16

Trời dần tối.

Cậu ấm kia đã sắp xếp xong khách sạn cho mọi người nghỉ ngơi.

Tôi cứ tưởng sau lần nhục nhã đó, Giang Thiệu đã rời khỏi chỗ này rồi.

Nhưng anh ta không chỉ ở lại đây mà còn ở ngay kế bên phòng chúng tôi.

“Ph át s úng hôm nay có làm em sợ không?”

Phó Thời Dư ngồi trên giường, nghịch tay tôi.

Tôi lập tức ngồi xuống, dụi vào người anh.

“Không sợ.”

“Em biết anh chỉ muốn doạ Giang Thiệu chứ không phải bắn thật, là do anh ta đáng đời! Em nhớ hình như trước đây anh ta cũng từng b ắ t n ạ t em như thế.”

Trong ký ức dần hồi phục của tôi, hình như Giang Thiệu cũng từng sai người t á t tôi.

“Em chỉ thấy rất kích thích.”

Tôi vẫn thấy chưa đã.

Phó Thời Dư nắm tay tôi, đưa lên môi anh.

“Em thích kích thích hả?”

Tôi lập tức gật đầu, đang định bảo anh ngày mai dạy tôi b ắ n s ú n g tiếp.

Người đàn ông đã tháo cà vạt quấn quanh tay tôi.

Tôi: “?”

Anh chậm rãi tr ói cổ tay tôi lại.

“Chẳng phải em thích kích thích sao?”

Kích thích tôi nói không phải cái này.

Do sợ phòng khách sạn không có cách âm, tôi vẫn luôn cắn chặt răng.

Phó Thời Dư phát hiện ra, anh giơ tay nắm lấy cằm tôi.

Tôi lập tức trợn tròn mắt.

“Kêu đi, Gia Gia.”

Tất nhiên, đây là một mặt nhã nhặn của anh, anh còn bằng lòng thương lượng với tôi.

Ở phương diện này, anh luôn có cách khiến tôi phải mở miệng.

Khi tôi đang thầm cầu nguyện phòng này phải có cách âm thì bỗng có người gõ cửa phòng.

Toàn thân tôi căng cứng.

Cũng khiến Phó Thời Dư kêu lên một tiếng.

“Chào anh, có khách ở phòng khác phản ánh với chúng tôi hình như anh đang làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của họ.”

“Làm phiền anh…”

Tôi không hiểu sao nhân viên khách sạn này lại có thể bình tĩnh nói ra những lời ấy.

Nhưng Phó Thời Dư lại chẳng hề lúng túng, trái lại anh còn cắt ngang lời người bên ngoài.

“Làm phiền ai, bảo người ấy tới nói chuyện với tôi.”

Nói xong anh cũng không để ý đến người ở ngoài cửa nữa, tập chung mọi sự chú ý vào người tôi.

“Thả lỏng nào.”

Anh ra hiệu, vỗ nhẹ vào người tôi.

Người khiếu nại chúng tôi, không cần nghĩ cũng biết là Giang Thiệu.

Với tính cách của anh ta, bình thường anh ta đã chạy tới đập cửa từ lâu rồi.

Nhưng hôm nay, Phó Thời Dư vừa mới chỉnh anh ta một trận.

Anh ta không có gan chạy tới đây ầm ĩ nên chỉ đành đổi sang cách khác bày tỏ sự bất mãn của bản thân.

17

Vận động mạnh là một việc rất tốn thể lực.

Lúc Phó Thời Dư lại đi vào phòng tắm, tôi thay quần áo rồi đi đến cửa hàng tiện lợi dưới tầng một mua chút đồ ăn vặt.

“Bùi Gia.”

Tôi dừng bước, quay đầu lại đề phòng nhìn Giang Thiệu.

Anh ta mím môi: “Muốn gặp em cũng khó thật đấy.”

“Cái tên họ Phó kia canh em kỹ quá.”

“Có việc gì không?”

Eo nhức mỏi không đứng được lâu, tôi cũng không muốn nói chuyện với anh ta.

“Anh biết, hình như bây giờ anh có nói cái gì cũng đã muộn. Em đã yêu Phó Thời Dư, cho dù anh có muốn giúp em nhớ lại những chuyện trước kia, em cũng không tin anh.”

Gương mặt anh ta đượm vẻ mệt mỏi, ánh mắt ảm đạm.

