Sau khi rời khỏi cái nơi đáng sợ đó, tôi sợ đến nổi khi vừa tới về tới nhà tôi đã ngồi ngã quỵ xuống trước cổng. Một là vì mệt, hai là tôi không tin mình vừa mới chạy ra từ cái nơi có “quỷ” ấy. Vừa hoàn hồn thì tôi mới thấy trưởng làng và ông tư thở dài đang nói với nhau rằng:

-Vậy coi như xong! Bây giờ phải làm sao đây! Chúng nó trỗi dậy thật rồi. Tai quạ ập đến rồi! - thầy tư nói.

-Ý trời... đúng là ý trời thật rồi..!! - trưởng làng đáp.

Sau đó, trưởng làng quay sang tôi rồi nói:

-Thương cho cậu. Cậu chả làm tội gì trong cái làng này nhất là... mà giờ cậu phải chịu cảnh ngộ này...

Tôi im lặng chẳng biết nói gì thêm. Sau đó, trời củng gần mờ mờ sáng, ba người chúng tôi ai lại vô nhà nấy. Có lẽ, trưởng làng và thầy tư sẽ thức tới sáng chứ riêng tôi vì quá mệt nên đã ngủ quên khi nào củng không biết. Tôi giật mình thức giấc vì gặp cơn ác mộng, sau khi tỉnh tôi đã lập tức chạy ra kiếm trưởng làng. Nhưng chẳng thấy đâu. Tôi chạy ra tới cổng thì thấy mọi người có vẻ bình thường dường như họ chưa biết chuyện gì xảy ra. Trưa hôm ấy, bão đã chuyển biến mạnh dần lên, kèm theo mưa và gió xuất hiện nhiều lên. Tôi cứ mơ hồ không biết trưởng làng đã đi đâu từ sáng đến giờ. Cho đến gần chiều, tôi thấy trưởng làng lủi thủi đi về với nét mặt âu sầu. Ông chỉ biết nhìn tôi rồi lắc đầu bảo tôi vô nhà rồi ông sẽ kể sáng đến giờ ông đi đâu. Khi vô, ông mới nói tôi thế này:

-Từ sáng sớm đến giờ, ông ở nhà ông tư để bàn bạc. Chúng nó sẽ không để yên cho cái làng này đâu, sớm muộn gì tụi nó củng sẽ xuất hiện. Tính tới tính lui thật sự không còn cách nào nữa. Rồi từ từ cậu củng sẽ rõ thôi. Chiều nay tôi sẽ tập hợp làng và sẽ dặn dò. Còn giờ ông vào nghỉ ngơi tí, ông thấy mệt rồi...

Nói xong, ông đi thẳng vào phòng. Từ sau cái đêm “ác quỷ” sống dậy trong làng củng đột nhiên xuất hiện những mùi hôi thối từ chổ kia phát ra. Nguyên ngày nay ai củng thắc mắc và khó chịu cái mùi kinh khủng ấy. Tới giờ hợp làng, gìa trẻ lớn bé gì đều tập hợp đông đủ để nghe trưởng làng nói. Mọi người ai củng nháo nhào lên. Có người thì khó chịu có người thì đoán đã có chuyện gì rồi. Trưởng làng đã lên giọng và nói với mọi người rằng:

-Những lời tôi sắp nói đây mong mọi người hãy bình tĩnh lắng nghe và hãy làm theo. Những ngày sắp tới tôi mong vào buổi tối mọi người tuyệt đối không được bước ra ngoài đường dù là nửa bước. Hãy đóng cửa thật chặt vào. Mỗi nhà hãy treo tỏi củng như là cành liễu trước nhà để an toàn...

Nói tới đó, mọi người bắt đầu nháo nhào lên rồi một người trong đó đã hỏi lại rằng:

-Nói như vậy, không lẽ có chuyện gì xảy ra rồi sao trưởng làng. Không...không...lẽ..thằng Kiệt con Thanh chúng..chúng..nó...

Trưởng làng chỉ đáp lại cả làng bằng một cái gật đầu. Rồi nói tiếp bằng giọng tức giận:

-Tôi đã dặn rất kĩ là đừng ai bước vô cái nơi đó, nhất là không được động chạm bất cứ thứ gì xung quanh mộ. Vậy mà..vậy mà tại sao lại..lại có người vô đó và đã phá hủy mọi thứ để bây giờ khiến cho làng ta phải đối mặt với nghiệt này. Là ai..là ai lại không có suy nghĩ lại làm ra chuyện này?

Nói với một thái độ tức giận, dân làng chỉ biết im lặng trong sự sợ hãi.

-Chuyện đã thành ra như thế này rồi! Củng không tìm được thủ phạm mà dù có tìm được đi chăng nữa cũng chẳng cứu vãng được gì! Tôi mong mọi người tuyệt đối phải nghe lời tôi dặn nếu như không muốn chuyện xấu hơn xảy ra. Hãy nhớ thật kỹ những lời tôi nói. Mọi người hãy về nhà chuẩn bị đi...

Nghe xong, mọi người tức tốc ai nấy về nhà làm theo lời trưởng làng nói. Tôi theo trưởng làng về, vừa đi tôi vừa hỏi về nguyên nhân của mùi thối xuất hiện trong làng. Ông củng không giấu gì tôi mà trả lời:

-Cái mùi hôi thối ấy tất nhiên là phát ra từ cái ngôi mộ kia. Thầy tư bảo do khi an táng theo cách trấn yểm nên hầu như như xác của bọn nó sẽ không bị thối rửa, chúng nó bị yếm lại trong cổ quan tài nên bao nhiêu âm khí củng như oán khi bị tích tụ trong ấy. Do đó, khi chúng thoát khỏi bùa thì toàn bộ âm khí củng sẽ theo đó mà đi ra. Kèm theo mùi thối từ xác củng sinh ra và bốc mùi lên. Mong cách mà thầy tư chỉ sẽ bảo vệ người dân một thời gian để chờ thầy tư tìm hướng giải quyết tốt hơn!

Nói tới đó, ông im lặng rồi đi vô nhà. Lúc này, cảnh tượng của làng thật hoang vắng khi mặt trời dần lặng xuống. Gió và mưa cứ diễn ra khiến cho bầu không khí càng lạnh lẽo và ghê rợn. Tối đến, chẳng ai dám bước ra đường. Tôi củng hoang mang lo sợ không ngủ được suốt đêm.