❝như thể anh đã quên hắn là ai, như thể đây là lần đầu họ gặp nhau.

STRANGER

Hồi 5

*

Bảy năm, Lục Trì Phong đã lắm lần suy nghĩ trong bảy năm. Rằng: Úc Thu đã đi đâu? Tại sao Úc Thu bỏ học, rời thành phố Kinh và Lâm Giang? Úc Thu vẫn sống tốt chứ?

Có lẽ, chỉ là có lẽ, Lục Trì Phong cũng nghĩ: Phải chăng Úc Thu không còn thích mình nữa? Úc Thu đã gặp người mới chưa? Dẫu sao Úc Thu cũng quá tốt, quá xuất sắc mà.

Và liệu khi gặp lại, trong Úc Thu còn vị trí nào cho hắn không?

Nhưng hắn chẳng ngờ rằng ngày gặp lại Úc Thu, là ngày mình đến quán trà sữa nơi người nọ làm việc.

Lục Trì Phong nhìn Úc Thu, nhìn tóc đen mềm mại, nhìn đôi mắt biết cười, nhìn đôi bàn tay trắng ngần của anh. Bảy năm chừng như không để lại dấu vết nào trên chàng trai ấy, thời gian những dịu dàng với anh đến vậy. Lục Trì Phong cố tìm ra phản ứng mình muốn nơi anh, kinh ngạc, kinh hãi... Nhưng không, Úc Thu chỉ thoáng sửng sốt, khuôn mặt ráo hoảnh chẳng lộ chút gì.

Như thể anh đã quên hắn là ai, như thể đây là lần đầu họ gặp nhau.

Lục Trì Phong siết chặt hai tay.

Tiểu Lâm vội kéo Úc Thu tới: "Tiểu Thu, anh nhanh lên nào, xem thử đã gặp người này chưa."

Tránh đi ánh nhìn quá mức lộ liễu ấy, Úc Thu cúi đầu. Anh vẫn cầm thìa khoáy trong tay, đang muốn trả lời thì Lục Trì Phong chặn họng.

"Làm thời vụ trong hè à?" Lục Trì Phong gần như buông lời ác ý. "Thôi học Công an bảy năm, cậu ra trường làm gì hả?" Đây chính là sự trả thù của Lục Trì Phong, hệt như đứa trẻ.

Tại sao biến mất? Tại sao chia tay? Hàng trăm câu hỏi quay cuồng trong đầu, thật khó để diễn tả nỗi khao khát và cơn đau đã chôn chặt suốt bảy năm, hắn của hiện tại vẫn còn đang chịu đựng nó.

Tiểu Lâm nghe thế thì ngạc nhiên, hoá ra Úc Thu là sinh viên Đại học Công an? Anh còn thôi học nữa ư? Nhưng nhìn bầu không khí giữa hai người, cô cảm thấy có điều là lạ bèn âm thầm lẻn vào khu ăn uống, giả vờ lau dọn bàn ghế.

Chỉ còn lại Lục Trì Phong và Úc Thu.

Lục Trì Phong nghĩ, dẫu có làm cảnh sát thêm bảy năm nữa, hắn vẫn sẽ biến thành cảnh khuyển khi đứng trước mặt Úc Thu – một con cảnh khuyển đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ.

"(Nhân viên) Chính thức." Úc Thu cười, hỏi ngược lại sau một đỗi trầm mặc. "Cậu cảnh sát này, giờ là tháng Tư, nghỉ hè ở đâu ra?"

Giọng nói trong vắt, không sợ sệt cũng chẳng hống hách.

Mà sao, hắn nghe ra ý tứ xa cách và khách sáo trong đó. Lục Trì Phong hốt nhiên quên mất mình muốn nói gì, vốn hắn đã nghĩ cả rổ lời lẽ sắc mỏng chọc khoáy Úc Thu.

Nhưng rồi hắn phát hiện rằng mình... vẫn không đang tâm.

"Tôi từng thấy người này." Úc Thu nói.

"Cậu chắc không?" Cảnh sát Lục trở lại với vẻ chuyên nghiệp thường ngày. "Đúng trong khoảng thời gian đó luôn?"

