Trong lòng Chu Bình một mảng rối loạn, nguyên lai Bạch Vân Phi từ đầu chí cuối chỉ thích duy nhất một mình Hà Trọng Anh. Vốn dĩ nàng chỉ là thế thân, căn bản chưa từng được đối phương dùng chân tâm đối đãi.

Tại sao mọi chuyện lại phát sinh theo chiều hướng này?

Tim như bị ai ra sức bóp nghẹn, Chu Bình vùi đầu vào hai cánh tay cố gắng không khóc nhưng hai mắt đều đã đỏ hoen lên.

Đúng lúc Mộ Dung Ly Tranh đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cảnh này trong lòng chẳng vui vẻ gì. Từ nhỏ Mộ Dung Ly Tranh đã là tiểu cận vệ che chở bảo hộ cho tiểu quận chúa Chu Bình. Không dám thương tổn đến nàng, càng không từ chối bất kỳ lời đề nghị hay yêu cầu từ nàng. Mà nay Chu Bình lại vì một nữ nhân khác mà thương tâm đến như vậy, Mộ Dung Ly Tranh vừa chua xót vừa tự trách.

Yêu nhiều đến như vậy, sợ mất đi, sợ không có được lại không dám nói ra, ngay cả khóc cũng không có tư cách.

“Bình nhi.”

“Đi đi!” Chu Bình túm lấy chăn trùm kín qua đầu, điên cuồng gào thét xua đuổi: “Không cần ngươi thương hại ta!”

Mộ Dung Ly Tranh đứng yên một chỗ, hai mắt có điểm cay, dịu giọng mở miệng: “Bình nhi nàng cả ngày chưa ăn gì rồi, hay là đi ăn cơm có được không?”

“Ta sống chết thế nào liên quan gì đến ngươi? Hay vì ngươi muốn xem dáng vẻ thảm hại này của ta, nhất định trong lòng ngươi đang chế giễu ta là kẻ ngu ngốc!”

“Ta chưa từng nghĩ như vậy.” Mộ Dung Ly Tranh thương tâm mở miệng: “Nàng chưa bao giờ tin tưởng ta có phải hay không?”

Chu Bình xốc mạnh chăn xuống, hai mắt sưng tấy như hai quả hạnh: “Ta chính vì chán ghét ngươi nên mới không tin tưởng ngươi, ta nói như vậy ngươi hài lòng rồi chứ?”

“Bình nhi…”

“Ngươi đừng bao giờ can dự vào cuộc sống của ta nữa!!”

Một bàn tay vô hình đang dùng sức bóp nghẹt trái tim nàng, tiểu cô nương mà nàng yêu thương nhất, dùng cả mạng sống của mình để trân ái lại nói chán ghét nàng. Từ trước đến nay Mộ Dung Ly Tranh chưa từng đòi hỏi ở Chu Bình bất kể điều gì, nhưng cũng không muốn đối phương chán ghét bản thân.

Đến bây giờ cũng đã minh bạch, không còn bất kỳ hy vọng nào nữa. Nếu tiểu cô nương ấy đã không muốn thấy nàng nữa vậy thì nàng cũng sẽ không xuất hiện nữa.

“Hảo, ta không can dự vào cuộc sống của nàng, cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng.”

Dứt câu Mộ Dung Ly Tranh liền xoay người rời khỏi phòng Chu Bình, dùng khinh công nhảy lên mái nhà khuất dạng sau rừng trúc. Chu Bình lúc này mới bàng hoàng đuổi theo đến cửa, trong cơn nóng giận nàng có lỡ nói vài lời trái lòng, không nghĩ Mộ Dung Ly Tranh lại dứt khoát bỏ đi như vậy.

“Ly Tranh ngươi bỏ đi thật sao? Mộ Dung Ly Tranh!”

Dù cho Chu Bình có hét đến khản cổ nhưng Mộ Dung Ly Tranh vẫn không quay lại. Bỗng nhiên trong lòng dâng lên cỗ sợ hãi, có khi nào thật sự như Mộ Dung Ly Tranh nói sẽ vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của nàng hay không?

