Edit: Doãn Kiệt

Beta: Doãn Mộc

Long Doanh Doanh: "Bác sĩ Hoắc Tư Diễn mà cậu hỏi thăm xui xẻo dính vào một trận tranh chấp ở bệnh viện."

Long Doanh Doanh: "Người nhà của bệnh nhân mất kiểm soát, nửa đêm đến bệnh viện California gây sự, đầu tiên là lấy dao gọt hoa quả đâm một nữ bác sĩ trực ban người Hoa Kiều bị thương. Sau đó, lại đâm tay phải anh ta (HTD), vết thương rất nặng."

Việc này lúc ấy huyên náo rất lớn, cảnh sát Mỹ nhận được báo nguy cấp tốc chạy đến chế phục người gây sự, thậm chí còn vặn gãy cánh tay của một người đàn ông có ý đồ chống cự. Sau đó, hai người kia bị cảnh sát khởi tố tội danh mưu sát, bị còng tay đưa vào tù.

Nữ bác sĩ Hoa Kiều chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi điều trị nửa tháng liền khỏi, nhưng tay của Hoắc Tư Diễn vì bị thương rất nặng, không thể tiếp tục cầm dao phẫu thuật, bị buộc phải từ bỏ sự nghiệp sớm.

Sau đó nữa, chỉ cần là người biết sự kiện này, mỗi lần nhắc tới bác sĩ Hoắc tuổi trẻ tài cao kia, lời mở đầu lúc nào cũng là unfortunately*.

*Đáng tiếc, thật không may.

Sức lực toàn thân của Miểu Miểu như bị rút khô, mềm nhũn ngã xuống sàn, chữ trên màn hình cong vẹo xếp thành bóng mờ, mơ hồ rơi vào đôi mắt lấp lánh ánh nước của cô, trái tim cũng theo đó mà co rút đau đớn.

Khó trách, người đàn ông hào hoa khí phách như vậy lại có thể lộ ra biểu cảm ảm đạm, cô đơn trong vô thức.

Từ khi mọi chuyện xảy ra, anh làm sao sống được qua nhiều ngày ngày đêm đêm như vậy?

Miểu Miểu không thể tưởng tượng ra được.

Điện thoại lại rung lên, vẫn là tin nhắn của Long Doanh Doanh.

"Tớ thấy thật kỳ quặc, ở Mỹ mà cũng có chuyện náo loạn ở bệnh viện à? Kết quả tra thử một cái, ha ha! Là người Trung Quốc chúng ta chạy tới gây sự, tức chết tớ rồi! Bác sĩ Hoắc kia cũng thật xui xẻo, sao lại gặp đúng những kẻ cặn bã như vậy chứ!"

Miểu Miểu vừa xem xong, pin điện thoại quá thấp nên tự động ngắt máy, cô đặt di động sang một bên, sau đó ôm đầu gối cuộn người thành một đoàn.

Đêm khuya, yên lặng như nước, một chiếc đèn tường lẻ loi tỏa ánh sáng nhu hòa.

Cũng không rõ ngủ quên từ khi nào, chỉ cảm thấy đêm này phá lệ dài. Hôm sau, Miểu Miểu tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy một sợi nắng sớm đang từ rèm cửa chưa khép kín len lỏi chiếu vào. Trong tia nắng lấp lánh những hạt bụi đang không ngừng quay cuồng.

"Nhìn đi," Cô tự lẩm bẩm, " Mỗi ngày mặt trời đều lên."

Mỗi nơi trông có vẻ như điểm cuối cùng, cũng có thể là một bắt đầu hoàn toàn mới.

Cô từng một mình vượt qua ngày đông giá rét trong sinh mệnh mình, chắc chắn Hoắc Tư Diễn cũng có thể, chỉ cần còn sống, thì tình huống nào cũng không coi là quá bết bát. Mà không phải hôm qua cô đã thấy sao, anh đã từng bước ra khỏi bóng tối, tỉnh táo lại, con đường sau này anh phải đi, cũng là con đường tỏa ánh hào quang rực rỡ.

