Phiên tòa nháo nhào như chợ vỡ. Elizabeth thét lên đau đớn trong hai hàng nước mắt. Brian rút gươm chĩa thẳng vào Morgan. Alex ôm lấy eo em trai mình trước khi cậu tachạm đến các bậc cầu thang. Những thanh kiếm và dao găm sáng choang cứ đều đều được tuốt ra. Những người lớn tuổi trong thị tộc MacDonnell nhân cơ hội hỗn loạn để lenlén quay về phía những người bên mình. Dougal vuốt chòm râu của ông, đôi mắt vẫn tĩnh lặng khi sảnh lớn đang bấp bênh bên bờ vực chiến tranh.

Lần đầu tiên, Sabrina mới hiểu được cảm giác bị phản bội quặn lên trong lòng Morgan khi anh ta tin cha nàng đã lừa gạt anh ta. Cha nàng đã đâm nàng một nhát chẳng khác gì đã phóng dao găm thẳng vào trái tim nàng. Ít nhất nỗi đau của Angus cũng được chấm dứt. Còn nàng phải lĩnh bản án chung thân trong suốt cuộc đời.

Morgan thụp xuống chiếc ghế, tràng cười dòn dã nhỏ dần thành tiếng khúc khích. Anh ta nhe răng một cách ngốc nghếch với Sabrina, khiến nàng ngay lập tức tự hỏi điều gì đãkhiến nàng cảm thấy mình có thể chiến đấu vì người đàn ông này thay vì chống lại anh ta. Nhiều năm qua nàng đã cố gắng trong vô vọng chỉ để lôi ra một nụ cười hiếm hoi từkhuôn mặt cau có kia. Nhưng chỉ trước viễn cảnh trói buộc nàng vào cuộc hôn nhân khủng khiếp ấy cũng đủ để thức tỉnh khiếu hài hước tuyệt vời trong người anh ta. Ánh mắt quỷ quái lấp lánh trong đôi mắt anh ta, ép cái run rẩy phản ứng lại xuyên qua ngườinàng. Cơn ác mộng tồi tệ nhất của nàng đang dần trở thành hiện thực. Nếu cha nàng cứ làm theo cách của ông, nàng có lẽ sẽ hoàn toàn bị phụ thuộc vào lòng nhân từ của Morgan.

Và nàng biết từ kinh nghiệm trong quá khứ của nàng rằng anh ta không hề có thứ đó.

Ánh mặt trời chiếu loang loáng trên cây rìu nặng nề cầm bởi một gã MacDonnell răng còn thưa hơn cả Pugsley. Dougal nhảy lên chiếc bục rồi thét, “Đủ rồi! Kiềm chế người củacậu đi, Morgan. Bọn họ không thể chống đỡ nổi một cuộc chiến không cân sức ngay giữa vùng đất của thị tộc Cameron đâu.”

Morgan kìm người của anh ta lại bằng một mệnh lệnh chán nản.

Dougal quay về phía anh ta. “Ta tin cả hai chúng ta đều muốn tiếp tục cuộc thảo luận nàymột cách riêng tư.”

“Đừng nghe hắn, Morgan! Đó là cái bẫy!” một người trong thị tộc của anh ta gào lên.

“Phải, và quả là một cái bẫy khôn ngoan,” Morgan nói, cái nhìn chằm chằm gần như ngưỡng mộ khi anh ta đánh giá Dougal. ”Ranald, đưa mọi người đi và đợi tôi trên ngọnđồi. Tôi sẽ cho người báo tin sau.”

Người của anh ta cứ lừng khừng nơi lưng chừng cuộc chiến, nhưng khi họ thấy những người trong thị tộc Cameron đứng dậy để rời đi, họ đành tuân theo. Sabrina thấy một dáng hình mảnh khảnh giấu mình sau tấm khăn choàng rách rưới gục xuống trong mộtchốc trước khi lê từng bước chân theo những người khác. Enid đứng dậy và cố gắng nhón chân bỏ ra ngoài, nỗi kinh hãi cuộc xung đột còn mạnh hơn cả lòng tận tâm với cô em họ của cô.

