cô hỏi, “Thế thôi hả?” Sự im lặng căng thẳng thêm và từ nét mặt hắn cô nhận ra rằng hắn chẳng còn gì khác. Không còn bức ảnh nào nữa. Không còn gì để dùng làm tổn thương cô nữa.

Dẫu sao hắn vẫn cố và nói một điều cuối cùng vốn thường khiến cô hãi hùng và làm cô cuồng loạn. “Bạn trai cô chắc phải thích đàn bà béo nhỉ?”

Nụ cười của Lola trở nên chân thực và cô bắt đầu cười. Sam luôn muốn cô gầy gò, bệnh tật, và chới với. Cần được thương yêu. Cô không còn là cái người quan tâm đến những gì hắn nghĩ nữa rồi, và không còn các bức ảnh khỏa thân của cô, hắn thậm chí cũng không có năng lực làm cô tức giận. Cô lắc đầu. “Anh ấy yêu cơ thể tôi đúng như thế này.” Cô nói với hắn sự thật. Các rắc rối của cô với Max chưa từng liên quan đến cân nặng hay vẻ ngoài. Chỉ với một cái nhìn, anh cũng luôn khiến cô cảm thấy mình đáng khao khát và thật xinh đẹp. Chẳng có gì liên quan đến việc cô thấy yếu đuối và cần một người đàn ông chăm sóc cô hết. Tất cả là liên quan tới cái nhu cầu muốn thấy mình bị giết của anh.

Khi Sam không nói gì, cô nhướn một bên lông mày. “Anh đã lái xe cả quãng đường dài chỉ để buộc tội tôi đột nhập vào nhà anh và chửi bới tôi hả?”

“Tôi chỉ muốn cô biết rằng cô không lừa được tôi đâu. Tôi biết cô có liên quan.”

“Giờ thì anh đã nói với tôi rồi đấy.” Cô ấn một nút trên điện thoại. “Wanda, vui lòng gọi bảo vệ. Vị khách không mời của chúng ta cần được dẫn ra cửa.”

“Cô đang đá tôi ra ngoài

“Ừ đấy.” Cô nhả nút. “Và nếu anh đến đây lần nữa, tôi sẽ đệ án quấy rối chống lại anh đấy.”

Khi cô nhìn Sam đi, cô thực sự cảm thấy tự do thoát khỏi hắn mãi mãi. Giá mà vượt qua được tình cảm cô dành cho Max cũng dễ dàng đến thế, cô nghĩ thầm khi quay lại phòng hội thảo. Nhưng cô ngờ rằng mình sẽ chẳng bao giờ hồi phục hẳn với Max.

Cô vừa ngồi xuống thì Wanda lại ngắt ngang.

“Có một quý ngài nữa muốn gặp chị. Người này sẽ không nói tên,” Wanda tiếp tục, “nhưng anh ta bảo em nói với chị rằng nếu chị không gặp anh ta ngay, anh ta sẽ trưng dụng con chó của chị cho tới khi chị làm thế.”

Nếu có thể, cô có cảm giác như trái tim tan vỡ của mình vừa đồng thời ngừng đập và tăng tốc trong cùng lúc.

“Em có nên gọi bảo vệ không?”

Cứ như bảo vệ có thể ngăn Max Zamora lại ấy.

“Không.” Cô đứng dậy và đóng cặp tài liệu trên bàn lại. “Mọi người cùng nghỉ ngơi mười lăm phút đi nhé,” cô gợi ý. Rồi, khi cô và Wanda đi về hướng cửa thêm lần nữa, cô nhìn trợ lý của mình và nói, “Dẫn anh Zamora đến văn phòng chị nhé.”

“Em sợ là anh ta đã ở trong văn phòng chị rồi.”

