Sáng sớm ngày 18, Hoắc Nhiễm Nhân nhận được báo cáo của phòng thực nghiệm, từ trên phiến lá Kỷ Tuân đưa tới ngày hôm qua, bọn họ khẩn cấp chiết xuất được những vật mới ——DNA mới cùng với sợi nilon.

Sợi nilon dính một ít sơn màu trắng, nhân viên kỹ thuật kiểm tra dấu vết suy đoán hung thủ có thể là đeo một đôi bao tay nilon chống tĩnh điện thông thường đến phòng ngừa dấu vân tay của chính mình lưu lại hiện trường, chất sơn cũng không trùng khớp với vật liệu trang trí có ở hiện trường vụ án, hẳn là hung thủ bị dính từ nơi khác.

Về phần DNA, đến từ vợ của Đường Cảnh Long, Nhiêu Phương Khiết.

Nhiêu Phương Khiết lần thứ hai bị gọi đến đến cục cảnh sát.

Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi vẫn giống như khi ở trước cổng bệnh viện Dương Quang, trang điểm xinh đẹp, ăn vận ổn thỏa, chụp tóc kim cương cuộn lại búi tóc sau đầu, tai đeo khuyên bảo thạch, ánh sáng châu báu lập lòe chói mắt, tất cả đều sức quyển rũ của người phụ nữ thành thục lại thành công như cô.

Lúc này, Hoắc Nhiễm Nhân tự mình thẩm vấn cô.

"Phía cảnh sát có được chứng cứ mới." Hoắc Nhiễm Nhân, "Thành thật giải thích đi."

"Tôi không hiểu tôi còn phải giải thích cái gì nữa." Nhiêu Phương Khiết ngay ngắn chỉnh tề ngồi đó, thần thái ung dung, không giống như chính mình đang trong phòng thẩm vấn, càng giống như đang tham gia ngày hội giao lưu trao đổi trong ngành, mà cô đang đọc diễn văn, "Nên nói lần trước cũng đã nói, tôi quả thực kích động đã gửi cho cô ta tin nhắn quấy rối, cũng lái xe theo dõi cô ta, thế nhưng tôi từ đầu tới cuối đều không có chính thức tiếp xúc cô ta, cũng không làm ra hành vi quá khích hơn. Tôi nghĩ ở phương diện chính thất đối mặt với tiểu tam này, tôi đã làm đủ tốt rồi."

Ngay trong đêm phát hiện ra thi thể của Hề Lôi, cảnh sát đã thông qua ghi chép thông tin cùng CCTV của khu chung cư, phát hiện Hề Lôi trong ba ngày mùng 5, mùng 6, mùng 7 bị "Gọi chết cô" cùng chiếc xe khả nghi quấy rầy.

Thông qua tuần tra biển số xe, xác định được Nhiêu Phương Khiết, lại nhờ chuyện này mà phát hiện quan hệ ngầm giữa Hề Lôi cùng Đường Cảnh Long.

Lúc đó khi hỏi đến chứng cứ chứng minh hai vợ chồng này không có mặt, hai người lấy ra các loại bằng chứng đến nơi khác du lịch, bởi vậy thẩm vấn đối với bọn họ đành tạm thời bỏ dở, bên cảnh sát thu thập càng nhiều tư liệu —— mãi cho đến lúc này.

"Lần trước cùng cả lần này, bên trong khẩu cung chị đều khai, chị trước giờ chưa từng chính thức tiếp xúc với Hề Lôi."

"Đúng."

"Sau khi Đường Cảnh Long biết được chị phát hiện ra hắn nɠɵạı ŧìиɦ, thế là ngày mùng 7 xin lỗi chị, ngày mùng 8, hai người đã ra ngoài du lịch, dự định thông qua lần du lịch này, bù đắp quan hệ vợ chồng."

"Không sai."

"Như vậy mời chị giải thích một chút," Hoắc Nhiễm Nhân lạnh lùng nói, "DNA của chị, tại sao lại xuất hiện trong nhà Hề Lôi."

Một cái búa tạ đập người phụ nữ đến ngơ ngác, Nhiêu Phương Khiết thốt lên: "Chuyện này không thể nào!"

"Không thể, không thể cái gì, không thể tra ra DNA của chị?" Đàm Minh Cửu lập tức tiếp lời, hắn đột nhiên nói nhanh, nhanh đến mức khiến người khác căn bản không phản ứng kịp, "Bà Nhiêu, từng nghe qua một câu chưa? Người sẽ nói dối, nhưng chứng cứ sẽ không!"

"Lúc cô ta chết, tôi đang ở nơi khác!"

"Hiện tại giao thông phát đạt như thế, khoảng cách mấy trăm ki lô mét, lái xe bốn, năm tiếng mà thôi, ở nơi khác không phải kim bài miễn tử, vì nảy lòng tham gϊếŧ người mà cố ý sắp xếp một chuyến du lịch nhằm tạo ra chứng cứ chứng minh mình không có mặt, cũng hoàn toàn nói xuôi được đúng không?" Đàm Minh Cửu nói.

"Tôi không có gϊếŧ người, tôi căn bản không có tiếp xúc trực tiếp với Hề Lôi, DNA của tôi xuất hiện trong nhà Hề Lôi, chỉ có một khả năng, đó chính là định luật trao đổi vật chất của Locard..." Nhiêu Phương Khiết chật vật lại lớn tiếng.

"Uầy." Đàm Minh Cửu cười nói, "Phần tử trí thức, còn biết định luật trao đổi vật chất của Locard. Vậy cũng là nói DNA này, chị cho rằng là chồng của chị mang theo đến nhà Hề Lôi, sau đó không cẩn thận rơi xuống đúng không? Như vậy vấn đề lại lớn hơn rồi!"