“Ôi, không, chị đừng đi!” Sabrina nói, túm vào vạt váy giật chị họ nàng quay trở lại. “Chị cũng sẽ không bỏ rơi em chứ.”

Sau câu trao đổi rít lên với Dougal, Elizabeth bước đến bên hai người, vòng đôi cánh tay che chở quanh con gái bà. Brian và Alex đứng cạnh chiếc bục, Alex cố kìm nén còn Brian ném ánh mắt giận dữ trừng trừng vào Morgan.

Sabrina không được miễn khỏi những cái nhìn đầy thương hại mà những người trong thị tộc thẳng thắn trao cho nàng khi họ lần lượt bước ra ngoài. Bởi nàng chính là kẻ bị tuyên án cả đời phải sống với người đàn ông khinh miệt nàng.

Lòng kiêu hãnh lan tỏa từ xương sống của nàng. Nàng ngẩng cao đầu để thấy cha nàng đang đứng trước mặt nàng. Nàng cố gắng hướng ánh mắt lên chiếc ghim saphia cài trêncổ áo ông, không tài nào nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng vô cùng kính yêu trong suốt bao năm qua.

“Tốt nhất con nên để chúng ta một mình, con gái à,” ông nói dịu dàng. “Morgan và cha cónhiều vấn đề cần thảo luận.”

Nàng ép cằm cứng nhắc để nó khỏi run rẩy. ”Bởi con là một phần của những vấn đề đó,con muốn được ở lại.”

“Có tiện với cậu không, Morgan?” Dougal hỏi.

Morgan khẽ nhún vai. “Miễn là cô ta được chuẩn bị tinh thần để nghe những gì tôi phải nói.”

Anh ta nhảy xuống khỏi chiếc bục và tiến về phía trước những băng ghế dài, những bước dài, bồn chồn của anh ta bộc lộ cơn giận đang sôi lên bên dưới tâm trạng của anh ta. “Điều gì khiến ông nghĩ tôi quan tâm đến chuyện đèo bòng thêm đứa con bé bỏng của ông hả, Cameron?”

Dougal dựng những ngón tay dưới cằm ông. “Cậu đã nhận ra được vẻ đẹp của con bé, phải không? Ta đã trông thấy cách cậu nhìn con bé.”

Lần thứ hai trong ngày hôm nay, Sabrina muốn chui xuống gầm ghế. Morgan quay phắt lại. Anh ta rõ ràng đã mong đợi những lý lẽ trôi chảy mang tính chất chính trị chứ không phải như thế này. Sự thẳng thắn của Dougal đã tước hết vũ khí của anh ta.

Anh ta nhếch mắt khiêu khích như muốn lăng mạ về phía Sabrina. Làn da nàng nóng rẫy dưới cái nhìn đánh giá lười biếng quét từ những chiếc móc bạc nhỏ xíu đính trên đôi dép nàng đi tới dải lụa thắt trên đầu nàng. “Cô ta có lẽ đủ đẹp để làm sao nhãng một buổi chiều. Chứ không đủ cho cả một đời đâu.”

Brian gầm lên. “Sao thằng khốn -” Alex vội chụp lấy bàn tay em trai trước khi nó có thểchạm tới cán thanh kiếm của cậu ta.

Dougal từ chối mắc vào lưỡi câu của Morgan. “Thị tộc của cậu sẽ không sống sót qua cuộc chiến đâu.”

“Và chiến tranh là cái họ sẽ nhận được nếu tôi không chịu cưới con gái của ông sao? Ông có vẻ quá hăm hở vứt bỏ con gái mình đấy nhỉ? Ông không thể tráo cô ta với mộttrong những chị em họ khủng khiếp hơn của cô ta trong nhà Cameron à?”

