Lời Cuối Cùng Là Chia Tay

Chương 5-2: Cô không dễ thương như mọi người nghĩ (part 2)

Một hàng vệ sĩ nữ mặc áo vest đen và váy đen lập tức cúi chào.

"Bang chủ"

"Chào mọi người! Cứ tự nhiên đi! Không cần phải giữ lễ đâu!"

Cả ba người mỉm cười vẫy tay chào họ rồi đi vào trong.

"Yeah! Bang chủ về rồi kìa!"

"Vui quá! Mấy bữa nay nhớ bang chủ muốn chết rồi!"

"Họ vẫn xinh đẹp rạng ngời như xưa nhỉ?"

"Như xưa cái đâu mày á!"

"Chứ sao?"

"Đẹp hơn xưa chứ!"

"Ờ ha! Vậy mà mình không để ý!"

Mọi người trong bang xôn xao hẳn lên khi thấy bang chủ của họ tới. Bô ba của chúng ta bước lên một cái bục cao. Quỳnh Hương đảo mắt nhìn mọi người trong bang một lượt rồi cất giọng:

"Xin chào các chị em! Mọi người dạo này vẫn khỏe chứ?"

"Vâng! Thưa bang chủ!"

Bên dưới rền vang như sấm dậy. Người trong bang toàn bộ đều là nữ.

"Xin lỗi các chị em vì hai tháng nay-do bận việc học hành nên Hương không thể quan tâm tới mọi người nhiều làm cho bang của chúng ta bị tuột dốc! Hôm nay Hương quay lại để đưa bang Black Rose trở lại đỉnh cao trong Thế giới ngầm này. Mọi người cũng biết bang của chúng ta được Thế giới ngầm này biết đến là một bang nữ duy nhất và là một trong các bang phái mạnh nhất. Để có thể giữ được danh hiệu này, Hương rất cần tới sự dộng lòng, đoàn kết của các chị em trong bang."

"Bang chủ muôn năm!"

Sau khi phát biểu xong, cô ngồi xuống một chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn. Tiếp đó là Khánh An:

"Như bang chủ thân yêu của chúng ta đã nói, chúng ta phải giữ được danh hiệu cũ, cho nên để huấn luyện mọi người, từ nay An sẽ là một huấn luyện viên bắn súng cho mọi người."

Rồi đến lượt Di Hân phát biểu:

"Để có súng để luyện tập, từ nay Hân sẽ trở thành chuyên gia chế tạo súng cho mọi người.

Di Hân rút trong túi ra một khẩu súng:

"Nhân tiện, Hân muốn giới thiệu với mọi người loại súng mới nhất Hân vừa chế tạo, mang tên GH5. À, cho hỏi có tên tù nhân nào cần xử tử không ạ? Đem ra đây Hân xử cho, tiện thể cho chị em thấy sự đặc biệt của khẩu súng này."

"Có đây ạ!"

Một tên con trai bị lôi ra, mặt mày bầm tím do bị tra tấn:

"Hắn dám theo dõi em đấy ạ!"

Một cô gái có mái tóc búp be màu vàng hoe trông cực kì đáng yêu quay sang nói với Di Hân.

"Oh! Thế à?"

Di Hân từ từ tiến lại chỗ tên đó, chĩa súng vào hắn khiến hắn sợ hãi co rúm người lại như con tôm, rồi nhỏ từ từ đưa khẩu súng lên chĩa vào thái dương của mình.

"Di Hân, chị định làm gì vậy?"

Cô gái tóc vàng khẽ nghiêng đầu nhìn Di Hân.

Nhỏ mỉm cười và...bóp cò.

Mọi người đều nín thở.

"Ủa? Sao không có chuyện gì xảy ra?"

"Rõ ràng là bóp cò rồi mà!"

"Mọi người bình tĩnh chỡ xem nào!"

Nhỏ đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng và đếm:

"2..1!"

Nhỏ búng tay cái "tách":

"Over!"

Đột nhiên, máu từ mũi, từ miệng, từ tai, từ mắt của tên đó trào ra, hắn ngã vật xuống sàn, mắt trợn ngược. Hắn đã chết.

"Rào rào rào!"

Tiếng vỗ tay từ bên dưới vang lên không ngớt.

'Hấn à! Chị hay quá! Quả không hổ danh là bang phó tài ba của chúng em!''

Di Hân cất khẩu súng, rồi chậm rãi giải thích:

"Đây là một khẩu súng được Hân chế tạo đặc biệt với tính năng cảm ứng tự động tìm kiếm kẻ thù. Một khi đã xác định mục tiêu thì dù có chạy đằng trời cũng không thoát được! Thiết bị cảm ứng này là do Quỳnh Hương-bang chủ của chúng ta chế tạo. Còn đây là đạn."

