Ngoài ánh lửa trên bãi biển, Lola chẳng thấy được mấy. Lông mày cô nhức mỏi, nhưng cô không chịu hạ ống nhòm xuống. Max đã đi ít nhất một tiếng đồng hồ. Anh đang ở đâu đó ngoài kia, vậy mà cô chẳng nhìn thấy dù là cái bóng của anh. Vài lần cô nghĩ mình đã phát hiện ra anh, nhưng mỗi lần ấy hóa ra lại chẳng gì hơn những con sóng. Cô hạ ánh mắt tới bãi biển. Cô cũng không thể phát hiện ra Bé Cưng, dù cô biết nó ở đâu.

Tiếng nhạc đường phố Mexico dạt tới chỗ Lola , ồn ào và rõ như thể có một ban nhạc thực sự đang chơi trên bãi biển. Cô không hâm mộ nhạc đường phố Mexico cho lắm, và từ giờ trở đi cô chắc chắn mình sẽ ghét loại nhạc này. Cô có đầy bùn trên tóc, rệp cắn cánh tay cô, và niềm an ủi duy nhất của cô là chẳng có ai bắn cô hết. Điều duy nhất cho cô chút hòa bình trong đầu là cũng chẳng có ai đang bắn Max hết. Dẫu gì cũng vẫn chưa.

Cuối cùng tay cô cũng quy hàng và cô hạ ống nhòm xuống. Cô đã quấn khăn len quanh chân, nhưng lũ rệp trên đảo rất ác độc và có vẻ cắn xuyên qua được cả vải len. Cô vừa mệt vừa ngứa, và đói đến mức cô sẽ bán linh hồn mình lấy một chảo mì ống trộn pho mát hoặc một thỏi Snicker cỡ lớn. Cô đập một con muỗi đang ăn tối trên cổ cô. Nếu Max không nhanh lên, cô ngờ rằng mình sẽ không thể bước nổi vì mất máu.

Chỉ nghĩ đến anh cũng khiến mặt cô nở nụ cười. Chẳng logic chút nào. Cũng chẳng thể hiểu được nữa, nhưng cô cho là hội chứng Stockholm vốn cũng không thể hiểu được. Trong toàn bộ đống lộn xộn rối tinh này, anh là thứ bất biến duy nhất. Thứ duy nhất ổn định. Có

Anh chắc chắn có vẻ rất thực khi anh làm tình với cô. Sự ve vuốt của tay và miệng anh trên người cô, cảm giác phi thường khi cơ thể anh nhập vào cơ thể cô. Trong tất cả những người đàn ông mà cô biết, những người đàn ông mà cô từng yêu, cô chưa hề cảm thấy gắn kết như cô thấy với Max.

Như thể ý nghĩ của cô gọi anh ra từ trong không khí, anh bỗng nhiên xuất hiện cạnh cô. Trong tay, anh ôm Bé Cưng, và Lola nghĩ rằng mình chưa từng nhìn thấy một điều gì tuyệt diệu đến thế. Cô muốn hôn chụt lên miệng Max, rồi phủ những nụ hôn khắp người anh. Chú chó vặn vẹo đầy vui sướng khi Lola đứng dậy, nhưng tay Max trên mõm nó ngăn nó khôngsủa.

“Anh cần cuộn băng dính,” Max nói vừa đủ nghe. “Nó nằm trong túi vải.” Khi Lola tìm thấy cuộn băng dính, anh bảo cô xé ra một mẩu, rồi anh quấn nó lại quanh miệng chú chó tội nghiệp.

Mặc dù Lola biết việc đó là cần thiết, cô vẫn cảm thấy thương nó. “Nó có thể thở không?”

“Có, thưa bà,” Max trả lời, tông giọng anh hoàn toàn lạnh lùng khi anh chuyển con chó. “Nó chỉ không sủa được thôi.”

Thậm chí khi Búp Bê Bé Cưng lấy chân cào cào băng dính, cả cơ thể nó cũng run lên đầy vui sướng. “Mày không biết mày đã gần được đến sống ở Mexico đến mức nào đâu,” cô đay nghiến khi siết nó vào ngực.

“Colombia,” Max sửa lại. Anh quỳ cạnh túi vải và lần đầu tiên cô chú ý thấy khẩu súng trường buộc ở lưng anh. Một cái mũ bóng chày màu xám thò ra khỏi túi quần sau của anh. Cô không chắc lắm, nhưng nó trông giống một loại cao su nào đó được căng ra trên nòng khẩu súng trường.

