Lúc Evie quay trở lại phòng cha nàng vào buổi tối, nàng biết ngay lập tức rằng đây là lúc ông ra đi. Nước da ông trắng bệch như sáp, đôi môi chuyển màu xanh khi hai buồng phổi đau đớn ghê gớm của ông không còn đủ khả năng để hít vào khí oxi nữa. Nàng ước gì mình có thể hít thở cho ông. Cầm lấy hai bàn tay mát lạnh của ông trong tay, nàng chà sát lên những ngón tay ông như thể nàng có thể truyền hơi ấm cho chúng, và nàng chăm chú vào gương mặt ông với một nụ cười thường trực. "Papa," nàng thì thầm, vuốt mái đầu bạc của ông. "Nói cho con biết phải làm gì đi. Nói cho con biết cha muốn gì."

Ông nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, yêu thương trong khi môi ông, tóp lại trên gương mặt nhăn nheo, cong lên thành một nụ cười đáp lại. "Cam," ông thì thầm.

"Vâng, con sẽ cho người gọi anh ấy." Evie để cho những ngón tay kích động của nàng vuốt lên tóc ông. "Papa," nàng hỏi nhẹ nhàng, "có phải Cam là anh trai của con?"

"Àààààà," ông thở dài, đuôi mắt nhăn lại, "Không phải, bé con. Rất muốn điều đó. Thằng bé ngoan..."

Evie cúi người hôn lên hai bàn tay yếu ớt của ông, và rời khỏi giường. Nàng đi vội tới giật dây chuông vài lần, và một cô hầu gái xuất hiện với sự nhanh nhẹn khác thường. "Vâng, thưa phu nhân?"

"Mời anh Rohan đến đây," Evie nói, giọng nàng chỉ run rẩy một chút. Nàng ngừng lại và suy xét việc gọi cả Sebastian đến...nhưng cha nàng đã không cho gọi anh. Và ý nghĩ về sự hiện diện lạnh nhạt lạnh lùng của Sebastian làm dấy lên một sự tương phản khó chịu cho những cảm xúc của nàng...không. Có một số thứ mà nàng có thể dựa vào anh, nhưng điều này thì không. "Đi nhanh lên," nàng thì thầm với người hầu gái, và trở lại với cha nàng.

Có lẽ nỗi sợ hãi của nàng đã biểu hiện ra ngoài mặc cho nàng cố gắng giữ một vẻ ngoài can đảm, bởi vì cha nàng nắm lấy bàn tay nàng và yếu ớt kéo nàng đến gần ông hơn. "Evie," ông thì thào, "Ta sẽ đến với mẹ con, con thấy không...bà ấy đã khiến họ để cánh cửa sau mở ra...để ta có thể trốn lên thiên đường."

Nàng cười lặng lẽ ngay cả khi một vài giọt lệ nóng hổi rơi khỏi mắt nàng.

Cam đi vào phòng. Mái tóc đen nhánh của anh rối bù và quần áo bị nhàu, như thể anh đã mặc đồ rất vội vàng. Tuy anh có vẻ bình tĩnh và điềm đạm, đôi mắt ánh vàng của anh sáng long lanh khi anh nhìn thấy Evie. Nàng đứng lên và lùi lại, phải cần đến một vài cái nuốt xuống trước khi nàng có thể nói. "Anh phải nghiêng xuống thấp để nghe được ông," nàng nói khàn khàn.

Cam nghiêng người bên mép giường, nắm lấy hai tay Jenner trong tay anh như Evie đã làm. "Cha trong trái tim con," chàng Gypsy trẻ nói nhẹ, "hãy yên nghỉ với mọi linh hồn mà người để lại. Và hãy biết rằng Chúa sẽ mở đường cho người đến với một cuộc đời mới."

Khi Jenner thì thầm điều gì đó với anh, anh nghiêng đầu và vuốt tay của người đàn ông già đầy an ủi. "Vâng," Cam nói vui lòng, dù Evie cảm thấy từ đôi vai căng thẳng của anh rằng anh không thích điều mà cha nàng yêu cầu anh. "Con sẽ bảo đảm việc đó được hoàn thành."

Sau đó Jenner nghỉ ngơi và nhắm mắt lại. Cam nâng người rời khỏi mép giường và kéo Evie tới trước. "Ổn thôi," anh thì thầm khi anh cảm thấy nàng run rẩy. "Bà của anh luôn luôn nói với anh, 'Đừng bao giờ cố gắng quay lưng lại với một con đường mới—con sẽ không biết được những cuộc phiêu lưu nào đang chờ con'."