"Ừm, buổi trưa." Không để Lục Trì Phong hỏi tiếp, Úc Thu đã bắt đầu nhớ lại. "Bây giờ cậu đang tìm người này phải không? Tôi nhớ cậu ta mặc hoodie màu vàng bên trong, đồng phục học sinh bên ngoài; tóc mái khá dài, mắt hai mí, cao chừng mét bảy... Tạm thời tôi chỉ nghĩ ra được từng ấy điều. Cậu ta có vẻ ngoài rất phổ thông, khó phân biệt lắm."

Lục Trì Phong gọi điện tới văn phòng: "Liên hệ nhà trường, trước tiên sàng lọc những học sinh cao khoảng mét bảy. Giờ tôi sẽ đưa người về nhận dạng."

Cúp điện thoại, hắn điềm tĩnh nhìn Úc Thu, như thể câu chào ban nãy chưa từng xuất hiện: "Có tiện đến Cục một lát không?"

Úc Thu ngước mắt, nhìn thẳng vào Lục Trì Phong: "Được."

Chạy trong dòng xe cộ tấp nập, mà bên trong lại cứ phải yên tĩnh như chết.

Úc Thu ngồi ở ghế sau, Lục Trì Phong thì ngồi trên ghế lái.

Lục Trì Phong trông có vẻ bình tĩnh, nhưng người ngoài há biết rằng hắn đang không ngừng tự hỏi tại sao vừa rồi mình lại theo thói quen mở cửa cho Úc Thu.

Úc Thu vừa gửi tin nhắn đến cửa hàng trưởng, thông báo cho người nọ biết mình được mời đến đồn cảnh sát chứ không phải bỏ bê công việc. Đoạn anh ngẩng đầu nhìn bóng lưng đĩnh đạc đang lái xe của Lục Trì Phong, "Rốt cục cậu học sinh cấp ba đó đã làm gì vậy?"

Lục Trì Phong xụ mặt đánh tay lái, khăng khăng: "Không thể nói."

Úc Thu: "À."

Một phút sau.

Lục Trì Phong: "Cậu ta cướp điện thoại của người khác, đang điều tra."

Úc Thu: "?" Anh mới bảo "không thể nói" với em đấy.

Chẳng biết vì lý do gì mà lần này, Lục Trì Phong lái xe đường hoàng hơn trước thành ra đến Cục muộn hơn mọi khi ba phút.

Lục Trì Phong (lại) vô thức mở cửa cho Úc Thu, dẫn anh vào văn phòng.

Trên đường đi, những viên cảnh sát khác tò mò dõi theo hai người họ.

"Tôi nhìn lầm hở, đó có phải Lục Trì Phong không thế?"

"Không lầm đâu, đúng rồi đúng rồi..."

"Đội phó Lục cũng có những lúc xun xoe vậy ư?"

"Cái người bên cạnh anh ta là ai vậy, đẹp quá đi mất."

"Mà đội phó Lục bị sao nhỉ, mặt mũi anh ta lạnh đến mức đóng băng được tui luôn."

"..."

Trong đại sảnh, viên cảnh sát bên bộ phận kỹ thuật đang sàng lọc học sinh theo mô tả của Úc Thu.

Khi nhìn thấy Lục Trì Phong xuất hiện cùng với Úc Thu, viên cảnh sát nọ đã lấy làm háo hức, cảm thấy con mắt nhức nhối suốt nhiều năm nhìn chằm chặp vào màn hình của mình giờ phút này đã được thanh lọc.

Lục Trì Phong liếc nhẹ một cái.

Viên cảnh sát lập tức nhìn đi chỗ khác, "Đội phó!"

"Ừ." Lục Trì Phong đanh mặt lại, cảnh cáo. "Trong lúc làm việc không được lo ra nhìn này nhìn nọ."

Viên cảnh sát: "..."

Nhìn từng bức ảnh liên tục lướt qua, Úc Thu chợt bảo: "Dừng."

Viên cảnh sát bấm dừng lại.

"Về trước."

"Về trước một tấm nữa."

Úc Thu quan sát người trên màn hình, dù chụp ảnh thẻ nhưng cậu học sinh nọ vẫn để tóc dài và nhìn vào ống kính với cặp mắt u ám. Anh trầm ngâm nhìn về phía Lục Trì Phong, khẳng định: "Là cậu ta."

"Đặng Kỳ," Ánh sáng trắng trên màn hình hắt vào càng khiến khuôn mặt Lục Trì Phong thêm phần sắc sảo. "Bạn cùng lớp với Triệu Thiển... Tìm nhanh đi!"