“Anh định giết mấy tên đó à?” cô hỏi.

“Em thấy khó chịu với việc đó à?” Anh rút ra hai mẩu nhựa Styrofoam và đứng dậy.

Có không nhỉ? Không nếu không còn đường nào khác. “Không,” cô trả lời, và ôm Bé Cưng khi Max dính đôi cánh đi nước vào hai bên chú chó của cô. “Trước đây anh đã từng giết người chưa?”

Anh không trả lời mà thay vào đó hỏi, “Em nghĩ em có thể bơi mà không bị tăng thông khí phổi hay gây ra tiếng ồnkhông?”

Nếu điều đó có nghĩa là thoát ra được khỏi đảo, cô có thể làm bất kỳ điều gì. “Có.”

“Tốt, bởi vì việc chúng ta thoát được khỏi đây phụ thuộc vào điều đó.” Một lần nữa anh lại quỳ xuống cạnh túi vải. Anh rút đèn pin và bản đồ ra, rồi nhét khăn len của cô vào trong. Sau đó, anh chất vài tảng đá lớn đầy vào túi vải và túi xách của cô.

“Anh đang làm gì thế?”

“Những cái này sắp đi vào hồ xanh rồi. Anh không muốn để lại phía sau bất kỳ thứ gì có thể nhận dạng chúng ta.”

“Bàn chải đánh răng của em ở trong đó. Em sẽ cần đến nó.”

“Đến sáng mai em sẽ có một chiếc mới.”

Chuyện anh không nói là đến sáng mai cô cũng có thể đã chết. “Em sẽ cần đến ví của em. Nó là hàng Fendi.” Tiếng gầm gừ cáu tiết của anh cho cô biết anh nghĩ gì về việc đó. “Được rồi, nhưng em sẽ cần thẻ American Express.”

Anh rút tiền mặt cô có trong ví ra, nhưng không thẻ tín dụng. Với tay còn rỗi, cô nhét tiền vào áo lót.

Trong một chuyển động uyển chuyển, Max đứng dậy và kẹp đèn pin cùng bản đồ dưới một cánh tay. Rồi anh thò tay vào túi sau và rút ra một thứ gì đó hình vuông. Ánh trăng chiếu lên lớp vỏ bạc, và Lola nghĩ nó trông rất giống một thanh kẹo cao su sô cô la, loại dịch vụ phòng bỏ lại trên gối cô khi cô gọi dọn phòng.

“Đó có phải là kẹo cao su không?”

“Bao cao su.

Trong vài giây im lặng cô nhìn anh qua bóng đêm. Anh hẳn đang đùa. “Em tưởng anh bảo chúng quá nhỏ với anh.”

Anh ngước lên và mắt họ khóa lại. “Chúng không phải cho anh.” Trong một giây ngắn ngủi cô nghĩ mình thấy một khóe miệng anh nhếch lên, nhưng cô không chắc lắm. “Cầm lấy cái này đi,” anh chỉ thị khi đẩy đèn pin về phía cô. Khi cô đã cầm nó trong bàn tay tự do, anh xé bao cao su ra, duỗi căng lớp cao su, rồi cuộn nó lên đèn pin. Khi làm xong, anh buộc hai đầu vào đỉa thắt lưng. “Anh muốn em theo ngay sau anh mà không phát ra một tiếng động.” Anh cuộn bản đồ lại và cũng luồn bao cao su quanh nó. “Em và anh, cùng con chó kia, sẽ bơi ra cái thuyền đằng kia, lẻn lên thuyền, và vỗ mông rời khỏi đây.” Anh buộc bản đồ quanh đỉa quần. “Khi anh bảo em làm gì, anh muốn em làm ngay. Đừng nghĩ trước. Chỉ làm ngay. Ngay bây giờ, anh chỉ muốn em nói ‘Đồng ý, Max.’”

Cô không ở trong quân đội. Cô không quen nhận lệnh. Nhưng cô tin anh bằng cả mạng sống của mình và Bé Cưng. “Đồng ý, Max.”

Anh chống tay lên hông và nhìn cô từ trên xuống dưới. “Em sẽ lóe sáng như một cột mốc phát sáng mất.”

“Em làm gì đây?”