Di Hân giơ lên một cây kim dài cỡ 2 cm, nhỏ và mảnh đến nỗi nếu không để ý kĩ thì sẽ không thể biết đến sự tồn tại của nó.

"Cây kim này đã được ngâm vào một chất kịch độc KM_X do bang phó Khánh An chế tạo."

"Đúng là một bộ ba tuyệt vời!"

"Một sự kết hợp hoàn hảo!"

"Chúng em quả không sai khi đi theo các chị!"

"Quỳnh Hương, Khánh An, Di Hân, chúng em yêu các chị!"

Chợt như nhớ ra một điều gì đó, Quỳnh Hương quay sang Di Hân

"Còn lá thư mà tên đó đưa thì sao mày?"

"À, máy nhắc tao mới nhớ!"

Nhỏ rút cuộn giấy trong túi ra đưa cho cô. Cô đón lấy rồi mở cuộn giấy ra đọc:

"Là thư thách đấu."

"Thật sao?"

Nhỏ và nó còn không tin là thật nữa. Vì xưa nay ít có bang phái nào mà dám thách đấu với Black Rose. Vì chúng biết nếu đối đầu với tụi cô chỉ có thể nhận lấy hậu quả không bao giờ là nhẹ cả. Vậy mà một bang chỉ mới thành lập thôi mà cả gan gửi cả thư thách đấu. Không ngạc nhiên mới là lạ.

"Xử luôn chứ chị?"

Cô gái tóc vàng cười tươi như hoa nhìn Hương, không có dấu hiệu gì gọi là sợ hãi cả, vì cô gái này đã từng trải qua đợt huấn luyện đặc biệt của ba người, giờ đã trở thành một sát thủ siêu cấp rồi.

"Trong này có nói là ngoài bang chủ và bang phó ra thì chỉ được đem theo hai người nữa thôi."

Cô tiếp tục nhìn cuộn giấy có viết thư thách đấu.

"Nghe có vẻ như ăn gian nhỉ? Nhưng chúng ta chấp luôn, cho chúng biết cái giá phải trả khi đối đầu với Black Rose chúng ta."

Di Hân cười, châm điếu thuốc đưa lên miệng hút.

"Đương nhiên rồi. Thế mà cũng nói được!"

Khánh An nhìn Di Hân, rồi cũng châm thuốc hút luôn.

"Để xem...ba chúng ta và chị Jenny, một người nữa là...''

Cô đảo mắt một lượt nhìn mọi người trong bang, rồi ánh mắt dừng lại tại khuôn mặt đáng yêu của cô gái tóc vàng kia:

"Mina, em đi được chứ?"

"Đương nhiên là được rồi ạ! Chỉ cần chị muốn thì cái gì em cũng có thể làm."

Cô gái vui vẻ chấp nhận.

"Vậy đi!"

--------------------------------------------------

Tại một bãi đất hoang vu vắng vẻ. Gió cuộn cát tung bay tạo thành một lớp bụi mù mịt. Xung quanh, một vài cái đầu lâu nằm lăn lóc và xương người ngổn ngang. Cây cỏ thì chết khô cả, một con côn trùng cũng chẳng có. Không có sự sống nào ở đây cả. Vì thế, nơi đây được mệnh danh là...Đấu Trường Tử Thần.

Phía bên trái, khoảng bốn mươi tên đàn ông cao to lực lưỡng, khắp người xăm trổ đầy những hình thù quái dị. Mặt tên nào tên nấy cũng dữ tợn, nhìn là biết không phải người tốt gì rồi.

Còn bên phải, có năm cô gái vận đồ đen, trông vô cùng xinh đẹp, quyến rũ y như là thiên thần vậy. Phải! Đó chính là các cô gái của chúng ta: Quỳnh Hương, Di Hân, Khánh An, Jenny và Mina.

Nhìn hai bên không hề cân xứng tí nào cả. Một bên thì đông, một bên chỉ có năm người. Một bân thì toàn những tên to con trông như lực sĩ, một bên thì là những cô gái trông mỏng manh yếu đuối.

Nhưng đâu có ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra cơ chứ!

Tên to con nhất trong đám đó bước lên, cất giọng ồm ồm:

"Trong các ngươi ai là bang chủ?"

Hương không do dự tiến lại trước mặt hắn:

"Là ta!"

"Trông có vẻ phách lối nhỉ? Không biết có làm được gì không đây?''

Tên đó ra vẻ coi thường, điều đó khiến cô khó chịu vô cùng:

"Đừng coi thường ta, và cũng đừng chủ quan. Ta đã cảnh báo trước rồi đấy!"

