Sebastian trong một lúc đã bị khiêu khích để Evie lại câu lạc bộ và đi về ngôi nhà anh ,chỉ mất một quãng cuốc bộ từ St. James. Sự cám dỗ của ngôi nhà yên tĩnh, với hệ thống dẫn nước hiện đại cùng phòng ăn và cầu thang được ép ván sang trọng, thật khó mà cưỡng lại. Anh muốn ăn tại bàn mình, mặc cái áo ngủ bằng lụa viền nhung xanh được treo trong tủ quần áo của anh, ngồi nghỉ ngơi trước lò sưởi. Mặc xác vợ anh đi—nàng có thể tự mình quyết định và học cách sống với hậu quả của những quyết định đó.

Dù vậy, khi anh kín đáo đi lang thang quanh gian phòng dài trên tầng hai, cẩn thận tránh khỏi ánh mắt những người đang bận rộn bên dưới tầng trệt, Sebastian nhận thấy một sự hiếu kỳ rầy rà không thể chối bỏ được. Với hai bàn tay lơ đễnh đút trong túi áo khoác, anh dựa người vào một cái trụ. Anh quan sát những người quay đĩa đang làm việc và nhận thấy những cố gắng không thiên vị của người tổng giám sát để nhìn thấy cuộc chơi và giữ cho mọi thứ hoạt động trong một nhịp độ thỏa đáng. Hoạt động tại cả ba bàn chơi bạc xúc xắc có một chút uể oải. Ai đó cần phải khuấy động nó lên và tạo ra một bầu không khí có thể khuyến khích những vị khách nhảy vào một cuộc chơi đậm và nhanh hơn.

Những cô gái điếm nhếch nhác đi thong dong lười nhác qua căn phòng, ngừng lại để lảng vảng với những vị khách. Như những bữa ăn tại phòng ăn bên cạnh và phòng uống cà phê tầng trệt, những người phụ nữ được phục vụ miễn phí cho các thành viên. Khi một người đàn ông cần một phụ nữ để được an ủi hay để ăn mừng, những cô gái điếm sẽ đi theo anh ta lên một trong những căn phòng được chuẩn bị cho mục đích đó.

Đi tản bộ xuống những căn phòng chơi bài tầng trệt và phòng phục vụ cà phê, Sebastian quan sát mọi thứ quanh anh. Có những dấu hiệu nhỏ chứng tỏ công việc làm ăn đang tụt dốc. Sebastian đoán rằng khi Jenner ngã bệnh, ông đã không thể cắt đặt một người thay thế đáng tin cậy cho mình. Người quản lý của ông ta, Clive Egan, hoặc là không có khả năng hoặc không trung thực, hoặc là cả hai. Sebastian muốn thấy sổ sách kế toán, những ghi chép về lợi nhuận và phí tổn, những ghi chép tài chính riêng tư của thành viên câu lạc bộ, danh sách cho thuê, văn tự cầm cố, những khoản nợ nần, khoản cho mượn, cho vay—mọi thứ góp phần tạo ra toàn cảnh sức sống của câu lạc bộ. Hoặc thiếu hụt nó.

Khi anh quay lại cầu thang, anh thấy anh chàng Gypsy, Rohan, đang chờ trong một góc tối, dáng vẻ thoải mái. Sebastian cố ý giữ im lặng, buột cậu ta phải lên tiếng trước.

Rohan gặp cái nhìn chằm chằm của anh khi cậu ta nói với một vẻ lịch sự tỉ mỉ, "Tôi có thể giúp gì ngài không, thưa ngài?"

"Cậu có thể bắt đầu bằng cách nói cho tôi biết Egan đang ở đâu."

"Ông ta đang ở trong phòng mình, thưa ngài."

"Trong điều kiện nào?"

"Khó ở."

"À," Sebastian nói nhẹ nhàng. "Ông ta có thường xuyên khó ở không, Rohan?"

Gã Gypsy giữ yên lặng, nhưng cái nhìn vững vàng trong đôi mắt đen láy chưa đầy vẻ suy xét.

"Ta muốn chìa khóa phòng làm việc của ông ta," Sebastian nói. "Ta muốn xem qua những sổ sách kế toán."

"Chỉ có một chìa khóa, thưa ngài," Rohan trả lời, quan sát anh. "Và Mr. Egan luôn luôn giữ nó bên mình."

"Vậy thì lấy nó cho ta."