Nhận dạng xong thì không còn việc gì nữa, Úc Thu nói câu "Vất vả rồi" với viên cảnh sát trước khi rời đi, khiến người nọ giật mình hoảng hồn.

Viên cảnh sát trông theo Úc Thu, lẩm bẩm: "... Sao có cảm giác giống như đội phó Lục vậy nhỉ?" Giống ở chỗ khí chất, như một bậc bề trên.

Lục Trì Phong đi theo sau Úc Thu ra ngoài.

Úc Thu đương nhiên cũng phát hiện Lục Trì Phong đang tò tò theo sau nhưng anh không dừng bước, chỉ hơi cúi đầu đi về phía cổng ra.

Cục Cảnh sát thành phố Lâm Giang nằm trong cùng của một con phố vãng người qua lại. Úc Thu đứng trước cổng, nhìn xe cộ thưa thớt bên ngoài mà nói: "Còn việc gì à?" Anh nói với Lục Trì Phong, người cách mình mấy mét phía sau.

Lục Trì Phong đứng tại chỗ nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng.

Sự im lặng bao trùm giữa hai người họ.

Úc Thu nhanh tay vẫy chiếc taxi vàng đang chuẩn bị rẽ bánh vào con phố này.

Chiếc taxi dừng lại trước mặt Úc Thu; nhưng trước khi lên xe, anh nghiêng đầu nhìn Lục Trì Phong.

Lục Trì Phong vẫn với bản mặt lạnh đó, cũng nhìn về phía Úc Thu.

Hai người im lặng nhìn nhau, Úc Thu đành lên tiếng trước: "Lục Trì Phong." Đây là lần đầu tiên Úc Thu gọi tên hắn sau cuộc hội ngộ bất ngờ ngày hôm nay. Nó chính xác đến từng âm và hơi lên cao ở tiếng "Phong" cuối cùng, như có như không sự trìu mến.

"Sau khi thôi học tôi làm gì và hiện tại đang làm gì, đã không còn quan trọng nữa." Úc Thu mỉm cười. "Điều quan trọng là tôi rất vui khi thấy cậu trở thành cảnh sát."

Nói đoạn, anh lên xe đóng cửa lại, không nhìn Lục Trì Phong nữa.

Chiếc taxi lao đi hoà vào nhịp giao thông hối hả.

Ngơ ngác ngẩng đầu lên sau khi xe khuất bóng ở ngã rẽ, Lục Trì Phong nhìn trân trối vào con đường mà Úc Thu đi mất.

"... Có gì đâu mà vui?" Xua đi vẻ lạnh lùng luôn hiện hữu như tấm mặt nạ, trông hắn lúc này cô đơn như chú chó không nhà để về.

"Trở thành cảnh sát," Lục Trì Phong khẽ nói. "Rõ ràng là ước mơ của em, nào phải của anh."

"Bác tài, dừng ở đây đi ạ." Úc Thu nhẹ giọng.

"Ở đây hả?" Tài xế taxi ngó ra ngoài. "Ô, là điểm check-in đang hot trên mạng đúng không? Vẫn sống ở đấy được sao?"

Lâm Giang là một thành phố du lịch nổi tiếng trên mạng, nó được tìm kiếm phổ biến với từ khoá "địa hình siêu thực" như một mánh lời quảng cáo. Và nơi Úc Thu sống là một trong những điểm tham quan không thể bỏ qua ở Lâm Giang, Shiratorii(1).

(1) Torii (鸟居/ Điểu cư): là cổng truyền thống của Nhật Bản; thường thấy nhất ở lối vào trong một đền thờ Thần đạo, tượng trưng cho sự chuyển đổi từ trần thế sang linh thiêng. Còn Shira nghĩa là màu trắng.

"Có thể chứ ạ, tại sao không?" Úc Thu theo thói quen mỉm cười, trả tiền. "Nơi đây vốn là chung cư mà."

"Ồ," Tài xế taxi nói. "Vậy thằng nhóc cậu phải đi bộ lên mấy tầng nữa."

"Không sao ạ, xem như tập thể dục." Úc Thu lịch sự cảm ơn trước khi xuống xe.

Sống ở Shiratorii quả thật đòi hỏi thể lực và nghị lực.

