Lời Thì Thầm Của Ác Quỷ

Chương 2: Giấc mơ và tiếng thì thầm

*Alexandra Grace

Những giấc mơ đối với tôi chưa bao giờ đáng sợ như thế này. Tôi luôn thích mơ. Bởi lẽ khi mơ, tôi chìm sâu vào giấc mộng của mình, sẽ được quên đi thực tại rằng mẹ đang không có ở đây. Nhưng hai tuần trở lại đây, tôi có những giấc mơ kỳ lạ liên tục lặp lại. Và kỳ lạ hơn nữa rằng tôi luôn khóc khi tỉnh dậy. Giấc mơ này... nó chân thực đến lạ. Rất chân thực, nhưng cũng rất mơ hồ. Bởi vì nó quá chân thực, nhưng không thể nào xảy ra. Tôi không bao giờ ăn thịt mẹ mình. Không bao giờ!

Nhưng tại sao tôi lại mơ thấy điều đó nhiều lần đến vậy? Tại sao?

Tôi đang nằm lì trên giường với mái tóc rối xù và bộ váy trắng hai-ngày-chưa-thay. Cơ thể tôi mệt mỏi và kiệt quệ lắm rồi. Tôi không thể ăn, càng không thể làm gì khác. Tôi biết mình có thể sống khi không ăn hamburger, nhưng tôi không chắc mình sẽ thế nào nếu không tìm ra loại bánh kỳ lạ thơm ngon kia nữa. Mệt mỏi! Rất mệt! Rất đói! Rất... nhớ mẹ!

Tôi lại khóc. Tôi không muốn khóc chút nào. Mẹ luôn dặn tôi, để sống, con phải mạnh mẽ, không được phép yếu đuối, để sống con phải mạnh mẽ, để mạnh mẽ... con phải chiến đấu. Thế mà giờ đây, tôi lại khóc. Nước mắt cứ tự chảy xuống dù tôi không muốn chút nào. Tôi cố gắng để không phát ra tiếng, vì biết đâu mẹ bất ngờ trở về và thấy cảnh này, tôi sẽ không vui. Tôi há miệng nuốt một ngụm không khí để đẩy nỗi nghẹn ra ngoài, nước mắt tiếp tục rơi xuống ướt đẫm ga trải giường. Xin lỗi mẹ! Con sẽ khóc lần này nữa thôi. Rồi con sẽ lại mạnh mẽ chờ mẹ về. Rồi chúng ta lại tiếp tục ăn hamburger với nhau, con sẽ chờ mẹ mỗi đêm... Nhưng lần này, chỉ lần này thôi, cho phép con yếu đuối nhé?!

Tôi bắt đầu bật lên những tiếng nức nở, càng lúc càng lớn. Tôi không chịu nổi nữa rồi. Để mặc cho nước mắt chảy, tôi chằng buồn kìm nén nữa. Tôi cũng chỉ là con người, tôi cũng có lúc yếu đuối.

Alex, con không được khóc!

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi. Nghe rất... quen thuộc. Ai vậy? Là ai?

Là mẹ đây!

Mẹ... Mẹ... Con nhớ mẹ!

Mẹ biết chứ, con gái! Nhưng con không được phép khóc. Phải mạnh mẽ!

Cho phép con yếu đuối lần này nữa thôi, mẹ nhé?! Con rất mệt! Con đói!

Alex, con hãy ra ngoài kia. Ở ngoài đó chắc chắn có thứ con muốn.

Không! Con chỉ muốn mẹ quay về...

Bộp bộp!!

Tiếng đập cửa liên tục vang lên, tôi ngẩng mặt, cố nhìn xem kẻ nào đang phá hoại cuộc nói chuyện của mẹ con tôi. Nhưng vô vọng, tôi không thể nhìn xuyên qua cánh cửa đó. Tôi mặc kệ! Mặc kệ cho kẻ bên ngoài đó đập đến khi hắn chán sẽ thôi. Nhưng tiếng đập càng lúc càng dồn dập hơn nữa. Nó làm tôi nhức đầu. Không còn cách nào khác, tôi dùng chút sức lực còn lại của mình, lê thân xác nặng nề này dậy. Mở cánh cửa, tôi nhìn thấy bà chủ nhà với cây chổi trên tay. Mụ ta nhìn tôi chằm chằm, sau đó quát lên: "Mày và mẹ mày mau biến khỏi đây ngay!"

Tôi cúi gằm mặt, im lặng lắng nghe.