"Chất môi giới nhiễm phải DNA, là Hề Lôi mua về sau khi hai vợ chồng chị đi du lịch, DNA của chị, là làm sao lấy Đường Cảnh Long làm trung gian, vượt qua khoảng cách của mấy thành thị, bay đến trong nhà Hề Lôi thế?" Hoắc Nhiễm Nhân đan mười ngón tay vào nhau, đè người về phía trước, "Trong chuyến du lịch này, chị và chồng chị, mỗi thời mỗi khắc một tấc cũng không rời sao? Phải biết chứng cứ chứng minh Đường Cảnh Long không có mặt ở hiện trường ngoại trừ mấy tờ hóa đơn nút mạng kia, phần lớn thế nhưng là do chị bảo đảm!"

Một loại mờ mịt thẫn thờ xuất hiện trên mặt Nhiêu Phương Khiết.

Phòng ngự nội tâm của người chịu thẩm vấn đã bị xuyên thủng.

Hoắc Nhiễm Nhân bỏ thêm cục đá cuối cùng: "Tội bao che trong luật hình sự cao nhất xử mấy năm?"

"Mười năm." Đàm Minh Cửu cùng Hoắc Nhiễm Nhân một xướng một họa, "Cuộc sống ngắn ngủi, có thể có mấy chục năm. Bà Nhiêu, đồng nghiệp của chúng tôi đã tới thành phố Chu, đang hợp tác cùng cảnh sát địa phương điều tra hành tung của hai người, hai tiếng sau là có thể tra rõ CCTV dọc theo lộ trình của hai người. Chị có thân phận, có địa vị, còn có con nhỏ, ngoại hình xinh đẹp tao nhã phóng khoáng, rốt cuộc nên làm thế nào, thế nhưng phải suy nghĩ cho kỹ."

"... Tôi xinh đẹp sao?" Nhiêu Phương Khiết bỗng nhiên nói.

Cô giơ tay vén tóc hai bên thái dương.

Cô đương nhiên rất xinh đẹp. Mặt của V-line, tóc đen như mây, da trắng như tuyết, cô vừa tựa như quả trái đang độ tuổi trút bỏ ngây ngô, triệt để thành thục, dù vỏ quả có che kín đến đâu, cũng không che được mùi thơm ngát ngọt ngào, trêu hoa ghẹo nguyệt từ trong nhân lộ ra.

Cô nở nụ cười quyến rũ với Hoắc Nhiễm Nhân:

"Cảnh sát, cậu cũng đã gặp Hề Lôi. Cậu muốn lên giường với Hề Lôi, hay là muốn lên giường với tôi?"

Một hớp trà sặc trong cổ họng Đàm Minh Cửu.

Hắn cũng không nhìn thử vẻ mặt của Hoắc Nhiễm Nhân, dùng sức vỗ bàn mắng: "Đây chỗ cho chị ăn nói linh tinh sao? Còn nói năng bậy bã sẽ tạm giữ chị ba ngày trước đã, cho đầu óc tỉnh táo ra!"

"Đừng nóng vội." Nụ cười trên mặt Nhiêu Phương Khiết trở nên lạnh nhạt, "Muốn giải thích thì cũng phải giải thích từ đâu đi, tôi không nói dối, Đường Cảnh Long xin lỗi với tôi, cùng tôi ra ngoài du lịch. Mà lần này du lịch cũng không có ngọt ngào như vậy, giữa đường chúng tôi lại cãi nhau."

"Địa điểm du lịch là chị chọn?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"... Không, là Đường Cảnh Long chọn."

"Ngày mấy cãi nhau?"

"Sáng sớm ngày 11."

"Còn gì nữa không, nói tiếp."

"Sau khi cãi nhau, tôi và Đường Cảnh Long tách ra. Tôi đi quán bar uống say, cùng người đàn ông không quen biết ở trong khách sạn làm bừa một ngày một đêm. Đường Cảnh Long yêu thích Hề Lôi là do hắn không có mắt, mà tôi, tôi xinh đẹp, còn nhiều người muốn mây mưa với tôi. Số điện thoại của người kia tôi vẫn giữ lại, nếu như cần thiết, các cậu có thể tìm hắn lấy chứng cứ. Về phần Đường Cảnh Long, tôi không biết." Nhiêu Phương Khiết một mạch nói xong, đột nhiên hỏi, "Khẩu cung có bảo mật không?"

Nhưng không chờ Hoắc Nhiễm Nhân cùng Đàm Minh Cửu mở miệng, cô đã nở nụ cười trào phúng, đuôi lông mày như trăng non khẽ nhướng lên.

"Thôi, không bảo mật cũng không sao. Những chuyện mất mặt này kiểu gì cũng sẽ truyền khắp tai bạn bè hàng xóm, bọn họ sẽ ở sau lưng mà tận lực bàn tán. Còn chính mình ấy mà, đại khái cũng sẽ không ly hôn, làm bộ như không biết, cuộc sống dù gì cũng phải tiếp tục."

Lần thẩm vấn này lại hỏi ra được toàn nội dung mới, mấu chốt nhất là ngày 11 Hề Lôi tử vong, Đường Cảnh Long cùng Nhiêu Phương Khiết căn bản không ở cùng nhau! Hoắc Nhiễm Nhân gần như khẳng định Đường Cảnh Long là kẻ tình nghi gϊếŧ người.