Miểu Miểu vịn giường dậy, đến cạnh cửa sổ, xoạt một tiếng kéo rèm che ra, ánh nắng mềm mại nhào lên ôm lấy cô, cô duỗi lưng, vươn người ra. Ánh bình minh nơi chân trời trong suốt như được gột rửa, đẹp đến không thể diễn đạt, đây là quà tặng sau khi trải qua đêm tối.

Cô nhìn một lúc, vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo, rồi ngồi trước gương bới tóc lên. Cô cắm sạc điện thoại, rồi xuống lầu chạy bộ buổi sáng.

Hiện tại Miểu Miểu từ đầu đến đuôi đều xem như một kẻ rảnh rỗi, sáng sớm dậy chạy bộ, rồi ung dung thong thả ngồi trên bàn ăn bữa sáng. Sau khi bố mẹ đi làm, cô liền vào vườn tưới nước cho hoa cỏ, hoa Nguyệt Quý mới gieo trước đó đã hé ra hai cái nụ nhỏ giữa đám lá xanh dồi dào sức sống. Cô vui vẻ xem đi xem lại, dùng ngón tay miết nhẹ, nụ hoa trướng phình, căng mịn, trong lòng cô bắt đầu chờ mong ngày hoa nở.

Hi vọng, luôn có thể mang đến niềm vui từ tận đáy lòng.

Lượn một vòng trong trong ngoài ngoài, Miểu Miểu cảm thấy hơi buồn ngủ, ngáp dài quay về phòng, nghe tiếng đồng hồ báo thức đang vang lên. Cô cầm di động lên ngắt đi, nhìn thấy có mấy cuộc điện thoại chưa nhận, người gọi tất cả đều là...Phùng Tử Minh.

Anh ta tìm cô làm gì, vội thế à? Đều đòi kiện tụng rồi, giữa bọn họ còn lời gì mà nói nữa?

Vừa nghĩ xong, Phùng Tử Minh lại gọi tới, Miểu Miểu nhấc máy, liền nghe thấy giọng nói hơi kích động cùng với cẩn thận từng li từng tí của đối phương: "Tạ sư muội, cuối cùng em cũng chịu nhận điện thoại rồi! Anh kiểm điểm cả đêm, sâu sắc nhận thức được sai lầm của bản thân, thật vô cùng có lỗi, anb ở đây nói câu xin lỗi với em..."

Thời gian trò chuyện hiển thị chín phút mười bảy giây.

Phùng Tử Minh còn đang đau lòng nhức óc sám hối sai lầm, cũng thành tâm cầu xin cô tha thứ, lặp đi lặp lại, nói tái nói hồi.

Miểu Miểu buồn bực, mới qua một đêm, vừa hôm qua còn hẹn nhau gặp trên tòa án, hôm nay thái độ của Phùng sư huynh này đã quay ngoắt một phát một trăm tám mươi độ rồi? Nhưng anh ta cứ lải nhải liên miên, cô chen vào không nổi, buồn ngủ chết đi được, lại thêm nghe anh ta nói chuyện như hát ru, cô nhịn không được ngáp một tiếng.

Bên kia hơi khựng lại một lát, ăn nói càng thêm khép nép: "Tạ sư muội, chúng ta dù sao cũng là cộng sự hai năm, hơn nữa xem ở tình cảm từng kề vai chiến đấu, chuyện lần này bỏ qua được chứ? Em muốn cầm toàn bộ trình tự, không thành vấn đề, vốn dĩ đều thuộc về em..."

Miểu Miểu dùng ngón tay gạt đi giọt nước mắt ứa ra do ngáp, vừa nghe đến đây liền tỉnh ngủ một nửa: "Toàn bộ?"

"Phải!" Phùng Tử Minh thấy cô cuối cùng cũng chịu đáp lời, cười làm lành lấy lòng: "Toàn bộ, em không nghe nhầm."