“Anh sẽ lo liệu việc đó ngay đây. Ngay bây giờ chúng ta cần xem xét kế hoạch hđ.”

“Kế hoạch hđ ư?”

“Kế hoạch hoạt động,” anh giải thích. “Khi chúng ta đã ở trên tàu, anh sẽ lấy vị trí gần đuôi tàu, và khi anh bảo em, anh muốn em khởi động động cơ.”

“ Em ư? ”

“Em từng lái thuyền chưa?”

“Chưa, nhưng em từng một lần lái xe máy.”

Anh quệt tay ngang lớp râu lởm chởm trên quai hàm. “Nó dễ hơn lái xe máy đấy. Chỉ cần mở khóa và đẩy cần gạt về phía trước.”

“Em có phải cho nó vào số không?”

“Em không phải lo về chuyện đó. Nó sẵn sàng để đi rồi.”

“Được rồi. Mở khóa, rồi đẩy cần gạt về phía trước,” cô lặp lại khi dạ dày cô xoắn chặt. “Nếu em kéo nó lại, nó có lùi không?”

“Có, và nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc đó.”

Dạ dày cô càng xoắn chặt hơn. Cô có thể làm được việc này. Không đổ mồ hôi. “Còn gì nữa không?”

“Có, nhớ cúi đầu xuống.” Anh chỉnh lại khẩu súng trên lưng. “Sẵn sàng chưa?”

Chưa hẳn. “Rồi, Max.”

“Vậy hãy vào tiệc thôi.”

Cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Đúng vậy. Họ hoặc thoát được khỏi đảo hoặc chết. Cô theo anh ra chỗ hồ xanh và đứng trên những tảng đá lớn khi anh thả túi vải và túi Louis Vuitton của cô vào nước. Tất cả mọi thứ cô sở hữu đều biến mất trong hồ nước xanh. Cô ôm chặt Bé Cưng khi ba bọn họ di chuyển xuống đồi về hướng bãi biển. Đúng y như cô đã đồng ý, cô theo chân Max. Cô thọc tay vào túi quần jean của anh, như cô đã nghĩ đến việc làm thế lúc trước, và không ai trong số họ phát ra một âm thanh nào.

Họ quỳ xuống cạnh con suối mà anh đã giúp cô băng qua trên đường họ lên đồi. Anh đưa cô mũ bóng chày, và khi cô nhét tóc vào dưới mũ, anh lê tay qua bùn, rồi trát nó lên mặt và cánh tay anh. Cô kế tiếp, và cô nhắm mắt lại khi anh trải lớp bùn ướt lạnh khắp má cô.

“Hãy coi nó như đắp mặt thôi,” anh thì thầm.

Cô mở mắt và nhìn vào khuôn mặt anh sát gần mặt cô. “Loại bùn kia sạch,” cô thì thầm đáp lại.> Một bên lông mày kéo bùn lên tận trán anh và tràng cười không tiếng của anh chạm tới má cô. “Bùn sạch ư? Mới mẻ nhỉ.”

Tiếng nhạc Mexico dừng lại và Max liếc qua vai nhìn về hướng bãi biển. Giọng lè nhè của ba tên đàn ông át trên tiếng sóng vỗ, tiếng nói líu nhíu của chúng không to như lúc trước nữa. Max thọc vào bùn, và với đôi bàn tay nhanh nhẹn không chút riêng tư xoa bùn khắp cánh tay và chân cô. Bé Cưng cố nhảy khỏi vòng tay cô, nhưng cô ôm nó lại chặt hơn. Rồi Max nhỏm dậy và cô theo anh đi xuyên qua các thân cây và bụi cỏ. Một lần nữa cô lại thấy ấn tượng khi anh di chuyển quá lặng lẽ đối với một người đàn ông to con như anh. Họ náu mình trong bóng đêm tối tăm nhất, Max đôi khi nhập vào giỏi đến nỗi, cô phải níu chặt lấy lưng áo anh để không bị mất dấu anh. Thi thoảng cô với tay xuống dưới khẩu súng trường gắn chặt ở lưng anh và chạm vào anh chỉ để trấn an mình rằng anh vẫn là Max. Vẫn mạnh mẽ, ấm áp, và còn sống. Và mỗi lần cô làm thế, cô lại thấy bản thân mạnh mẽ thêm.

