Theo lời hắn nói, Tam hoàng tử lại nhìn về phía Lê Thanh, chỉ chút nữa thôi hắn đã cất tiếng cười vang. Hắn cố nén ý cười, nói: "Lê Thanh này, có nhược điểm lớn nhất là thể hiện quá kém trước mặt giai nhân. Chẳng những không có khả năng quan sát, lại vừa không có kinh nghiệm. Ngươi xem hắn vừa nạp thêm hai người thiếp, thật sự là làm mất mặt chúng ta mà. Vị hôn thê yêu quý của hắn bây giờ , vừa cực kì hào phóng cắm cho hắn cái sừng. Xem ra, cái tên Lê Thanh ở cái phương diện này thật đúng là không ngóc đầu lên được rồi."

Nói tới đây, mặt hắn trầm xuống, chậm rãi nói: " Gắng hết sức phong tỏa, đừng cho người khác biết được Hà Ngọc chính là Hà Doanh, vị hôn thê của Lê Thanh." Đây đã là lần thứ hai hắn dặn dò, người vóc dáng gầy gò kia đương nhiên hiểu chuyện này có tầm quan trọng thế nào đối với hắn, lập tức ưng thuận! Liền quay đầu căn dặn xuống phía dưới.

Đang trong thời điểm náo nhiệt, tiếng nhạc bỗng nhiên dừng lại! Chỗ của hơn mấy trăm người, bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.

Lúc này, những thiếu nữ tung đầy hoa lên bầu trời, đã cầm theo lẵng hoa, ngay ngắn sắp thành nửa vòng tròn vây quanh hòn đảo.

Vào lúc mọi người đang chờ mong, một vị phụ nhân bước ra. Người này hơn ba lăm tuổi, làn da tuyết trắng, diện mạo quyến rũ, dáng người cực kì đẹp. Quần áo trên người nàng không giống của những người khác là áo dài rộng, tay áo to, mà là hơi thu ở eo, lộ ngực. Chỉ thoáng qua như vậy, cũng biết đó là một người phụ nữ tuyệt đẹp, trưởng thành, phong tình, liền thu hút ánh mắt của mọi người trong phút chốc.

Nàng đi đến trước sân khấu, hướng về phía mọi người nhẹ nhàng cúi chào, giọng ngân nga nói: " Nhớ rõ ba năm về trước, chúng ta cũng đã đến Chu thành. Chia tay ba năm, phong thái của các vị đại nhân vẫn như ngày nào ah!" Nói tới đây, giọng nàng ngừng lại, tiếng nói của nàng mềm mại êm tai, từ trong miệng nàng nói ra một câu đơn giản thế thôi , trực tiếp làm mềm xương cốt của người ta.

Bởi vậy, những lời này của nàng nói ra. Mọi người liền vỗ tay reo la"Ít nói nhảm, để cho Tư nương xuất hiện đi!" "Tỷ tỷ, ba năm không gặp, không ngờ dáng vẻ vẫn động lòng người ah!"

Tiếng ồn ào rất to, khiến cho những lời của phụ nhân đều nói không nổi nữa rồi. Nàng bất đắc dĩ ném cho mọi người một ánh mắt quyến rũ, cười duyên nói: "Được rồi, những lời phàn nàn làm ta cũng chẳng muốn nói nhiều. Hãy để Tư nương lên sân khấu đi!" Tiếng nói vừa dứt, liền truyền đến những tiếng hoan hô chói tai.

Phụ nhân kia hơi cười duyên, tay vung về phía sau. Theo tay nàng vung lên, thoáng cái đã dập tắt gần một nửa những chiếc đèn cũng đình ở trên hòn đào. Thị lực Hà Doanh hơn người, lần dập đèn này, cũng là do một cao thủ, trong nháy mắt bắn ra đồng thời hơn bốn mươi năm mươi cục đá, đã dập được bốn mươi năm mươi chiếc đèn cung đình một cách chính xác không hề sai sót.