Đây là nhượng bộ cực kỳ khó được, thậm chí hợp đồng cũng bỏ qua, mà nghe giọng điệu của anh ta, giống như là cầu xin cô cầm toàn bộ chương trình đi vậy?

Kết quả Miểu Miểu càng tò mò, trong một đêm, thái độ, lập trường, nguyên tắc của Phùng Tử Minh đồng loạt phát sinh biến hóa đột phá, cô nghĩ nguyên nhân, rồi bỗng nhớ ra, hôm qua trước khi Hoắc Tư Diễn buông tay, nói với cô một câu: "Đưa đơn kiện, anh ta không có bất kỳ phần thắng nào."

Cũng chính là mười hai chữ này, khiến cô tràn đầy lực lượng.

Miểu Miểu cuối cùng vẫn niệm tình cũ, không muốn làm quá tuyệt tình, ân nghĩa lưu một đường, sau này cũng dễ nói chuyện hơn. Mặc dù cô cũng không muốn lại gặp Phùng Tử Minh nữa, nhưng hạng mục cũng không phải của một mình anh ta, là tâm huyết của tất cả mọi người. Trên hợp đồng cũng quy định rõ ràng, chương trình sử dụng trong hạng mục thuộc về tài nguyên chung, cô là công dân tốt tuân thủ luật pháp, cầm phần mình nên được là được rồi.

Phùng Tử Minh xác nhận lại với cô một lần: "Vậy vụ kiện kia, ngừng chứ hả?"

Miểu Miểu: "Ừ."

"Cảm ơn Tạ sư muội!" Cuộc điện thoại này kết thúc trong ngàn ân vạn tạ của Phùng Tử Minh.

Hiển nhiên là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh nha.

Miểu Miểu nắm nắm khuôn mặt mềm mại của mình, yên lặng cảm khái một lát, mở Wechat, nhắn cho Hoắc Tư Diễn: "Cảm ơn Hoắc sư huynh."

hsy: "?"

Miểu Miểu: "Phùng Tử Minh gọi điện thoại xin lỗi em."

hsy: "Xem ra trí thông minh của cậu ta còn miễn cưỡng nằm trên ngưỡng hợp lệ."

Miểu Miều phì cười, mắt môi cong cong, tâm trạng như bầu trời xanh trong sau cơn mưa, thì ra Hoắc Tư Diễn cũng mắng người như thế. Phải biết là, năm cô học cấp ba, ngay cả công thức hóa học cơ sở nhất cũng không nhớ nổi, mắc cùng một lỗi rất nhiều lần, vậy mà anh cũng chưa từng nói cô đần độn hay gì đó tương tự.

Miểu Miểu gửi cái icon cười lớn, có lẽ Hoắc Tư Diễn có việc, chờ mấy phút sau không thấy anh hồi âm, cô bò lên giường, tiếp tục đi tìm Chu công.

Không có chuyện gì làm, một ngày Miểu Miểu có thể ngủ hơn mười hai tiếng, cô ở nhà làm mọt gạo một tuần, An Dung Trinh không nhịn nổi nữa, ném cho cô một cái thẻ bạc, bảo cô đi tìm tiểu Kiều dạo phố đi, muốn mua gì thì mua, không tiêu xong tiền trong thẻ không cho về nhà.

Miểu Miểu léo nhéo kháng nghị: "Trời nóng lắm ạ."

An Dung Trinh không cho phép kháng nghị: "Trong xe có điều hòa, cửa hàng có máy lạnh."

Miểu Miểu đành phải nói: "Tiểu Kiều không rảnh, cậu ấy bận lắm." Đương nhiên là bận, bận nói chuyện yêu đương với bạn trai nha.

An Dung Trinh: "À, thế mẹ bảo trợ lý của mẹ đi với con."

Miểu Miểu cướp di động của bà: "Đừng mà mẹ." Cô ngửa mặt lên trời thở dài, "Sao số con lại khổ như vậy, bị đuổi ra khỏi nhà thì chớ, lại còn bị ép làm một đứa con gái phá của nữa."