Mộ Dung Ly Tranh không biết đi bao lâu, xung quanh chìm vào tiếng gió thổi xì xào nhưng không thể xua hết bầu không khí tĩnh mịch. Yêu nhiều đến như vậy, dùng tất cả chân thành mà đối đãi, kết quả vẫn chẳng thể nào thay đổi được. Dù có ra sao Chu Bình vẫn không cảm động, chỉ có nàng từ đầu đến cuối tự mình đa tình.

Đưa tay che mắt ngăn nước mắt chảy xuống, tựa hồ làm như vậy sẽ không khóc nữa.

“Trang chủ.”

Mộ Dung Ly Tranh vẫn nằm yên bất động.

“Trang chủ, Vô Song trang chủ đã nổi giận khi biết tin ngài điều động Tốn Lãng sơn trang.” Nguyệt Quang ngừng lại một chút, khàn giọng nói tiếp: “Vô Song trang chủ có nói, nếu trang chủ không trở về Mộ Dung gia xem như chưa từng có ngài.”

Mộ Dung Ly Tranh chậm rãi ngồi dậy, nhìn mây bay trên đỉnh đầu, ánh mắt không còn dung chứa nổi một tia sáng: “Ngươi sắp xếp đi, khi nào thuyền đến ta sẽ quay về kinh.”

“Tuân mệnh.”

Nguyệt Quang nhanh chóng dùng khinh công rời đi.

Mộ Dung Ly Tranh nhìn đôi bàn tay chính mình đầy những vết chai do luyện kiếm mà thành, đáng tiếc lại không níu giữ nổi một người.

===============================

Kể từ ngày Mộ Dung Ly Tranh nói sẽ không can dự vào cuộc sống nàng nữa, thì kể từ đó nàng không còn nhìn thấy đối phương. Chu Bình tìm không được liền phát cáu, nàng đường đường là Yên Thuyên quận chúa, tại sao phải đi tìm Mộ Dung Ly Tranh chứ!?

Tuy trong lòng luôn tự nhủ như vậy nhưng Chu Bình vẫn ngày ngày chạy khắp nơi tìm Mộ Dung Ly Tranh, trong lòng tràn ngập lo sợ, liệu có khi nào vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa?

Ngày xuân nắng ấm, mọi người sắp xếp mọi thứ chuẩn bị hồi kinh. Riêng Chu Túc Nhi và Tiểu Tuyết vẫn mải mê thu thập bằng chứng buôn muối lậu của Phương hầu gia và Đàm gia phụ tử.

Còn Chu Bình thì nằm dài trên bàn, ảo não thở dài lần thứ mười tám trong ngày.

Chu Túc Nhi nhịn không được quát một tiếng: “Ngươi đừng thở dài nữa được không? Nghe phiền chết được.”

“Ta đang phiền.”

Lại trút thêm một tiếng thở dài.

Tiểu Tuyết nghiêng đầu quan sát sắc mặt của Chu Bình: “Ngươi bệnh sao? Có cần gọi đại phu khám thử không?”

“Không có bệnh.”

“Ta lại thấy ngươi dạo này mệt mỏi.”

Chu Bình chống cằm đầy mỡ, phụng phịu lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Lúc Chu Bình chuẩn bị thở dài lần thứ mười chín trong ngày thì vô tình bắt gặp bóng lưng Mộ Dung Ly Tranh, dựa theo đường đi hẳn là đang đến chỗ nàng. Chu Bình trong lòng đắc ý dào dạt, Mộ Dung Ly Tranh quả nhiên không thể rời xa được nàng mà.

Giống như vừa uống được tiên đan diệu dược, trực tiếp vứt bỏ sầu não, hai mắt lấp lánh đợi Mộ Dung Ly Tranh đến gần.

Chu Túc Nhi bị chính biểu muội dọa sợ, thấp giọng nói với ái phi bên cạnh: “Tiểu Tuyết nàng xem Bình nhi có phải bị bệnh không?”

“Thần thiếp cũng không phải thái y a.”

Mở to mắt chờ cuối cùng cũng chờ được Mộ Dung Ly Tranh tiến vào, Chu Bình bày ra dáng vẻ không quan tâm đến chờ xem đối phương sẽ nói gì.