Nhưng mà hai tiếng sau, Văn Dạng Dạng đi tới thành phố Chu gửi lại tin tức, 6 giờ 23 phút tối ngày 11, CCTV trong một cái thang máy của thành phố Chu quay được hình ảnh Đường Cảnh Long ra vào. Pháp y suy đoán, thời gian Hề Lôi tử vong vào khoảng 9 đến 11 giờ tối ngày 11. thành phố Chu cách thành phố Ninh nửa giờ máy bay, năm tiếng tàu cao tốc, đi ô tô riêng cũng hết tám tiếng, cùng ngày không có ghi nhận Đường Cảnh Long ngồi máy bay hay tàu cao tốc, nhưng nếu lựa chọn xe riêng, Đường Cảnh Long không đuổi kịp thời gian Hề Lôi bị hại.

Thời điểm Hề Lôi tử vong, Đường Cảnh Long xác thực đang ở nơi khác, không có thời gian gây án.

Đường Cảnh Long không phải hung thủ gϊếŧ người.

Hoắc Nhiễm Nhân vô cùng thất vọng.

Thất vọng cũng không chỉ một mình Hoắc Nhiễm Nhân, lúc họp hội ý, các manh mối tin tức tập hợp lại với nhau, hầu hết những người bên trong đội hai đều gục xuống. Một nửa là vì thất vọng, một nửa là vì mệt.

Trong giới hình sự có một cái tiền lệ, dựa theo thời gian mà chia vụ án làm ba loại. Loại thứ nhất, án nóng, vụ án mới vừa phát sinh 72 giờ, đây cũng là khoảng thời gian dễ dàng phá án nhất; loại thứ hai, án trung (án ấm), vụ án phá được trong vòng ba ngày đến một tháng; loại thứ ba, án lạnh, vượt qua một tháng, nếu muốn tiếp tục phá án, độ khó sẽ trực tiếp tăng cao.

Hôm nay là ngày thứ bảy sau khi Hề Lôi tử vong, cũng đã cách thời gian phát hiện thi thể năm ngày.

Phải biết rằng, ngoại trừ một chút DNA của Nhiêu Phương Khiết trên phiến lá, bao gồm khăn gối bịt chết Hề Lôi cùng đồ vật được phỏng đoán có khả năng hung thủ chạm vào rồi lại khôi phục nguyên trạng đều chỉ có lượng lớn là dấu vết của Đường Cảnh Long, mà bây giờ, kẻ tình nghi tập trung lực lượng điều tra cuối cùng được chứng minh vô tội, chẳng khác nào một vòng maratong tưởng là lập tức sẽ chạy đến đích, lại phát hiện chạy nhầm đường rồi, quay về giữa vòng luẩn quẩn. Hiện giờ bọn họ phải đối mặt với một hung thủ cực kỳ thận trọng ở hiện trường đầu tiên của vụ án, không có để lại bất cứ sinh vật hay vật chứng nào, tất phải tiêu hao lượng lớn nhân lực vật lực, lần nữa khoanh vùng điều tra thăm dò nhằm tìm ra được nghi phạm then chốt.

"Điều chỉnh phương hướng." Sau vài phút ngắn ngủi, Hoắc Nhiễm Nhân lại lên tiếng, bố trí nhiệm vụ, "Trong nhà của Hề Lôi xuất hiện DNA của Nhiêu Phương Khiết, không bài trừ Nhiêu Phương Khiết gϊếŧ người, phòng ngừa sai sót, để Văn Dạng Dạng đang ở thành phố Chu tiếp tục điều tra lộ trình hoạt động của Nhiêu Phương Khiết; chú trọng điều tra quan hệ cá nhân, lưu động tài chính, ghi chép chi tiêu, cân nhắc khả năng thuê người gϊếŧ người của hai vợ chồng này, lại so sánh manh mối cửa hàng hoa xem có gì trùng khớp hay không. Bất luận hung thủ là ai, nếu hiện trường đã có DNA của Nhiêu Phương Khiết, vậy thì hắn ít nhất cũng từng xuất hiện bên cạnh Nhiêu Phương Khiết.

*

Phía cảnh sát điều tra đụng phải ngõ cụt, đành phải chuyển đầu.

Mà bên Kỷ Tuân vẫn xem như là thuận lợi, Lữ Đan Anh chết rồi, sắp muốn cử hành tang lễ, thời gian tổ chức tang lễ cũng thật trùng hợp, ngày 21 tháng này.

Qua hai hôm sẽ tới ngày 23, hôm đó là tang lễ của Hề Lôi.

Liên tiếp mấy ngày, Kỷ Tuân trước tiên tham dự tang lễ của Lữ Đan Anh, sau đó lại tới tang lễ của Hề Lôi.

Tang lễ của Hề Lôi được tổ chức ở quê nhà, tại một vùng nông thôn cách thành phố Ninh không xa, nếu như không phải tự mình đến nơi này, rất khó tin được chỉ khoảng bốn tiếng đường xe, đã đi đến một nơi không có trường học, không có bệnh viện, ngay cả nước sinh hoạt cũng rất khan hiếm.

Linh đường được đặt trong nhà.

Khắp nơi ồn ào, người trong thôn phỏng chừng đều tới, túm năm tụm ba chen chúc giữa khu nhà nhỏ, bàn tán những chuyện lặt vặt trong cuộc sống, phiền muộn công việc, cũng bao gồm cả người đang nằm trong quan tài.

Người đã chết trái lại còn rộn ràng.

Kỷ Tuân không tham gia trò chuyện, sau khi anh đưa Hạ Ấu Tình đi vào, chỉ đứng ngoài góc sân.

Ở góc này có thể nhìn thấy cửa trước cửa sau của sân nhà, còn đối diện cầu thang ngoài tường của nhà nhỏ ba tầng, bất luận ai muốn ra vào hành động, anh đều có thể nhìn ra rất rõ ràng.

Tiếng bịch bịch bịch truyền đến.