An Dung Trinh bất đắc dĩ cười, dí nhẹ trán cô: "Còn ở lỳ trong nhà, đều mọc lông rồi."

Miểu Miểu nghi hoặc chớp chớp mắt: "Chỗ này vốn có lông mà."

Không quản cô đánh lạc hướng thế nào, mẹ cô đã quyết tâm đá cô ra, Miểu Miểu hết cách, chỉ có thể lên lầu đổi váy, nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, lại chui vào bôi kem chống nắng.

Di động vang lên, Miểu Miểu tưởng tiểu Kiều gọi, không nghĩ tới lại là Đồng Phóng, bạn trai cô ấy, mặc dù bọn họ có lưu số của nhau, nhưng rất ít liên lạc riêng.

"Alo, Đồng Phóng."

"Miểu Miểu, cậu đang ở đâu?"

"Ở nhà."

"Sao còn chưa qua đây?"

Miểu Miểu không hiểu: "Qua làm gì?" Chả nhẽ Đồng Phóng cũng muốn đi dạo phố với bọn họ à?

"Ký hợp đồng chứ làm gì. Chuyện quan trọng như vậy mà cậu cũng quên được?"

Miểu Miểu càng khó hiểu rồi: "Ký cái gì hợp đồng?"

"Không phải đã hẹn ký hợp đồng với phòng thí nghiệm PC hôm nay à?"

PC, không phải là phòng thí nghiệm Hoắc Tư Diễn đầu tư à? Liên quan gì đến cô?

"Tóm lại, cậu mau qua đây là được, tớ còn có việc, cúp máy đã."

Đây là cái gì với cái gì và cái gì hả?

Miểu Miểu đành gọi điện cho Hoắc Tư Diễn, muốn hỏi rõ có chuyện gì. Hoắc Tư Diễn nghe cô nói xong, im lặng, trong âm sóng điện rất nhỏ, cô hình như hơi hiểu được, có phải hôm đó cô với Hoắc Tư Diễn cùng xuất hiện ở quán cà phê nên Đồng Phóng hiểu lầm cô cũng giống như bọn họ?

"Miểu Miểu, có muốn tới phòng thí nghiệm PC không?"

Nửa câu sau rất chấn động, đến mức hai chữ "Miểu Miểu" thốt ra vô cùng tự nhiên kia bị làm cho suy yếu, Miểu Miểu cầm di động, bối rối mím môi, hé miệng, nhìn trái nhìn phải, đầu óc là một mảng trống rỗng sạch sẽ hơn cả đất tuyết. Thật lâu sau, cô mới tìm được giọng nói của mình: "Em...em nghĩ một chút được không?"

"Ừ, anh chờ em hồi âm."

Miểu Miểu cúp di động, ngồi yên trên ghế, do dự giữa hai lựa chọn.

Đến phòng làm việc của Hoắc Tư Diễn, làm việc cùng anh, tham dự cũng như chứng kiến đoạn đường huy hoàng này của anh...Nhân phẩm của anh là tuyệt đối đáng tin, các phương diện khác đương nhiên cũng sẽ không khắt khe cô, cô không cần phải cân nhắc các điều khoản hợp đồng cạm bẫy ngang ngược, cũng không cần vì đầu tư mà đi xã giao các loại, chỉ cần chuyên tâm ghi phần mềm là được.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, không muốn à?

Muốn chứ.

Nhưng sao lại do dự vậy?

Bởi vì cô sợ. Đến gần quá, sợ sẽ không nhịn được...làm ra chuyện sai lầm. Cô sợ lạc mất bản thân, càng sợ sẽ làm tổn thương một cô gái khác.

Làm sao bây giờ?

Miểu Miểu buồn rầu cực kỳ.

Buổi chiều lúc dạo phố, tiểu Kiều phát hiện Miểu Miểu mất tập trung, vội hỏi: "Sao thế?"

Miểu Miểu nói cho cô việc mình xoắn xuýt.

Tiểu Kiểu: "Vậy rốt cuộc cậu muốn đi, hay không muốn đi?"

"Muốn, cũng lại không muốn."

