Lối Thoát Khó Đi

Chương 30: 30 Là Rắc Rối Là Gánh Nặng

Công ty con ở nước C thành lập cách đây 5 tháng, chưa gì đã bắt đầu lục đục nội bộ.

Vài ngày trước, khi xem báo cáo tài chính từ nước C gửi tới, Cố Tử Phong đã nhìn ra vấn đề.

Không cảnh cáo hay nhắc nhở gì trước, anh trực tiếp đến nước C kiểm tra, đánh đòn tâm lí cho những kẻ làm việc bất chính.

Vừa tới công ty, Trần Y Y và Cố Tử Phong đã bắt đầu vào kiểm tra sổ sách chi thu và các báo cáo liên quan.

Để có thể diệt trừ được đám côn trùng sâu bọ đang tác oai, tác quái trong công ty.

truyện tiên hiệp hay

Những việc như này Cố Tử Phong có thể giao cho các cấp cao khác ở trụ sở làm hoặc ngay cả Cố Chính cũng có thể đi thay anh, tại sao phải tự mình đi?

Trần Y Y nhớ lại vẻ mặt mệt mỏi của anh ngày hôm qua, cô luôn thắc mắc tại sao đã mệt mỏi như vậy rồi lại còn tự chuốc rắc rối vào người, ở lại trong nước đúng giờ tan ca không phải nhàn hạ hơn sao, Chủ tịch không phải nhạn hạ như vậy sao?.

Trần Y Y suy nghỉ đủ điều nhưng thật không biết là cô đang suy nghĩ cho Cố Tử Phong hay đang oán trách anh tự muốn tìm rắc rối còn lôi cô theo.

Do không có sự chuẩn bị nên khi tới nước C, Trần Y Y không có vị trí làm việc của mình, lại vì công việc khá gấp rút Cố Tử Phong cho cô cùng vào văn phòng Chủ tịch làm việc với anh tiện cho việc trao đổi.

" Cố tổng anh xem cái này...."

Trần Y Y cầm sắp tài liều đang định đứng lên mang qua cho Cố Tử Phong thì đột nhiên từ dưới bụng truyền đến một cơn đau, khiến cô không nhịn nổi, cau mày.

Gắng gượng hết sức đứng thẳng người, cô tiếp tục đi đến bàn làm việc của Cố Tử Phong nhưng chưa đầy ba bước trước mắt trở nên tối sầm lại, cô loạng choạng như sắp ngã, hoảng loạn cô vơ tay định bấu víu đại vào thứ gì đó để giữ thăng bằng thì bất ngờ có thứ gì đó ấm nóng đang giữ hai vai cô lại.

Anh sáng dần được khôi phục, Trần Y Y giật mình khi thấy Cố Tử Phong đang đỡ cô, lòng phòng bị đột nhiên trỗi dậy, cô vùng vẫy muốn tráng khỏi lòng bàn tay của anh.

" Không ăn sáng?"

Giọng nói lạnh lùng, âm trầm từ trên đỉnh đầu truyền đến tai, làm Trần Y Y sợ đến nỗi tim đập thình thịch, bỗng dưng cô rùng mình cũng không còn kháng cự nữa.

" Tôi...!hôm nay tôi dậy trễ...sợ đến muộn nên..."

Cố Tử Phong dường như không nghe lọt lời giải thích của cô mày cứ như bị dính lại.

Anh đưa tay nhìn đồng hồ đã hơn 13h, đã quá giờ ăn trưa.

" Không ăn sáng cũng không ăn trưa? Sức khoẻ bản thân như thế nào chẳng lẽ cô không biết?"

" Cô cho rằng vào thời điểm này sẽ có người đến chăm sóc cô?

Đừng suốt ngày mang rất rối đến cho người khác."

Trần Y Y nghe xong sắc mặt cũng bắt đầu tối đen, vốn cô đang chột dạ vì cái lí do dậy trễ nên không ăn sáng, phát bệnh ảnh hưởng đến tiến độ công việc, nhưng bữa trưa không ăn là vì công việc quá nhiều, bữa trưa cũng đã được dâng đến tận cửa rồi,lại không có thời gian nghỉ để ăn, từ lúc bắt đầu đã làm xuyên suốt không ngừng nghỉ, đến quên luôn giờ giất, dốc sức làm việc như vậy là vì cái gì, không phải là vì lợi ích công ty hay sao?

Toàn tâm toàn lực làm việc để rồi bị xem là gánh nặng, mang đến rắc rối cho người khác.

Trần Y Y dùng toàn bộ sức lực đẩy hai tay Cố Tử Phong ra, lạnh lùng nói.

"Xin lỗi vì đã làm phiền ngài, tôi nghỉ ngơi một lát là có thể tiếp tục làm việc, sẽ không để châm trễ công việc, hay làm phiền đến người khác đâu, ngài yên tâm."

Cố Tử Phong nhìn người con gái trước mặt trong lòng rối bời, Trần Y Y cúi đầu anh không nhìn ra được biểu cảm trên mặt của cô, tuy nhiên qua ngữ điệu nói chuyện của cô, Cố Tử Phong nhận ra được cô đang tức giận.

Bình thường nói chuyện với người khác vui vẻ, ngọt ngào như vậy nhưng hôm nay lại lạnh lùng, âm trầm như vậy, từ sau đợt công tác trước trở về Trần Y Y đã lạnh nhạt, né tránh anh, lần này cách nói chuyện càng lạnh lùng hơn, Cố Tử Phong hối hận vì đã kích động, nặng lời với cô.

Không đợi Cố Tử Phong trả lời, Trần Y Y xoay người chậm chạp đi đến bàn lấy ra một phần thức ăn, ngồi ăn trong ấm ức, bực tức, đôi mắt cô dần đỏ, không lâu sau liền ươn ướt, ngấn lệ, mà toàn bộ quá trình lần này Cố Tử Phong đều nhìn thấy.

Cảm xúc của anh thay đổi liên tục, từ lạnh lùng chuyển sang rối bời, giờ lại chuyển sang lúng túng, anh nhìn Trần Y Y đang ăn cơm trong ấm ức liền thở dài.

Người con gái này sao lại như vậy chứ? Sao lại khiến anh phiền lòng như vậy?.

" Xin lỗi! "

Trần Y Y sững sốt dừng đũa.

Cái gì? Một nhân viên nhỏ bé như cô lại nhận được lời xin lỗi từ chủ tịch Cố người người ngưỡng mộ sao? Sao có thể, cô nâng đũa, im lặng tiếp tục ăn.

" Là tôi nặng lời.".