Shiratorii thoạt đầu không tên, nhưng sau đó thành phố tạm chọn cái tên này nhằm để tiếp thị và quảng bá tốt hơn. Dựa trên địa hình độc đáo của thành phố Lâm Giang, một toà dân cư hai mươi tầng cứ thế đã được ra đời; trong đó, do thiếu tầng giữa – có đường giao thông đi qua, nên không thể lắp đặt thang máy trong toàn bộ toà nhà. Shiratorii quanh co khúc khuỷu, thay đổi cấu trúc theo nhiều cách khác nhau; khi mới chuyển tới đây, Úc Thu thậm chí còn bị lạc mấy lần.

Mặc dù về đến cổng trời đã sẩm tối nhưng khách du lịch vẫn ra ra vào vào toà nhà, có thể thấy rằng Shiratorii nổi tiếng như thế nào.

Bật đèn pin điện thoại lên, Úc Thu lần mò về nhà theo trong trí nhớ.

Anh lại nín thở, và cứ nín thở như thế cho đến khi phát hiện hai bên tường trắng trái phải của căn hộ vẫn sạch tươm.

Không có dấu hiệu gì, xem như tạm thời an toàn.

...

Trong căn hộ nhà Úc Thu.

Ra khỏi phòng tắm với áo phông trắng và quần dài xám đen đã bạc màu, giờ trông Úc Thu thật hiền lành tinh khôi khi đứng dưới ánh đèn vàng ấm. Lau tóc được một nửa, Úc Thu nhìn đây đó tìm máy sấy – lần nào cũng phải sấy thật kỹ, nếu không hôm sau sẽ đau đầu.

Máy sấy kêu e e vài tiếng thì Úc Thu nghe thấy có người gõ cửa.

Trước âm thanh cộc cộc đột ngột vang lên, anh lập tức tiến vào trạng thái căng thẳng.

Anh đặt máy sấy xuống, rón rén đi ra cửa liếc qua mắt mèo.

Đó là một người quen. Úc Thu thở ra, chống tay lên cửa để bình tĩnh lại.

Người nọ kiên nhẫn đợi chờ, và có lẽ hồi lâu không thấy động tĩnh nên mới gõ thêm lần nữa.

Úc Thu cố gượng cười nhưng không thành công. Cười là một việc quá khó khăn với anh, nhất là khi hôm nay đã tiêu tốn kha khá sức lực. Úc Thu đành thôi, mở cửa với khuôn mặt ráo hoảnh: "Anh(2)."

(2) Anh này là "ca" đó.

"Tiểu Thu." Vị khách nọ mặc đồng phục cảnh sát, vẻ ngoài anh tuấn nhã nhặn, tiếng nói dịu dàng êm tai.

Úc Thu nghiêng người để y vào.

Tô Tuyết Sơn đặt túi hoa quả trong tay xuống đất, "Có nho hoa hồng(3) mà em thích nhất đấy."

(3) Nho hoa hồng: một loại nho có quả to tròn đầy đặn, trong suốt như ngọc lục bảo, chẳng những không có vị chua mà còn thoang thoảng hương hoa hồng, được mệnh danh là "Hermes" trong thế giới nho ở Trung Quốc đại lục. Tuy nhiên, nguyên mẫu của nó là nho mẫu đơn Nhật Bản.

"Cảm ơn anh," Úc Thu không cười. "Sao anh lại tới?"

Tô Tuyết Sơn cũng chẳng chấp nhặt với thái độ của Úc Thu, "Đến thăm em."

"Làm phiền anh rồi."

"Không sao, tiện đường thôi." Tô Tuyết Sơn nhìn đôi chân trần đang giẫm lên sàn gỗ, mu bàn chân Úc Thu đã trắng đến mức mạch máu hằn cả lên da. Giọng y không mấy dễ chịu, "Sao lại không đi tất hả?"

"... Em quên." Dưới ánh nhìn của Tô Tuyết Sơn, Úc Thu lục lọi trong tủ ra đôi dép bông rồi như lấy lòng y mà mang vào.

Tô Tuyết Sơn gật đầu. Đã nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhìn thấy Úc Thu, y vẫn có cảm giác như đương nhìn cục bột nhỏ hay chơi đùa cùng mình hơn mười năm trước.

"À," Tô Tuyết Sơn bỗng hỏi. "Hôm nay em... đến Cục Cảnh sát sao?"

Editor: Dưới phần comment, tác giả có thừa nhận rằng bối cảnh Lâm Giang lấy cảm hứng từ thành phố Trùng Khánh, nơi nổi tiếng với những kiến trúc độc lạ.

./.