Tiểu Kiều im lặng.

Sau đó lại hỏi: "Cậu còn thích anh ấy à?"

Miểu Miểu: "...Anh ấy có bạn gái."

Tiểu Kiều: "Tớ hiểu rồi."

Cô khoát tay lên vai Miểu Miểu: "Thân ái, cậu không phải nữ sinh mười bảy mười tám, không cần xoắn xuýt quá như vậy, chỉ cần nghe theo tiếng nói chân thành trong lòng là được."

Tiếng nói...chân thành sao?

"Bây giờ ồn ào như vậy, chắc chắn không nghe thấy đâu." Tiểu Kiều đẩy cô về phía trước, "Chúng ta đến quầy chuyên doanh xem đi, nghe nói nhà D lại ra túi xách kiểu mới."

Cuối cùng, tiểu Kiều càn quét từng quầy chuyên doanh, thắng lợi trở về, ngược lại cô bé Miểu Miểu bị cưỡng chế không xài hết tiền không cho về đã mua cho mẹ một bộ mỹ phẩm dưỡng da, mua áo sơ mi cho bố, cũng coi như có cái mà bàn giao.

Lúc hoàng hôn ngả về phía tây, Miểu Miểu về đến nhà, cô đặt hai cái túi giấy lên bàn trà, cầm chén uống nước.

Uống xong, cũng nghĩ rõ nên hồi âm Hoắc Tư Diễn thế nào, cô cầm di động gõ chữ: "Hoắc sư huynh, em nghĩ kỹ rồi, vẫn quyết định sẽ không chuyển qua. Xin lỗi anh."

Miểu Miểu đợi thật lâu, bên kia cũng không hồi âm, tim cô đập như đánh trống, anh ấy sẽ không... giận chứ?

"Đinh!" Màn hình di động sáng lên.

Cô giật nảy mình, vội vàng ấn mở tin nhắn mới, kết quả là tiểu Kiều đang gọi cô chơi.

Không có tâm tư nha.

Miểu Miểu: "Tớ từ chối rồi."

Tiểu Kiểu: "Có phải đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, giống như tảng đá lớn trong lòng được dời đi không?"

Miểu Miểu: "Không."

Hoàn toàn không nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy có thêm một tảng đá lớn rồi đây này.

Tiểu Kiều: "Coi như cậu không có lòng tin với bản thân, sợ mình sẽ vi phạm. Vậy anh ấy thì sao? Cậu cũng không tin?"

Tiểu Kiểu: "Khoảng cách sinh ra cái đẹp. Nói không chừng lúc cậu tới gần, phát hiện ra, à, thì ra người đàn ông này cũng chỉ đến thế mà thôi."

...

Ngay trong lúc giọng nói của Tiểu Kiều đang oanh tạc, rốt cuộc hồi âm của Hoắc Tư Diễn cũng tới...

"Mai đến xem một chút đi, sau đó lại nói cho anh đáp án của em."

Phía sau tin nhắn còn đính kèm định vi một khu vườn công nghệ cao.

Miểu Miểu cảm thấy đêm nay sẽ mất ngủ.

Chín giờ sáng hôm sau, Miểu Miểu xuất hiện tại cổng phòng thí nghiệm PC, Hậu Khả nhìn thấy cô trước, cười híp mắt đón cô vào.

"Bên trong rất bừa bộn, đừng để ý."

Hậu Khả cũng không khiêm tốn chút nào, Miểu Miểu vừa đi vào, chỉ thấy trên đất đặt ngổn ngang lộn xộn đủ loại máy móc, có máy vi tính mới chưa lắp ráp, cùng các tạp vật khác, dường như không có cả chỗ đặt chân.

Hậu Khả mang cô đi xem từng văn phòng một.

Văn phòng đầu tiên: Mỗi chỗ ngồi đều có người đang chăm chú với công việc trên tay, dường như không liên quan gì đến nhau nhưng lại có cảm giác rất hòa hợp.