Evie cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong những lời đó, nhưng đôi mắt nàng mờ đi và cổ họng nàng đau rát. Ngồi bên cạnh cha nàng, nàng vòng một cánh tay quanh đầu ông và dịu dàng đặt một bàn tay trên ngực ông. Hơi thở lầm rầm của ông lặng đi, và ông làm một tiếng động nhẹ như thể ông chào đón bàn tay nàng ở đó. Khi nàng cảm thấy cuộc sống dần dần rời bỏ ông, bàn tay to lớn của Cam trượt quanh cánh tay nàng trong một cái siết nhẹ.

Căn phòng im lặng đến đau đớn. Tiếng tim đập của Evie gần như có thể nghe thấy được. Nàng chưa bao giờ chạm mặt với cái chết trước đây, và phải đối mặt với nó bây giờ, mất đi người thân duy nhất đã từng yêu thương nàng, xâm chiếm nàng với nỗi sợ hãi nặng nề. Đôi mắt nhòe đi vì lệ, nàng nhìn về khung cửa và thấy dáng người cao lớn của Sebastian đang đứng đó. Vẻ mặt anh khó mà hiểu được, và nàng nhận ra nàng thật sự cần anh ở đó. Ánh nhìn chăm chú với đôi mắt sáng như đá mặt trăng của anh chiếu vào nàng, có điều gì đó trong mắt anh giúp nàng vững vàng trở lại.

Tiếng thở ra lướt nhẹ khỏi môi Ivo Jenner...và rồi chẳng có gì khác nữa.

Nhận ra cuối cùng mọi thứ đã kết thúc, Evie áp má lên đầu ông và nhắm đôi mắt đầy lệ của nàng lại. "Tạm biệt," nàng thì thầm, nước mắt nàng trượt vào những lọn tóc một thời đỏ hung của ông.

Một lúc sau, Evie cảm thấy đôi tay mạnh mẽ của Cam nhấc nàng lên khỏi giường.

"Evie," anh thì thầm, ngoảnh mặt đi, "Anh phải...phải thu xếp xác ông. Đến với chồng em đi."

Evie gật đầu và cố gắng di chuyển, nhưng hai chân nàng cứng đờ. Nàng cảm giác Cam vuốt tóc nàng ra sau, và rồi môi anh chạm lên trán nàng trong một nụ hôn trong sáng ngọt ngào. Mò mẫm, nàng quay đi và vấp váp hướng về phía chồng nàng. Sebastian đến với nàng trong một vài bước sải, ấn một cái khăn tay vào tay nàng. Nàng nhận lấy nó đầy biết ơn. Quá ngơ ngác để có thể nhận thấy hay quan tâm họ đang đi đâu, nàng lau mắt và mũi, trong khi Sebastian dẫn nàng rời khỏi khu nhà ở của Ivo Jenner. Cánh tay anh mạnh mẽ đặt sau lưng nàng, bàn tay anh ôm quanh eo nàng.

"Ông ấy đã luôn phải chịu đau đớn," Sebastian nói trong một giọng sự-thật-hiển-nhiên. "Như thế này tốt hơn."

"Vâng," Evie lặng người cố gắng trả lời. "Vâng, tất nhiên."

"Ông ấy có nói gì với em không?"

"Ông nói đến...mẹ em." Ý nghĩ đó khiến cho mắt nàng cay, nhưng một nụ cười run rẩy nở trên môi nàng. "Ông nói bà sẽ giúp ông đi qua cánh cổng phía sau của thiên đường."

Sebastian dẫn nàng đến phòng ngủ. Ngả người lên giường, Evie chụp cái khăn lên mũi nàng và cuộn người nằm nghiêng. Nàng chưa bao giờ khóc như thế này trước đây, khóc mà không ra tiếng, nỗi thống khổ nấc lên ở họng nàng, trong khi nỗi đau buồn đè nặng không hề thuyên giảm đi. Nàng chỉ lờ mờ nhận biết những tấm màn được vén lên và Sebastian gọi người hầu gái đem một ít rượu và nước lạnh đến.