Hai hàng lông mày rậm của cậu ta hơi nhướng lên. "Ngài muốn tôi đánh cắp của một người đàn ông khi ông ta đang say xỉn?"

"Nó dễ hơn rất nhiều so với việc chờ đến khi ông ta tỉnh táo lại," Sebastian chỉ ra một cách mỉa mai. "Và đó không phải là trộm cắp, trong tất cả mục đích và dự định, khi chìa khóa đó là của ta."

Khuôn mặt trẻ trung của Rohan cứng lại. "Lòng trung thành của tôi là dành cho ông Jenner. Và con gái ông ấy."

"Cũng như lòng trung thành của ta vậy." Điều đó không phải sự thật, tất nhiên. Phần lớn lòng trung thành của Sebastian được giành cho chính anh. Evie và cha cô, một cách rất trân trọng, nằm ở một khoảng cách thứ hai hoặc ba trên danh sách đó. "Lấy chìa khóa cho ta, hoặc chuẩn bị đi theo bước đường của Egan khi ông ta rời khỏi vào ngày mai."

Không gian như sôi lên với sự thách thức giữa hai người đàn ông. Sau một lúc, Rohan đưa cho anh một cái nhìn bực bội kèm theo vẻ hiếu kỳ miễn cưỡng. Khi cậu ta đồng ý và di chuyển tới cầu thang với những bước sải dài nhanh chóng, nó không phải vì hoàn toàn phục tùng, mà có vẻ do mong mỏi muốn xem Sebastian sẽ làm gì tiếp theo.

Vào lúc Sebastian cử Cam Rohan đến đưa Evie xuống lầu, nàng đã thu dọn xong căn phòng của cha và tranh thủ được sự giúp đỡ miễn cưỡng của một cô hầu gái để thay tấm trải giường. Những tấm trải nệm đẫm mồ hôi đêm. Mặc dù cha nàng động đậy và lẩm nhẩm khị họ cẩn thận lăn ông từ bên này sang bên kia, ông không hề tỉnh dậy khỏi giấc ngủ mê man vì thuốc phiện. Cơ thể ốm chỉ còn da bọc xương của ông, vùi trong những nếp gấp áo ngủ, khiến Evie giật mình vì trọng lượng nhẹ của nó. Lòng thương xót đau đớn và bản năng bảo vệ dâng lên trong nàng khi nàng kéo tấm vải lanh và chăn đắp lên ngực ông. Nhúng nước một tấm khăn sạch, Evie đặt nó lên trán ông. Một tiếng thở dài bật ra, và cuối cùng đôi mắt ông mở ra thành những khe hở tăm tối và sáng lấp lánh giữa những nếp nhăn trên gương mặt ông. Ông nhìn nàng mà không hề nhận ra trong một lúc lâu, cho đến khi một nụ cười giãn ra trên đôi môi khô nứt của ông, để lộ hàm răng sạm màu vì thuốc lá.

"Evie," giọng ông chỉ là tiếng rền rĩ trầm nhỏ.

Cúi người trên ông, Evie mỉm cười. Mũi nàng cay và đôi mắt nhức nhối với những giọt lệ chực rơi. "Con ở đây, Papa," nàng thì thầm, nói những lời mà nàng đã mong muốn được nói suốt cả cuộc đời mình. "Con ở đây, và con sẽ không bao giờ rời khỏi cha nữa."

Ông làm một âm thanh hài lòng và nhắm mắt lại. Chỉ vừa lúc Evie nghĩ là ông đã rơi vào giấc ngủ, ông thì thầm, "Chúng ta nên đi đến đâu trước đây, con gái yêu? Chỗ người làm bánh, ta nghĩ vậy..."

Nhận ra ông đã nghĩ đây là một trong những chuyến viếng thăm từ thuở nhỏ của nàng, Evie trả lời dịu dàng, "Ồ, vâng." Vội vàng, nàng gạt nước mắt đang dâng lên. "Con muốn một cái bánh sữa tuyết...và một gói bánh bích quy vụn...và rồi con muốn quay trở lại đây và chơi xúc xắc với cha."

Một tiếng cười khàn vang lên từ cổ họng bị tàn phá của ông, và ông ho một chút. "Để Papa chợp mắt một chút trước khi chúng ta đi nhé...thế mới là con gái ngoan..."

"Vâng, cha ngủ đi," Evie thì thầm, lật miếng khăn trên trán ông lại. "Con có thể chờ mà, Papa."

