Lộc Đỉnh Ký

Chương 142: Tiểu Thái Giám Thành Giả Phò Mã

Bây giờ Vi Tiểu Bảo lại được nghe công chúa xưng hô mình như vậy, bất

giác lòng gã nổi lên một mối bâng khuâng khôn tả.

Công chúa càng dịu giọng hơn:

- Quế tướng công! Tướng công buông tha cho nô tài đi thôi. Nếu tướng công

tức bực trong lòng thì lấy roi mà đánh cho hả giận.

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Ta không đánh cho ngươi một trận nhừ đòn thì không thể hả được mối hận

này.

Gã đặt cây đèn xuống, cầm roi quất túi bụi vào người công chúa. Công

chúa khẽ rên la:

- úi chao! úi chao!...

Nhưng gã thấy thị mở hé mắt ra miệng cười chúm chím, dường như khoan

khoái vô cùng!

Vi Tiểu Bảo thóa mạ:

- Con tiện nhân này! Ngươi được đánh đòn sướng lắm hay sao?

Công chúa thủng thẳng đáp:

- Nô tài... nô tài quả là một con tiện nhân. Xin tướng công đánh nữa đi, đánh

mạnh vào. úi chao!

Vi Tiểu Bảo liệng roi đi nói:

- Đã thế ta không đánh ngươi nữa.

Gã xoay mình kiếm quần áo để mặc nhưng chẳng thấy đâu, liền hỏi:

- Ngươi dấu quần áo ta ở chỗ nào?

Công chúa đáp:

- Nô tài năn nỉ tướng công thu nạp. Nô tài... phục thị để mặc quần áo cho

tướng công!

Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:

- Con tiện nhân này tuy tánh tình cổ quái, nhưng Hoàng thượng đã phái ta

đưa thị đến Vân Nam. Dù sao ta cũng không thể giết thị được.

Gã lại cất tiếng thoá mạ:

- Con mẹ nó! Ngươi là một con đượi thối tha.

Công chúa cười hỏi:

- Tướng công coi có ngoạn mục không?

Vi Tiểu Bảo tức giận quát mắng:

- Tổ bà nó! Cái gì mà ngoạn mục?

Gã cầm lấy tay thị hết sức kéo mạnh ra lắp trúng vào khớp.

Gã không hiểu thuật tiếp cốt phải dằng co mấy cái mới lắp vào đúng khớp.

Công chúa đau quá không ngớt la lên:

- Trời ơi! Đau quá!...

Đến lúc ráp lại xương đùi cho Công chúa. Thị nằm phục trên lưng gã. Hai

làm da đụng chạm. Vi Tiểu Bảo cảm thấy môi khô, lưỡi ráo, lòng nóng như lửa. Gã

nói:

- Ngươi ngồi cho tử tế. Trường hợp này lão gia muốn lấy ngươi làm vợ.

Công chúa nhõng nhẹo đáp:

- Nô tỳ cũng đang muốn tướng công coi nô tài như vợ con.

Hai tay thị ôm chặt lấy gã.

Vi Tiểu Bảo khẽ cục cựa đẩy công chúa ra.

Công chúa lại trằn mình lại hôn vào môi Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo liền cảm thấy đầu váng mắt hoa rồi tưởng chừng như con người

mình đang lơ lửng trong đám mây mù. Trước mắt gã là con tiện nhân, Hồ ly tinh

nhưng diễm lệ khả ái không bút nào tả xiết.

Trong nhà những ngọn nến đang cháy bỗng phụt tắt. Vi Tiểu Bảo như mê

như tỉnh, không biết người lạc vào cõi nào?

Giữa lúc gã đang mê ly ngây ngất chợt nghe bên ngoài có tiếng A Kha hỏi

vọng vào:

- Tiểu Bảo! Ngươi ở chỗ nào?

Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi. Gã đang ở trong giấc mộng mê ly choàng tỉnh

dậy đáp:

- Tiểu đệ ở đây.

A Kha tức giận hỏi:

- Ngươi còn làm gì trong đó?

Vi Tiểu Bảo kinh hãi luống cuống đáp:

- Dạ dạ! Không... không làm gì cả.

Gã muốn đẩy công chúa ra ngồi dậy, nhưng công chúa cứ ôm ghì lấy gã khẽ

hỏi:

- Đừng ra! Tướng công bảo thị cút đi! Thị là ai vậy?

Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp:

- Y là.... vợ ta đó!

Công chúa nói:

- Nô tài... mới là vợ tướng công, thị không phải đâu.

A Kha vừa bẽ bàng vừa tức giận giậm chân một cái rồi xoay mình bỏ đi.

Vi Tiểu Bảo la gọi:

- Sư tỷ! Sư tỷ!...

Gã không nghe tiếng đáp lại toan gọi nữa thì đôi môi nóng bỏng đã ngậm

chặt lấy miệng gã, không gọi ra tiếng nữa....

Sáng sớm hôm sau, Vi Tiểu Bảo mặc quần áo rồi rón rén ra khỏi phòng ngủ

của công chúa. Gã hỏi bọn thái giám chầu chực bên ngoài biết là Tiền Lão Bản và

Mã Ngạn Siêu không việc gì, chỉ bị cột và giam trong sương phòng phía đông, gã

mới thấy hơi vững dạ. Gã lại cảm thấy bẽ bàng không dám đến gặp hai người chỉ

sai thái giám đi cởi trói cho chúng.

Vi Tiểu Bảo về đến phòng mình vừa hoan hỷ lại vừa khiếp sợ, không dám

nghĩ nhiều, chui vào chăn ngủ vùi.

Chiều hôm ấy Vi Tiểu Bảo mới gặp mặt Cừu Nạn. Gã cúi đầu xuống mặt đỏ

bừng lên, yên trí sẽ bị sư phụ trách phạt một phen, có khi bà phóng chưởng đánh

chết tươi vũng chưa biết chừng.

Chẳng ngờ Cừu Nạn không biết chi hết. Bà dùng lời ôn nhu an ủi gã rồi hỏi:

- Con tiểu nha đầu đó thật là điên khùng! Ngươi có bị thương nặng lắm

không?

Vi Tiểu Bảo bây giờ mới vững dạ đáp:

- Chưa đến nổi nào. May mà... may mà không bị thương tổn đến gân cốt.

Gã thấy A Kha trợn mắt nhìn mình liền nói:

- Nhờ ơn sư phụ và sư tỷ giải cứu, không thì đêm qua thị... thị nhất định đốt

chết đệ tử rồi.

A Kha ấp úng:

- Ngươi... ngươi...

Đột nhiên mặt cô đỏ bừng không nói nữa.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Y... công chúa... đánh thuốc mê khiến cho đệ tử không biết gì nữa và không

cử động được.

Cừu Nạn sinh lòng thương xót nói:

- Tuy ta đã thu ngươi làm đồ đệ nhưng vì nội thương chưa hoàn toàn bình

phục, thành ra chưa truyền thụ võ công cho ngươi được. Dè đâu lại bị con tiểu

nha đầu đó khinh khi hành hạ như vậy.

Giả tỷ Vi Tiểu Bảo có chí học võ công thượng thừa thì đây là cơ hội rất tốt

cho gã khẩn cầu học nghệ. Dĩ nhiên Cừu Nạn sẽ châm chước truyền thụ võ công

để gã thành tựu được một phần mà suốt đời gã không hưởng thụ hết. Những bản

tính gã làm biếng, bất cứ việc gì phải dụng tâm khổ nhọc, gã đều muốn lẩn tránh,

chỉ sợ không làm nổi.

Đêm qua Vi Tiểu Bảo bị công chúa cột chân cột tay hành hạ, nào roi đánh,

nào lửa đốt mà không thoát ra được, liền ngấm ngầm oán trách các vị sư phụ

không chịu truyền thụ võ công. Bây giờ Cừu Nạn thật lòng muốn truyền dạy, gã lại

ngại ngùng cất tiếng rên rỉ đáp:

- Thưa sư phụ! Đệ tử nhức đầu quá, tưởng chừng bể óc mà da thịt trong

người tựa hồ bị lóc ra từng mảnh.

Cừu Nạn gật đầu đáp:

- Ngươi hãy đi nghỉ ngơi để dưỡng thương. Từ nay nên tìm cách lánh xa con

tiểu nha đầu đó. Khi nào cần kíp hãy đến gặp thị và phải đem theo mấy chục

người, thì thị không thể công nhiên khó dễ với ngươi được. Bất luận thứ gì của thị

cho cũng đừng ăn uống.

Vi Tiểu Bảo khen phải luôn miệng.