Sebastian ở lại trong phòng, nhưng anh không lại gần mà chỉ đi tới đi lui trong một vài phút và rồi ngồi xuống một cái ghế ở cạnh giường. Rõ ràng anh không muốn ôm Evie trong khi nàng khóc, anh không muốn một sự gần gũi về cảm xúc như thế. Nàng có thể buông thả vào anh trong đam mê, nhưng không phải trong lúc sầu khổ. Vậy mà rõ ràng anh cũng không có ý định rời khỏi nàng.

Sau khi người hầu gái mang rượu đến, Sebastian đỡ Evie ngồi lên dựa vào gối và đưa cho nàng một ly đầy. Khi nàng uống, anh cầm lấy một cái khăn ướt và dịu dàng áp nó lên đôi mắt sưng phồng của nàng. Thái độ của anh tử tế và chu đáo kỳ lạ, như thể anh đang chăm sóc cho một đứa trẻ.

"Những người làm công," Sau một lúc Evie lẩm nhẩm. "Câu lạc bộ. Lễ tang..."

"Anh sẽ lo hết những việc đó," Sebastian nói điềm tĩnh. "Chúng ta sẽ đóng cửa câu lạc bộ. Anh sẽ lo việc sắp xếp lễ tang. Anh có nên gửi tin cho một trong những người bạn của em không?"

Evie lắc đầu ngay lập tức. "Nó sẽ đẩy họ vào một tình thế khó khăn. Và em không muốn nói chuyện với bất cứ ai."

"Anh hiểu."

Sebastian ở lại với nàng cho đến khi nàng đã uống cạn ly rượu thứ hai. Nhận ra anh đang chờ một tín hiệu nào đó từ nàng, Evie đặt ly lên cái bàn cạnh giường. Lưỡi nàng cảm giác cứng lại. "Em nghĩ giờ em có thể ngủ rồi. Ngài không cần phải chăm sóc cho em trong khi còn quá nhiều việc phải làm."

Ánh nhìn đánh giá của anh lướt khắp nàng, rồi anh đứng lên. "Cho gọi anh khi em thức dậy."

Nằm chếch choáng và thẫn thờ cô độc trong ánh tối chạng vạng, Evie tự hỏi tại sao mọi người luôn nói rằng cái chết của một người yêu thương sẽ dễ dàng hơn khi ta có thời gian để chuẩn bị cho điều đó. Nó không dễ dàng. Và cũng những người đó có lẽ sẽ nói thêm rằng nỗi đau buồn của nàng phải ít gay gắt hơn vì nàng chưa bao giờ thật sự biết cha nàng. Dù vậy, điều đó chỉ khiến nó tệ hơn. Có quá ít kỷ niệm để nàng có thể an ủi mình...quá ít thời gian cho họ ở bên nhau. Đến cùng với nỗi buồn đó là một ý thức u ám bị tước đoạt...và dưới đó nữa là một chút tức giận. Có phải nàng không xứng đáng được yêu thương đến thế, nàng có quá ít tình yêu trong cuộc đời mình? Có phải nàng thiếu một phẩm chất quan trọng nào đó để thu hút những người xung quanh đến với nàng?

Nhận thấy những ý nghĩ của nàng đang kéo một cách nguy hiểm xuống tự thương hại, nàng nhắm mắt lại và thở ra một hơi dài run rẩy.

Chỉ vừa khi Cam rời khỏi khu nhà của Jenner, St. Vincent đối đầu anh trong hành lang. Trên gương mặt của Sebastian là một cái cau mày, và một âm vực cao ngạo lạnh lẽo trong giọng. "Nếu vợ ta tìm thấy sự an ủi trong những lý thuyết dạy đời chán ngắt cũ rích của người Gypsy, ta không có bất cứ phản đối nào việc cậu thể hiện chúng. Dù vậy, nếu cậu còn hôn cô ấy một lần nữa, không cần biết là theo kiểu lý tưởng nào, ta cũng sẽ biến cậu thành một tên thái giám."

Việt St. Vincent có thể hạ mình xuống những ghen tuông vụn vặt trong khi xác Ivo Jenner còn chưa lạnh có thể khiến cho nhiều người giận dữ. Nhưng Cam chỉ quan sát ngài tử tước chuyên quyền với sự thích thú đầy suy xét.

Cố ý lái câu trả lời của mình để thử ngài tử tước, Cam nói nhẹ nhàng, "Nếu tôi có bao giờ muốn cô ấy theo kiểu đó thì giờ tôi đã có cô ấy rồi."