Anh dẫn cô tới phần bãi biển cách xa lũ say xỉn, và họ cùng nhau bước vào đại dương. Các con sóng đổ xô qua mắt cá chân cô, rồi đầu gối và đùi cô, tẩy sạch lớp bùn đang bắt đầu ngưa ngứa. Cô đi cho tới khi chỉ vai cô ở trên mặt nước, rồi cô cùng Bé Cưng lội ngược dòng nước tiến lên được chút ít.

Lần thứ ba Max quay lại tìm cô, anh với tay dưới nước tìm tay cô và đặt nó lên nòng súng. Cô túm lấy Bé Cưng bằng tay kia, và không một lời, Max dắt họ đi. Lola đá chân, cẩn thận không để phát ra âm thanh. Cô có cảm giác rằng thậm chí dù cô có không giúp gì đi nữa, anh vẫn có thể xoay xở được.

Nước muối ngập đầy miệng và vỗ vào mắt cô. Một chiếc giày rơi khỏi chân cô, và cơ bắp ở cánh tay và chân cô nóng rẫy. Dường như là họ đã bơi cả một tiếng đồng hồ cuối cùng mới lên được con thuyền. Max cắt mỏ neo, rồi bế Bé Cưng khỏi người cô và đặt nó lên đáy thuyền. Một tay anh níu lấy thành thuyền, một tay túm mông cô, và đẩy cô qua thành tàu. Cô trượt xuống đáy tàu như một con cá sắp chết và ngước lên nhìn bầu trời đêm. Mệt mỏi, sợ hãi, và hết hơi đến mức cô hầu như không thở nổi. Max đẩy khẩu súng qua, và nó đập vào vai cô. Con thuyền rung lên khi anh quăng mình qua thành tàu và đáp mạnh lên người cô. Không khí rít ra khỏi phổi cô và trán anh đập vào lưỡi trai trên mũ cô. Ngay lập tức anh nâng trọng lượng của mình dậy khỏi cô, cưỡi lên cô bằng tay và đầu gối.

“Nhớ này,” anh thì thầm, “khi có dấu hiệu của anh, mở khóa và đẩy cần số.”

Dấu hiệu. Dấu hiệu nào? Họng cô khô khốc, cô không thể thở nổi. Tất cả những gì cô có thể làm là yếu ớt lắc đầu.

“Lola,” anh đẩy đầu mũ cô lên. “Em lại đang tăng thông khí phổi đấy à?”

Cô lấy tay che miệng và gật đầu. Chúa nhân từ, sao lại tăng thông khí phổi vào đúng lúc này! Nằm trong đáy một con thuyền của bọn buôn lậu thuốc phiện, trong khi những tên buôn lậu say xỉn đang vui chơi và bắn nát bãi biển bằng các khẩu súng tự động. Cô phải mở khóa và đẩy cần gạt. Đây không phải lúc thích hợp để ngất đi! Một tiếng rít đau khổ thoát khỏi môi cô và vang lên sau các ngón tay cô.

“Nào nào cưng,” anh thì thầm, và xoa cánh tay cô. “Thư giãn đi. Em có thể làm được. Chỉ cần thư giãn thôi. Hít thở sâu chậm rãi bằng mũi nào.”

Lola tập trung vào đường nét mặt anh tối om rất gần mặt cô. Tập trung vào tiếng nói bình tĩnh của anh và mùi nước biển trên da anh. Cô cảm thấy Bé Cưng tựa đầu vào mắt cá chân cô, và cô làm hết sức để đẩy lùi nỗi sợ hãi của mình.

“Cảm thấy tốt hơn chưa?”

Cô kéo một hơi thở chậm chạp khỏi đáy phổi, rồi di tay lên ngực. “Dấu hiệu là gì?” cô xoay xở thốt ra, đấu tranh giành lấy sự bình tĩnh mà cô không hề cảm thấy.

“Anh sẽ giơ tay lên, và khi anh muốn em mở khóa và đẩy cần gạt, anh sẽ nắm tay lại.”

“Đồng ý, Max.”

“Thế mới là cô bé của anh. Và nhớ này, bất kể em làm gì, nhớ cúi đầu xuống,” anh nói, rồi trao cho cô một nụ hôn nhanh, và trườn qua cô về đuôi thuyền.