Gã toan lui ra bỗng nghe Cừu Nạn hỏi:

- Đêm qua vì lẽ gì thị lại đánh ngươi? Chẳng lẽ thị không biết Hoàng đế sủng

ái ngươi lắm ư?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Công chúa... không muốn đi lấy chồng ở Vân Nam. Thị bảo đó là chủ ý của

đệ tử. Dường như con tiểu tiện nhân này đã biết chuyện thầy trò mình đối phó

với mẫu thân thị thế nào rồi.

Gã chỉ hời hợt bịa ra câu chuyện này cũng trút lên đầu Cừu Nạn phần nửa

trách nhiệm vì lẽ gì mà đêm qua công chúa hành hạ gã.

Cừu Nạn nói:

- Không chừng mẫu thân thị đã kể cho thị biết vụ đó. Vậy từ nay ngươi phải

gia tâm đề phòng mới được.

Bà nghĩ thầm trong bụng:

- Hôm trước ta đối phó với giả Thái hậu bằng một thủ đoạn tàn nhẫn, Tiểu

Bảo đứng đằng sau giường không lộ diện nhưng chắc mụ đã tìm ra manh mối nên

sai con gái trả thù.

Đoàn người thủng thẳng đi về phía Tây Nam.

Đêm nào cũng vậy, công chúa lén lút gọi Vi Tiểu Bảo đến bầu bạn với mình.

Ban đầu Vi Tiểu Bảo còn sợ sư phụ và đồng bọn Thiên Địa Hội biết chuyện

nhưng con người thiếu niên vừa biết mùi nam nữ chung đụng, mà công chúa kiều mỵ

kia lại dùng thiên hình vạn trạng để quận quịt lấy gã thì gã còn dứt tình làm sao

được? Dù là bậc chính nhân quân tử chưa chắc đã tri thủ được. Huống chi Vi Tiểu

Bảo là con người sinh trưởng ở nơi kỷ viện, chẳng hiểu luân thường đạo đức là gì,

thì đè nén lòng hươi dạ vượn thế nào nổi?

Mười mấy hôm đầu gã còn lén lút, sau khi liễu sự lập tức trở về phòng mình.

Về sau gã nằm lỳ trong phòng công chúa suốt đêm. Ban ngày làm Tứ hôn sứ, ban

đêm biến thành Phò mã gia.

May thay ở chỗ ngoại trừ công chúa, ai ai cũng tưởng gã là tiểu thái giám thì

dù gần đàn bà cũng chẳng làm gì được, nên thấy gã ra vào phòng ngủ của công

chúa đều không nảy dạ hoài nghi. Họ cho công chúa cùng gã suýt soát tuồi nhau,

lại trò chuyện hợp tính nên kề cận nhau là thường, chứ chẳng khi nào nghĩ tới hai

người lại có chuyệ ám muội bỉ ổi.

Đôi nam nữ thiếu niên đã biết mùi tình tứ quyến luyến nhau chẳng khác gì

keo sơn.

Công chúa dẹp bỏ tính khí điêu ngoan man rợ, giữ phận nô tài. Hễ thị thấy

Vi Tiểu Bảo vào phòng liền quỳ xuống nghênh tiếp. Một điều kêu gã là "Quế

tướng công", hai điều kêu gã là Quế phò mã.

Ngày trước Phương Di gạt Vi Tiểu Bảo ra Thần Long Đảo, lúc ngồi thuyền

chỉ thân thiết bằng vẻ mặt trìu mến hay bằng lời nói ôn nhu cũng đủ khiến cho gã

mê mẫn tâm thần. Huống chi lần này gã hưởng những phút tiêu hồn, trách nào

chẳng phượng đảo loan điên.

Hai người chỉ mong cho quãng đường đi Vân Nam dài vô tận, vĩnh viễn không

bao giờ tới nơi.

Một hôm đoàn người đến thành Trường Sa thì Lục Cao Hiên từ đảo Thần

Long cũng đến nơi.

Hai bên tương hội, Lục Cao Hiên đem khẩn dụ của Hồng giáo chủ đến. Hắn

nói cho Vi Tiểu Bảo hay Giáo chủ được hai pho kinh sách rất lấy làm hài lòng. Lão

nhân gia khen Bạch Long Sứ tận tâm phục vụ, lại là người tinh minh mẫn cán, đáng

mặt đại công thần của bản giáo.

Rồi gã lấy thuốc giải Độc long dịch cân hoàn đưa cho Vi Tiểu Bảo.