Ngắm ông trở lại với giấc ngủ mê man của mình, nàng nuốt xuống cơn đau bén ngót trong cổ họng và ngả người dựa vào chiếc ghế bên cạnh giường. Nàng không muốn ở nơi nào khác trên thế gian này. Nàng để cho người mình sụm xuống một chút, hai vai đau nhức hạ thấp xuống như thể nàng là một con rối mà những mắc xích đã được cởi bỏ. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng từng cảm thấy được cần đến, và sự có mặt của nàng dường như có ý nghĩa với một ai đó. Mặc dù tình trạng của cha nàng khiến nàng đau lòng, nàng thầm biết ơn vì được ở cạnh ông trong những thời gian cuối đời ông. Nàng đã không có đủ thời gian để hiểu ông—họ sẽ mãi là những người xa lạ—nhưng nó còn hơn cả những gì mà nàng từng hy vọng.

Những suy nghĩ của nàng bị ngắt ngang bởi một tiếng gõ cửa. Nàng nhìn lên và thấy Cam ở nơi khung cửa. Hai cánh tay anh khoanh lại lỏng lẻo trên ngực, cả người anh thả lỏng trong một dáng vẻ thư thái đánh lừa cảm giác. Evie làm một nụ cười mỉm mệt mỏi. "Em c-cho là ngài ấy bảo em lên đưa em xuống?"

Tất nhiên, không cần phải chỉ rõ "ngài ấy" là ai. "Ngài ấy muốn em ăn cùng tại một những phòng ăn riêng."

Evie lắc nhẹ đầu, nụ cười của nàng trở nên gượng gạo. "Mình nghe và vâng lời," nàng lẩm nhẩm câu nhại lại của một người vợ dễ bảo. Đứng lên, nàng ngừng lại để kéo lại tấm chăn đắp trên vai người cha đang ngủ của nàng.

Cam không hề di chuyển khỏi ngưỡng cửa khi nàng đến gần anh. Anh cao hơn chiều cao trung bình, mặc dù không cao như Sebastian. "Làm thế nào mà kết cục em lại kết hôn với Ngài St. Vincent?" anh hỏi. "Anh biết về những vấn đề kinh tế của ngài ấy—bọn anh gần như đã từ chối cho ngài ấy vay vào lần cuối cùng ngài ấy đến đây. Có phải ngài ấy đến với em với cái ý tưởng của một giao kèo hôn nhân?"

"Làm sao mà anh biết được đây không phải hôn nhân vì tình yêu?" Evie lẩn tránh.

Anh đưa cho nàng một cái nhìn châm biếm. "Hôn nhân vì tình yêu duy nhất là giữa St. Vincent và chính mình."

Áp lực của một nụ cười thực sự tác động lên môi Evie, và nàng thực hiện một cố gắng nghiêm túc để giữ nó lại. "Thật ra, em đ-đã đến chỗ ngài ấy. Đó là cách duy nhất mà em có thể nghĩ ra để thoát khỏi người nhà Maybrick mãi mãi." Nụ cười của nàng biến mất với ý nghĩ về những người họ hàng của mình. "Họ có đến đây sau khi em mất tích không, anh Cam?"

Anh gật đầu. "Cả dượng và bác của em. Chúng tôi đã phải để họ tìm kiếm trong câu lạc bộ trước khi họ được thỏa mãn rằng em không trốn ở đây."

"Khỉ thật," Evie lầm bầm, mượn câu nguyền rủa yêu thích nhất của Daisy Bowman. "Họ sẽ đến chỗ các b-bạn em tiếp theo, em cho là thế. Nhà Hunt và nhà Bowman. Tin tức em đã mất tích sẽ khiến họ lo lắng lắm." Dù vậy, biết được sự thật về những gì nàng đã làm sẽ còn khiến họ lo lắng hơn nhiều. Nàng lơ đãng vuốt lại những lọn tóc rối trên đầu và vòng hai cánh tay ôm quanh mình. Nàng sẽ phải gửi tin cho Annabelle và Daisy biết rằng nàng ổn. Bởi vì Lillian đang du hành đến lục địa (-nước Mĩ-), cô ấy sẽ không thể nghe thấy tin tức về sự biến mất của Evie.