Sabrina rũ ra khỏi vòng tay của mẹ nàng, vùng dậy và run lên giận dữ. “Tôi nói cho anhbiết, Morgan MacDonnell, tôi đã gạt bỏ tất cả những lời cầu hôn từ khi tôi mười ba tuổi. Nhưng không giống với nhà MacDonnell các người, thị tộc Cameron chúng tôi phản đối hôn nhân giữa các anh em họ.” Nàng ngồi xuống, rồi thình lình đứng bật dậy. ”Hoặc giữa các chị em ruột!”

Mẹ nàng kéo nàng ngồi lại xuống. Morgan và cha nàng quay trở lại với cuộc thảo luận của bọn họ như thể nàng chưa hề nói gì, làm nàng càng điên tiết.

“Thị tộc Grant và Chisholm đã siết lấy cổ cậu trong nhiều tháng rồi, con trai,” Dougal nói. “Nếu cậu muốn giữ lại các công trình của tổ tiên cậu, cậu cần một đồng minh. Một đồng minh hùng mạnh. Với Sabrina làm vợ cậu, cậu sẽ có một đồng minh. Chính là ta.”

Morgan quay lưng lại tất cả mọi người, hai nắm tay siết chặt dường như đang đấu tranh nội tâm để cân nhắc thiệt hơn với vấn đề thị tộc lẫn các đồng minh. Cuối cùng anh ta cũng quay lại, gửi trả Sabrina một cái nhìn tăm tối. “Được thôi.” Sự mỉa mai gắn chặt vào từng chữ của anh ta. “Cô dâu của tôi và tôi sẽ rời khỏi thị tộc Cameron ngay tối nay.”

“Cậu sẽ không làm thế,” Dougal nói. “Cậu sẽ dành đêm đầu tiên như một người chồng cùng với vợ dưới mái nhà của ta.”

Morgan nhấc mày lên chế giễu. “Tại sao? Để nghe rõ hơn những tiếng thét của cô ta à?”

Thanh kiếm của Brian lìa khỏi vỏ, nhưng Sabrina đã đẩy anh nàng về phía sau trước khi anh ấy có thể sử dụng được nó. “Thứ lỗi cho tôi. Nhưng tôi có thể làm gián đoạn các quý ông để có vài lời với hôn phu của tôi được không?”

Dougal và Morgan liếc nhau, không ngờ lại thông cảm với nhau ngay từ chính giây phút này. Họ đã chờ cơn kích động đặc trưng của mấy người phụ nữ. Bởi thế thái độ lạnh lùng của Sabrina rõ ràng đều làm cả hai mất tinh thần.

Cha nàng gật đầu rồi bước lùi lại phía sau, để cho nàng một mình đối mặt với Morgan. Anh ta nhìn nàng qua mũi, hai chân choãi rộng, hai tay khóa chặt sau lưng.

Sabrina ngửa đầu ra sau để nhìn thẳng vào mắt anh ta, cho anh ta toàn bộ ấn tượng vềsự khinh bỉ đậm chất quý tộc của nàng. “Quyết định cho cẩn thận, Morgan MacDonnell.” Nàng bắt chước cách phát âm theo giọng Anh của mẹ nàng một cách hoàn hảo mà không hề nhận ra. “Bởi tôi thề tôi sẽ không trao cho anh một buổi chiều thú vị đâu. Tôi sẽ không cho anh một giây phút vui vẻ nào hết.”

Anh ta kinh ngạc. “Tôi không mong đợi gì hơn ở một con bé hư hỏng quen được nuông chiều như cô. Sao cô không nghĩ đến chuyện tôi đã yêu cầu những con gà?”

“Nếu anh cưới tôi, anh sẽ ước gì anh có lũ gà đó.”

Morgan không thể nhịn việc trêu chọc nàng như anh đã làm khi còn là một cậu bé. Anh nghiêng người cho tới khi gần như chạm mũi anh vào nàng rồi nhơn nhơn nhe răng cười. “Tôi đã ước thế rồi.”