Dạo này Vi Tiểu Bảo lòng dạ để hết vào chuyện ái ân cùng Kiến Ninh công

chúa, gã quên cả trong người mình trúng chất kịch độc. Bây giờ gã nghe Lục Cao

Hiên nói vật mới sực nhớ ra chuyện cũ. Gã được thuốc giải, mừng rỡ vô cùng, liền

chia cho Lục Cao Hiên và ủy Tôn Giả cùng uống.

Lục Cao Hiên và ủy Tôn Giả khom lưng tạ ơn. Chúng còn nói hoàn toàn trông

cậy vào Bạch Long Sứ lập nên công lao chúng mới được Hồng giáo chủ ân ban

linh dược để trừ mối họa tâm phúc trong người.

Lục Cao Hiên lại nói:

- Giáo chủ truyền dụ cho Bạch Long Sứ: còn sáu bộ kinh sách nữa cần tiếp

tục điều tra. Nếu Bạch Long Sứ lại lập được kì công thì lão nhân gia sẽ ban

thưởng một cách trọng hậu.

Vi Tiểu Bảo mỉm cười đáp:

- Vụ này dĩ nhiên bản sứ phải hết lòng. Â¥n đức của giáo chủ coi nặng bằng

non, dù chúng ta có phải tan xương nát thịt cũng chưa đủ báo đền trong muôn

một.

ủy Tôn Giả và Lục Cao Hiên đồng thanh hô:

- Giáo chủ tiên phúc lâu dài, thọ ngang Thượng Đế!

- Bạch Long Sứ phước trạch dồi dào, thọ sánh non Nam!

Vi Tiểu Bảo cười nghĩ bụng:

- Ta cũng chẳng cần cóc gì phúc trạch dồi dào, thọ sánh non Nam. Miễn sao

ngày nào cũng vui sướng như hiện nay là diễm phúc lắm rồi, chẳng còn điều gì

tuyệt diệu hơn nữa.

Vi Tiểu Bảo cùng Kiến Ninh công chúa chỉ cầu cho đường đi Vân Nam ngàn

trùng cách trở, vĩnh viễn không bao giờ tới nơi, nhưng dù đường xa đến đâu, hành

trình dù chậm chạp, cũng có một ngày phải tới chốn.

Đoàn người chưa vào đến địa hạt tỉnh Quý Châu, Ngô Tam Quế đã điều

khiển binh mã đi đón tiếp.

Viên lãnh đội tổng binh là Mã Bảo đã gặp Vi Tiểu Bảo một lần ở chùa Thiếu

Lâm. Hắn là người tinh minh mẫn cán, ít nói, nhưng cách đón tiếp rất chu đáo.

Khi gần đến Vân Nam, Ngô ứng Hùng ra ngoài tỉnh tiếp rước. Chiếu theo nghi

lễ của triều đình thì trước khi thành thân y không được cùng công chúa tương

kiến.

Hiện thời công chúa đang cùng Vi Tiểu Bảo quấn quít nhau như keo sơn.

Công chúa vừa nghe tin Ngô ứng Hùng tới nói liền mày liễu dựng ngược, tức

bực vô cùng!

Cô nhìn Vi Tiểu Bảo nói:

- Phải nghĩ cách nào hạ sát Ngô ứng Hùng đi thì chúng ta mới được làm vợ

chồng vĩnh viễn.

Vi Tiểu Bảo nghe nói giật bắn mình lên, bụng bảo dạ:

- Việc này nhất định không thể làm được. Ta chỉ muốn lấy A Kha làm vợ.. Còn

cái ngôi phò mã giả hiệu này chỉ ban đêm lén lúc vụng trộm với nhau, nhất quyết

chẳng thể làm chân phò mã được.

Công chúa thấy gã chau mày ngẫm nghĩ tỏ vẻ không cương quyết liền nổi

giận hỏi:

- Sao ngươi lại không nói gì? Việc hạ sát thằng lỏi Ngô ứng Hùng là do chính

miệng ngươi nói ra, chứ không phải ý của ta.

Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp:

- Giết gã thì nhất nhất định muốn giết rồi, nhưng chúng ta phải chờ cơ hội

mới hạ thủ được. Vậy nàng không nen cho người ta sinh lòng ngờ vực.