Ngày mai, nàng nghĩ. Ngày mai nàng sẽ đối mặt với những hậu quả của cuộc trốn chạy sẽ-sớm-nổi-tiếng-xấu của mình. Nàng tự hỏi liệu nàng có dám gửi ai đó đến nhà Maybrick để lấy những đồ đạc còn lại không...hoặc nếu có bất kỳ một cơ may nào mà họ lại để nàng có chúng. Chắc là không. Thêm nhiều thứ cho danh sách ngày-càng-dài của nàng về những việc phải làm...nàng sẽ phải có thêm một vài bộ váy áo và giày được đặt hàng gấp.

"Một khi h-họ hàng của em khám phá ra em đang ở đây," nàng nói, "họ sẽ đến để đem em trở lại. Họ có thể sẽ cố hủy bỏ hôn nhân này. Em..." Nàng ngừng lại để chỉnh giọng cho vững vàng hơn. "Em rất sợ những gì có thể xảy ra cho em nếu em bị buột phải về với họ."

"Chẳng lẽ St. Vincent sẽ không ngăn họ lại?" Cam hỏi, đưa tay ra và đặt một bàn tay lên vai giúp nàng trấn tĩnh. Đó là một sự đụng chạm vô hại, chỉ là sức nặng của bàn tay anh đặt trên đường cong mỏng manh của vai nàng, nhưng nàng cảm giác được an lòng hơn.

"Nếu ngài ấy ở đây vào lúc đó. Nếu ngài ấy tỉnh táo. Nếu ngài ấy có khả năng." Nàng mỉm một nụ cười không có tí hài hước. "Nếu và nếu..."

"Anh sẽ ở đây," Cam thì thầm. "Anh sẽ tỉnh táo, và có khả năng. Tại sao em lại nghĩ St. Vincent sẽ không?"

"Đây là một hôn nhân vì lợi ích. Em không trông chờ chúng ta sẽ gặp ngài ấy nhiều đâu một khi ngài ấy đã thu được của hồi môn của em. Ngài ấy đã bảo rằng mình còn có rất nhiều thứ để làm hơn là ngồi trong một câu lạc bộ hạng nhì và chờ cho...cho..."Ngập ngừng, nàng nhìn qua vai mình đến giường cha nàng.

"Ngài ấy có lẽ đã đổi ý về việc đó," Cam nhận xét một cách mỉa mai. "Một khi anh để lại cho ngài ấy chìa khóa phòng làm việc, ngài ấy kéo mọi cuốn sổ kế toán ra và bắt đầu miệt mài với chúng từng trang một. Đến lúc ngài ấy kết thúc, ngài ấy sẽ đi xem xét toàn bộ câu lạc bộ này với một cuộc lùng sục tỉ mỉ."

Đôi mắt Evie mở to ra với thông tin đó. "Ngài ấy có thể tìm kiếm gì chứ?" nàng hỏi, với chính nàng hơn là với Cam. Sebastian đang xử sự rất lạ. Chẳng có lí do gì để anh mải mê nghiên cứu những ghi chép tài chính của câu lạc bộ với một sự cấp bách như thế khi họ chỉ vừa mới đến nơi sau một hành trình dài. Chẳng có gì sẽ thay đổi giữa ngày hôm nay và ngày mai. Nàng nghĩ về ánh mắt chăm chú của anh khi họ cùng quan sát những hoạt động bên dưới tầng trệt, và anh thì thầm... "Tôi sẽ đi đến mọi ngõ ngách của nơi này. Tôi sẽ biết mọi bí mật của nó..." Cứ như nó là một nơi nào đó tuyệt vời hơn một tòa nhà xoàng xĩnh được lấp đầy bởi những tấm thảm trải sàn đã sờn cũ và những cái bàn của trò chơi xúc xắc.

Khó hiểu, Evie đi với Cam qua một dãy những hành lang và những lối đi tắt ở phía sau để đến những căn phòng bên dưới lầu một cách nhanh chóng. Như hầu hết các câu lạc bộ đánh bạc, Jenner's có đầy rẫy những nơi chốn để ẩn mình, để quan sát, cho hàng hóa và những người buôn lậu. Cam dẫn nàng đến một phòng ăn nhỏ kín đáo, giữ cánh cửa cho nàng, và cúi người chào khi nàng quay sang cám ơn anh.