Một đám thanh niên từ trên lầu chạy xuống.

Ngoại hình người đi đầu có đôi chút giống với Hề Lôi, là em trai của Hề Lôi. Hắn cao hơn Hề Lôi rất nhiều, khoảng 1 mét 75, trên người mặc quần áo thể thao rẻ tiền thường thấy, nhưng lại đi một đôi Yeezy boost 350 cực hot, giá bán 1200 tệ, còn bị độn giá thành 12000 tệ.

Tay hắn cầm điện thoại di động.

Điện thoại di động là apple 6s plus, mở bán vào tháng chín năm ngoái, giá 6888 tệ.

Hai thứ này đều là đồ mới, chắc vừa mua hai hôm nay thôi.

Sau khi Kỷ Tuân đánh gia sơ qua, thu hồi ánh mắt, bên ngoài truyền đến tiếng xe tắt máy, chỉ một lát sau, cửa sân mở rộng dời vào một khối bia đá đã được khắc chữ, là bia mộ của Hề Lôi.

Bia mộ không nhỏ, ngoại trừ tên người được khắc sâu, chu vi còn có rào chắn vây lại bảo vệ.

Ít nhất 30000 tệ, không rẻ.

Hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh đơn sơ của linh đường, không giống tác phẩm của cùng một người.

Kỷ Tuân nghĩ.

Bàn tán từ bên cạnh lần nữa chứng minh suy nghĩ của anh:

"Lão Hề mua bia mộ tốt như thế, mà sao ngay cả thuốc lá cũng không nỡ hút một điếu?"

"Cái lão keo kiệt có ba xu trứng gà mốc, tuyệt không mua năm xu trứng gà xịn như ông ta ấy, đời nào cam lòng chi cái giá này. Bia mộ là thầy Trình làm."

"Chà, không thân không thích, lại bỏ ra nhiều tiền vì con bé như thế? "

"Sao lại không thân không thích, con bé này là học sinh đầu tiên của thầy Trình đấy. Thời xưa không phải còn nói thầy và trò như cha với con sao?"

Trong tang lễ cái gì cũng có thể nghe thấy được. Kỷ Tuân nghĩ đến tang lễ của Lữ Đan Anh.

Tang lễ của Hề Lôi đặc biệt hơn một chút, tám chuyện đều là đàn ông, còn nhân vật xì xào bàn tán trong tang lễ của Lữ Đan Anh, lại đa số là phụ nữ trung niên.

Bọn họ bàn tán:

"Sao tuổi còn trẻ mà đã chết mất rồi?"

"Tôi nói với bà, bà không được nói cho người khác đâu đó, nghe nói là đang mang thai, ở trong phòng tắm té ngã một cái, người lớn lẫn đứa nhỏ đều không còn."

"Haiz, thế thì chồng con bé chắc đau lòng lắm, mà sao không nhìn thấy chồng nó?"

"Chồng cái gì, ngay cả bạn trai cũng không có! Nhưng tốt xấu cũng để lại căn nhà, không biết có phải là do làm bồ nhí mà kiếm được hay không, không biết tự trọng, báo ứng đã tới rồi đi."

...

"Kỷ Tuân?"

Âm thanh trước mặt khiến Kỷ Tuân đang chìm vào suy tư tỉnh táo lại, anh nhìn về phía trước, là Hạ Ấu Tình.

So với sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ có chút lảo đảo trước khi bước vào, hiện tại Hạ Ấu Tình tựa như đã buông xuống một tảng đá lớn, không chỉ có bước chân đã trở nên thư thái, ngay cả trên mặt cũng nhiều hơn một tầng huyết sắc.

"Chúng ta đi thôi." Hạ Ấu Tình nói.

"Bây giờ đi luôn sao?" Kỷ Tuân hỏi, "Tang lễ còn chưa chính thức bắt đầu."

"Ừm, bây giờ đi luôn." Hạ Ấu Tình nhẹ nhàng gật đầu, "Không cần ở lại nữa, chuyện nên làm đã làm xong."

Kỷ Tuân nghe theo lời của Hạ Ấu Tình, dẫn cô rời đi.

Mẹ của Hề Lôi đứng túc trực trước cửa ra vào của viện nhỏ, một người phụ nữ rất cao lớn, trông khá giống đàn ông, hoàn toàn khác với Hề Lôi thấp bé —— Hề Lôi giống ba, chồng của người phụ nữ cao lớn này lại là người đàn ông thấp bé, thân thể cũng đơn bạc.

Bà nghiêng mình với mỗi một người tiến vào: "Xin chào, cám ơn đã đến đưa tiễn Hề Lôi một đoạn đường."

Khi Kỷ Tuân cùng Hạ Ấu Tình muốn đi ra ngoài, bà vẫn nghiêng mình như cũ: "Xin chào, khổ cực hai cô cậu đi một chuyến thật xa về đây."

Hết lần này đến lần khác, khom lưng, cúi đầu.

Giống như người máy được lắp pin, không biết mệt mỏi lặp đi lặp lại.

Hai người ra khỏi sân.

Thời điểm Kỷ Tuân khởi động xe lại đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đeo kính. Hắn trốn phía sau cây.

Vào mùa đông, cây cối đều rụng sạch lá, cành cây xiên ngang trọc lốc giống như từng cánh tay duỗi lên trên trời, từng sùi cây dưới thân khô, lại tựa như từng con mắt từ bên trong dò xét ra bên ngoài.

Người đàn ông áo xám dựa vào những sùi cây này, lưng hắn gần như hòa chung vào những sùi cây đó.

Trong tay hắn cầm một sấp đồ.

Là một tệp giấy khen, một bông hoa đỏ thẫm, một bức ảnh đen trắng.