Hình như kể từ khi tôi tỉnh lại đến giờ, lần nào gặp lại anh ta trông anh ta cũng rất thảm hại, lần sau còn thảm hơn cả lần trước.

Hoàn toàn không có dáng vẻ tràn đầy sức sống như trước.

“Tôi đã nhớ được rất nhiều chuyện.”

Hai mắt Giang Thiệu sáng bừng: “Thật sao? Vậy em có nhớ, chúng ta từng là thanh mai trúc mã thân thiết nhất không.”

Tôi lẳng lặng nhìn anh ta, lắc đầu.

“Tôi nhớ người anh thích là Bùi Thần Tinh, anh đối xử với nó rất tốt, bóc tôm cho nó, còn dẫn nó ra ngoài đón sinh nhật.”

“Tôi còn nhớ, vì nó anh đã sai người tát tôi, đúng không?”

Ánh mắt anh ta hoảng hốt, há miệng, hình như định giải thích gì đó.

Nhưng lại không thể cất tiếng.

“Bùi Thần Tinh nói anh thích tôi.” Tôi không hiểu nhìn anh ta.

Như thể nhận thấy tình cảm này của mình quá nhỏ bé, mãi lâu sau anh ta mới nhỏ giọng ừ một tiếng.

“Nhưng anh thích tôi, tại sao anh lại không nhớ được ngày sinh của tôi? Hơn nữa còn sai người tới đánh tôi.”

“Không hợp lý tẹo nào.”

Giang Thiệu mỉm cười tự giễu: “Đúng vậy, là anh kh ốn nạn.”

“Bùi Gia, anh biết là em không tin nhưng quả thật người anh thích vẫn luôn là em.”

“Còn về em gái em, ban đầu anh hẹn hò với cô ấy đúng là vì muốn chọc giận em. Tuy em và cô ấy có gương mặt hao hao nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn. Như thể khiến anh thấy được một em ở một phiên bản khác vậy, anh cũng vô thức yêu cô ấy trong một thời gian.”

“Nhưng khi em ngã xuống cầu thang, anh mới vô thức nhận ra với anh em mới là người quan trọng nhất.

Tuy tất cả những gì Phó Thời Dư làm buổi chiều rất hả giận nhưng sau khi nghe thấy anh ta nói thế, tôi vẫn không kìm lòng được mà đưa tay lên tát anh ta.

“Anh khốn nạn thật đấy.”

Anh ta đứng im không nhúc nhích, mặc cho tôi đánh.

Nhưng chạm tay vào người anh ta tôi cũng thấy khó chịu.

“Bùi Gia, anh cho em t á t trả anh, em tha thứ cho anh được không?”

“Nói xong anh ta định nắm lấy tay tôi, tát lên mặt anh ta.”

“Đề nghị trước đó của cậu không tồi.”

Không biết Phó Thời Dư xuất hiện từ khi nào.

Vệ sĩ đứng bên cạnh anh ngăn Giang Thiệu lại.

“Là tự cậu muốn đấy nhé.”

Trong đôi mắt của Phó Thời Dư là nụ cười đắc ý.

Lúc Giang Thiệu còn chưa kịp phản ứng lại, anh ta đã bị vệ sĩ đứng bên cạnh vả cho một cái.

Vệ sĩ cao khoảng một mét tám mấy, nặng bảy tám mươi cân, cái t á t của anh ấy và tôi khác nhau một trời một vực.

Nhìn thôi đã thấy đau rồi.

Tôi chớp mắt, không nhìn anh ta nữa.

Người đàn ông trước mặt còn chưa sấy khô tóc, lọn tóc đen hơi ướt rủ xuống trán.

Hệt như khi anh vận động mạnh đổ đầy mồ hôi như một tiếng trước.

“Anh ơi, eo em đau, anh cõng em về nhé.”

Tôi giang tay về phía anh.

Anh dịu dàng vặn hỏi.

“Đã đau còn đứng ở đây nói chuyện với cậu ta lâu như thế?”

Được rồi, tôi bị Giang Thiệu làm liên luỵ.

Hai tay tôi cứng đờ định rụt lại nhưng đã bị Phó Thời Dư bế thốc lên.

Là tư thế để tôi ngồi trên tay anh.

Tôi vòng tay ôm cổ anh, nghiêm túc giải thích.