Cúi đầu xuống. Mở khóa. Đẩy cần . Cô có thể làm được. Lola lăn sấp xuống và trườn qua hai thùng nhựa lớn và một loại sọt nào đó. Cô bò quanh một cái ghế băng nhỏ tới bánh lái. Qua xúc giác, cô tìm thấy bánh lái, chìa khóa trong ổ, và cầngạt.

Cô nâng đầu lên vừa đủ để nhìn qua thành ghế và cảm thấy lông mày cô rướn lên tận cái trán đầy bùn. Đường nét đen xì của Max quỳ gối phía sau, chống nòng khẩu súng trường trên một trong ba động cơ. Xa xa anh, lửa trại vàng rực. Ba tên đứng quanh nó, khẩu súng tự động của chúng dựa vào cái phao cao su cách tầm với của chúng khoảng ba mét. Giọng trầm trầm và tiếng cười say xỉn của chúng siết chặt gáy cô, không khí đêm sền sệt đè nặng trên da cô như một cái khăn tắm ướt. Một tên đàn ông tách mình khỏi bọn và đi tới chỗ tên say xỉn bất tỉnh trong ghế. Hắn đá chân tên kia, rồi với xuống và giật dây thừng một cái. Đầu dây quăng ra từ dưới ghế, và hắn nhìn xuống chân. Hắn chậm chạp nhặt nó lên, rồi chằm chằm mắt nhìn nó như thể hắn không tin nổi những gì mình đang nhìn. Hay phải nói là những gì hắn không nhìn thấy.

Giọng hắn vang vọng khắp mặt nước khi hắn quay lại với lũ kia và giơ đầu dây lên cao trong không trung. “ Perro? ” hắn nói.

Lola hạ mắt xuống một phân nhìn đường nét đen thẫm của lưng Max, ước gì anh nhanh lên. Bé Cưng nhảy lên ghế, và không rời mắt khỏi bãi biển, cô đưa nó quay lại sàn. Một tên đàn ông nhìn về phía con thuyền, và Lola nín thở. Hắn đi tới mép nước, và giọng nói trên bãi biển vang lên, trở nên kích động.

“Nào, Max,” cô thì thầm sau lưng ghế. Rồi, như thể nghe thấy cô, anh giơ tay lên, liếc cô qua vai, và nắm tay lại.

Cô quay ngoắt lại trên ghế, và với đôi tay run rẩy, tìm ổ khóa. Câu Mở chìa, đẩy cần gạt tới trước lao nhanh qua đầu cô, và đó chính xác là những gì cô làm.

Không có gì xảy ra cả. Cô cố lại lần nữa, và lần này động cơ xì xèo rồi tắt ngóm.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt cô thì thào. Giọng nói trên bãi biển cao dần, và cô thử lại lần nữa.

Không gì cả. Cô liếc qua vai và thấy lũ kia đang chạy về hướng bè.

Át trên trạng thái hỗn loạn giọng bình tĩnh của Max vang đến, “Đến lúc đi rồi, cưng ạ,” anh nói.

Cô vặn chìa khóa, động cơ xì xèo rồi tắt. Lần kế tiếp cô thử, nó bắt đầu với một tiếng gầm gào và cô đẩy cần gạt xa hết mức có thể. Con thuyền bắn vọt tới trước ngang mặt nước và mũ cô bay khỏi đầu. Cô nắm lấy bánh lái và giữ chặt hết mức có thể. Con thuyền nhảy vọt lên các ngọn sóng khi buổi đêm nổ tung trong một tràng brrap brrap liên hồi khi các khẩu súng tự động bắn ra. Lola cúi đầu xuống và hy vọng Max cũng làm như vậy. Cô không thể nhìn xem họ đang đi đâu, nhưng cô cho là chuyện đó cũng chẳng quan trọng, khi mà một khi đã rời khỏi bãi biển, buổi đêm đen thăm thẳm đến mức đằng nào thì cô cũng không thể nhìn thấy gì.

Rồi đột nhiên một tiếng nổ, như tiếng sấm sét dội bom giữa không trung, rực sáng cả bầu trời. Lola nhìn ra phía sau khi một quả bóng lửa khổng lồ thiêu rụi tàu Dora Mae trong màn đêm đen kịt. Hai tiếng nổ khác theo sau, khiến các mảnh vụn đang ngùn ngụt cháy bay tứ tung. Đối chọi với ngọn lửa và vụ phá hủy con thuyền, Max nhỏm dậy. Anh đứng xoài rộng hai chân và giơ tay lên trời như thể anh là nhà vô địch quyền anh hạng nặng của thế giới.