Đôi kính trên sống mũi của hắn còn nổi lên sương mù, gương mặt kia chính là bị giấu sau lớp sương mù đó.

"Kỷ Tuân, cậu biết không?" Giọng nói nặng nề của Hạ Ấu Tình truyền đến, "Lôi Lôi từng tổ chức tang lễ cho tôi."

Tay Kỷ Tuân trượt đi, khởi động xe lại vặn quá mức, xe đang khởi động lại tắt đi. Anh nhìn vào gương chiếu hậu, Hạ Ấu Tình chống khuỷu tay lên cửa kính, đầu ngón tay đỡ trán, ánh mắt xa xăm hồi tưởng lại một chuyện trong quá khứ.

Chuyện cũ này không khó nhớ tới, bởi vì nó đã để lại cho cô ấn tượng rất sâu.

Cho nên cô rất nhanh đã lên tiếng: "... Khi đó tôi mới biết Lôi Lôi không được bao lâu, tâm tình vẫn rất không ổn định như cũ. Có một buổi tối, Lôi Lôi đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi có muốn thử tổ chức tang lễ hay không, tôi đã đồng ý."

"Chúng tôi mua quan tài, bố trí linh đường, còn mời người đến, đúng, tựa như trò đùa mà mời người đến. Người khác đều chỉ coi như trêu đùa, không một ai tới cả. Cuối cùng, khách mời chỉ có Lôi Lôi, cùng với con của tôi.

"Bây giờ suy nghĩ một chút, cái buổi tang lễ hoang đường kia thế nhưng lại rất ấm áp, bởi vì đối mặt với chính mình đã chết đi, cho nên đột nhiên có thể trắng trợn không lo sợ bàn tán muốn sống thế nào thì sống, bình thường không dám nói, không muốn đối mặt, nhưng ở chỗ này lại có thể nói năng thoải mái, nhìn thẳng vào chính mình, tiếp nhận chính mình, trở nên nhẹ nhõm.

"Mình không hoàn mỹ. "

"Thậm chí xấu xí. "

"Nhưng vẫn muốn kiên trì một chút, nỗ lực một chút, lại thay đổi một chút, một chút chút cũng rất giỏi rồi."

Hạ Ấu Tình nói tới chỗ này, dừng lại rất lâu.

"Có thể là bởi vì từng tổ chức tang lễ như vậy, cho nên tôi biết Lôi Lôi muốn cái gì. Cô ấy muốn ở lại thành phố Ninh, không muốn trở về, chúng tôi thậm chí còn đồng thời chọn nghĩa địa cạnh nhau. Cô ấy cũng không muốn giống như bây giờ, bị người dưng bàn tán chuyện của mình... Thật có lỗi, đến cuối cùng tôi vẫn không thể thực hiện được mong muốn của cô ấy."

"Vậy là đủ rồi." Kỷ Tuân nói, người phụ nữ trong gương chiếu không biết lúc nào đã ứa nước mắt, hoảng sợ nhìn anh.

Sau giây lát im lặng ngắn ngủi, anh lặp lại lần nữa:

"Vậy là đủ rồi. Lôi Lôi biết được chị đang nghĩ gì, cô ấy sẽ vui vẻ."

Cô ấy sẽ vui vẻ.

Trên đời này có bao nhiêu người tổ chức tang lễ, dùng quan hệ thân cận nhất sống thành người qua đường xa cách nhất, cho đến thời khắc sắp chết đi, mới phát hiện bọn họ kỳ thực đối với người thân sắp chôn cất căn bản không biết gì cả.

Sau đó một đường không người nói chuyện, tiếng động duy nhất bên trong buồng xe, chính là mặt dây chuyền kim loại treo trên chìa khóa, theo xe tiến tới, giống như quả lắc đồng hồ mà lắc tới lắc lui, lắc luôn cả dây đeo màu đỏ vốn đã bị ma sát đến phai màu.

Lại là một chặng đường mấy tiếng, sau khi đưa Hạ Ấu Tình về nhà, Kỷ Tuân nhận được cuộc gọi bất ngờ, điện thoại là mẹ của Viên Việt gọi tới, bà hiện tại đang ở thành phố Ninh, bà đến tảo mộ.

Tang lễ, thi thể, tảo mộ.

Ngày hôm nay sao cứ dính đến chết chóc thế này?

Kỷ Tuân sốc lại tinh thần đến gặp bà một chuyến, anh biết trạng thái của chính mình không tốt, nhưng may mà mẹ của Viên Việt là một quý cô tinh tế, hồi trẻ lại từng du học, chứng kiến nhiều việc đời, chú trọng ung dung thản nhiên, dịu dàng từ ái, toàn bộ quá trình chỉ nói cười quan tâm thân thiết, không có hỏi bất kỳ chuyện gì khiến Kỷ Tuân không có cách nào trả lời.

Chờ hai người tách ra, Kỷ Tuân cầm hộp giữ nhiệt trong tay, trong hộp giữ nhiệt là canh gà mới ra lò, mẹ Viên Việt bảo anh mang về —— dùng đầu gối nghĩ cũng biết không có khả năng, chắc là định đưa cho Viên Việt, chỉ là nhìn anh ngày hôm nay thần sắc không tốt, nhất thời chuyển sang tặng cho anh.

Mà anh đương nhiên không thể cầm lấy tình thương thuộc về Viên Việt, vì vậy tới lui lại đến cảnh cục.

Thật không đúng lúc.

Khi anh đến, đừng nói Viên Việt, toàn bộ đội một đều không có ai, cửa lớn đóng chặt trực tiếp khóa lại.