Nó đây—một ánh cảnh cáo trông đôi mắt xanh lạnh như băng của St. Vincent để lộ cảm giác sâu sắc mà ngài tử tước sẽ không thừa nhận. Cam chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như sự khát khao câm lặng mà St. Vincent cảm thấy về vợ anh. Không ai có thể không nhận thấy mỗi khi Evie bước vào căn phòng, St. Vincent gần như rung lên như tàu lá*.

"Có thể quan tâm đến một phụ nữ mà không muốn ngủ với cô ấy," Cam chỉ ra. "Nhưng có vẻ như ngài không đồng ý. Hay ngài đã quá ám ảnh vì phu nhân đến mức ngài không thể phân biệt được làm thế nào mà những người khác có thể không cảm thấy như ngài?"

"Ta không bị ám ảnh vì cô ấy," St. Vincent nạt lại.

Dựa một bên vai vào bức tường, Cam nhìn chằm chằm vào đôi mắt gay gắt của người đàn ông kia, sự kiên nhẫn được tích trữ thường xuyên của anh gần như bị tuôn hết ra. "Tất nhiên là ngài có. Bất cứ ai cũng có thể thấy điều đó."

St. Vincent đưa cho anh một cái nhìn đầy đe dọa. "Một lời nữa thôi," anh nói âm u, "và cậu sẽ đi theo con đường của Egan."

Cam giơ hai tay lên trong một cử chỉ tự phòng vệ châm biếm. "Lời cảnh báo được tiếp thu. Nhân tiện...những lời cuối của Jenner là về Bullard. Có một tài khoản được để lại cho anh ta trong di chúc...Jenner muốn nó được tôn trọng."

Đôi mắt St. Vincent nheo lại. "Tại sao ông ta lại để lại tiền cho Bullard chứ?"

Cam nhún vai. "Tôi không thể nói được. Nhưng nếu tôi là ngài, tôi sẽ không làm trái ước muốn cuối cùng của Jenner."

"Nếu ta làm trái lời ông ta, thì ông ta hay bất cứ ai khác cũng chẳng làm được gì nhiều về chuyện đó."

"Vậy thì ngài sẽ nhận lấy nguy cơ hồn ma của ông ấy sẽ ám câu lạc bộ vì công việc chưa được hoàn thành."

"Hồn ma?" St. Vincent bắn vào anh một cái nhìn ngờ vực. "Chúa ơi. Cậu không nghiêm túc chứ?"

"Tôi là một người Gypsy," Cam trả lời hiển nhiên. "Tất nhiên là tôi tin vào những hồn ma."

"Chỉ lai Gypsy thôi. Cho nên ta cho rằng nửa kia của cậu cũng ít nhất cũng ở bên lề sự lành mạnh và có lý trí."

"Nửa còn lại là người Ai-len," Cam nói, với một tí biểu hiện lấy làm tiếc.

"Chúa ơi," St. Vincent nói lần nữa, vừa lắc đầu vừa sải bước rời đi.

Với lễ tang sắp được tổ chức, công việc làm ăn của câu lạc bộ trong tình trạng bất ổn, và tòa nhà cũng đang rất cần được tu bổ, Sebastian lẽ ra phải quá bận rộn để có thể để ý đến Evie và tình trạng của nàng. Dù vậy, nàng sớm nhận ra rằng anh yêu cầu những lời tường thuật thường xuyên của những người hầu gái về việc nàng đã ngủ bao lâu, nàng có ăn hay chưa, và những việc mà nàng làm. Khi biết rằng Evie đã không ăn sáng hay ăn trưa, Sebastian đã cho người đem một khay ăn tối lên lầu, kèm theo một lời nhắn ngắn gọn.

Phu nhân của anh,

Khay thức ăn này sẽ được đem lại cho anh kiểm định trong vòng một giờ nữa. Nếu mọi thứ trên đó còn chưa đụng đến thì anh sẽ đích thân bắt em ăn đấy.

Chúc ăn ngon miệng,

S.

Sebastian đã rất hài lòng khi Evie nghe theo chỉ thị đó. Nàng tự hỏi với sự khó chịu rằng có phải những mệnh lệnh đó là vì anh quan tâm lo lắng hay vì anh có mong muốn hăm dọa nàng. Dù thế nào chăng nữa, rất nhanh sau đó, Sebastian đã làm một việc rất chu đáo, khi anh trả cho người thiết kế quần áo gấp đôi số tiền thường lệ mà bà ta được nhận để làm ba bộ áo tang dài cho Evie với tốc độ nhanh đáng kinh ngạc. Thật không may, chất liệu vải lại hoàn toàn không phù hợp.