“Là anh ta cản em, không cho em đi.”

“Em không nói dối anh đâu, eo em thật sự rất đau.”

“Nếu anh còn muốn làm gì nữa, nó sẽ gãy mất.”

Phó Thời Dư vốn không bận tâm đến lời đ e d ọ a của tôi.

Cố gắng chứng minh eo của tôi thật sự không gãy.

“Vừa rồi em xuống tầng mua đồ ăn vặt hả?”

Ánh đèn trước mặt chớp một cái, tôi vô thức gật đầu.

Bên tai là tiếng sột soạt.

Sau đó, tôi được anh bế ngồi xuống.

“Chẳng phải em đói sao.”

Phó Thời Dư xé gói bánh mì, đút cho tôi ăn.

Bây giờ đút cho tôi ăn, là đang biến tướng nói cho tôi biết sắp tới còn rất dài, cần phải bổ sung thể lực sao?

Tôi há miệng ăn.

Giờ phút này, tôi rất hận Giang Phong.

“Gia Gia.”

Tôi cảm nhận được Phó Thời Dư đang nhìn mình chằm chằm.

Nhưng tôi đã mệt đến mức không muốn ngước mắt lên rồi.

“Em ăn khoẻ thật đấy.” Anh nhỏ giọng nhận xét.

Bởi vì bị Phó Thời Dư ảnh hưởng trong khoảng thời gian này Phó Thời Dư.

Tôi gần như lập tức phản ứng lại, có lẽ anh đang ám chỉ cái khác.

Tôi nhai bánh mì trong miệng.

Trong lúc nhàm chán, tôi lại nhớ tới một số chuyện.

Năm 17 tuổi, tôi và Giang Thiệu cãi nhau trên đường.

Mặt trời khuất núi, anh ta cũng chẳng thèm để ý đến tôi, đội mũ một mình rồi lái xe rời đi.

Một mình tôi đứng trên con đường ở ngoại thành.

Xung quanh cũng không có bóng dáng chiếc xe nào.

Bùi Thần Tinh vẫn đang ở trường, tôi chỉ đành gọi cho Phó Thời Dư.

“Anh ơi, anh có thể cho người tới đón em không?”

Tôi khách sáo hỏi người anh kế mình không mấy thân thiết.

“Một mình em hả?”

“Vâng ạ.”

“Gửi vị trí cho anh.”

“Vâng ạ, cảm ơn anh.”

Nửa tiếng sau, một con xe màu đen dừng trước mặt tôi.

Nhưng người xuống xe lại là Phó Thời Dư.

Tôi không ngờ anh lại đến đón mình.

Dù sao thì người mẹ kế của tôi ngày nào cũng càm ràm nói Phó Thời Dư quá bận rộn.

Cũng tầm mùa này, đều mới chớm xuân.

Ngọn gió se lạnh vẫn mang theo cái lạnh buốt.

Có lẽ là do đứng ngoài trời quá lâu, ngồi trong xe được một lúc tôi đã thấy choáng váng.

Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, Phó Thời Dư dừng xe, cõng tôi từ ghế phó lái ra ngoài.

Tôi không mở nổi mắt, nhỏ giọng nói.

“Cảm ơn anh…”

“Ừ, em ngủ tiếp đi.”

“Vâng...”

Còn chưa dứt câu, tôi lại thiếp đi.

Đó không phải là lần đầu tiên Phó Thời Dư giải quyết hậu quả cho tôi.

Tôi nghĩ, thích một ai đó hẳn là đều có dấu vết.

Dù cho Phó Thời Dư đã che giấu rất kỹ.

Tôi từ từ hoàn hồn.

Giơ tay ôm lấy bả vai của người đàn ông đang ngồi trước mặt.

“Phó Thời Dư.”

“Ừ.”

“Em yêu anh.”

Anh cắn vào tai tôi.

“Anh cũng vậy.”

Lúc này, đột nhiên tôi có cảm giác mất đi ký ức không hẳn là một chuyện quá tệ.

Ngày đó khi tỉnh lại trong b ệnh v iện.

Tôi đã nghe thấy lời nói dối đầu tiên vào một tối đầu mùa xuân.

“Anh là người yêu của em.”

Tôi đã tin là thật, đó là khởi nguồn của câu chuyện này.

Hết.