Anh nhìn hai bên một chút, tóm lấy Đàm Minh Cửu đi ngang qua: "Người của đội một đâu?"

Đàm Minh Cửu bây giờ đối với Kỷ Tuân xuất quỷ nhập thần cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa: "Đều đi làm nhiệm vụ rồi, núi Ngô xuất hiện án phanh thây, Viên đội mang theo toàn bộ đội một ra ngoài, chắc là tình huống hiện trường phức tạp rồi."

"Cái này..."

Kỷ Tuân vốn là muốn đưa canh gà cho Đàm Minh Cửu giữ trước, mà hộp giữ ấm còn chưa đưa ra, mắt đối phương đã sáng như đèn pha ô tô, mũi thính như chó cũng bắt đầu ngửi ngửi. Trong lòng anh sinh ra cảnh giác, móng vuốt vừa đưa ra lại rút về.

"Mở cho tôi cái phòng thẩm vấn, tôi ngủ một lát, Viên Việt trở về thì gọi tôi."

"Lãng phí thời gian làm, hộp giữ ấm cứ đưa tôi bảo quản cho." Đàm Minh Cửu liên tục giữ lại, "Còn sợ tôi làm mất cả cái hộp to đùng này à?"

"Ai sợ cậu làm mất, tôi là sợ cậu bảo quản vào trong bụng."

Kỷ Tuân hừ cười một tiếng, đá Đàm Minh Cửu bảo hắn nhanh chóng mở cửa.

Đàm Minh Cửu tủi thân vô cùng mà mở cửa ra.

Cửa phòng thẩm vấn mở ra lại đóng vào. Đàm Minh Cửu còn tri kỷ giúp Kỷ Tuân tắt CCTV, Kỷ Tuân dứt khoát không bật đèn, ở trong tối chống một tay lên bàn, xem bàn là giường, trực tiếp nằm xuống.

Bóng đen như nước mà đổ ập xuống.

Anh ở trong bóng tối nhắm mắt lại, tâm tư miên man trôi dạt, mấy bộ thi thể cùng linh đường đặt thi thể xoay quanh đầu anh, lẩn quẩn, lẩn quẩn, cũng thay đổi dáng vẻ một lần.

Linh đường vẫn là linh đường.

Nhưng quan tài đặt đó lại biến thành ba bộ.

Anh từ người đứng xem biến thành người chủ trì.

Xung quanh vẫn là đám người nhộn nhịp, đoàn người cũng nói những lời đàm tiếu tương tự như thế.

"Sao lại có những ba thi thể, xảy ra tai nạn xe cộ?"

"Không phải tai nạn xe cộ, là thảm án diệt môn."

"Haiz, quá thảm, chắc là làm cảnh sát bị trả thù rồi, kẻ sát nhân quả thực cũng đủ điên cuồng."

"... Bà không biết sao... Không dám nói phát điên... Là gặp ma..."

Thấu hiểu là một chuyện rất đáng giá, Hạ Ấu Tình sẽ không biết thấu hiểu của cô đối với Hề Lôi khiến người ta hâm mộ biết bao.

Kỷ Tuân đã từng cho là chính mình biết tất cả mọi chuyện, thế nhưng quay đầu lại, đứng ở trong linh đường của người thân, anh mới nhận ra rằng chính mình cái gì cũng không biết.

Hòn đá dày nặng buộc chặt lấy trái tim anh, đè lên dạ dày anh, một mực kéo anh xuống dưới.

Anh nín thở trong dòng ký ức.

Bình tĩnh, bình tĩnh, một đường chìm đến đáy nước đen kịt... Mãi đến khi bàn tay lạnh lẽo vạch ra mặt nước, thăm dò gần chóp mũi anh.

Hồi ức bỗng nhiên hỗn loạn, Kỷ Tuân từ quá khứ trở về hiện thực, đột nhiên căng chặt cơ thể, giơ tay nắm lấy bàn tay lặng lẽ tiến lại gần mình, dùng sức lôi kéo!

"A"

Người âm thầm lặng lẽ đi đến bên cạnh Kỷ Tuân bị kéo xuống, phát ra một tiếng hừ nhẹ kinh ngạc. Tay còn lại của Kỷ Tuân đã chuẩn bị khoá lên cổ đối phương, mà vào lúc này, anh đã ý thức đến người đến là ai.

Bàn tay ôm lấy cổ đối phương thuận thế trượt đi, từ cổ trượt vào trong tóc, Kỷ Tuân ấn gáy đối phương, đặt người bên tai mình.

"... Là Hoắc đội nha."

Kỷ Tuân lười biếng mở miệng.

Hai người lồng ngực đè lên lồng ngực, dao động khi một người nói chuyện cũng thuận thế mà lan sang khoang ngực còn lại, Hoắc Nhiễm Nhân cảm nhận được rung động trong giọng nói của Kỷ Tuân —— còn có hô hấp.

Hơi thở của đối phương khi nói chuyện lại phun vào tai cậu, giống như một tấm võng nóng rực, chụp lấy tai cậu.

Trái tim Hoắc Nhiễm Nhân bắt đầu căng thẳng, cậu không tự chủ được mà nín thở giống như Kỷ Tuân lúc trước, không dám thở mạnh, lo lắng nhiều hơn tí xíu động tĩnh cũng sẽ mang đến một chuỗi phản ứng dây chuyền kỳ quái.

"Hoắc đội cầm tinh con mèo sao? Bước đi mở cửa một chút tiếng cũng không có. Người biết sẽ nói cậu nghiêm chỉnh huấn luyện, không lộ tung tích; nhưng người không biết, còn tưởng cậu rón ra rón rén như vậy, khẽ khàng lẳng lặng, là đang mưu đồ chuyện xấu gì đây..."