Max đã trải qua rất nhiều quãng đời làm việc trong cái lạnh và ẩm ướt. Không phải cách anh thích nhất để trải qua một buổi tối, nhưng anh đã quen với nó. Lola thì không. Anh thấy một tấm chăn ở đầu thuyền và đưa nó cho cô.

“Bỏ quần áo ướt của em ra đi,” anh khuyên, và chiếm quyền kiểm soát bánh lái.

Ánh sáng rừng rực từ hòn đảo mờ dần khi Max cắt đèn pin và bản đồ ra khỏi đỉa quần. Được trang bị các dụng cụ và thiết bị tối tân nhất, con thuyền là tất cả những gì một tay buôn lậu thuốc phiện cần để tìm các thùng hàng ma túy trôi nổi trên Đại Tây Dương. Anh ngồi cạnh Lola trên băng ghế dài và chiếu đèn sát mặt cô. Các ngón tay cô run run, và cô gặp khó khăn trong việc cởi khuy áo. Môi cô xanh ngắt, và cô ôm chặt chú chó đang run dữ dội vào lồng ngực.

Giữ một tay trên bánh lái, anh đẩy các ngón tay cô ra và giúp cô ra khỏi váy. Anh ném nó lên đáy thuyền. Rồi anh xoay xở để bóc băng dính khỏi mõm Bé Cưng. Con chó thốt ra một tràng sủa dữ dội khi Max thả chăn lên cả người Lola lẫn con cún con của cô.

“Hãy quàng nó vào thêm tí nữa đi,” anh bảo cô, và quay sự chú ý về với hệ thống định vị toàn cầu. Anh bật đèn tàu lên và mở bản đồ ra. Một cái bút chì đầy mỡ và một quyển sổ được đính vào bánh lái, và anh dùng bút chì để đánh dấu tọa độ của họ. Anh muốn đảm bảo rằng đội bảo vệ bờ biển sẽ biết chỗ để tìm hòn đảo và bốn tên buôn lậu mắc cạn. Anh không nghĩ vụ nổ tàu Dora Mae có giết chết người, chỉ đổ một ít lửa xuống người chúng và đốt tóc chúng mà thôi.

Vài người có thể thấy rằng cho nổ tung con thuyền đó là hơi quá mức. Max không phải một trong số đó. Dù anh ngờ rằng bốn tên đó cũng chẳng thể hạ thủy tàu Dora Mae và làm nó hoạt động cho được, anh cũng không sẵn sàng để lại cho chúng một lựa chọn nào. Và anh cũng sẽ không mạo hiểm để anh và Lola bỏ lại một thứ gì đó sau lưng có thể lần thẳng tới họ. Dora Mae phải chết. Và khỉ thật, nhưng có rất ít thứ trên thế giới có thể sánh được với một vụ nổ huy hoàng.

Anh bật radio lên và nghe ngóng tin của bất kỳ một con thuyền nào. Anh không ngạc nhiên khi chẳng nghe thấy gì. Nhưng chỉ vì anh không nghe thấy tin của những con thuyền khác không có nghĩa chúng không ở đó. Anh chuyển radio sang kênh của lực lượng bảo vệ bờ biển và với lấy mi-crô. “Tên đệm của em là gì?” anh hỏi, không sẵn lòng thông báo với đội bảo vệ bờ biển hay bất kỳ ai rằng anh và Lola đang ở trên một con thuyền tốc độ ăn cắp.

Răng Lola đánh vào nhau khi cô trả lời, “Faith.”

“Nhóm bảo vệ bờ biển quần đảo Florida, Nhóm bảo vệ bờ biển quần đảo Florida, đây là tàu Faith . Nghe rõ? Hết.” Anh chờ nửa phút trước khi lặp lại. Vẫn không có gì. Nhờ đèn trên màn hình LCD, anh đọc được vị trí của họ và quyết định rằng cơn bão đã thổi họ chín mươi hải lí về hướng đông nam quần đảo Florida. Sáu mươi dặm về hướng nam cách vị trí lúc trước của họ trên tàu Dora Mae .

“Chúng ta ở đâu rồi?” Lola hỏi giữa hàm răng nghiến chặt. “Chúng ta có ở gần Florida không?”