“Tất nhiên là thế rồi,” cô lầm bầm khi đi dọc hành lang. Một lần nữa cô lại dừng lại trước cửa và hít một hơi thật sâu. Xử lí Max sẽ khó khăn hơn nhiều xử lí Sam. Cô đặt một tay lên dạ dày đang sùng sục của mình và đi vào trong. Và anh đứng đó. Quay lưng lại với cô, cao và oai phong như thường lệ.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh vải popolin cắm thùng vào quần kaki, và những cánh quạt trần chẳng lay động được đến một sợi tóc đen của anh. Nghe tiếng cửa, anh quay lại và mắt anh chạm mắt cô kia phòng. “Chào em, Lola,” anh nói. Không có vết thâm nào làm xước sát khuôn mặt đẹp trai của anh, và cô thở phào một hơi nhẹ nhõm khi ánh mắt ấm áp của anh trượt dọc cơ thể cô, rồi lại đi ngược lên. “Cái thứ em đang mặc là gì vậy? Vải móc à?”

Như thường lệ, âm thanh giọng anh làm cô ấm lên từ trong ra ngoài. Anh còn sống, nhưng trông anh thật mệt mỏi. Và cũng tuyệt vời đến mức cô phải đấu tranh chống lại thôi thúc chạy băng qua phòng và quăng mình vào vòng tay to khỏe của anh. Cô tựa lưng vào cánh cửa khép kín và nắm lấy tay nắm đồng. “Anh đang làm gì ở đây, Max?”

“Tìm em.”

Cô không muốn nói chuyện với anh, đặc biệt là có một mình. Cô không tin anh, nhưng hơn nữa, cô càng không tin bản thân mình. Cô nhìn xuống mũi đôi sandal quai mảnh của mình bởi vì cô không thể nhìn vào mắt anh, sợ rằng cô sẽ van xin anh hãy yêu cô theo bất kỳ cách nào anh có thể. Nhận lấy bất kỳ thứ gì anh sẵn lòng trao đi, bất kể điều đó có xé nát tâm can cô thế nào đi nữa. “Anh không nên đến mới phải.”

“Anh yêu em.”

Cô nhắm mắt lại và cố đẩy câu nói của anh ra khỏi trái tim mình. “Không quan trọng.”

“Ý em là gì, không quan trọng ư?” Vì cô sẽ không đến với anh, anh đến với cô. “Tuần vừa qua anh đã trải qua quá nhiều chuyện tệ hại để phải nghe em nói với anh nó không quan trọng. Anh đã suýt chết, và lần đầu tiên, anh thực sự thèm quan tâm!” Anh túm vai cô và cô ngước lên nhìn anh. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh thấm qua lớp vải cotton móc của váy cô và trải rộng những cơn râm ran nóng rực dọc cánh tay tới khuỷu tay cô. “Anh quan tâm vì anh yêu em.” Cô cố giật ra, nhưng nắm tay anh siết chặt, và anh ép cô nhìn vào mặt anh. Nhìn vẻ thống khổ trong mắt anh và nếp nhăn hằn trên trán anh. “Khi em bỏ anh đi, anh đã tức giận đến mức gần như không nhìn nhận mọi việc rõ ràng được. Anh có một cơn tức giận mạnh mẽ hướng về em, nhưng anh đã nghĩ mình nên kiềm chế bản thân để cho em đi.” Anh lắc đầu. “Nhưng anh không thể. Dù anh đã cố gắng thế nào, dù đó là lúc phải nhảy dù ra khỏi một chiếc C-130, anh cũng không tập trung vào nhiệm vụ trước mặt. Thay vào đó, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là em và việc em bỏ đi đã mang lại cảm giác như có một con dao cắm vào tim anh. Rồi anh lao xuống đại dương và áo khoác chứa anh không phình lên. Anh đã tranh đấu dữ dội để trồi lên bề mặt, nhưng tất cả vũ khí mà anh đang mang nặng đến hai mươi hai cân và anh chẳng đi đâu ngoài trừ chìm xuống thay vì nổi lên.”

“Sao anh lại nói điều này với em?” cô hỏi, cố gắng và thất bại trong việc ngăn nước mắt chảy xuống.