Công chúa nói:

- Được rồi! Ta hãy tạm thời nghe lời ngươi, nhưng ta nhắc lại là ta nhất định

theo ngươi và quyết chẳng chung chăn gối với tên tiểu tử đó. Ta cảnh cáo ngươi

hay: nếu ngươi không hạ sát gã là bao nhiêu việc giữa chúng ta sẽ đổ bể hết.

Cô ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Ta sẽ nói cho Ngô Tam Quế hay là bị ngươi cưỡng gian thì dù Hoàng đế ca

ca có sủng ái ngươi tới đâu thì người ngươi cũng bị hắn chặt ra làm mấy chục

đoạn.

Vi Tiểu Bảo tức quá, vung tay tát công chúa một cái và quát hỏi:

- Ngươi đừng nói nhăng nói càn! Ta cưỡng gian ngươi bao giờ?

Công chúa cười khúch khích giang tay ôm ghì lấy gã cất giọng ôn nhu nói:

- Tiểu oan gia! Ngươi là một kẻ lòng dạ độc ác tất phải chết non. Sao lại

đánh người ta nặng thế không sợ người ta đau ư?

Một hôm gần đến thành Côn Minh, thủ phủ tỉnh Vân Nam, bỗng nghe từng hồi

tù và nổi lên. Một tên quan binh báo:

- Bình Tây Vương đến đón tiếp loan giá công nương.

Vi Tiểu Bảo vọt ngựa lên trước thấy một đội kỵ mã hàng ngũ chỉnh tề, xiêm

y sặc sỡ, cưỡi tuấn mã đi trước. Chúng nhất tề xuống ngựa đứng sắp hàng hai bên

đường.

Giữa những tiếng đàn sáo, mấy trăm tên đồng tủ nhỏ tuổi mình mặc áo hồng

bào, tay cầm tinh kỳ đi tiền đạo dẫn một tướng quân đến nơi.

Viên tản lễ quan lớn tiếng hô:

- Nô tài là Bình Tây Thân Vương Ngô Tam Quế xin tham kiến Kiến Ninh công

chúa điện hạ.

Vi Tiểu Bảo nhìn kỹ Ngô Tam Quế thấy người hắn cao lớn hùng vĩ, nét mặt

đỏ tía mà không để râu. Bím tóc trắng như tuyết.

Ngô Tam Quế tuy tuổi đã già nhưng chân bước mau lẹ, cử chỉ hiên ngang đi

tới mặt xe loan quì xuống dập đầu.

Vi Tiểu Bảo đứng một bên lẩm bẩm:

- Miễn lễ cho lão con rùa Ngô Tam Quế.

Gã chờ Ngô Tam Quế khấn đầu xong mới hô:

- Bình Tây Vương miễn lễ!

Ngô Tam Quế chạy đến bên Vi Tiểu Bảo cười hỏi:

- Các hạ phải chăng là Vi Đô thống lừng danh thiên hạ về vụ bắt sống Ngao

Bái?

Vi Tiểu Bảo ngỏ lời vấn an rồi đáp:

- Không dám! Ty chức là Vi Tiểu Bảo xin tham kiếm Vương gia.

Ngô Tam Quế cười khanh khách nắm tay gã nói:

- Vi đô thống là bậc đại nhân đại nghĩa. Tiểu vương ngưỡng mộ thanh danh từ

lâu, xin miễn lối khách sáo thông thường. Từ nay trở đi cha con tiểu vương hoàn

toàn trông vào sự nâng đỡ của Vi đô thống. Nếu Vi đô thống không rẻ bỏ thì xin

coi nhau như người một nhà cho tiện.

Vi Tiểu Bảo nghe lão nói khẩu âm Dương Châu liền có mấy phần hoan hỷ tự

nhủ:

- Con mẹ nó! Của nợ này dễ thường là người đồng hương với ta.

Rồi gã đáp:

- Cái đó ty chức khi nào dám với lên cao?

Gã nói câu này cũng nhấn mạnh khẩu âm Dương Châu.

Ngô Tam Quế cười hỏi:

- Phải chăng Vi Đô thống là người ở Dương Châu?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Chính phải.

Ngô Tam Quế cười nói:

- Nếu vậy lại càng hay lắm! Tiểu vương quê quán ở Cao Bưu, phủ Dương

Châu. Thế thì chúng ta là người đồng hương rồi còn gì?

Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:

- Tổ bà nó! Té ra hắn là người ở Cao Bưu chuyên làm nghề trứng muối. Đất

Dương Châu mà nẩy ra tên đại hán gian này thì thật là xúi quẩy cho lão gia.