Sabrina cố cưỡng lại việc bị xúi giục đấm thẳng vào giữa bản mặt tự mãn của anh ta. Thỏa thuận ngừng bắn mong manh mà họ gắng thiết lập trong thư phòng rớt lưa thưa dưới chân nàng giống như những mảnh vụn từ niềm kiêu hãnh của nàng. Nàng vội nắm lấy vạt váy rồi bỏ ra khỏi phòng lớn, biết rằng từ trong trái tim sâu thẳm nàng đã tạo một sai lầm chết người.

Nàng không bao giờ nên ngừng căm ghét Morgan MacDonnell.

Dougal ao ước được úp hai lòng bàn tay lên đôi tai ông.

Giữa tiếng thổn thức của Enid và những tiếng sụt sịt nhịp nhàng của những bà cô già quanh chiếc váy cưới của Sabrina, ông ước gì ông đang ở nơi nào khác trên trái đất này. Ông đã phải tỏ ra sung sướng trước cả quân đoàn nhà MacDonnell, tất cả đều được vũtrang và quá om sòm đối với ông, trước khi dành những giây phút khác trong cái phòng đầy những người đàn bà đang bị khủng hoảng này.

Nhưng tệ hơn cả bài hát tang tóc của những người hầu, tất cả những người đã yêu mến con gái ông từ khi con bé chào đời, chính là ánh mắt ráo hoảnh, buộc tội của vợ ông. Nóchĩa thẳng vào chỗ ông đứng cạnh cửa sổ, buộc ông phải đứng yên và chứng kiến sự tàn phá ông bị trút lên đầu. Những ngón tay thanh tú của Elizabeth vút lên, rồi chọc mạnh chiếc kim qua một tấm da dày như thể bà ước đó là trái tim của ông vậy.

Với lòng tự tin thường trực nơi bà, bà đã quẳng toàn bộ người làm trong nhà vào công cuộc chuẩn bị điên cuồng cho đám cưới sẽ được tổ chức vào tối nay, dường như hy vọng rằng sự bận rộn vô nghĩa này có thể đè bẹp nỗi lo sợ trong lòng tất cả mọi người. Ngay cả Enid cũng quấn mình trong một chiếc tạp dề và với tay lấy một bát đựng đầy rau để băm nhỏ. Dougal ngờ rằng chúng khỏi cần ướp muối. Nước mắt của Enid vẫn đềuđều tuôn hai hàng xuống cái cằm run rẩy của con bé và rơi thẳng vào cái bát.

Elizabeth đứng dậy khỏi chiếc trường kỉ để phá vỡ bầu không khí với một tràng mệnh lệnh mới. “Aggie, chạy đi tìm cho ta một chiếc kéo.” Bà nhìn chằm chằm vào chiếc bát kẹp giữa hai đầu gối phì nhiêu của Enid. “Lạy trời, cháu cô ơi, đây không phải nấm ăn. Chúnglà nấm độc. Đổ chúng đi nếu không chúng ta lại có thêm một cái xác khác của nhà MacDonnell đổ vào tay chúng ta tối nay cho xem.”

Enid vâng lời với tiếng rền rĩ mới. Những chiếc chân mảnh khảnh từ chiếc ghế nệm dài Thổ Nhĩ Kì rung lên bần bật dưới sức nặng của con bé.

Elizabeth ngừng lại phía trước tấm lụa xanh trong mờ trên chiếc váy cưới từng là của bà. “Cẩn thận nhé, các cô gái. Ta sẽ không tha thứ cho một vết nước nhỏ dính trên vải sa tanh đâu.” Bà giật chiếc khăn tay khỏi vạt áo trên, đưa nó lên chiếc mũi đỏ hồng của một cô hầu có má lúm đồng tiền, rồi quát, “Hỉ mũi đi!”