Đi xa hơn vào trong căn phòng, Evie nghe tiếng cánh cửa đóng lại lặng lẽ sau lưng nàng. Sebastian đang nửa nằm nửa ngồi dựa vào một cánh tay vịn vững chãi của ghế salon với một sự quả quyết thoải mái của quỷ Lucifer trong ngai vàng của mình, sử dụng một cây bút chì để ghi chép vào bên lề của cuốn sổ kế toán. Anh đang ngồi ở một cái bàn chất đầy những đĩa thức ăn từ tủ búp-phê trong phòng ăn chính.

Dứt mắt ra khỏi cuốn sổ kế toán, Sebastian thúc nó sang một bên và đứng lên, kéo một chiếc ghế thứ hai ra khỏi bàn. "Cha em thế nào rồi?"

Evie cẩn trọng trả lời khi anh giúp nàng ngồi. "Ông thức dậy chỉ một lúc. Hình như ông nghĩ rằng em trở lại là một bé gái nhỏ." Thấy một đĩa thức ăn được chất đầy với những phần gà nướng, và một đĩa khác với những trái mận và nho chín đầu mùa, nàng đưa tay ra định tự phục vụ. Cơn đói lả người, kết hợp với sự mệt mỏi, khiến cho hai tay nàng run rẩy. Thấy nàng gặp khó khăn khi tự lấy thức ăn, Sebastian lặng lẽ chuyển những phần thức ăn được chọn lên đĩa nàng; món trứng cút luộc, một muỗng đầy bí nghiền, một lát pho mát, món cá để nguội và bánh mì mềm.

"Cám ơn ngài," Evie nói, gần như quá mệt mỏi để còn biết được mình đang ăn gì. Nàng nâng cái nĩa lên miệng, cắn một miếng của món gì đó, và nhắm mắt lại mà nhai và nuốt xuống. Khi nàng mở mắt ra, nàng bắt gặp cái nhìn của Sebastian chú mục vào mình.

Anh trông cũng mệt mỏi như nàng đang cảm thấy, với những vệt đen mờ bên dưới đôi mắt xanh. Làn da trên hai gò má anh căng thẳng, và anh trông xanh xao bên dưới nước da hơi rám nắng. Hàm râu qua một đêm không cạo của anh, có khuynh hướng mọc lên nhanh chóng, làm thành một vùng bóng mờ rực rỡ vàng óng. Không biết làm sao mà vẻ ngoài bụi bặm của anh lại khiến cho anh trông còn đẹp trai hơn trước đó, tạo cho anh một vẻ phong nhã mà nếu thiếu nó cõ lẽ đã trở thành vẻ đẹp hoàn hảo cằn cỗi của một kiệt tác đẽo bằng cẩm thạch.

"Em vẫn còn quyết tâm về ý định ở lại đây à?" anh hỏi, khéo léo gọt vỏ một quả đào và tách hột ra. Anh đưa cho nàng một nửa quả đã được cắt rất gọn gàng.

"Ồ vâng." Evie nhận lấy phần quả đào và cắn một miếng, vị chua mộc mạc của nó thấm lên lưỡi nàng.

"Tôi đang sợ là em sẽ nói thế," anh trả lời một cách khô khan. "Việc đó là một sai lầm, em biết đấy. Em không biết được em sẽ bị đặt vào trong tình thế nào đâu...những lời lẽ tục tĩu và những câu bình luận thô bỉ, những cái nhìn dâm đãng, những trò mò mẫm và véo vào mông...và đó mới chỉ là khi ở nhà tôi thôi đấy. Tưởng tượng xem nó sẽ thế nào khi em ở đây."

Không chắc là nên cau mày hay mỉm cười, Evie quan sát anh một cách tò mò. "Em sẽ sắp xếp được," nàng nói.

"Tôi chắc em sẽ làm được, cưng à."

Nâng cốc rượu lên môi, Evie liếc sang anh qua vành ly. "Có gì trong cuốn sổ kế toán đó thế ạ?"

"Một bài học về những ghi chép đầy sáng tạo. Tôi chắc là em không ngạc nhiên khi biết rằng Egan đang bòn rút tiền bạc của câu lạc bộ. Ông ta đã cạo sạch những số tiền lãi chỗ này chỗ kia, trong những khoản đủ nhỏ để việc trộm cắp này không bị phát giác. Nhưng rút cục, nó lại trở thành một khoản tiền đáng chú ý. Có Chúa mới biết gã đó đã làm việc này từ bao nhiêu năm rồi. Cho đến bây giờ, mọi cuốn sổ kế toán mà tôi đã xem qua đều chứa đựng những sai sót tính toán được cân nhắc rất kĩ như thế."

