Trần Gia Minh dắt xe đạp ra cổng, đứng đợi Hà Phương để chở cô bé đi học, hắn có chút nhàm chán ngước nhìn lên bầu trời.

Thời tiết hôm nay có vẻ không được tốt, âm u nhiều mây, đã bắt đầu lất phất những giọt mưa.

Hàng xóm xung quanh bận rộn náo nhiệt, chỗ quán trà đá cạnh nhà, tiếng bàn chuyện liên miên không dứt.

- Ông đọc báo chưa, trọng tài người Thái thiên vị bị dị năng giả Việt Nam sang tận nơi đấm vêu mõm rồi đấy.

Ông cụ A hồi hởi bắt chuyện.

- Haha, cái thằng hôm trước thổi việt vị, xong tỏ thái độ cười đắc chí ấy hả bác, thật đáng đời! Không biết người nào làm việc hả dạ như thế nhỉ?

Anh B nói xen vào.

- Cái đó tôi cũng không biết, chính phủ Thái Lan đã lên tiếng phản ánh, đòi giao người rồi. Nhưng nước ta "đéo care", còn bí mật treo giải thưởng cho anh hùng đó!

Ông cụ A cao thâm trả lời, một bộ tin tức linh thông.

- Giao con mẹ nó chứ giao, làm tốt lắm!! Kaka, Việt Nam vô địch!

Thanh niên B vui vẻ, giọng nói không kiềm được hưng phấn.

..

Trần Gia Minh nghe đang nhập tâm, bỗng đoàn người im bặt, ánh mắt ngó chừng một hướng. Hắn không tự chủ được nhìn theo, thấy được một đoàn xe ô tô màu đen đi đến, chặn ngang đầu ngõ.

Trên xe bước xuống từng tên cao to lực lưỡng, hung hãn bặm trợn, vừa nhìn đã biết rất không hữu hảo.

Một Dẫn đầu là một tên đàn ông trung niên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thấy Trần Gia Minh đột nhiên trở nên khát máu, tựa như con thú hoang đang tìm đến con mồi của mình.

Hắn phất tay cho bọn đàn em tản ra đứng kín ngõ, bản thân chậm rãi đi vào.

Trần Gia Minh bị hắn nhìn toàn thân khó chịu, nội tâm hơi có chút chột dạ. Hắn vẫn là nhìn đầu tiên nhìn thấy một người có cái gọi là ""sát khí"" thực chất như vậy, hoàn toàn khác hẳn bọn lưu manh cắc ké.

Nội tâm đề phòng người đến bất thiện, hắn mở miệng hỏi.

- Ông là ai?

Tên kia lạnh lẽo nhìn lấy Trần Gia Minh, dường như có chút nghi hoặc một thằng nhãi ranh như nó có khả năng gì mà quậy nát cái Club New Hạ Long của hắn như vậy. Khẽ vặn vẹo nắm tay thô cuồng đầy những vết sẹo, hắn lạnh nhạt gằn từng chữ, như quan tòa tuyên bố án tử hình.

- Kẻ. lấy. mạng. chó. của. mày!

Trần Gia Minh cũng đã đoán được đại khái thân phận kẻ này, gương mặt hao hao thằng Nguyễn Hữu Dũng, còn ai khác ngoài bố hắn. Trùm sò Bá Lực Bang, Nguyễn Bá Lực.

Chậc chậc, không ngờ truyền thuyết đánh con, xong thằng bố đến tìm đánh là có thật.

Đã là kẻ thù, thế thì không cần khách khí!

Trần Gia Minh ra vẻ kinh ngạc, đột nhiên quăng xe đạp chạy vào trong nhà. Một lát chạy ra, trong tay đã bế thêm một con mèo béo Tiểu Bạch, hắn gãi gãi đầu cười làm lành.

- Sorry sorry, ông tìm nhầm người rồi, tôi không nuôi chó, chỉ nuôi mèo thôi!

"Đến từ Nguyễn Bá Lực điểm tiêu cực -888"

Con mẹ mày, còn dám thái độ cợt nhả. Mày chết chắc rồi!

Cơ thể Nguyễn Bá Lực nổi lên từn đợt gân xanh, hắn hung hăng bước đến, trong đôi bàn tay không biết lúc nào đã có thêm hai cái nắm đấm sắt, nhìn rất dọa người.

Không những dọa người mà còn dọa mèo. Tiểu Bạch trông thấy bộ dáng hung ác của hắn, nhanh chân chạy vào bên trong, âm thầm thở phào.

Mẹ nó, đang nằm ngủ ngon, mơ đến cảnh đẹp, tự nhiên bị lôi ra ngoài này, trời đánh tên Trần Gia Minh đi!

- Ồ anh Lực, có chuyện gì mà phải đích thân anh qua đây ""chơi"" vậy!

Căng thẳng cực độ, đại chiến lúc nào cũng sẽ nổ ra, bỗng một giọng nói sang sảng từ bên nhà hàng xóm vang lên.

Bác Lâm đi từ bên trong nhà ra, trên người mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, nhìn rất có phong phạm. Ánh mắt mặc dù tràn đầy ý cười, lời nói hữu hảo, nhưng khí thế cả người ông bác tăng cao, khiến Trần Gia Minh cảm thấy như thay đổi một con người khác vậy.

Nguyễn Bá Lực hơi có vẻ bất ngờ kẻ xuất hiện chen ngang này, khinh miệt nhìn lấy, lạnh lẽo nói.

- Không ngờ Thiên Hòa Hội hội trưởng lại trốn chui trốn lủi chỗ này, không dám ra tranh giành địa bàn. Thằng nhóc này đêm qua đến phá chỗ làm ăn của tao, còn đánh tàn tật con trai tao. Lão già đừng có xía mõm vào!