Dougal nghiến chặt răng. Những người hầu đang nắm làn vải đính ngọc trai như thể nó là một tấm vải niệm.

Cánh cửa bật mở. Đó không phải Aggie quay lại theo mệnh lệnh của bà chủ, mà là Sabrina, với đôi mắt ngập nước. Dougal như trông thấy hình ảnh sợ hãi của chính mìnhtrong hai viên đá màu sa phia sâu thẳm. Tiếng than khóc của Enid nhỏ dần theo những lần hỉ mũi. Những ngón tay run rẩy của những người hầu rớt trên những mũi khâu, tháo vội những đường chỉ họ vừa mới hoàn thành.

Nàng lao mình qua căn phòng rồi túm lấy lớp bèo trước ngực áo cha nàng. “Papa, cha phải mủi lòng thương lấy con. Cha không thể ép con cưới cái gã xấu xa đó được. Cha nghe hắn rồi đấy. Hắn khinh thường con. Hắn khinh thường tất cả chúng ta. Sao thế cha,hắn thà cưới Pugsley còn hơn là cưới con!”

Dougal dịu dàng nắm lấy hai cổ tay con gái. ”Cha không có lựa chọn nào khác, con yêu của cha. Có lẽ một ngày nào đó rồi con sẽ hiểu.”

Nàng quay đi khỏi ông. ”Con sẽ không bao giờ hiểu được.”

Ông đặt hai tay lên đôi vai nàng. “Phải, công chúa của cha, ngày đó rồi sẽ tới con à.”

Sabrina hất tay ông ra rồi chạy về phía Elizabeth. ”Làm ơn, Mama ơi, chắc chắn mẹ có thể làm mềm trái tim cha mà. Cha sẽ làm bất cứ điều gì vì mẹ mà.”

Elizabeth úp lòng bàn tay lên má con gái. “Mẹ đã cố, con yêu. Nhưng cha con đã quyết rồi.”

Sabrina chậm chạp quay lại, đôi mắt nàng chan chứa lời khẩn nài không tiếng. Nàng bước về phía ông - người đàn ông đã công kênh nàng trên vai đi khắp làng, người đãcù râu vào má nàng cho tới khi nàng cười ré lên, người đã dành cả đời để làm thỏanhững mong ước nhỏ nhoi nhất của nàng - và quỳ xuống dưới chân ông. Dougal như cảm nhận được những người khác trong căn phòng này có thể nghe thấy tiếng trái tim ông rạn vỡ.

Nàng cúi đầu xuống. Một giọt nước mắt đơn côi rớt trên giày của ông. ”Nếu cha làm chuyện này, cha sẽ có hòa bình của cha, Papa à. Nhưng cha sẽ đày ải cả đời con vào cuộc chiến.”

Sabrina là người duy nhất không nhìn thấy đôi tay ông run rẩy định chạm vào mái tóc mềm mại của nàng, rồi rụt tay lại. Ông nóng lòng muốn làm cho con gái ông hiểu, nói với con ông về những niềm hy vọng và những ước mơ ông đã ấp ủ trong trái tim ông suốt bao năm qua, nhưng ông cũng biết rằng một vài sự thật tốt hơn nên cho nó thời gian để tự mình bộc lộ. “Cha bị trói buộc bởi luật lệ của triều đình như bất kì người đàn ông nào khác. Cha đã thề cả đời tuân theo nó, và là con gái cha, bổn phận của con cũng tương tựnhư vậy.” Giọng ông êm ái. “Giờ con đi và chuẩn bị cho lời thề của con đi.”

Nàng đứng dậy rồi bước về phía cửa. Khi nàng quay lại nhìn ông, một luồng ánh sáng rõ ràng như tia chớp vụt sáng giữa những đôi mắt đồng nhất màu sắc. “Làm sao con có thể tha thứ cho cha vì chuyện này đây?”