“Bởi vì anh muốn em biết. Khi anh bị kéo xuống, anh đã đấu tranh mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào để sống. Ý anh là, anh đã đấu tranh và đạp thật mạnh . Anh đã đấu tranh để quay lại với em. Cái áo kia cuối cùng cũng phồng lên sau khoảng năm giây, nhưng năm giây ấy có cảm giác như năm đời người, và nó làm anh sợ chết khiếp. Anh không muốn đi, Lola. Anh không muốn rời khỏi em. Anh muốn từ cuộc sống nhiều hơn cảnh kết thúc như mồi cá hoặc vật hy sinh. Anh muốn em.” Anh vuốt các hạt nước mắt ra khỏi dưới mắt cô và cô cảm thấy quyết tâm của mình mềm đi. “Nhớ khi cha mẹ em bảo tất cả mọi người ở buổi hội họp gia đình em rằng anh đã cứu em trên tàu Dora Mae chứ? Chậc, điều đó không phải sự thật đâu. Em đã cứu anh, Lola à. Em đã cứu anh nhiều hơn những gì em biết đấy.”

“Được rồi,” cô thì thầm, yêu anh và muốn anh nhiều đến mức bất chấp đau đớn. “Em sẽ cố.”

“Cố làm gì?”

“Cố sống cuộc đời của anh,” cô nói và tựa đầu vào cửa. Đây là những gì cô lo lắng. Lo rằng nhìn vào mặt anh và muốn anh bất kể ra sao. Lo rằng biết rõ nỗi đau của việc nhìn anh sống cuộc đời của anh vẫn còn tốt hơn nỗi đau của việc sống mà không có anh.

Max trượt tay tới hai má cô và nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của cô. Anh đã lái xe như điên để đến chỗ cô, và trước đó, chiến đấu với lũ khủng bố như một người bị ám ảnh. Bởi vì anh thực sự bị ám ảnh. Một người đàn ông bị ám ảnh với viễn cảnh một cuộc sống mới. Một cuộc sống tươi đẹp hơn. “Không, Lola à. Em xứng đáng được nhận nhiều hơn thế,” anh nói. “Anh đã trao trả máy nhắn tin của anh sáng nay rồi. Anh không còn làm việc cho chính phủ nữa.”

Cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh. “Sao cơ?”

“Anh đã quyết định rằng anh muốn sống đủ lâu để chăm sóc em cả quãng đời còn lại của em. Mang súp cho em khi em ốm. Chải mái tóc bạc của em khi em già đi và không thể tự mình làm được.”

Điển hình của Lola, cô nói, “Em có thể tự chăm sóc mình.”

“Anh biết, nhưng anh muốn chăm sóc em. Anh muốn làm em hạnh phúc và nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của em cạnh gối anh mỗi sáng. Anh yêu em, và anh nghĩ chúng ta có thể cùng nhau có một cuộc sống tuyệt vời.”

Ánh mắt cô dò xét mắt anh như thể cô đang tìm kiếm nhiều hơn. Một thứ gì đó mà anh chưa nói ra. “Nhưng Max, nếu chúng ta cãi cọ hoặc anh trở nên chán ngấy em, anh sẽ hối hận đã từ bỏ một thứ anh mà đã thích làm cả một thời gian dài. Anh sẽ nhớ việc bị bắn vào người.”

“Chẳng ai nhớ việc bị bắn vào người hết, bé yêu à.” Anh nắm tay cô và hôn lưng các ngón tay cô. “Anh đã tìm thấy một thứ thú vị hơn nhiều chuyện cho nổ tung mọi thứ, một thứ ngọt ngào hơn cả dòng adrenaline. Một thứ thực sự đáng tranh đấu.”

“Gì thế?”

“Một phụ nữ xinh đẹp làm anh cười và cảm thấy mình đang sống hơn bất kỳ lúc nào anh từng cảm thấy trong đời.” Anh nuốt nước bọt qua cục nghẹn trong họng và cảm giác rực lửa trong ngực. “Anh đã chờ em cả đời, dù là anh thậm chí đã không biết là mình đang đợi. Em và anh là hai mặt khác nhau của một đồng tiền, và em khiến anh cảm thấy mình hoàn thiện.”