"Bây giờ là tôi đang mưu đồ chuyện xấu sao?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi xéo.

"Không mưu đồ chuyện xấu mà thở cũng không dám là sao?" Kỷ Tuân nhẹ nhàng nói ra.

"..." Hoắc Nhiễm Nhân ý thức được chính mình còn đang nín thở.

Nói cũng sai, làm cũng sai, ngay cả thở cũng sai.

Trong đầu cậu vừa lóe lên ý niệm này, đột nhiên, cảm giác tê dại giống như có dòng điện chạy qua da đầu của Hoắc Nhiễm Nhân.

Trong mấy giây kíƈɦ ŧɦíƈɦ bất ngờ, cậu mới nhận ra được Kỷ Tuân đang dùng ngón tay xoa tóc cậu, đầu ngón tay của đối phương xen vào tóc cậu, chải qua vuốt lại, từng đợt từng đợt, kiên trì tỉ mỉ, thỉnh thoảng kèm theo ngón tay ấn xuống lúc nặng lúc nhẹ.

"Là đạo lý này đúng không, Hoắc đội." Kỷ Tuân nhàn nhã tìm kiếm tán đồng của Hoắc Nhiễm Nhân, trong giọng nói còn nghe ra một chút ý cười.

Bóng tối khiến người suy nghĩ lung tung.

Hoắc Nhiễm Nhân hiện tại đang có một suy nghĩ mà không thể nào nảy sinh dưới ánh sáng chói mắt được, động tác của Kỷ Tuân quá mức dịu dàng, cậu thậm chí cực kỳ hoang đường cảm giác... Kỷ Tuân ôm mình, Kỷ Tuân thích mình!

"Hoắc đội, tôi có một vấn đề, hi vọng cậu vui lòng giải đáp. Hôm nay là ngày 23, đã qua 6 ngày kể từ khi tôi giao nộp manh mối mới, lực lượng cảnh sát vẫn không có động tĩnh. Là manh mối tôi giao nộp không hữu dụng, hay là hiềm nghi của Đường Cảnh Long đã triệt để được bài trừ, đổi phương hướng rồi?"

Mị lực thuộc về bóng tối tiêu tán.

Ám muội dưới lời nói của Kỷ Tuân không dư lại chút nào.

Hoắc Nhiễm Nhân hít một hơi thật sâu: "Vuốt đủ chưa? Còn vuốt nữa coi như anh tập kích cảnh sát."

Kỷ Tuân nghe lời bỏ tay ra: "Không dám không dám, Hoắc đội bớt giận, tôi bảo vệ cảnh sát nhân dân của chúng tôi còn không kịp, sao lại dám tập kích cảnh sát được."

Hoắc Nhiễm Nhân đứng thẳng, chỉnh lại quần áo, vuốt thẳng tóc: "Trên phiến lá có tra ra được DNA của Nhiêu Phương Khiết. Đường Cảnh Long vào ngay đêm Hề Lôi tử vong xác thực ở thành phố Chu xa xôi, không kịp về gϊếŧ người."

"Cho nên hướng suy nghĩ hiện tại của cảnh sát là?"

Kỷ Tuân hỏi, anh cảm giác Hoắc Nhiễm Nhân đang liếc mắt nhìn về phía mình, giống như là đang hỏi cậu có thể nghe được càng nhiều chuyện hơn không.

Hắn thông qua câu hỏi.

Hoắc Nhiễm Nhân nói: "Nhiêu Phương Khiết thuê sát thủ, hoặc hung thủ vì Nhiêu Phương Khiết gϊếŧ người."

"Vậy thì kỳ quái."

"Kỳ quái chỗ nào?"

"Tại hiện trường tử vong, tóc của Hề Lôi không hề rối loạn. Cô ấy là bị bịt chết, trước khi chết nhất định sẽ giãy dụa, giãy dụa tất nhiên sẽ làm tóc rối lên, rõ ràng, mái tóc gọn gàng của cô ấy chỉ có một giải thích, sau khi hung thủ gϊếŧ người, đã giúp người bị hại sửa lại tóc. Không chút tình cảm, hung thủ sẽ làm loại chuyện mất công tốn sức lại không cần thiết này sao?" Kỷ Tuân nói.

"Vừa nãy anh vuốt tóc tôi là vì chuyện này?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Không thì sao?"

"Tôi còn tưởng anh không hứng thú với phá án."

"Ha, Hoắc đội đừng nhầm, đây không phải là phá án, đây chỉ là trò chơi giải đố thuận thế nghĩ tới mới mở ra thôi ——" Kỷ Tuân cười một tiếng, anh cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, cánh tay chống lên bàn, từ trên bàn nhảy xuống, đi ra ngoài phòng thẩm vấn.

"Anh xác định người gϊếŧ chết nạn nhân yêu cô ấy?"

"Chỉ là suy đoán ——" Kỷ Tuân nhún nhún vai, "Hồ Sơ Tâm Lý Tội Phạm đầy cảm tính gì gì đó. Có điều đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi, suy đoán này ấy, chắc cũng phải đúng tới 80, 90%. Lúc nãy tôi mới vừa tỉ mỉ sửa tóc cho Hoắc đội như vậy, Hoắc đội không cảm nhận được sao? Chính là yêu đấy."

"Anh đang ám chỉ hung thủ vẫn là Đường Cảnh Long, Đường Cảnh Long chỉ dùng một phương thức nào đó đủ kịp chạy đến hiện trường gϊếŧ người mà chúng tôi hoàn không nghĩ tới?" Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp hỏi.