Tên đó hừ một tiếng, rồi lại nói:

"Cho các ngưới đặt luật!"

"Được thôi!"

Cô nhướn mày, rồi liếc về phía Khánh An, ra hiệu cho nó hãy đặt luật đi.

"Luật chơi sẽ là...đấu tay không, bên nào thua sẽ phải làm theo yêu cầu của bên kia. OK không?"

"Chơi luôn! Ta không sợ."

Hắn nhếch mép cười khinh khỉnh, quay lại chỉ vào một tên đàn em:

"Mày lên trước!"

"Vâng! Thưa bang chủ!"

"Bang chủ, để em đối phó với hắn cho!"

Jenny mỉm cười, nháy mắt với Quỳnh Hương rồi bước đến trước mặt tên đó.

"Ha ha ha!"

Hắn bật cười, mặt lộ rõ vẻ coi thường:

"Mi cũng gan cùng mình đấy! Châu chấu mà đòi đá xe!"

Miệng Jenny vẽ một nát cười nhẹ, không nói gì mà lao về phía tên đó. Jenny ra đòn nhanh như chớp, từng động tác thoăn thoắt khiến hắn không kịp định hình. Có lẽ do thân hình quá to lớn khiến hắn trở nên chậm chạp. Hắn thậm chí còn không đỡ nỗi một đòn của Jenny, nên cứ lảnh trọn mọi cú đá, cú đấm. Chưa đầy một phút sau, hắn đã bị hạ gục. Jenny đứng trên người hắn, lấy chân đạp đạp vào đầu hắn:

"Chính ngươi mới là người lấy trứng chọi đá!"

"Con nhỏ hỗn xược! Bang chủ, để em xử nó!"

Một tên khác sung máu chạy lên nhưng nhanh chóng bị Jenny hạ gục.

Một tên nữa...

Một tên khác nữa...

Tổng cộng bốn tên bị Jenny đánh bại.

"Jenny, chắc chị mệt rồi, để em xử tiếp cho!"

Mina ném chai nước cho Jenny, còn mình thì chạy lên phía trước:

"Ai tiếp nào?"

(Vì kể phần đánh nhau mất thời gian quá nên Thỏ xin lược bớt ạ!)

Thế là thêm bốn tên nữa bị hạ gục bởi chính cô gái tóc vàng dễ thương như búp bê kia.

Xong rồi, Mina phủi phủi tay, quay lại chỗ:

"Bây giờ tới lượt ba chị trổ tài rồi đó nha!"

"Em đứng đó xem nha! Nhớ quay video lại để còn cho mọi người trong bang xem nữa!"

Quỳnh Hương giơ hai ngón tay làm thành hình chữ V.

Và thế là cô bước lên phía trước, theo sau là Di Hân và Khánh An, hai tay họ đeo găng đen.

Phía bên kia còn khoảng 32 tên.

Quỳnh Hương nhìn chúng, cô cười lạnh tanh, ánh mắt thách thức:

"Lên hết một lượt luôn đi cho nhanh nào!"

Khắp người cô tỏa ra một luồng sát khí kì lạ khiến cho kẻ thù cũng phải run sợ. Nhưng chúng cũng trấn tĩnh lại, nhất loạt xông lên.

Các cô không hề tỏ ra lúng túng hay sợ hãi mà ngược lại còn có vẻ phấn khích nữa cơ. Từng dộng tác ra đòn uyển chuyển, điêu luyện, nhanh đến khó tin. Nói là đánh nhau chứ thật ra nhìn các cô giống như là đang múa hơn.

Khoảng hai phút sau...

"Knock out!"

Hương khẽ nói.

"Tuyệt vời ông mặt trời! Trông các chị như là vũ công trên sân khấu ấy!"

Mina giơ ngón tay cái lên vẻ tán thưởng.

"1 phút 56 giây. Một kỉ lục đáng nể!"

Jenny nhìn vào chiếc đồng hồ bấm giờ.

"Còn tên đó thì tính sao đây ạ?"

Mina chỉ tay về phía tên thủ lĩnh của Dark World đang nghiến răng ken két. Chưa biết chừng còn đang nguyền rủa thầm cô nữa đấy chứ.

"Tụi mày giỏi lắm! Có bản lĩnh thì lên đấu với tao đi này!"

"Dám thách ta à?"

Di Hân xắn tay áo lên, định chạy lên thì Quỳnh Hương đưa tay ra chặn lại,

"Để tao xử cho!"

Cô đi thẳng tới trước mặt hắn.

"Ra tay đi!"

"Đừng làm tao điên lên! Tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!"