"Làm sao ngài có thể chắc chắn nó được cân nhắc một cách cố ý?"

"Có một ví dụ rất rõ ở đây." Anh lật cuốn sổ mở ra và đẩy nó qua phía nàng. "Câu lạc bộ đã có được một khoản lời khoảng gần hai mươi ngàn bảng vào Thứ Ba tuần trước. Nếu em kiểm tra chéo những con số trên giấy tờ vay, khoản tiền gửi ngân hàng, và chi tiêu tiền mặt, em sẽ thấy sự thiếu thống nhất."

Evie nhìn theo những ngón tay anh khi anh kéo nó dọc theo những ghi chú anh viết trên lề giấy. "Em thấy chứ?" anh thì thầm. "Đây là những tổng số thực sự. Hắn ta đã bưng bít những phí tổn rất tùy tiện. Như giá tiền của một đĩa quay sứ chẳng hạn. Ngay cả khi xét đến việc cái đĩa quay đó chỉ được sử dụng trong mọt đêm và rồi không bao giờ được dùng tới lần nữa, thì phí tổn hàng năm cũng không hơn hai ngàn bảng được, theo lời của Rohan." Việc sử dụng đĩa quay mới mỗi tối là một chuẩn thường xuyên của bất cứ câu lạc bộ đánh bạc nào, để đề phòng những nghi vấn rằng chúng đã được lên dây trước.

"Nhưng ở đây lại ghi rằng gần như ba ngàn bảng đã được dùng để chi cho đĩa quay," Evie thì thầm.

"Chính xác." Sebastian dựa người vào chiếc ghế anh ngồi và mỉm cười uể oải. "Tôi đã từng lừa cha tôi trong cùng một cách như thế trong thời tuổi trẻ sa đọa của tôi, khi ông ấy đã đưa tiền hàng tháng và tôi cần thêm tiền mặt mà ông đã không sẵn sàng chu cấp."

"Ngài cần nó để làm gì?" Evie không thể cưỡng lại mà phải hỏi.

Nụ cười mỉm nấn ná trên môi anh. "Tôi e là việc giải thích sẽ phải cần đến một loạt những lời lẽ mà em sẽ phản đối rất quyết liệt."

Sẻ phần trứng ra với cái nĩa, Evie đưa nó vào miệng. "Phải làm gì về Egan ạ?"

Đôi vai anh nâng lên trong một cái nhún vai thanh nhã. "Khi nào hắn ta đủ tỉnh táo để đi lại, hắn sẽ bị cho thôi việc."

Evie phủi một lọn tóc rớt xuống má nàng. "Chẳng có ai để thay thế ông ta cả."

"Có, có chứ. Cho đến khi một người quản lý thích hợp được tìm ra, thì tôi sẽ điều hành câu lạc bộ."

Phần trứng luộc như mắc nghẹn trong cổ họng, và Evie ho một chút. Vội vàng, nàng với tới ly rượu của mình, nuốt nó xuống, và quan sát anh với đôi mắt lồi ra. Làm sao mà anh có thể nói một điều ngớ ngẩn đến thế? "Ngài không thể."

"Tôi khó mà làm tệ hơn Egan được. Hắn ta đã chẳng quản lý được một thứ chết tiệt nào trong nhiều tháng rồi...không lâu nữa thôi, nơi này sẽ đổ sụp xuống quanh chúng ta."

"Ngài đã nói là ngài căm ghét làm việc mà!"

"Đúng là tôi đã nói thế. Nhưng tôi cảm thấy mình phải thử ít nhất một lần, cho chắc."

Nàng bắt đầu nói lắp bắp vì lo lắng. "Ngài sẽ ch-chơi đùa với nơi này trong một vài ngày, và rồi ngài sẽ chán nó."