“Khoảng tám mươi dặm,” anh trả lời, quá mệt mỏi để tính toán khoảng cách chính xác giữa hải lý và dặm. Khi cuối cùng anh về được đến nhà, anh có kế hoạch sẽ ngủ ít nhất ba ngày.

“Anh có muốn một phần chăn của... của em không?”

“Không, cũng không lâu nữa đâu.” Ba động cơ trên tàu sẽ cho phép họ đi với tốc độ hơn năm mươi hải lý, nhưng không có nhiều bảo vệ chống lại gió, Max chỉ giữ tốc độ hai mươi sáu. Bầu trời trên đầu thật quang đãng và chi chít sao.

“Ma... Max?”

“Ừ.” Anh nhìn qua cô. Nhìn cô thò một bàn tay từ dưới chăn ra để nhặt bùn ra khỏi trán. Nhìn những lọn tóc bồng bềnh quanh mặt cô và phản chiếu ánh trăng mờ nhạt. Ánh sáng sáng từ bộ điều khiển chạm tới môi cô và tràn khắp môi cô như mật ngọt khi cô cất tiếng.

“Em thực sự đã nghĩ chúng ta... chúng ta sắp chết,” cô nói vừa đủ át tiếng động cơ.

“Anh đã bảo em rằng anh sẽ đảm bảo em về được nhà mà.”

“Em biết.”

Bé Cưng thò đầu ra khỏi lỗ trên cái chăn, nhìn quanh, rồi lại vùi ngược vào trong chốn an toàn và ấm áp sát ngực và bụng Lola.

Con chó may mắn đó không biết nó có được điều đó là tuyệt vời đến mức nào. Max thì biết, và anh ước gì mình không biết. Kể cả bây giờ, với giá lạnh và gió tớp vào chân và má anh, ký ức về làn da mượt mà của cô vẫn sưởi ấm bụng anh. Sẽ tốt hơn nhiều nếu họ chia tay mà anh không biết cảm giác được làm tình với cô tuyệt vời đến mức nào. Sẽ tốt hơn nhiều nếu anh có thể dành cả quãng đời cò mình, giống như mọi tên đàn ông khác trên thế giới, băn khoăn tự hỏi cảm giác thế nào khi ôm mặt cô trong tay anh cùng lúc hôn miệng cô.

Giờ thì anh biết, sẽ vô vàn khó khăn hơn để thả nó đi. Để cho cô đi. Giờ khi anh biết rằng dưới những đường cong người mẫu bên ngoài và ngọt ngào có một người phụ nữ đầy dũng cảm và quả quyết cư trú. Tính gan dạ và bền bỉ mà anh ngưỡng mộ.

Khi con thuyền lao về hướng bờ biển Florida, với mỗi dặm anh để lại phía sau, họ càng đến gần với giờ phút anh sẽ chuyển giao cô cho đội bảo vệ bờ biển hơn. Trách nhiệm của anh đã hết, anh biết mình nên bắt đầu đặt khoảng cách giữa bản thân và cô. Cô không thuộc về anh, nhưng khi cô ngả đầu lên vai anh, anh lại không thể bắt mình đẩy cô ra. Anh giữ một tay trên bánh lái, và với tay còn lại anh đưa micrô lên miệng.

“Nhóm bảo vệ bờ biển quần đảo Florida, Nhóm bảo vệ bờ biển quần đảo Florida, đây là tàu Faith . Nghe rõ? Hết.” Vẫn không có gì.

“Max, khi chúng ta được giải cứu, xin đừng bỏ lại em nhé.”

Anh không thể hứa với cô điều đó.

“Max?” cô ngả đầu ra sau và ngước lên nhìn anh.

Lần đầu tiên, anh không thể hứa một lời hứa mà anh biết mình không thể giữ lời. Anh được cứu thoát khỏi một lời thanh minh nhờ tiếng xèo xèo của radio, rồi giọng êm nhẹ đều đều của một sĩ quan canh gác đường bờ biển vang lên.

“Tàu Faith , lực lượng bảo vệ bờ biển đây. Roger, đội trưởng, vui lòng miêu tả tình trạng của anh, hết.”

Max dừng lại và nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của Lola Carlyle. Rồi anh nâng micro lên và cất bước đi đầu tiên về nhà và tách cuộc đời anh khỏi cô.