"Mẹ mày xù tiền nhà của tao ba tháng rồi đấy! Mau bảo mẹ mày trả tiền và biến đi!"

"..." Tôi vẫn chọn cách im lặng. Nhưng...

"Con mẹ điếm đĩ của mày chết ở xó nào rồi hả? Mau gọi con đàn bà đó về đây!"

Nghe đến đây tôi biết mình không thể làm lơ được nữa. Tôi có thể bị miệt thị, bị sỉ vả, nhưng không ai có quyền miệt thị mẹ tôi. Mụ ta thì biết gì về mẹ tôi chứ?! Mẹ luôn đề phần cho tôi hơn nửa cái hamburger phô mai lớn, mẹ không bao giờ để tôi tỉnh giấc mà không có mẹ bên cạnh... Mụ già này thì biết gì về mẹ tôi mà dám nói mẹ tôi là đĩ điếm chứ?! Lúc này, tôi điên cuồng lao đến, xé nát cổ mụ ta, nhai nát sọ mụ ta, liếm láp từng bắp tay, bắp chân của mụ ta... Hơi béo! Mụ già này mập như thế, sống chỉ chật đất, mụ ta không đáng sống. Dám chửi rủa mẹ tôi, thì phải nhận lấy kết cục. Tôi biết mình không làm sai. Ít nhất, lúc đó tôi nghĩ mình không làm sai Tôi chỉ biết, tôi muốn ăn thịt mụ ta. Tôi phải ăn thịt mụ ta. Tôi chỉ biết, tôi đói, và mụ ta là đồ ăn. Tôi là thợ săn, còn mụ ta là con mồi... Trái tim bảo tôi ăn thịt mụ ta. Lí trí bảo tôi gặm nát thịt mụ ta. Quan trọng hơn... mẹ bảo tôi làm vậy...

Alex, ăn thịt mụ đàn bà đáng chết đó đi! Mụ ta chửi con, chửi mẹ con! Ăn sống nó đi!

Con đã làm đúng... đúng không mẹ?!

Mụ ta giãy dụa khỏi hàm răng của tôi, cố gắng la lên: "A! Cứu...!!! Con này điên rồi!!!!!" Đáng tiếc, không một ai nghe thấy...

"Mụ già chết tiệt! Đây là hậu quả của việc xúc phạm mẹ tôi đấy, vui chứ?! Haha...!"

Thế nhưng... trong một khắc, tôi đã nhận ra - A! Mình vừa ăn thịt một con người...

Quả thật ăn xong "bữa" của mình, tôi cảm giác khỏe hẳn lên. Ít nhất tôi đã có sức để đi đúng, và bụng cũng thôi réo rắt. Tôi nhanh chóng tìm bộ đồ cũ lau vết máu dính dưới sàn, rồi dọn đống "dư tàn" của mụ già. Một miếng thịt đầy mỡ! Tôi chỉ cười khinh bỉ.

Nằm trên giường, tôi bắt đầu suy nghĩ...

Rốt cuộc... tôi là gì? Là thứ gì mà có thể ăn thịt một con người như thế...? Là thứ gì mà có thể ăn thịt một người - đồng loại của mình - như một con quỷ khát máu đói thịt như vừa rồi? Nếu nhớ lại, có lẽ chính tôi cũng không tin nổi mình vừa làm gì nếu không còn mùi máu tanh vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi hay cảm giác khỏe mạnh như vừa được "hồi sức". Vậy thì... là gì?

Là gì?

Là gì...???

Con là con, là Alexandra Grace, là con gái của mẹ!

Giọng nói lại vang lên trong đầu tôi một lần nữa. Mang đến bao nhiêu chất vấn, nghi ngờ...

Mẹ! Mẹ nói đi! Con là thứ gì??? Mẹ là thứ gì??? Chúng ta là ai hả?????

Alex! Đây là sự thật tàn nhẫn nhất con cần đối mặt. Con phải đối mặt!

Hả?

Cuộc sống vốn vô cùng tàn nhẫn. Vì thế, mẹ chẳng phải vẫn bảo con, phải mạnh mẽ, phải chiến đấu... sao? Mẹ vẫn phải bảo con không được phép yếu đuối, không được khóc lóc hay đấy sao? Cuộc sống này tàn nhẫn như thế đó, Alex! Nhưng dẫu vậy, con phải sống! Để sống, con phải chiến đấu, phải mạnh mẽ. Alex, con phải ăn...!