“Max,” cô khóc, và vòng tay quanh cổ anh. “Em đã nhớ anh rất nhiều. Em yêu anh, dù cho em đã cố gắng dữ dội để không yêu. Anh ùa vào đời em, đầy nam tính, đáng sợ, và bị đánh nhừ tử. Anh đã trói em, bắt cóc em, vậy mà em vẫn rơi vào tình yêu với anh.”

Anh kéo cô sát vào người anh, tim anh nện thình thịch trong lồng ngực. Anh không biết anh từng làm gì để đáng được nhận Lola Carlyle. Anh chắc chắn là chẳng làm được gì tốt hết. Mống mắt anh cay xè, và anh vùi mũi vào mái tóc thơm ngát ngọt ngào của cô. “Em yêu à,” anh nói, “Anh không hề bắt cóc em. Em đã bị trưng dụng. Cũng như anh sẽ trưng dụng em cả quãng đời còn lại của em vậy.

Cô gật đầu và nức nở.

“Đừng khóc.” Anh lùi ra và nhìn vào mặt cô. “Anh yêu em, và anh muốn làm em hạnh phúc. Anh muốn có em bé vớiem.”

Đôi mắt đẫm nước của cô mở to. “Anh muốn có con sao?”

“Ừ, với em.” Anh đặt cả hai tay họ lên phần bụng phẳng của cô. “Ba đứa, và anh đang nghĩ chúng ta nên có tất cả là con gái, khi nhìn cách em thích thú quá đáng với màu sáp.” Với bàn tay còn rảnh, anh giật vai váy cô. “Và đồ móc nữa, nhưng anh nghĩ đầu tiên chúng ta nên cưới đã.”

Cô cắn môi dưới và mỉm cười. “Điều đó rất khôn ngoan đấy. Em không muốn người ta nói em dùng đến mánh khóe cổ điển nhất trong sách để bẫy anh vào việc cưới em đâu.”

Anh hạ miệng xuống miệng cô và hôn cô thật nhẹ nhàng và từ tốn, nếm môi cô khi như anh nghĩ muốn làm kể từ lúc cô vừa phóng ra khỏi nhà anh. Anh nhớ cô và muốn nuốt chửng cô. “Hãy ra khỏi đây nào.”

“Mmm.” Mắt cô hơi đờ đẫn và cô gật đầu. “Max, hãy về nhà và nói cho Bé Cưng tin mới của chúng ta nào. Nó sẽ vô cùng vui sướng đấy.”

“Chúa nhân từ, anh đã quên phắt con cún đó. Anh đoán là nó sẽ phải sống với chúng ta nhỉ.”

“Max, anh biết anh yêu Bé Cưng mà.”

Anh nghĩ đến con vật ăn hại bé nhỏ đó. Chú chó rõ ràng là cần đến một hình mẫu đàn ông. “Có lẽ nó cũng không tệ lắm.”

Cô mỉm cười và mở cánh cửa sau lưng. “Đưa em về nhà nào.”

Khi anh bước vào ánh nắng của vùng Bắc Carolina, tay Lola nắm trong tay anh, một nụ cười uốn cong một khóe môi anh lên

Không lâu trước đây, anh đã đứng trên phòng chỉ huy cháy rụi của tàu Dora Mae , nghĩ rằng mình bị nguyền rủa với một cô người mẫu đồ lót xinh đẹp và con chó nhỏ xíu ẻo lả của cô ta. Anh đã luôn tin rằng Lola Carlyle sẽ là mồ chôn của anh.

“Chúng ta vẫn chưa bao giờ có thời gian xem Kiêu Hãnh và Định Kiến nhỉ,” cô nói, một tia trêu chọc ánh lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô.

Phải rồi, cô rõ ràng là mồ chôn của anh, nhưng thật là một lối đi tuyệt vời biết bao.