Trong năm đầu để tang, phụ nữ buộc phải mặc đồ làm bằng vải nhiễu, một loại vải xỉn màu, cứng, thô ráp làm từ những loại sợi được hồ bột. Không có ai xem đó là một lựa chọn dễ chịu, vì nhiễu là một loại vải rất dễ bắt lửa, và nó lại có xu hướng quắt lại và gần như rớt thành từng mảnh khi gặp mưa. Sebastian đã lệnh cho một bộ váy được làm từ chất liệu nhung đen thượng hạng, một bộ từ vải lanh mịn, và một bộ từ lụa tơ tằm.

"Em không thể mặc những bộ váy này được," Evie nói với anh mà cau mày, vuốt hai tay lên những bộ váy. Nàng đã đặt chúng lên khăn trải trên giường nàng, những bộ váy nằm phủ lên nhau như những đóa hoa mười hai giờ.

Sebastian đã tự mình đem những bộ váy lên lầu, ngay khi chúng được đem tới câu lạc bộ. Anh đứng ở một góc giường, thả mình dựa vào trụ giường đồ sộ. Với chỉ áo sơ-mi và cổ áo màu trắng, anh mặc hoàn toàn một màu đen từ đầu đến chân. Như có thể đoán trước, anh đẹp trai đến sửng sốt trong bộ quần áo khắc khổ, sắc màu đen của chúng tạo nên một sự tương phản ngoại lai với làn da màu đồng và mái tóc vàng của anh. Không phải là lần đầu tiên mà Evie đầy châm biếm tự hỏi liệu bất cứ người đàn ông nào với vẻ ngoài đáng chú ý như thế lại có thể sở hữu một tính cách kha khá nào được—hèn nào mà anh đã được nuông chiều từ lúc còn trong nôi.

"Em có gì không bằng lòng với những cái váy này?" Sebastian hỏi, liếc nhìn những bộ váy. "Chúng màu đen đấy thôi, chẳng phải sao?"

"Ừm, vâng, nhưng chúng không được làm từ nhiễu."

"Em có muốn mặc đồ bằng nhiễu không?"

"Tất nhiên là không—không có ai muốn hết. Nhưng nếu mọi người thấy em mặc bất cứ loại vải nào khác thì sẽ có lời đồn rất khủng khiếp."

Một bên lông mày Sebastian cong lên. "Evie," anh nói khô khan, "Em bỏ trốn ngược với ý muốn của gia đình em, em kết hôn với một gã trác táng nổi tiếng ăn chơi, và em đang sống trong một sòng bạc. Còn bao nhiêu lời đồn thổi chết tiệt mà em nghĩ em có thể gây ra nữa?"

Nàng liếc một cái phân vân xuống bộ cánh nàng đang mặc, một trong ba bộ nàng đã đem theo trong đêm nàng trốn khỏi nhà Maybrick. Mặc dù nàng và những người hầu gái đã cố gắng hết sức để giặt sạch nó, chất liệu len nâu đã biến màu vì đi đường, và co lại ở những nơi nó bị ướt và dính bùn. Và nó khiến nàng ngứa ngáy. Nàng muốn mặc một bộ váy nào đó mới và mềm và sạch sẽ. Đưa tay tới những nếp gấp của bộ váy nhung đen, nàng vuốt nó nhẹ nhàng, đầu ngón tay nàng để lại những vệt bóng mượt trên lớp vải mịn.

"Em phải học cách làm ngơ những gì người ta nói đi," Sebastian thì thầm, đi đến chỗ nàng. Đứng sau lưng nàng, anh đặt những ngón tay nhẹ nhàng lên vai nàng, làm cho nàng khẽ giật mình. "Em sẽ hạnh phúc hơn." Đột ngột giọng anh nhuốm vẻ hài hước. "Anh đã học được rằng mặc dù lời đồn thổi về những người khác thường là sự thật, nó lại không bao giờ đúng khi nó là về bản thân mình."

Evie cứng người lại căng thẳng khi nàng cảm thấy hai tay anh di chuyển dọc theo hàng nút áo ở lưng váy len nàng. "Ngài đang làm gì vậy?"

"Giúp em thay váy."

"Em không muốn vậy. Không phải bây giờ. Em...ôi, xin đừng!"