Ngay cả khi nàng đi rồi, câu hỏi không có câu trả lời của nàng vẫn lơ lửng như giọt nước mắt lẫn trong không khí. Enid không kìm khỏi tiếng khóc nấc lên, chụp chiếc tạp dề lên mặt rồi chạy khỏi căn phòng, những cọng rau nằm vương vãi khắp nơi. Những người hầu lễ phép rút lui. Dougal tựa mình vào khung cửa sổ, lấy tay chà xát hai thái dương đaunhức của ông.

Đôi mắt Elizabeth bừng lên ngọn lửa lạnh lẽo. “Sao ông dám nhắc đến bổn phận với con bé? Ý tưởng bắt con bé kết hôn với cái đứa thô lỗ đó là của ông chứ nào phải của aikhác. Nói cho tôi xem - có phải ông đã nuôi dưỡng âm mưu này trong cái đầu xảo quyệtcủa ông từ khi chúng chỉ là những đứa trẻ không? Làm sao con bé có thể tồn tại đượcvới gã đàn ông ghê tởm con bé chứ?”

“Morgan không hề ghê tởm con bé,” ông mệt mỏi trả lời. “Em biết điều đó cũng rõ như anh.”

“Nhưng cậu ta có biết không? Và nhỡ cậu ta sẽ hủy diệt con bé trước khi cậu ta pháthiện ra điều đó thì sao? Sabrina giống như bông hồng hiếm có nhất - bản chất ngọt ngào, dịu dàng và ngoan ngoãn. Chúng ta chưa bao giờ dạy con bé tự mình chiến đấu cho bản thân nó cả.”

Một nụ cười đăm chiêu chạm trên môi ông. “Con bé thể hiện rất có năng lực trong chuyện đó vào sáng nay rồi đấy.”

Elizabeth hất những vụn vải da xuống đất. “Nếu ông thứ lỗi cho tôi, tôi xin phép được đi chuẩn bị cho con cừu của ông để đem đi hiến tế. Ông đã thề ông sẽ không làm rơi dù chỉ một giọt máu của các con trai ông, nhưng dường như ông chỉ hơi quá hăm hở hy sinhcon gái ông thì phải.” Bà giật phăng chiếc nhẫn đính hôn của ông khỏi tay bà rồi ném vềphía ông. “Đi mà đưa cho Morgan quý báu của ông ấy. Đấy là bổn phận của ông.”

Cánh cửa sập lại sau lưng bà, làm những bức tiểu họa vẽ chân dung trong gia đình treo trên tường run lên bần bật.

Dougal chạm nhẹ vào chiếc nhẫn, khẽ vuốt ve bề mặt của viên hồng ngọc lấp lánh. “À phải, Morgan, nếu công chúa bé nhỏ của ta dễ bảo chỉ bằng một nửa của mama con bé thôi, thì cậu phải lấy nhiều hơn một chiếc nhẫn để buộc chân con bé đấy.”

Sabrina và Enid ngẩng hai khuôn mặt loang lổ nước mắt lên để thấy Elizabeth đang đứng ở khung cửa phòng ngủ của con gái bà.

Bà gật đầu với Enid. ”Tốt nhất giờ cháu nên đi đi cháu yêu. Cô có chuyện phải nói riêngvới em họ cháu.”

Vẫn ôm chặt chiếc bát đầy rau héo, Enid bước ra khỏi phòng, cho đến khi cánh cửa đóng lại phía sau cô. Dường như là một khoảng thời gian vô tận trước khi cô của cô xuất hiện rồi bước giận dữ xuống hành lang mà không nói một lời với cô.

Enid rón rén quay vào trong căn phòng. Sabrina đang ngồi ở mép giường, đôi mắt đờ đẫn và đôi môi hơi hé mở. Sắc màu từ những cánh hồng luôn nở rộ trên đôi má giờ trở nên hoàn toàn trắng bệch.