Mộ Dung Ly Tranh bước vào đình tìm một chỗ ngồi xuống, sẵn giọng mở miệng: “Ngày mai ta sẽ hồi kinh, Thái tử và Thái tử phi có đi cùng hay không?”

“Vừa hay ta đang chuẩn bị hồi kinh đây. Ngày mai cùng nhau trở về, lại làm phiền ngươi rồi.”

“Tiện đường thôi.”

Mộ Dung Ly Tranh nói xong thì đứng dậy xoay người rời đi, hoàn toàn không thèm liếc nhìn đến Chu Bình.

Lần này Chu Bình bị đả kích không nhỏ, Mộ Dung Ly Tranh cư nhiên dám không xem nàng ra gì sao?

“Mộ Dung Ly Tranh ngươi đứng lại cho ta!”

“Có chuyện gì?”

Chu Bình hùng hổ đi đến trước mặt Mộ Dung Ly Tranh, bá đạo hống hách chất vấn: “Sao ngươi dám không nhìn bản công chúa?”

“Ta có việc, nếu quận chúa đến chỉ nói chuyện này vậy ta xin phép cáo từ.”

Mặt Chu Bình tái đi phân nửa, cảm giác có chút không chân thân: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

Mộ Dung Ly Tranh chậm rãi lặp lại: “Yên Thuyên quận chúa.”

“Ngươi trước giờ đều gọi ta là Bình nhi!”

“Có sao?”

Chu Bình nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, người này nói vậy là ý gì?

Mộ Dung Ly Tranh đưa mắt nhìn sắc trời, cung kính lễ độ nói tiếp: “Thời gian không còn sớm, ta phải thu xếp hồi kinh, cáo từ.”

Nói xong Mộ Dung Ly Tranh liền bỏ đi.

Chu Bình giận đến mặt mũi trắng bệch, hoảng trương nhấc chân đuổi theo: “Ly Tranh! Mộ Dung Ly Tranh ngươi đứng lại đó!!”

Bị Mộ Dung Ly Tranh chọc cho nổi cơn thịnh nộ, Chu Bình trực tiếp quay về phòng đem búp bê A Phúc đối phương tặng dùng ngân châm đâm liên tục.

“Đồ xấu xa! Cặn bã! Ngươi dám đối xử với bản quận chúa như vậy sao? Ta chỉ mới nói ngươi một hai câu thì giận dỗi, có ai hẹp hòi như ngươi không?”

Chu Bình khựng lại, nàng sao phải nổi giận chứ?

Chợt nhớ ra một chuyện, trong lòng không khỏi hoảng hốt, không phải mấy ngày trước nàng còn đang thất tình khóc lóc sao? Chỉ vì một Mộ Dung Ly Tranh mà nàng quên mất bản thân mình vừa thất tình?

Chu Bình đặt tay lên ngực cảm nhận thử, cảm giác đau đớn dường như chưa từng tồn tại. Mồ hôi trên thái dương chảy xuống, lẽ nào tim nàng chạy mất rồi?

Vừa vặn cảnh tượng này bị Hà Trọng Anh nhìn thấy, thuận tay kéo Bạch Vân Phi qua một chỗ vắng vẻ, chắc chắn không có người mới mở miệng.

“Quận chúa vẫn đang đau lòng kìa, Vân Phi, ngươi nói phải làm sao đây?”

Bạch Vân Phi lười nhác đáp trả: “Chuyện này liên quan gì đến chúng ta?”

“Sao ngươi có thể nói mấy lời này được?”

“Ta lại cảm thấy chuyện này chẳng có gì nghiêm trọng.”

Hà Trọng Anh cắn môi dưới nghĩ ngợi một lúc rồi dặn dò: “Vân Phi, ta dù gì cũng là người có lỗi, đích thân ta sẽ vào xin lỗi quận chúa còn ngươi thì đừng vào gây rối, biết không?”

Đầu Bạch Vân Phi to như cái đấu: “Tại sao phải xin lỗi?”

Hà Trọng Anh trừng mắt: “Ở yên đây, đừng có đi lung tung.”