Mà vị cao thủ kia, rõ ràng là một người trong số những thiếu nữ áo trắng đứng cạnh hòn đảo. Diện mạo thanh tú, tuổi tác cũng không lớn. Nhìn vè mặt cùng động tác của nàng, lại nhìn thái độ của những người khác đối với nàng, dường như cũng không phải người có địa vị cao ở trong đoàn ca múa.

Nghĩ tới đây, Hà Doanh thầm kinh hãi: xem ra trong cái đoàn ca múa này cũng là nơi tiềm ẩn nhân tài ah! Một thiếu nữ đứng hầu còn có thân thủ như vậy, thế những người khác thì sao?

Nàng vừa muốn nói: " Hành tẩu tại thế giới này, dường như không thể rời xa được võ lực!"

Ngay khi đèn cung đình bị dập tắt, sân khấu ở trên hòn đảo lúc đầu sáng rực như ban ngày, thoáng cái tối hơn phân nửa.

Vào đúng lúc ánh sáng tối đi, một thân ảnh uyển chuyển từ từ xuất hiện ở chính giữa sân khấu.

Đi cùng với sự xuất hiện của nàng, mọi người bắt đầu rối loạn. Thậm chí mỗi người còn định di chuyển, rồi lại nhìn cho rõ ràng hơn, nhưng ở đâu có thể thấy rõ được? Dù sao nàng ở chỗ khuất sáng, tin tưởng rằng kể cả những thiếu nữ đằng kia, dù đứng cách nàng không xa, cũng chẳng thấy rõ dung mạo của nàng. Chẳng lẽ đây chính là Tư nương?

Đang nghĩ ngợi, thì truyền đến từ xa xa một tiếng đàn cực kì du dương. Theo tiếng đàn cầm truyền đến, một giọng nữ trong trẻo cất lên:

“Kiểu kiểu bạch câu, thực ngã trường miêu. Trập chi duy chi, dĩ vĩnh kim triêu. Sở vị y nhân, vu yên tiêu diêu? Kiểu kiểu bạch câu, thực ngã trường hoắc. Trập chi duy chi, dĩ vĩnh kim tịch. Sở vị y nhân, vu yên gia khách? Kiểu kiểu bạch câu, bí nhiên lai tư. Nhĩ công nhĩ hầu, dật dự vô kì? Thận nhĩ ưu du, miễn nhĩ độn tư. Kiểu kiểu bạch câu, tại bỉ không cốc. Sinh sô nhất thúc, kì nhân như ngọc. Vô kim ngọc nhĩ âm, nhi hữu hà tâm.”

(Bạch mã trắng trẻo, ăn lúa vườn ta. Trói chân buộc cương, làm mãi sáng nay. Chỉ để người đó, tiêu dao nơi này?

Bạch mã trắng trẻo, ăn lá vườn ta. Trói chân buộc cương, làm mãi chiều nay. Chỉ để người đó, hài lòng nơi đây?

Bạch mã trắng trẻo, lướt nhanh như bay. Ngươi công ngươi hầu, thoái mái mãi sao? Thận trọng an nhàn, tránh việc ẩn cư.

Bạch mã trắng trẻo, ở khe núi sâu. Một bó có xảnh, một thân như ngọc. Lời không hoa mỹ, lại có cách xa.)

Tiếng ca mềm mại êm tai, uyển chuyển du dương. Có một thanh âm riêng của vùng Giang Nam. Ở đây chỉ có mấy từ ngữ của vài câu Kinh Thi đơn giản, nhưng từ miệng nàng nhả ra lại cực kì rung động lòng người.

Tất cả mọi người nghe như si như mê, trái lại lúc này, Hà Doanh lại chẳng thấy hứng thú. Cảnh này dù sao nàng cũng đã nghe quá nhiều, thấy quá nhiều rồi.