Bác Lầm ồ lên, kinh ngạc nhìn Trần Gia Minh, ánh mắt tràn đầy hứng thú.

Lão thừa biết kẻ như Nguyễn Bá Lực luôn đi ngay về thẳng, không cần phải tìm lý do làm gì. Nếu hắn đã nói thế, thái độ như vậy, đích thị đứa trẻ hàng xóm này đã gây nên thù hận mạnh mẽ với tên trùm này rồi.

Trần Gia Minh cũng không muốn dính líu đến người khác, ôn hòa nhìn bác Lâm, tươi cười mở miệng.

- Không có gì đâu bác, chuyện này cháu giải quyết được. Bác đi tập thể dục đi ạ!

Hắn là lời nói thật, một tên Nguyễn Bá Lực hắn còn không để trong lòng. Đã gọi đến thằng đệ Thích Trai, đánh không lại cùng lắm thì chạy, cửa thần kỳ cùng với tật phong ngoa không phải để làm cảnh a.

Tuy nhiên bác Lâm mười phần không tin. Nguyễn Bá Lực là ai, đó là trùm xã hội đen lớn nhất Cẩm Phả, nào phải tên ất ơ nào đó, muốn nói giải quyết là giải quyết.

Không nói thực lực bản thân hắn rất mạnh mẽ, bác Lâm cùng lắm cũng chỉ đánh ngang tay, còn bọn đàn em hung ác đang nhìn chằm chằm đầu ngõ kia kìa.

Trong lòng khẽ thưởng thức lòng dũng cảm, biết nghĩ cho người khác của thằng bé, bác Lâm kiên định, quyết xen vào chuyện này rồi.

- Anh Lực, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Dĩ hòa vi quý dĩ hòa vi quý, ngồi xuống đây uống cốc trà đá từ từ nói chuyện nào.

Bác Lâm xua xua tay, vô tình hay cố ý chặn đứng nắm đấm sắt của Nguyễn Bá Lực, lời nói vẫn tương đối khiêm nhường. Tuy nhiên Nguyễn Bá Lực làm sao lĩnh tình, thằng oắt con đập con trai hắn vào viện đang cợt nhả trước mắt, làm sao có thể dừng lại.

- Lão già cút, không ngày mai Thiên Hòa hội xóa tên khỏi đất Cẩm Phả. Tao nói được là làm được, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tao!

Ánh mắt hắn phát lạnh, hung ác nhìn bác Lâm. Nhìn thấy kẻ này không có ý tứ tránh né, hắn hét lớn.

- Tụi mày, vào. Thằng già này còn ngoan cố thì đốt cả cái ngõ này cho tao!

Trần Gia Minh thấy mà rợn người, tên này thế mà còn muốn liên lụy người vô tội. Hắn không kiềm chế được lửa giận, âm thầm vận lực.

Đang muốn xông lên làm thịt thằng này rồi xử nốt bọn đàn em, một bóng người đã trước hắn vọt lên, tung một cước chuẩn xác vào ngực Nguyễn Bá Lực, khiến hắn lảo đảo lùi về phía sau.

Trần Gia Minh kinh ngạc nhìn lấy, xuất hiện là một em gái xinh đẹp, ăn mặc một bộ đồ thể thao Addidas dài tay.

Mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa, gương mặt thanh tú, đôi mắt đẹp của cô nàng lúc này đang chán ghét nhìn Nguyễn Bá Lực, cặp đùi thon dài hạ xuống giữa không trung.

Khẽ điều chỉnh tư thế, trông thấy kẻ đối diện hung ác muốn xông lên liều mạng, cô rút ra một tấm giấy gì đó trong túi áo, giọng nói nghiêm nghị.

- Tiềm Long Cục làm việc, truy bắt dị năng giả quấy rối trật tự xã hội, người không phận sự tránh xa.

Bác Lâm trông thấy rõ ràng tờ giấy, nội tâm hơi toát ra sợ hãi, cung kính lùi về phía sau.

Trần Gia Minh xem mà tò mò, Tiềm Long Cục là thứ gì, cô nàng này lai lịch ra sao?? Ánh mắt chăm chú dò xét cô nàng, vừa vặn bị bắt gặp, hắn có chút lúng túng quay đầu đi.

Đối diện Nguyễn Bá Lực hơi có chút chột dạ, nghĩ đến những lời đồn đại, nhưng vẫn mạnh miệng nói cứng.

- Tiềm Long Cục lúc nào xen vào đấu đá giang hồ rồi. Thằng nhóc này đến phá quán, còn đánh bị thương con trai tôi. Tôi đến tìm giảng đạo lý, làm sao lại liên quan đến quấy rối trật tự xã hội.

Mỹ nữ vừa đến không kiên nhẫn, xem cô nàng là kẻ ngu sao. Sáng ra đã cả đám phô trương di chuyển, khiến cô bị cấp trên lệnh theo dõi xử lý, mất toi một buổi sáng ngủ nướng.

Lớn tiếng đòi dọa đốt cã ngõ, còn dám nói không quấy rối.

- Ngoan ngoãn theo tôi về cục, không nói nhiều! Muốn tôi ra tay hay sao?

Nguyễn Bá Lực bị một thằng nhóc cợt nhả cũng thôi, đến một con nhóc nhãi nhép cũng muốn đè lên đầu cưỡi cổ hắn, làm sao hắn có thể nhịn được.

Huyết tính nổi lên, hắn nhe răng cười gằn, hai nắm tay đấm vào nhau "choang" "choang".

- Được thôi, đến, để tao xem bọn Tiềm Long Cục chúng mày có khả năng gì.