Hắn giận dữ gầm lên như một con thú dữ bị mất kiểm soát. Hắn nắm chặt tay lại thành một nắm đấm và lao thẳng về phía Quỳnh Hương. Cô nhảy lên và né được, lộn một vòng ngoạn mục trên không trung, rồi giơ chân đạp thẳng vào mặt hắn, in cả dấu giày trên đó luôn. Hắn mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau. Cô đứng trên thân hình to lớn của hắn, ánh mắt lạnh lùng bắn ra tia nhìn của tử thần.

"Ngươi đã thua!"

Từng chữ nhẹ tênh phát ra mà như hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn đâm vào người tên thua cuộc.

Hắn nhục nhã!

"Vậy...cô...cô muốn làm gì?"

Cô nhảy khỏi người hắn, quay lưng đi lại chỗ của Hân.

"Ta muốn...."

Cô đột nhiên quay lại nhìn hắn, cả người đậm mùi chết chóc.

"Ta muốn cho các ngươi tự giết chết lẫn nhau, kẻ nào sống sót cuối cùng ta sẽ cho kẻ đó một bất ngờ."

Những tên bên Dark World mở to mắt nhìn Quỳnh Hương. Một cô gái trông vô cùng mỏng manh, yếu đuối, như cần được bảo vệ, không ngờ lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Thấy không có động tĩnh gì, Hương nhướn cặp lông mày thanh tú nhìn chúng.

"Sao? Các ngươi muốn chống lại ta à?"

"Tại sao cô lại độc ác như vậy chứ?"

Một tên hét lên.

"Tại sao à? Tại vì ta chính là Quỳnh Hương-thủ lĩnh của Black Rose. Ta được biết đến như là một Vampire của Thế giới Ngầm. Như các ngươi biết đó, với luật chơi mà ta đã đăt ra, sẽ có một vài người đem các ngươi về để tra tấn, nhưng ta không thích vậy, vì nó sẽ làm chật nhà tù của ta. Hoặc có người đưa các ngươi về phục vụ trong bang của họ, ta cũng thích như vậy luôn, biết đâu một ngày nào đó các ngươi sẽ phản bội ta thì sao, với lại bang của ta là bang nữ, không có đàn ông. Còn nếu giết các ngươi thì sẽ không còn gì là thú vị nữa. Chi bằng để các ngươi tự giết nhau, tự hành hạ nhau, ta vừa có kịch hay để xem, vừa đỡ bẩn tay giết lũ sâu bọ các người!"

"Cô...cô..."

Khánh An trừng mắt nhìn chúng.

"Giờ các ngưới muốn phản lại đúng không? Bây giờ muốn có người sống sót, hay là tất cả sẽ chết hết hả?"

Bọn chúng nhìn nhau một lúc. Rồi từng tên, từng tên từ từ đứng dậy, rồi chúng lao vào chém giết lẫn nhau. Một thảm cảnh đẫm máu diễn ra. Trông đầu chúng bây giờ chỉ còn một từ "SỐNG".

Chứng kiển cảnh đó, Hương cảm thấy vô cùng thích thú, khóe miệng khẽ vẽ một nụ cười, nụ cười của một kẻ khát máu.

Kẻ trụ lại cuối cùng chính là tên thủ lĩnh. Người hắn bê bết máu. Thân hình to lớn của hắn chợt đổ nhào xuống. Hắn ngước lên nhìn cô, giọng run rẩy:

"Tôi...được tha rồi chứ?"

Cạch!

Một thứ gì đó lành lạnh gí sát vào thái dương của hắn ta. Mắt hắn mở to. Một khẩu súng.

"Ta nói ai sống sót cuối cùng sẽ được cho một bất ngờ chứ ta có nói là tha sống cho kẻ đó đâu nhỉ?"

"Cô...!'

Hắn trợn tròn mắt.

"Yên tâm đi! Ta chỉ giúp ngươi có một cái chết nhẹ nhàng hơn thôi! Để xem nào...bốn cái xương sườn bị gãy, xương vai bị giập nát, nội tạng cũng vậy. Chưa kể vô số vết thương trên người của ngươi nữa. Để một lúc nữa thể nào ngươi cũng đau đớn mà chết thôi. Thay vì để ngươi quằn quại như vậy, ta đã tốt bụng giúp ngươi chết nhanh mà không đau đớn rồi. Còn trách ta gì nữa chứ? Mà khẩu súng này đặc biệt lắm, sẽ không cảm thấy gì đâu!"

Cô nhếch mép cười.

Mắt hắn đã tròn giờ lại còn tròn hơn.Cô gái đứng trước mặt hắn bỗng biến thành một kẻ mặc áo choàng đen. Người đó không mang khuôn mặt của con người, mà là một đầu lâu. Bàn tay xương trắng của hắn cầm một lưỡi hái. Đó chính là thần chết!