"Tôi không thể có đủ khả năng để mà chán nó, tình yêu của tôi. Mặc dù câu lạc bộ vẫn còn thu được lợi nhuận, nhưng giá trị của nó đang tụt dốc. Cha của em có một loạt những khoản nợ tồn đọng phải được giải quyết. Nếu những người nợ ông ấy không thể quy tụ được tiền mặt thì chúng ta sẽ phải lấy tài sản, nữ trang, tác phẩm nghệ thuật...bất cứ thứ gì mà họ có thể thu xếp được. Tôi biết khá rõ về giá trị những thứ đó, tôi có thể thương lượng một vài bản giao kèo chấp nhận được. Và còn có những vấn đề khác mà tôi còn chưa đề cập đến...Jenner đó một chuỗi những cuộc cá độ bị thua ở Thoroughbred mất cả một gia tài ở Hội Chợ Mới. Và ông ấy đã ký một vài dự án đầu tư điên rồ--mười nghìn bảng ông đặt vào trong một mỏ vàng được viện ra ở khu Flintshire—một sự bịp bợm mà ngay cả một đứa trẻ còn có thể thấy rõ được."

"Ôi Chúa ơi," Evie thì thầm, vuốt tay lên trán. "Ông bị bệnh—người ta đã lợi dụng—"

"Đúng vậy. Và giờ, ngay cả khi chúng ta muốn bán lại câu lạc bộ, chúng ta không thể làm thế mà không đặt nó lại trong một trật tự nhất định. Nếu có một lựa chọn nào khác thì, tin tôi đi, tôi đã tìm ra nó rồi. Nhưng nơi này là một cái sàng, vì chẳng có ai có khả năng và tình nguyện bít những chỗ trống đó lại. Trừ tôi."

"Ngài chẳng biết gì về việc lấp đầy chỗ trống hết!" nàng hét lên, thất kinh bởi sự ngạo mạn của anh.

Sebastian đáp lại với một nụ cười mỉm ôn tồn và một cái nhướng mày mờ nhạt. Trước khi anh có thể mở miệng để trả lời, nàng đập hai tay lên tai nàng. "Ôi, đừng nói điều đó, đừng!" (* Đoạn này có một ý nghĩa đen tối đây ạ, đọc đến lần thứ 2 M mới hiểu *)

Khi nàng thấy anh làm theo và giữ im lặng—mặc dù một ánh sáng quỷ quái vẫn còn đọng lại trong mắt anh—nàng hạ hai bàn tay xuống một cách cẩn trọng. "Nếu ngài điều hành câu lạc bộ, vậy thì ngài sẽ ngủ ở đâu?"

"Ở đây, tất nhiên," là câu trả lời chán ngắt của anh.

"Em đã lấy căn phòng cho khách duy nhất còn trống," nàng nói. "Tất cả những phòng khác đều đã được sử dụng. Và em sẽ không chia sẻ giường với ngài đâu."

"Sẽ còn rất nhiều phòng trống vào ngày mai. Tôi đang tống khứ những cô gái điếm đi."

Tình thế đang thay đổi quá nhanh khiến cho đầu óc choáng váng của nàng không theo kịp. Việc Sebastian đảm nhận quyền điều hành công việc của cha nàng và tất cả những người làm công cho ông thật đáng báo động vì tốc độ của nó. Nàng có cảm giác hơi lo lắng rằng nàng đã đem một con mèo đã được thuần hóa vào câu lạc bộ và nhìn thấy nó biến đổi thành một con hổ nổi cơn thịnh nộ. Và tất cả những gì mà nàng có thể làm là nhìn trong cảnh bất lực khi anh bắt đầu cuộc tàn sát theo ý mình. Có lẽ, nàng nghĩ tuyệt vọng, nếu nàng chiều theo ý anh trong một vài ngày, anh sẽ chán chuyện mới lạ này. Trong khi chờ đợi, nàng chỉ có thể cố gắng giảm mức thiệt hại xuống thấp nhất có thể.

"Ngài sẽ chỉ quẳng những cô gái đ-điếm ra ngoài đường như thế thôi à?" nàng hỏi với sự bình tĩnh gượng gạo.

"Họ sẽ bị sa thải với những khoản trợ cấp hào phóng như một phần thưởng cho những lao động nặng nhọc họ đã làm vì lợi ích của câu lạc bộ."

"Ngài có ý định thuê những người mới không?"

Sebastian lắc đầu. "Mặc dù tôi không có ác cảm về khía cạnh đạo đức nào với khái niệm của nạn mãi dâm—thật ra, tôi hoàn toàn ủng hộ nó–nhưng chết tiệt tôi đi nếu tôi được biết đến như một tên ma cô."

"Một cái gì ạ?"