Văn phòng thứ hai: Vẫn rất loạn, tro bụi khắp nơi, ngay cả thiết bị làm việc cũng không đầy đủ, Đồng Phóng trực tiếp ngồi xổm, quỳ một chân trên đất, cầm một đoạn cánh tay máy trong tay, cười nói gì đó với thanh niên bên cạnh, hai người đều rất tập trung, trong mắt cũng tràn đầy tự hào.

Hoàn toàn không giống với tổ hạng mục âm u đầy tử khí của cô từng làm, nơi này tràn đầy sức sống, bọn họ không chỉ làm việc vì công việc, vì tiền lương, mà bọ họ đang hưởng thụ, hoàn toàn thoải mái vui vẻ mà làm việc.

Bọn họ là một chỉnh thể chân chính, có cùng phương hướng, có ước mơ, có nhiệt huyết, cũng có dũng khí miệt mài tiến lên không ngại khó.

Miểu Miểu cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào, đây không phải điều cô vẫn luôn mong đợi sao?

Không còn là tầm thường nhỏ bé sống uổng thời gian, không còn mê mang không biết con đường phía trước, hơn nữa còn không cam tâm những điều học được không có chỗ dùng, hiện tại, cô có thể làm cùng những người ưu tú nhất, làm thứ mình thích, hơn nữa còn là việc có ý nghĩa.

"Đến rồi." Hoắc Tư Diễn không biết đã đứng sau lưng cô từ khi nào.

Miểu Miểu xoay người, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô bỗng nói không ra lời, chỉ có đôi mắt trong sáng sạch sẽ kia, loáng lên những tia sáng lấp lánh, ngàn câu vạn chữ, đều ở trong đó.

Hoắc Tư Diễn cũng lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch như đêm tối.

"Hoắc sư huynh," Miểu Miểu chậm rãi mỉm cười, ánh mắt kiên định, "Em muốn làm ở đây."

"Suy nghĩ kỹ rồi?"

Miểu Miểu dùng sức gật đầu.

Sau khi đưa ra đáp án này, cô rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác hoàn toàn nhẹ nhõm mà tiểu Kiều miêu tả, cho nên, đây mới là giọng nói trong lòng cô, âm thanh chân chính.

Anh muốn dẫn đầu trong lĩnh vực này, cô liền đi theo anh đi, vượt mọi chông gai. Còn những thứ khác, cô nghĩ, chỉ cần đầy đủ thời gian, kiểu gì cũng sẽ thoải mái.

Hoắc Tư Diễn trịnh trọng vươn tay ra với cô, Miểu Miểu cũng đưa tay, hai bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt, nhiệt độ giao hòa, cô ấm nóng, anh hơi lạnh.

Sau khi buông tay, Hoắc Tư Diễn đút tay vào túi quần, hơi nắm tay lại, giống như muốn lưu lại một tia ấm áp kia trong lòng bàn tay.

Miểu Miểu lại nghĩ tới một chuyện: "Hoắc sư huynh, tin nhắn hôm qua em gửi, anh có thể xem như không thấy không?"

Quay đầu đổi ý nhanh nhẹn dứt khoát như vậy, cô cũng xấu hổ nha. Đáng tiếc cô không có khả năng có thể đem tin gửi đi quá hai phút qua điện thoại của đối phương hủy thi diệt tích.

Hoắc Tư Diễn hơi nghi hoặc nhíu mày, như là nghe không hiểu lời của cô: "Tin nhắn gì?"

"Không có gì." Miểu Miểu lắc đầu như trống bỏi, "Không có gì ạ."

Ông chủ tương lai đã phối hợp như vậy, cô đương nhiên cũng phải toàn lực giả ngốc đúng không?

Miểu Miểu cười lộ cả lúm đồng tiền, sinh động lại hoạt bát.

Đáy mắt thâm thúy của Hoắc Tư Diễn cũng ánh lên tia cười.

< Edit by Chung cư Doãn gia >

Miểu Miểu, hoan nghênh em tiến vào thế giới của tôi.

< Edit by Chung cư Doãn gia >