Ngô Tam Quế cùng Vi Tiểu Bảo sóng vai lỏng buông tay khấu đi trước mở

đường dẫn công chúa vào thành.

Trăm họ trong thành Côn Minh nghe nói công chúa tuân chỉ tứ hôn lấy Bình

Tây thế tử đều ra trước ngõ để coi náo nhiệt.

Trong thành đã treo đèn kết hoa. Khắp nơi đều dựng cổng chào và treo hỷ

trướng. Dọc đường pháo nổ vang trời, trống chuông dậy đất.

Vi Tiểu Bảo cùng Ngô Tam Quế cưỡi ngựa tiến thành, thấy dân khom lưng

đón tiếp, bất giác gã lấy làm đắc ý.

Nhưng rồi gã nghĩ:

- Một nàng công chúa dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường như vậy mà làm vợ

gã tiểu tử Ngô ứng Hùng thì thật là uổng! Lão gia phải vượt đường xa ngàn dặm

đưa nàng đến cho gã thành thân chẳng hoá ra diễm phúc của thằng lỏi thối tha

này lớn quá ư ?

Gã nghĩ tới đây trong lòng lại nổi lên một nỗi bất bình khôn tả.

Ngô Tam Quế đưa công chúa đến khuôn viên An Phụ ở phía Tây thành Côn

Minh. Đây là chỗ ở cũ của Kiềm quốc công nhà họ Mộc về triều nhà Minh. Thật là

một nơi lầu cao gác rộng, viên đình tuyệt mỹ.

Ngô Tam Quế được tin báo triều đình ngự tứ công chúa thành hôn với con

trai lão, lão liền lập tức lấy nhiều thợ khéo về sửa sang kiến thiết lại như mới.

Ngô ứng Hùng đứng cách ngoài rèm nhìn vào thỉnh an công chúa rồi cùng Vi

Tiểu Bảo đến phủ Bình Tây Vương.

Phủ Bình Tây Vương ở trên núi Ngũ Hoa. Nơi đây nguyên là biệt cung của

Vĩnh Lịch hoàng đế triều nhà Minh. Cung này rộng đến mấy dặm, lầu các đồ sộ,

tường vách trạm trổ tinh vi, lại có đền hồng ao biếc. Phong cảnh nơi đây chẳng

kém Hoàng cung nội điện mấy tý.

Trong sảnh đường đã bày yến tiệc linh đình. Văn võ quan liêu dưới trướng

Bình Tây Vương đều đến dự tiệc.

Rượu đã ba tuần, Vi Tiểu Bảo cười nói:

- Vương gia! ở Bắc Kinh ty chức thường nghe người ta nói Vương gia có ý tạo

phản⬢

Ngô Tam Quế nghe nói tới đây xây xẩm mặt mày, bách quan cũng biến sắc.

Lại nghe Vi Tiểu Bảo nói tiếp:

- Bữa nay ty chức đến Vương phủ mới biết là người ta nhắm mắt nói mò.

Ngô Tam Quế yên tâm được một chút đáp:

- Xin Vi đô thống minh xét cho. Đó là kẻ tiểu nhân ghen ghết phao ngôn vu

hãm, quyết không thể tin được.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Đúng thế! Ty chức cũng nghĩ rằng: Vương gia có tạo phản thì bất quá cũng

chỉ muốn làm Hoàng đế. Nhưng cung điện của Hoàng thượng đâu có hoa lệ thế

này? Y phục của Hoàng thượng cũng không rực rỡ bằng Vương gia. Còn việc ăn

uống của Hoàng thượng thì chính tay ty chức trù biện. Nói ra lại xấu hổ, vì cao

lương mỹ vị cũng không bằng được như ở Vương phủ đây. Vậy Vương gia làm Bình

Tây Vương còn sung sướng hơn Hoàng thượng nhiều thì cần gì phải làm Hoàng đế?

Chuyến này về ty chức trở về Bắc Kinh sẽ tâu Hoàng thượng nhất quyết Bình Tây

Vương không có dạ phản nghịch, dù ai có mời Bình Tây Vương lên làm Hoàng đế,

Vương gia nhất định không chịu.