Nhưng anh cứ khăng khăng theo ý mình, trượt một bàn tay quanh người nàng để giữ nàng ở nguyên vị trí, trong khi bàn tay kia tiếp tục cởi hàng nút áo. Thay vì vùng vẫy mất phẩm giá, Evie đỏ mặt và giữ yên, da gà nổi lên khắp làn da hở ra của nàng. "Em ư-ước gì ngài không đối xử với em bằng một thái độ ung dung như thế!"

"Cái từ 'ung dung' ám chỉ sự lạnh nhạt," anh trả lời, đẩy váy nàng xuống qua hông. Nó rơi thành một xấp lộn xộn trên sàn nhà. "Và chẳng có gì lạnh nhạt về phản ứng của anh đối với em, em yêu à."

"Người ta có thể ước cho một tí tôn trọng," Evie thốt lên, run rẩy trước anh trong đồ lót của nàng. "Đặc biệt là sau khi...sau khi..."

"Em không cần đến sự tôn trọng. Em cần được an được, và được ôm, và có lẽ là một khoảng dài vui vẻ trong giường với anh. Nhưng bởi vì em không cho phép điều đó, em sẽ được mát-xa vai và nhận một vài lời chỉ bảo." Sebastian đặt hai bàn tay ấm áp của anh lên vai trần của nàng với chỉ những dải buộc của quai áo sơ-mi của nàng. Anh bắt đầu vuốt lên những cơ bắp bị cứng lại của nàng, hai ngón tay cái anh quét thành những vòng mạnh mẽ qua lưng dưới của nàng. Evie thốt lên một tiếng và cố gắng bước đi nơi khác, nhưng anh suỵt nàng và tiếp tục mát-xa cho nàng với sự khéo léo vô hạn.

"Em không còn là em một vài ngày trước đây nữa," anh thì thầm. "Em không còn là hoa-bên-lề không ai chú ý đến nữa, cũng không còn là một trinh nữ, cũng không phải một đứa trẻ không được bảo vệ đã phải chịu đựng cuộc sống với những người nhà Maybrick. Em là một nữ tử tước với một gia tài đáng kể, và một tên vô lại làm chồng. Giờ em sẽ nghe theo quy luật của ai nào?"

Evie lắc đầu trong sự bối rối mệt mỏi. Nàng khám phá ra rằng khi Sebastian khiến cho những căng thẳng ở lưng nàng dịu đi, sự kiểm soát những cảm xúc của nàng dường như tan ra với cùng một tốc độ như thế. Nàng sợ rằng nếu nàng cố gắng nói, nàng có thể khóc mất. Thay vào đó nàng giữ im lặng, nhắm chặt hai mắt lại và cố gắng đấu tranh để giữ cho hơi thở của nàng điều hòa. "Bao lâu nay em đã dành cuộc đời mình để làm vui lòng người khác," nàng nghe anh nói. "Với một mức độ thành công chẳng đáng kể. Tại sao em lại không cố gắng làm vui lòng bản thân để thay đổi một chút? Tại sao lại không sống bằng chính những luật lệ của em? Việc nghe theo những quy ước đã từng mang lại cho em cái gì nào?"

Evie xem xét những câu hỏi đó, và hơi thở của nàng rít lên sung sướng khi anh tìm thấy một chỗ đặc biệt đau nhức. "Em thích những quy ước," nàng nói sau một lúc. "Chẳng có gì sai khi làm một người bình thường, đúng không ạ?"

"Không. Nhưng em không tầm thường—nếu không thì em không bao giờ lại đến với anh thay vì cưới anh họ Eustace của em."

"Em đã tuyệt vọng mà."

"Đó không phải là lý do chính yếu." Giọng trầm của anh nghe như một tiếng rừ rừ. "Em còn có sở thích với những thứ xấu xa."

"Làm gì có! Em không có!"

"Em thích thú khi dồn anh vào chân tường, một gã trác táng nổi tiếng, trong chính ngôi nhà của anh với một lời đề nghị mà anh không thể từ chối. Đừng có mà cố chối bỏ điều đó—đến giờ thì anh biết em đủ rõ rồi."