"Một tên ma cô. Một gã trùm nhà chứa. Một tên dắt gái. Vì lòng kính Chúa, em có bông gòn nhét trong tai khi em còn là một đứa trẻ đấy à? Em chưa bao giờ nghe bất cứ thứ gì, hay tự hỏi tại sao những phụ nữ ăn mặc xốc xếch lại diễu hành lên xuống cầu thang trong câu lạc bộ vào bất cứ giờ nào hay sao?"

"Em luôn luôn đến thăm vào ban ngày," Evie nói với phẩm giá cao quý. "Em hiếm khi thấy họ làm việc. Và sau này, khi em đã đủ lớn để hiểu được họ làm việc gì, thì cha em lại bắt đầu rút ngắn những chuyến viếng thăm của em lại."

"Đó có lẽ là một trong những điều tốt ít ỏi mà ông ta đã làm cho em." Sebastian đẩy chủ đề đó đi mất kiên nhẫn. "Trở lại chủ đề chính...không chỉ là tôi không muốn nhận lấy trách nhệm quản lý tầm thường những cô gái điếm, nhưng chúng ta không có chỗ trống cho họ. Trong bất cứ một đêm nhất định nào đó, khi mọi cái giường đều đã bị chiếm giữ, những thành viên câu lạc bộ bị buộc phải tìm khoái lạc ngoài chuồng ngựa."

"Thế ạ? Họ làm vậy à?"

"Và trong cái chuồng ngựa đó thì lộn xộn và ngứa ngáy chết tiệt đi được. Cứ tin lời tôi đi."

"Ngài—"

"Dù vậy, có một nhà thổ rất tuyệt cách đây hai con đường. Tôi có mọi hy vọng chúng ta có thể có một thỏa thuận với người chủ ở đó, Madame Bradshaw. Khi một trong những thành viên câu lạc bộ mong muốn sự bầu bạn của một phụ nữ, anh ta có thể đi bộ đến nhà Bradshaw, nhận được những sự phục vụ của họ ở một giá khuyến mãi, và trở lại đây khi anh ta đã được nạp lại năng lượng." Anh nhướng hai hàng lông mày lên đầy ngụ ý, như thể anh trông chờ nàng tán thưởng ý tưởng đó. "Em nghĩ gì nào?"

"Em nghĩ ngài cũng sẽ vẫn là một gã trùm nhà chứa," Evie nói. "Chỉ là lén lút hơn mà thôi."

"Đạo nghĩa chỉ dành cho những tầng lớp trung lưu thôi, cưng à. Tầng lớp hạ lưu không thể có đủ khả năng chịu đựng nó, và tầng lớp trên lại có quá nhiều thời gian rãnh rỗi phải lấp đầy."

Eive chầm chậm lắc đầu, nhìn chăm chăm vào anh với đôi mắt mở to, không chuyển động ngay cả khi anh nghiêng người tới trước để đặt một quả nho vào giữa đôi môi đang há ra của nàng. "Không cần phải nói bất cứ điều gì," anh thì thầm, mỉm cười. "Rõ ràng em không nói nên lời vì biết ơn với cái viễn cảnh có tôi ở đây để coi sóc cho em."

Hai hàng lông mày hung đỏ của nàng nhăn lại thành cái chau mày, và anh cười nhẹ nhàng. "Nếu em lo lắng rằng tôi có lẽ sẽ bị mất tự chủ vì sự hăng hái đàn ông của mình và cưỡng hiếp em trong một thời khắc yếu đuối...có thể tôi sẽ làm thế đấy. Nếu em hỏi xin một cách đáng yêu."

Evie nghiến chặt hai hàm răng lại trên trái nho tím ngọt ngào và lựa hột ra bằng răng và lưỡi. Khi anh ngắm miệng nàng, nụ cười của Sebastian hơi phai đi, và anh dựa người ra sau. "Vào lúc này em còn quá nghiệp dư để đáng phải bận lòng," anh nói tiếp lạnh nhạt. "Có lẽ tôi sẽ quyến rũ em trong tương lai, sau khi một vài gã đàn ông đã nhận lấy phần rắc rối để giáo dục cho em."

"Em ngờ điều đó lắm," nàng nói bực bội. "Em sẽ không bao giờ trưởng giả đến mức ngủ với chồng mình."

Một tràng cười bật khỏi môi anh. "Chúa tôi. Em chắc phải chờ mấy ngày rồi để sử dụng câu đó. Chúc mừng nhé, nhóc. Chúng ta còn chưa kết hôn được một tuần, và em thì đã học được cách đấu tranh rồi."