Chắc chắn Bạch Vân Phi không đi theo, Hà Trọng Anh mới yên tâm đi vào tìm Chu Bình.

“Quận chúa điện hạ.”

Chu Bình giương mắt ngẩng đầu lên: “Hà Trọng Anh?”

Hà Trọng Anh thấp thỏm không yên: “Ta vào được chứ?”

Chu Bình đặt con búp bê A Phúc xuống bàn, đích thân rót hai chén trà, ngụ ý Hà Trọng Anh có thể vào. Hà Trọng Anh an nhiên tiến vào phòng nàng, chậm rãi ngồi xuống chỗ đối diện.

“Ngươi đến đây làm gì?”

“Ta muốn nói một chuyện.”

“Khoan đã, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi.”

Chu Bình đặt tay lên ngực trái cảm nhận, mặt mũi nhăn nhó khó coi: “Tại sao ta vài ngày trước vẫn còn vì Vân Phi mà đau lòng, nhưng bây giờ lại không còn nữa. Bất quá khi nghĩ đến Ly Tranh thì còn đau hơn khi ta nghĩ đến Vân Phi?”

“Quận chúa, ngươi nói cho ta biết, ngươi đối với Ly Tranh là gì?”

Tựa như gặp phải nan đề, Chu Bình vò đầu bứt tóc kêu rên: “Ta không biết nữa, ta đối với Ly Tranh là gì?”

“Khi gặp Ly Tranh, quận chúa có cảm giác gì?”

“Cực kì chán ghét! Nàng quan tâm ta quá mức cần thiết, lúc nào cũng xem ta như ấu hài. Ta cực kỳ không thích, cũng vô cùng chán ghét nàng nhưng lại không phải quá căm ghét như kẻ thù.”

“Vậy khi không gặp Ly Tranh, quận chúa có cảm giác gì?”

“Cảm giác gì sao?”

Chu Bình đặt tay lên ngực bỗng cảm thấy đau nhói: “Ta cũng không rõ, cảm giác rất quyến luyến không nỡ, cũng cảm thấy cả người không có sức lực. Cái gì cũng không muốn ăn, giống như kẻ ngốc không xác định được phương hướng vậy.”

“Vậy là đúng rồi.” Hà Trọng Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Chu Bình, dịu giọng hống hài tử: “Người quận chúa thích không phải là Vân Phi mà là Mộ Dung trang chủ.”

“Không thể nào!”

“Vậy quận chúa nói xem nếu ngươi thích Vân Phi sao lại chỉ có buồn vài ngày còn không gặp Ly Tranh lại trở thành kẻ mất hồn như vậy?”

“T-Ta…” Chu Bình bối rối đảo mắt trái phải tìm câu trả lời thích đáng: “Nhưng ta rất chán ghét nàng!”

“Là do quận chúa từ nhỏ đến lớn đều ỷ lại vào Mộ Dung trang chủ, được quyền tự tung tự tác nên mới sinh ra ảo tưởng mình chán ghét nàng.” Hà Trọng Anh chậm rãi nói tiếp: “Hoặc cũng là do Mộ Dung trang chủ nuông chiều quận chúa quá mức mới khiến quận chúa cảm thấy phiền.”

“K-Không thể nào…”

“Ta tin người quận chúa thích không phải Vân Phi. Có thể là do từ nhỏ đến lớn luôn ở cạnh nhau nên ngươi mới không nhận ra tình cảm mình dành cho Mộ Dung trang chủ, cứ nghĩ đó là tình bằng hữu, tình tỷ muội mà thôi.”

“Ta…”

Chu Bình siết chặt ngực trái, nhắm mắt ngưng thần thử nghĩ đến Ly Tranh. Cảm giác tim nàng đập nhanh hơn bình thường, trong lòng hoảng hốt, nàng thật sự thích Ly Tranh sao?

“Chuyện lúc trước ta xin lỗi quận chúa cũng muốn nói với ngươi một điều. Nếu ngươi thật sự thích Mộ Dung Trang Chủ thì nên nói rõ ràng nàng nghe, bằng không sẽ giống như ta và Vân Phi phải chịu chia cắt bảy năm.”

“T-Ta hiểu rồi…”