Thật không thể tin được, mặc cho nỗi đau khổ và lo lắng của nàng, Evie cảm thấy một nụ cười nở ra trên môi nàng. "Có lẽ em có thích thú điều đó, trong một lúc," nàng thừa nhận. "Và em chắc chắn là thích thú khi nghĩ về việc gia đình em sẽ điên tiết đến mức nào khi họ nghe về điều đó." Dấu vết của nụ cười tan biến đi khi nàng nói thêm rầu rĩ, "Em ghét phải sống với họ làm sao! Nếu cha em chỉ cần giữ em lại bên ông thôi. Ông có thể thuê ai đó chăm sóc cho em..."

"Chúa lòng lành," Sebastian nói, nghe không hề có một chút thương cảm, "tại sao ông ấy lại muốn một đứa trẻ ở quanh ông ấy chứ?"

"Bởi vì em là gia đình của ông. Bởi vì em là tất cả những gì ông có!"

Câu nói đó giành được một cái lắc đầu kiên quyết của anh. "Đàn ông không suy nghĩ theo hướng đó, cưng. Cha em cho rằng—và rất đúng đắn—sẽ tốt hơn cho em khi sống cách xa ông ấy. Ông ấy biết em sẽ không bao giờ kết hôn tử tế được trừ khi em được giáo dục trong một môi trường được tôn trọng."

"Nhưng nếu ông biết được những người nhà Maybrick đã đối xử với em như thế nào...em đã bị lạm dụng thế nào—"

"Điều gì khiến em nghĩ rằng cha em sẽ không làm điều tương tự?" Sebastian khiến nàng chưng hửng khi anh hỏi. "Ông ấy là một cựu đấu thủ đấm bốc, vì lòng kính Chúa. Ông ấy khó mà được biết đến vì sự kiềm chế bản thân. Em có thể trở nên quen thuộc với nắm tay của ông ấy, nếu em gặp ông ấy thường xuyên."

"Em không tin điều đó!" Evie nói kịch liệt.

"Xếp những cái lông xù của em lại đi," Sebastian thì thầm, nhấc bộ váy nhung lên từ chiếc giường. "Như anh đã nói với em rồi đấy, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho việc đánh đập phụ nữ vì bất cứ lí do gì. Nhưng thế gian lại đầy rẫy nhưng người đàn ông không có được sự ngại ngùng đó, và dám chắc là cha em là một trong những người đó. Cứ cãi lại nếu em thích—nhưng đừng có quá ngây thơ mà đặt Jenner lên một bệ thờ, em yêu. Trong thế giới của ông ấy—những xóm nghèo lụp xụp, những sòng bạc, những tên lêu lỏng, tội phạm, và những kẻ lừa đảo liều lĩnh—thì ông ấy là một người đàn ông tử tế. Anh chắc là ông ấy sẽ nghĩ rằng đó là một lời ca tụng thích hợp. Nhấc cánh tay em lên." Một cách thành thạo anh đẩy lớp vải nhung qua đầu nàng, kéo chúng xuống trên hông nàng, và giúp nàng đẩy hai cánh tay qua ống tay áo. "Cuộc sống này không phải dành cho em," anh nói, không hề có ý tàn nhẫn. "Em thuộc về một điền trang, ngồi trên một tấm vải trải trên thảm cỏ xanh, ăn một đĩa dâu và kem. Đi trên những cỗ xe ngựa. Đến thăm các bạn của em. Một ngày nào đó em nên để anh cho em một đứa trẻ. Nó sẽ khiến em bận rộn. Và nó sẽ cho em điều gì đó tương đồng với các bạn của em, họ hẳn là đã bắt đầu sinh sôi rồi."

Giật mình vì sự vô ý tứ trong lời đề nghị của anh, Evie nhìn chăm chú vào gương mặt điển trai rất gần với mặt nàng. Người ta có thể nghĩ là anh vừa mới đề nghị mua cho nàng một con chó cảnh. Có thật là anh vô cảm như anh tỏ ra hay không?

"Ngài sẽ quan tâm đến một đứa trẻ chứ?" Evie hỏi sau vài cái nuốt xuống khó khăn.

"Không, cưng. Anh chẳng phù hợp với một người vợ và một gia đình hơn gì cha em. Nhưng anh sẽ lo liệu cho em chu đáo." Một ánh ranh mãnh len vào đôi mắt anh. "Và anh sẽ tham gia tích cực vào việc tạo em bé, nếu không phải là việc nuôi dạy chúng." Anh di chuyển ra sau lưng nàng để cài nút chiếc váy. "Hãy nghĩ về những gì em muốn," anh khuyên. "Có rất ít thứ em không thể có...chừng nào em còn dám đưa tay với đến chúng."