Trong nhà đại sảnh yên lặng như tờ. Khách quan đều dừng lại không uống

nữa, chỉ ngơ ngác lắng tai nghe Vi Tiểu Bảo thuyết một hồi chẳng đâu vào đâu mà

trống ngực ai nấy đều đánh như trống làng.

Ngô Tam Quế sắc mặt hết đỏ bừng lại trắng bợt, không biết trả lời thế nào.

Lão nghĩ thầm:

- Gã nói vậy thì ra Hoàng đế quả đã nghi ngờ ta có lòng phản nghịch.

Lão đành bật ra mấy tiếng cười gượng gạo đáp:

- Đức Hoàng thượng rất anh minh lại kiệm ước để làm gương cho thần dân.

Thật là bậc Vua hiền từ xưa cũng không ai bì kịp.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Phải rồi! Cả Diêu, Sâng, ủy, Thang cũng phải chịu thua.

Ngô Tam Quế nghe gã nói ngơ ngác một hồi, sau mới hiểu là gã muốn nói

đến những bậc thánh quân Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang. Lão liền cung kính đáp:

- Đức cần kiệm của Hoàng thượng đã nêu gương sáng thì phận nô tài dĩ nhiên

phải noi theo. Đáng lý tiểu Vương không dám ăn ở xa hoa, chỉ vì lượng thánh bao

la, ban ơn cho công chúa về đây thành thân thì bọn tiểu vương khi nào dám coi

thường nên phải tiếp rước cực kì long trọng để phụng sự công chúa cùng Đô

thống. Sau khi hôn sự xong rồi tiểu Vương sẽ hết sức tiết giảm xa phí.

Lão nghĩ bụng:

- Thằng lỏi này trở về Bắc Kinh mà tâu lên Hoàng đế là ta ăn ở cực kì xa xỉ

tất ngài không khỏi nổi giận. Ta phải tìm cách gì đấm mồm gã mới được.

Ngờ đâu Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói:

- Theo ý ty chức lại khác hẳn. Ta phải tiêu xài cho thật sang trọng cho thỏa

lòng mong muốn. Đã làm đến Vương gia, có tiền sao lại chẳng tiêu xài? Như vậy thì

làm Bình Tây Vương được ích gì? Nếu Vương gia sợ kim ngân nhiều quá không xài

hết thì để ty chức xài dùm cho cũng được chứ sao? Ha ha!

Gã nói câu này khiến cho Ngô Tam Quế vui mừng khôn xiết, khác nào trút

bỏ được khối đá treo nặng bên lòng. Lão tự nhủ:

- Phải chăng ngươi chịu lấy tiền? Nếu vậy thì dễ quá rồi.

Văn võ quan viên nghe Vi Tiểu Bảo công khai mở miệng đòi tiền ngay trên

bàn tiệc thì ai nấy đều hớn hở vui cười và cho là đối xử với thằng lỏi này rất dễ.

Quan khách vừa uống rượu vừa nghĩ kế đưa của đút cho gã.

Bữa tiệc đang đầy vẻ khủng khiếp lại biến thành vui vẻ nhộn nhịp. Mọi người

thi nhau ca tụng công đức cùng tâng công nịnh hót.

Tiệc tan ai nấy vui vẻ ra về.

Ngô ứng Hùng đưa Vi Tiểu Bảo trở lại An Phụ viên. Hai tay hắn bưng một cái

hộp gấm dâng lên nói:

- Đây là chút bạc vụn, xin Vi Đô thống thu nạp để tiêu vặt. Khi nào đại giá

trở về Bắc Kinh, phụ vương của tại hạ sẽ hết lòng đền ơn tân khổ của Vi Đô

thống.

Vi Tiểu Bảo cười đáp:

- Chúng ta bất tất phải khách sáo. Lúc tại hạ ra đi, đức Hoàng thượng có dặn

bảo: "Này Tiểu Quế Tử! Người ta nói Ngô Tam Quế là gian thần. Vậy ngươi tới đó

coi tận mắt xem y là trung thần hay là gian thần. Ngươi phải coi thật kỹ, kẻo lầm!"

Gã dừng lại một chút rồi tiếp:

- Tại hạ liền tâu: "Xin Thánh thượng vạn an. Nô tài sẽ dương to cặp mắt để

ngắm nhìn Bình Tây Vương từ đầu đến gót chân là biết rõ ngay"... ha ha! Tiểu

vương gia! Là trung thần hay gian thần đâu phải chỉ mở miệng nói ra một câu mà

quyết định được?