Câu hỏi thắng thắn này khiến Kỷ Tuân có chút ngoài ý muốn. Nhưng anh lại lươn lẹo văn vẻ, tiếp tục mò mẫm:

"Không, tôi không có. Hiện tại phái bản cách đều bị đánh giá thấp rồi. Tôi chưa từng liên tưởng tới thủ pháp, tôi đã bị ép chuyển hình sang kiếm cơm của phái xã hội rồi, dù sao yêu hận tình thù đằng sau nó bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể đổ ập xuống." (*1)

Bên trong phòng thẩm vấn rất yên tĩnh, Hoắc Nhiễm Nhân cũng rất im lặng, im lặng giống như bình yên trước bão táp.

Kỷ Tuân nghi ngờ đối phương một khắc sau sẽ muốn xông lên đánh nổ đầu anh.

Nghi ngờ không có trở thành hiện thực, Hoắc Nhiễm Nhân nhịn được: "Anh đào được yêu hận tình thù mới ở đâu ra? Hề Lôi có quan hệ mập mờ với người đàn ông thứ ba?"

"Đường Cảnh Long, Tằng Bằng, còn có X mới xuất hiện, người chết cho dù có phân thân làm đôi cũng không ứng phó nổi nhiều người như vậy đi." Kỷ Tuân bật cười.

"Chúng tôi phát hiện trong điện thoại của nạn nhân vào đêm tử vong có nhiều tin nhắn xác minh, kết hợp thiết bị điện tử bị lấy mất ở hiện trường, suy đoán Hề Lôi nắm giữ một vài ghi chép dữ liệu rất quan trọng với hung thủ." Hoắc Nhiễm Nhân còn nói.

"Chuyện này cũng không quá ngạc nhiên, cân nhắc đến khía cạnh hung thủ có tình cảm với người chết—— đã có tình cảm tại sao muốn sát hại người chết? Nhất định là người chết có lý do nhất định phải bị diệt khẩu, cô ấy đã nhìn thấy gì, biết được cái gì..."

"Chuyện này không ngạc nhiên, vậy không ngạc nhiên, chuyện gì mới ngạc nhiên?" Hoắc Nhiễm Nhân lạnh giọng hỏi.

Đối phương hùng hổ doạ người khiến Kỷ Tuân cảm thấy chính mình nếu như không nói ra manh mối, sợ là không ra khỏi cửa của phòng thẩm vấn này được mất.

Xem xét thời thế, anh mệt mỏi mở miệng:

"Nếu phương diện hung thủ tạm thời không giải quyết được. Vậy thì đổi hướng suy nghĩ đi. Tôi biết được một bí mật nhỏ liên quan đến người chết—— Hề Lôi rất có thể biết được hoặc tham gia vào sự kiện đồng thời mang thai hộ."

Lữ Đan Anh ba năm sinh ba đứa, bên cạnh từ đầu đến cuối đều không có đàn ông lui tới, mà đứa bé sau khi sinh ra cũng biến mất không còn tăm tích, mà cô ta trong lúc này còn mua bất động sản, ngoại trừ phương án mang thai hộ kiếm tiền, anh thật sự không nghĩ được gì khác.

Vậy Hề Lôi liên tiếp chăm sóc cô ta hai lần mang thai, trở thành bạn bè của cô ta, lại kiên trì cẩn thận, chẳng lẽ một chút dấu vết cũng chưa từng phát hiện sao?

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chú 1: Phái bản cách cùng phái xã hội

Phái bản cách: Chia thành bản cách mới cùng bản cách cổ điển, bản cách cổ điển chú trọng manh mối công bằng ngang nhau, logic là điều quan trọng nhất. Điển hình như Agatha, mật thất hay bão tuyết mà mọi người thường nghe nói đều là một phần của bản cách thường thấy. Ellery Queen, một trong ba tác giả thuộc thời đại hoàng kim của truyện trinh thám, có một thói quen là viết xong manh mối rồi trước khi tìm ra lời giải sẽ phát thư khiêu chiến với đọc giả. Bản cách mới sẽ có một đống thiết lập kỳ lạ, tỷ như tang thi hay quỷ quái, mà nói tóm lại thiết lập bối cảnh đều sẽ dự báo trước khiến bạn đọc có thể suy đoán được một phần, cũng để lại dấu hiệu công bằng ngang nhau. Trong bản cách mới có một vài tác gia tương đối cực đoan, thủ pháp đặc biệt kỳ dị, lười viết luôn động cơ.

Phái xã hội: So sánh với phái bản cách lại thiên hướng tả thực, thông tục hơn một chút thì chính là nói xã hội này tạo ra tội ác nào, bi thương nào, phản ánh các loại tâm lý tội phạm rắc rối, phức tạp. Dùng gϊếŧ người làm phương tiện truyền thông vạch trần bộ mặt xấu xí của nhân tính hoặc xã hội.

*

Giải thích qua một vài điểm nghi hoặc mà đọc giả nhắc tới trong mấy chương trước

A: Có 2 lý do vì sao Kỷ Tuân cung cấp manh mối cho Hoắc Nhiễm Nhân

Một là phía cảnh sát có thể dễ dàng điều tra những manh mối này; một là vì đoạn thoại phỏng đoán hung thủ của anh cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã trực tiếp bị người khác nghe thấy, dẫn đến những xung đột đằng sau, quả thật cũng coi như là lỗi của anh; tuyệt không phải là Kỷ Tuân cố tình hướng dẫn Tằng Bằng.

B: Phiến lá cùng Lữ Đan Anh

Chương này đều giải thích hết rồi

*

Chương này tám nghìn chữ luôn, có thích hông? Có thể bình luận ngắn ngắn đáng yêu hông (^^)

_______________________________________

Nhưng đứa edit như em làm muốn khóc luôn á, huhu