Enid đặt chiếc bát sang một bên rồi hua hua tay trước mắt em họ mình. Thế nhưng Sabrina vẫn không chớp mắt.

Giờ mới thật sự khiếp đảm, Enid lấy hết sức rung mạnh vai của Sabrina. ”Em họ! Chuyện gì thế? Cô đã nói gì với em thế?”

Sabrina khẽ rung hàng mi. Giọng nói của nàng chỉ vừa đủ nghe. “Mẹ nói với em những điều em có thể mong đợi từ đêm tân hôn.”

“Ồ, đó là tất cả hả?” Enid thả người xuống chiếc giường, sau đó nhớ đến bản thân mình, cô tỏ ra tròn mắt sợ hãi. “Nó dễ sợ thế cơ à?”

Sabrina rùng mình. “Khủng khiếp!” Đôi mắt nàng cuối cùng cũng có chút thần thái. Nàng khum tay quanh tai Enid rồi thì thầm vào đó.

Enid há hốc miệng vì thỏa trí tò mò. “Không! Cô hẳn đang đùa thôi. Anh ta không thể nàođặt... cái đó” - giọng cô rít lên kích động - “ở đó.”

Sabrina nghiêm trang gật đầu, rồi thì thào điều gì đó khác.

“Ôi lạy Chúa nhân từ!” Enid cảm thấy mắt cô như chạy hẳn về đằng sau đầu trước ý nghĩấy. Sabrina móc từ túi của Enid chiếc chai đựng amoniac, rồi hơ trước mũi của Enid. Enid phe phẩy tay, giấu đi nụ cười tủm tỉm của cô. “Tưởng tượng chuyện đó với một gã vạm vỡ... như thú hoang...”

Giũ khỏi cơn sốc, Sabrina nhảy phóc xuống giường. “Ồ, đó mới chỉ bắt đầu thôi. Chuyện đó còn diễn ra tệ hơn cơ. Tệ hơn nhiều. Có lẽ em nên tự sát. Sau khi em chết, mọi người có thể khâm liệm em trong phòng vẽ trong bộ váy cưới của em. Papa có thể hôn lên gò má xanh xao, tê lạnh của em nếu cha em có đủ dũng khí.”

Những giọt nước mắt mới tinh lại rỉ rả chảy ra từ đôi mắt của Enid trước viễn cảnh cô em họ quý phái của cô gặp phải kết cục tồi tệ đến thế. “Có thể Morgan không phải con quái vật như em tưởng tượng đâu. Biết đâu phần nào đó trong người cậu ta không thể kiểm soát nổi bản thân khi chiếm lấy vợ mình thì sao?”

“Không còn nghi ngờ gì nữa. Và em phải cảm ơn Mama, giờ em đã biết chính xác là phầnnào rồi.”

Sinh lực để giành đâu đó giờ mới bùng lên, Sabrina chậm rãi quay trở lại giường và ngả người xuống bên cạnh Enid. “Em thề em sẽ không trao cho anh ta một phút giây vui thú nào hết, nhưng nếu một người đàn ông cố làm mọi cách để thỏa mãn bản thân anh ta thì người phụ nữ cũng chẳng đóng vai trò gì cả. Ngay cả trước khi Morgan tin nhà Cameron đã giết cha anh ta, anh ta cũng đã khinh thường em rồi. Điều gì có thể ngăn nổi anh ta khỏi trút tất cả những thịnh nộ lên đầu em? Điều gì sẽ xảy ra khi anh ta quyết định em phải trả giá cho tất cả những tội lỗi thị tộc Cameron gây ra cho thị tộc anh ta, cả thực tếlẫn trong tưởng tượng?”

Enid nhớ đến gương mặt của Morgan trong tâm trí cô - nghiêm túc, đáng sợ, và tuyệt đẹp ngay cả khi tỏ thái độ chế giễu. Cô run lên. ”Em hẳn phải ghét hắn lắm!”