Tư Nương mới hát hai câu, tiếng đàn từ từ trầm xuống, sau đó, bỗng nhiên vang lên tiếng tiêu, theo tiếng tiêu kia, Tư Nương đặt cây đàn trong tay xuống, từ từ đứng lên, vừa hát vừa đi tới trước sân khấu.

Vừa thấy nàng đi tới trước sân khấu, mọi người lúc này càng thêm hưng phấn. Cả một đám người mở to hai mắt, chăm chú nhìn vào nàng, sợ bỏ lỡ một cái gì đó.

Đúng lúc này, cơ thể Tư Nương, bỗng nhiên trở nên uốn éo như chẳng có xương sống. Rõ ràng nàng có ý định vừa hát vừa nhảy? Hà Doanh mở to hai mắt, không dám tin vào những hành động mình đang nhìn thấy. Nhìn kĩ điều này, mới phát hiện nàng vừa nhảy lên hai lần, giọng hát đã được tiếp nối từ thiếu nữ áo trắng đứng bên cạnh. Một tiếp tục một ngừng, thật sự không chê vào đâu được, xảo điệu vô cùng..

Tiếng tiêu kéo dài, giọng hát của cô gái càng ngày càng hòa quện với Tư Nương, nếu không nhìn người, chắc sẽ tưởng rằng Tư Nương đang hát. Xem ra thiếu nữ này phải là người được Tư Nương bồi dưỡng đặc biệt.

Mà vũ đạo của Tư Nương càng ngày càng tuyệt đẹp, người mềm như không xương, di chuyển như thỏ chạy. Mặc dù ngọn đèn rất tối, thấy cũng không rõ lắm, nhưng mà thân ảnh hiện ra càng thêm huyền bí động lòng người, vô cùng hấp dẫn khó tả.

Theo Hà Doanh thấy, Tư Nương múa rất tốt, nhưng với một người thường hay xem xiếc như nàng, lợi dụng sự mềm mại của tứ chi để biểu diễn kỹ thuật cũng không có gì đặc biệt đủ để làm nàng động tâm

Mà vào lúc này, hai người thiếu nữ áo trắng, mỗi người giơ lên một bó đuốc, đang từ hai phía ngược nhau, lần lượt thắp lại những đèn vừa bị dập tắt, lại bắt đầu sáng lên.

Theo ánh sáng càng ngày càng rực rỡ, mọi người lại càng kéo căng cổ ra, nhìn không chớp mắt về phía Tư nương. Ngay cả Chu Diễn ở bên cạnh, cũng cực kì nghiêm túc vói đầu về phía sân khấu, cái vẻ nghiêm túc lộ ra kia, giống như sợ mình chỉ cần chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ một mỹ nhân.

Hà Doanh thấy buồn cười, ánh mắt của nàng lướt qua gương mặt từng người. Xem xét kĩ điều này, mới phát hiện Tư Nương thật là cao tay. Ít nhất mỗi người bây giờ, bất kể là nam halaflaf nữ cũng đang vô cùng chăm chú nhìn về phía sân khấu. Tình cảm chờ mong trong ánh mắt, nồng nàn như thế.

Sóng mắt Hà Doanh vừa chuyển, kìm không được liếc về phía Lê Thanh. Ánh nhìn này, vừa vặn đối diện với ánh mắt xoay sang của Lê Thanh. Hai ánh mắt giao nhau một lúc, Hà Doanh vội vàng quay đầu đi chỗ khác. Thì cái quay đầu trong nháy mắt kia, đúng vào lúc Lộ Minh cũng vừa quay đầu sang. Hắn nhìn liếc qua Hà Doanh, vừa liếc sang Lê Thanh, cuối cùng lắc đầu, cực kì nghiêm túc quay đầu nhìn về phía sân khấu.

Lúc này, ánh đèn rực sáng trên sân khấu, khuôn mặt và thân hình Tư Nương cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người! Khoảng khắc vừa trông thấy khuôn mặt nàng, tất cả mọi người đều há hốc mồm vì kinh ngạc!