Sabrina thoáng cúi đầu. “Giá Chúa giúp em có thể.”

Không phải sự vắng mặt của những giọt nước mắt của cô em họ cào xé trái tim Enid, màchính là nỗi tuyệt vọng đến phẳng lặng của em cô. Cô chạm vào mái tóc của Sabrina. Nó mềm mượt, đen dày và quá đỗi đáng yêu hơn nhiều so với mái tóc vàng loe hoe của cô.

Sabrina là một cô gái mạnh mẽ. Nàng đã trở thành bạn của Enid ngay lần đầu họ gặp mặt. Tủi hổ vì bị xua đuổi khỏi Luân Đôn, Enid đã sụt sùi khóc lóc trong phòng ngủ khi một con nhện béo phị và đầy lông đã dồn cô co chân lên giường. Và Sabrina chính là người đã bình tĩnh xúc anh bạn bé nhỏ đang bối rối lên và hộ tống nó đến bên cửa sổ trước khi những giọt nước mắt cuồng loạn của Enid cạn khô. Cảm giác thất bại giờ căng phồng lên trong người cô. Ngay cả nếu có điều gì đó cô có thể làm để giúp Sabrina, cô biết rằng cô cũng không có đủ can đảm.

Một cách bất lực cô vỗ vỗ lên vai Sabrina, quên hẳn bát rau, giờ đã đổ nhào xuống thảm.Một cây nấm độc bụ bẫm lăn qua chân của Enid.

Khi cô nhặt nó lên, đôi mắt xanh xám của cô nhíu lại với quyết định dữ tợn mà Sabrinakhông thể nhận ra được. ”Có lẽ chàng Morgan của em sẽ thấy vị của sự trả thù sẽ cayđắng hơn nhiều so với những gì anh ta chờ đợi.”

Morgan vấp chân vào cánh cửa, làm ngắt quãng cả một tràng những lời cầu nguyện khiến tất cả những cái đầu trong nhà thờ sáng bừng ánh nến quay ngoắt lại về phía anh.Ranald bước rón rén. Morgan quăng ánh nhìn qua vai, ngầm cảnh cáo tất cả những thành viên trong thị tộc Cameron đến để làm chứng cho cái đám cưới tức cười này rằng tiếng khúc khích đầu tiên nhằm vào gã MacDonnell này sẽ trở thành tiếng cười cuối cùng trong cuộc đời họ.

Đúng là kì diệu khi anh có thể bước đi với đôi cánh bằng da đáng nguyền rủa cột vào đôi chân anh. Anh không cần một đôi dép! Đôi bàn chân anh đã trở nên chai cứng để chịuđựng những bãi hoang, những quả đồi, những bãi đá và những dây tầm xuân, trong cả đời anh. Nếu mẹ vợ tương lai của anh không phải có ý cả gan chế nhạo người của anh bằng việc mang đôi dép đến, anh đã bị cám dỗ quẳng thẳng đôi dép vào bình nước thánh rồi.

Anh thừa biết người của anh hoàn toàn không ổn vào chiều hôm đó khi tất cả bọn họ savào sự im lặng đáng kinh ngạc. Bọn họ đã trêu anh không thương tiếc ngay từ lúc anh hùng hổ chạy đi tắm giặt cả người lẫn áo choàng của anh trong làn nước lạnh.

Anh đã khéo léo lơ đi những lời chọc ngoáy của bọn họ khi anh vắt tấm khăn choàng lênmột cành cây để phơi khô.

“Í trời ơi, Morgan nhà ta cũng xinh xắn gần bằng Ranald khi cậu ta sạch sẽ đấy nhỉ? Cậuta sửa soạn để cưới cô dâu đáng yêu nhà Cameron đây mà.”

“Cẩn thận đấy cậu chàng ơi, cây gậy giữa hai chân cậu sẽ co vào nếu cậu nhúng ướt nó cho mà xem.” (ặc ặc, nhà này tầm bậy quá >